Bởi vì anh có lỗi với Viêm Đế, tuy là Tiêu Hào cho rằng mình không làm sai chuyện gì, nhưng có một số việc không thể tự theo ý muốn của bản thân được.
Có những việc một khi đã làm rồi thì trong mắt mọi người nó lại trở thành điều sai trái.
Tiêu Hào bởi vì tình cảm cá nhân, vì Ninh Khinh Vân, vì Ma Đô, còn vì ngăn cản chiến tranh xảy ra mà làm vỡ kế hoạch của Viêm Đế, làm trái với mệnh lệnh của Viêm Đế. Anh cũng phá đi cơ hội phát triển lớn mạnh của Đế Vương khu.
Cho nên Tiêu Hào có tôi, anh biết bản thân có tội. Anh quỳ trước mặt Viêm Đế cầu xin giảng tội, thỉnh cầu sám hối.
Sắc mặt Viêm Đế lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hào mà nói: "Cậu cho rằng quỳ như vậy sẽ hữu dụng sao? Cậu có biết những việc mà cậu gây ra sẽ phạm phải tôi gì không?" “Hội đàm Tam Phương hôm nay, cậu đại diện chotôi mà tham dự buổi hội đàm. Mà tôi đại diện cho ai? Tôi đại diện cho toàn bộ Đế Vương khu này." “Thậm chí có những lúc thân phận của tôi đại diện cho cả quốc gia. Tiêu Hào, cậu nói tôi nghe xem, cậu đã làm ra những gì?"
Tiêu Hào không biết phải giải thích thế nào, cũng không biết nên trả lời làm sao, anh chỉ có thể nói: “Thật xin lỗi, ngài Viêm Đế, xin ngài giảng tôi!" “Cậu cảm thấy cậu có lỗi với tôi à?" Vẻ mặt Viêm Để căm hận, cả giận nói: "Cậu không hề có lỗi với tôi. Cậu có lỗi với sự vun bồi của Đế Vương khu, cậu có lỗi với sự bồi dưỡng của cả quốc gia này!" "Ban đầu còn có Long tổ để bạt cậu, vương triều Ám Dạ đề bạt cậu. Tôi dùng hết thảy toàn bộ tài nguyên tốt nhất để bồi dưỡng cậu, vun bồi cậu! Thậm chỉ từ lâu tôi đã biết, cậu có quan hệ thầy trò với Ma Đô Đế Vương!" “Nhưng tôi đã thay câu che giấu chuyện này, bởi vì tôi tin rằng trong lòng cậu vẫn tồn tại sự lương thiện, trong lòng cậu vẫn còn có chính nghĩa. Những việc cậu làm hết thảy đều vì tổ quốc, đều vì toàn bộ Đế Vương khu." “Nhưng hiện tại cậu đang làm gì đây? Cậu không hề có lỗi với tôi, cậu có lỗi với sự vun bồi của mọingười. Cậu có lỗi với Long tổ, cậu có lỗi với Vương triều Ám Dạ, cậu có lỗi với Đế Vương khu, có lỗi với cả quốc gia này!" "Cậu là Đế Vương ngồi tít trên cao, lại đi phản bội Đế Vương khu, phản bội với tất cả mọi người! Tiêu Hào, cậu có biết tôi thất vọng cậu đến nhường nào không?"
Viêm Đế một hơi nói ra rất nhiều, đem toàn bộ phẫn nộ của mình trút ra ngoài. Ông ta quá thất vọng về Tiêu Hào.
Buổi hội đàm tam phương lần này, Viêm Để tin rằng Tiêu Hào sẽ như mấy năm về trước mà buông bỏ tình cảm riêng tư, sẽ xử lý tốt chuyện này.
Bởi vì vài năm trước, Tiêu Hào dẫn đầu tam quân khai chiến với Ma Đô, anh đã làm vô cùng ổn thỏa việc này.
Vì vậy Viêm Đế một mực tin tưởng Tiêu Hào, nhưng Tiêu Hào đã khiến cho Viêm Đế thất vọng hoàn toàn, quả thật là hết sức thất vọng.
Hơn nữa chuyện này hết sức ầm ĩ, lớn đến mức không thể kết thúc. Tất cả mọi người đều biết rõ Tiêu Hào phản bội Viêm Đế, phản bội Đế Vương khu, phản bội Kỳ Hạ.
Đối với một kẻ phản đồ, một kẻ phản bội ĐếVương khu chỉ có một con đường chết.
