Còn có một tin, đến cuối cùng hội đàm ba phương biến thành hội đàm bốn phương. Lục Vũ Dương chủ tịch thành phố của thành phố Di Thất cũng tham gia vào hội đàm này.
Không ai biết tại sao hội đàm ba phương lại biến thành hội đàm bốn phương, hay tại sao lại ký hiệp ước hoà bình? Vốn dĩ trận chiến giữa thủ đô Ma Đô và Võ Thần chắc chắn phải xảy ra, hai bên cũng muốn đánh nhau.
Nhưng bây giờ lại biến thành giải quyết hoà bình. Tất cả mọi người ở thủ đô Võ Thần đều không hiểu, tất cả thể lực ở Ma Đô cũng đều vô cùng tức giận.
Mà bên phía Ma Đô đã truyền tin tức đi rất nhanh, đó là thủ đô Võ Thần sợ nên không dám tuyên chiến, hơn nữa Ma Đô và thành phố Di Thất kết hợp với nhau.
Hơn nữa Nam Đế của Đế Vương Khu cũng phản bội Đế Vương Khu, đứng về phía Ma Đô.Là những người cấp cao của Ma Đô, hoàng thất và các con dân của Ma Đô sau chuyện này sẽ sục sôi một lần nữa.
Bởi vì lần này Ma Đô lại thắng, thủ đô Võ Thần và Đế Vương Khu đều thua cuộc.
Thủ đô Võ Thần bị người của Ma Đô thống trị trắng trợn mười mấy năm, đều làm nhục tàn nhẫn với thủ đô Võ Thần như vậy. Bây giờ thủ đô Võ Thần không có cách nào, còn không dám phát động chiến tranh với Ma Đô.
Điều này cũng đã chứng tỏ thủ đô Võ Thần đang cúi đầu.
Điều quan trọng hơn là Ma Đô liên kết với thành phố Di Thất, đối với Ma Đô mà nói đây là một tin tức vô cùng tốt.
Sau này cho dù thủ đô Võ Thần hay là Đế Vương Khu, chỉ cần muốn đối phó với Ma Đô thì họ đều phải xem xét thành phố Di Thất đang giúp đỡ Ma Đô.
Còn có một chuyện khiến con dân ở Ma Đô vui vẻ hơn, đó chính là Ma Đế của bọn họ thật sự vô cùng tài giỏi. khiến cho cả Nam Đế một trong tứ đại Đế Vương cao cao tại thượng ở Khu Đế Vương Kỳ Hạ phản bội lại Đế Vương Khu, đứng về phía Ma Đô.Những sự xoay chuyển đảo ngược này có thể nói là giảng một cái tát mạnh xuống Đế Vương Khu
Tóm lại tất cả chuyện này đều là Ma Đô thắng lợi hoàn toàn, đã chèn ép được thủ đô Võ Thần và cũng đã làm nhục được Đế Vương Khu.
Sau những chuyện này, cuối cùng địa vị của ma để Ninh Khinh Vân cũng được đứng vững.
Tất cả thể lực đều tuôn trào vào trong hoàng thất, đều ủng hộ và yêu mến ma để Ninh Khinh Vân.
Mà lần này thủ đô Võ Thần chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nuốt vào trong bụng.
Sau khi hiệp ước hoà bình đưa ra ngoài ánh sáng, tất cả những thế lực lớn của thủ đô Võ Thần sắp phát điên đến nơi rồi.
Thậm chí có rất nhiều cường giả xông vào trong hoàng thất, loại bỏ tất cả vệ sĩ của hoàng thất ra.
Bọn họ tìm thấy Võ Thần, tìm thấy Kim Quang.
Bọn họ đang hỏi tại sao lại xảy ra chuyện hiệp ước hoà bình?
Bọn họ không biết tại sao lại ký hiệp ước hoà bình? Tại sao không bùng nổ chiến tranh?
Hai người Võ Thần và Kim Quang không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể giải thích rằng lấy đạicuộc làm trọng.
Bởi vì trận thi đấu tranh bá Đế Vương toàn cầu sắp bắt đầu, bây giờ tuyệt đối không thể bùng nổ chiến tranh.
Bởi vì nếu như một khi bất kỳ nơi nào chịu tổn thất, thua cuộc trong trận thi đấu tranh bá Đế Vương toàn cầu, như vậy sẽ là một đả kích rất lớn đối với Kỳ Ha.
Thậm chí thế lực bên ngoài cũng sẽ nhìn chăm chằm vào Kỳ Hạ và ba khu vực lớn.
Cho nên trong tình hình này thủ đô Võ Thần lấy nhẫn nhục gánh vác, tất cả đều phải lo nghĩ cho đại cuc.
Hai người Võ Thần và Kim Quang cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Mà rất nhiều thế lực cũng biết, lần này Thái Thượng Đại Đế và Thái Thượng Võ Thần cũng tham gia vào hội đàm.
Bọn họ càng không thể hiểu nổi tứ đại Đế Vương của thủ đô Võ Thần tham gia hội đàm kết quả còn thua và còn phải ký hiệp ước hoà bình.
Bọn họ không tin cái gọi là đại cuộc gì đó là vì trận thi đấu tranh bá Đế Vương, lý do này quá gò bó gượnggao.
Nhưng Kim Quang và Võ Thần chỉ thể lấy do này để định lòng dân.
Bởi chuyện này, bọn họ cũng không thể là chủ tịch thành phố Di Thấy đánh bại đại Đế Vương của thủ đô Thần, sau đó ép bọn họ ký hiệp ước hoà bình.
Đến lúc có khả năng thủ Võ Thần sẽ bùng nổ chiến tranh nội bộ, các thế hoàng thất Võ Thần vốn không thể nào thống trị được thủ Võ Thần và cũng không có tư cách để thống
Bởi mấy chục năm trước, anh của Ma Đế đã mai phục thủ đô Triều.
Chắc chắn Đế Vương Hoàng Triều đời trước phải chịu trách
Tất cả thế lớn của thủ Võ Thần đã không hài lòng về chuyện này lâu, họ không hài lòng Đế Vương Hoàng Triều tiền nhiệm và Thần.
Nếu như bây tứ đại Đế Vương của thủ đôbình dưới sự uy hiếp đe doạ của người khác thì chắc chắn tất cả thể lực sẽ vô cùng thất vọng đối với hoàng thất và Võ Thần.
Cho nên hai người Võ Thần và Kim Quang không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm một lý do để kim nén sự tức giận của con dân, kìm nén thế lực lớn.
Bọn họ tin rằng, chỉ cần cho bọn họ đủ thời gian thì ngọn lửa tức giận của mọi người sẽ dần dần dập tắt.
Trong vài tiếng trước khi chuyện đưa ra ngoài ánh sáng, thật sự có rất nhiều thể lực đi tìm hai người Võ Thần và Kim Quang. tamlinh247.net trang web cập nhật nhanh* nhất
Cuối cùng hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể sắp xếp vài người đi tiếp đón những thế lực đó, còn hai người bọn họ thì trốn tránh không gặp.
Bởi vì rất nhiều thế lực đến lúc trước đều hừng hực lửa giận, đằng đẳng sát khí, không hề cho hai bọn họ chút thể diện nào.
Bởi vì những người này thật sự quá nóng giận, sự áp bức và lăng nhục mà thủ đô Võ Thần phải chịu vào lần này thật sự vô cùng lớn.
Thậm chí còn có thể lực muốn liên kết với nhau, tự mình đi đến Ma Đô rồi gây chiến với Ma Đô.
Ngay lúc này tại Đế Vương Khu, lòng dân cũngđang hoang mang lo lắng.
Mà chuyện Đế Hào đi điện Đế Vương cũng được truyền ra
Bởi trên đường Tiêu Hào gặp nhiều người, những người đều lấy nhẫn truyền âm nói với người khác. Cuối cùng một đồn mười, mười đồn trăm, biết càng ngày càng nhiều.
Tại tầng chín trong điện Vương, Viêm Đế mặc quần Ông ta vừa sách vừa uống trà.
Nhưng ông không chú tâm vào sách và cũng không chú vào Hào.
Ông ta đã tất cả chuyện và cũng đã nghe báo cáo từ Trần Bắc Huyền.
Người của Trần Bắc Huyền vẫn chưa quay về, nhưng nhẫn truyền âm đã báo cáo cho ông tất cả mọi chuyện.
Bởi vì Trần Huyền không kịp chờ mà muốn lan truyền tất cả mọi chuyện ra ngoài, anh ta chắc chắn muốn nói chuyện này cho
Anh muốn để Viêm Đế xử lý Tiêu Hào, thậm chí muốn giết chết Tiêu Hào.Báo!"
Ngay lúc này, một võ sĩ mặc áo giáp vàng quỳ xuống truyền bảo ở cửa phòng sách, nói: "Thưa Viêm Đế, Nam Đế xin gặp mặt"
Trong lòng Viêm Đế thở dài một hơi, cuối cùng vẫn đến rồi.
Tại sao cậu phải đến đây? Tại sao cậu không rời đi?
Cậu rời khỏi Đế Vương Khu là vẫn có con đường sống, nếu như cậu ở lại nơi này thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Đế Vương nói: "Để cậu ta vào đây đi."
Tiêu Hào chậm rãi đi vào, vào đến phòng sách, anh đi đến trước mặt Viêm Đế.
Lúc này Viêm Đế mới đặt chén trà và quyền sách trong tay xuống, ông ta xoay người nhìn Tiêu Hào với ánh mắt bình tĩnh.
Tiêu Hào quỳ xuống đất cái “phịch", trong mắt anh Viêm Đế là trưởng bối.
Bao nhiêu năm qua Viêm Đế luôn ở bên cạnh Tiêu Hào, có đôi khi thậm chí Tiêu Hào còn nghĩ Viêm Đế giống như người bố của anh. Ông ta vô cùng nghiêm khắc với mình, nhưng cũng vô cùng yêu thương vàchăm lo cho mình.
Cho đến nay Tiêu Hào chỉ quỳ xuống trước mặt bố mẹ, chỉ quỳ xuống với những vương giả đã mất và với những tiền bối khiến người ta tôn trọng.
Lúc này Tiêu Hào không thể không quỷ.