Tiêu Hào cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, hận không
Tiêu Hào biết chuyện này đã làm tổn thương Viêm Đế thật sâu, tổn thương đến những người đối tốt với anh, tổn thương những thế đã bồi mình. “Thật xin lỗi, ngài Viêm Đế. Tôi không hề muốn như vậy, tôi không muốn có với bất ai. Thế nhưng tôi Tôi thừa nhận bản thân ích tôi không muốn bất ai tổn thương Ninh Khinh Vân." “Và cuộc chiến giữa đô Thần này là do Ninh Ngã Hành khởi xưởng. Cho anh ta chết anh cũng người đã khởi xưởng cuộc chiến anh ta khơi mào." “Vốn Ninh Ngã Hành không làm việc gì Ma Đô, cũng vì Hoàng thất Ma mà Ngài Viêm Đế, ông hãy tin tưởng tôi, đây một âm mưu, cả đều âm mưu” “Và những gì tôi đây chính để ngăn chặn âm mưu
Sắc mặt của Viêm Đế vô cùng tệ, lửa giận quétqua thể xác và tinh thần của ông ta, cả giận nói: “Tiêu Hào, cậu nói những chuyện đó với tôi thì có ích gì? Cho dù tôi tin rằng những việc cậu làm đều vì lợi ích của mọi người, nhưng liệu nó có hữu dụng không?" “Cậu nói những chuyện này hết thảy đều là âm mưu, ai tin được cậu? Cho dù là âm mưu đi chăng nữa, cũng phải tiến hành thôi. Coi như thủ đô Võ Thần và
Ma Đô đều bị người khác tính toán rồi thì chúng ta cũng bị người khác tính toán. Chuyện đến mức này, hai bên khiêu chiến với nhau là điều không thể tránh khỏi!" “Mà cậu đã làm ra chuyện gì? Cậu thế mà lại liên thủ với Ma Đô? Trong khi Ma Đô và thành Di Thất liên thủ với nhau? Cho dù Trần Bắc Huyền không nói cho tôi biết đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng biết mấy người Đế Vương các cậu bắt tay với nhau, cứng rắn ép buộc thủ đô Võ Thần phải ký hiệp ước hòa bình, có phải hay không?"
Tiêu Hào đau lòng nói: "Ngài Viêm Đế, hết thảy những chuyện này đều do tôi không còn cách nào khác. Mong ông hãy cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ đem tất cả những chuyện này điều tra thật rõ. Tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau Ninh Ngã Hành rốt cuộc là ai? Có thể lực gì!” “Đến lúc đó, tôi chắc chắn sẽ cho ngài Viêm Đếmột cái giá thỏa mãn, trả lại công đạo cho Đế Vương khu và cho tất cả mọi người trong thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng!" "Cậu cảm thấy rằng... cậu vẫn còn cơ hội sao?" Viêm Để phẫn nộ nói: "Cậu có biết sự việc này nghiêm trọng đến mức nào không? Cậu có biết kết cục của kẻ phản bội không?" "Hiện tại toàn bộ người của Đế Vương khu đều đang dòm ngó tôi, những người của nước Kỳ Hạ này đang dòm ngó tôi, người của khu Tam Đại cũng đang dòm ngó tôi. Bọn họ muốn xem tôi sẽ xử trí tên phản đồ của Đế Vương khu như thế nào!” “Cậu nói cho tôi biết, vì sao cậu phải quay trở lại? Cậu đến Ma Đô không phải tốt rồi sao? Cậu đã phản bội rồi, cậu ở cùng thầy của mình không phải tốt hơn sao? Tại sao phải quay về tìm tôi? Cậu đang ép tôi phải giết chết cậu sao?!" Cập nhật chương mới *nhất tại tamlinh247.net
Tiêu Hào tất nhiên biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc này, cũng biết hậu quả của việc xử lý kẻ phản đồ, đó chính là tội chết.
Tiêu Hào càng biết rõ Viêm Để không muốn anh trở về, chỉ muốn anh một mạch đi luôn.
Bằng cách này, coi như Viêm Đế đã hạ lệnh truy nã, muốn tóm lấy Tiêu Hào, giết chết Tiêu Hào.Thế nhưng, chỉ cần Tiêu Hào ẩn náu tại Ma Đô, không một ai của Đế Vương khu có thể bắt được anh,
Ấy vậy mà Tiêu Hào cuối cùng cũng quay trở về!
Tiêu Hào cúi đầu, anh không dám nhìn vào mắt Viêm Đế, không dám đối mặt với Viêm Đế. “Ngài Viêm Đế, tôi phải trở về. Ông chiếu cố tôi nhiều năm như vậy, trong lòng tôi ông như người thân vậy." "Tôi làm ra những chuyện có lỗi với ông, tôi làm sao có thể trốn tránh cho được? Ai làm người nấy chịu, tôi đương nhiên phải trở về, cho dù ngài Viêm Đế có trừng phạt tôi thế nào tôi cũng sẽ tiếp nhận!”
Viêm Đế căm tức nhìn Tiêu Hào, quát lớn: "Tôi muốn cậu chết, cậu cũng sẽ tiếp nhận sao?"
Tiêu Hào gật đầu, nói: “Nếu như tôi phạm phải tôi chết, đương nhiên tôi phải chấp nhận " “Tuy nhiên, lần này tôi không hề phạm tội chết, bởi vì tôi đang ngăn chặn một âm mưu, tôi cũng đang cứu vớt hai thế lực lâm vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng" “Ngài Viêm Đế, vẫn là câu nói ấy, ông nhất định phải tin lấy tôi, cho tôi thời gian, cho tôi ba tháng để tôi điều tra chuyện này. Tôi sẽ tra ra được đến cùng ailà kẻ chủ mưu đứng sau!"
Nội tâm Viêm Đế run lên, bởi vì ông ta biết rằng không ai cho Tiêu Hào thời gian cả
Ông ta muốn cho Tiêu Hào ba tháng, những người khác liệu có bằng lòng chăng?
Những Đế Vương khác liệu có chấp nhận không? Cấp cao của Đế Vương khu sẽ nguyện ý sao?