Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chương 956: Vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu

Màu tóc đỏ máu trên đầu Tiêu Hào đứng chống ngược lên, hơi thở toàn thân lại bùng nổ một lần nữa.

Giờ phút này Tiêu Hào đã không thể cố thêm nổi nữa, anh chỉ muốn sau khi cuồng hóa sức mạnh thì chạy trốn khỏi đây, sau đó tìm một chỗ tĩnh dưỡng vài tháng.

Tiêu Hào hít sâu một hơi, nói: “Hôm nay tôi sẽ cho ông chứng kiến sức mạnh Cửu

Tinh Hoàn chân chính!”

Cửu Tinh Hoàn trong tay Tiêu Hào chầm chậm di chuyển, trước mắt anh xuất hiện chín tia sáng khác màu nhau.

Đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh da trời, tím, đen, trắng. Chín màu sắc bay lượn trên không trung, nháy mắt biến thành một Cửu Tinh Đồ.

Đây chính là sức mạnh Cửu Tinh Đồ, cũng là tuyệt chiêu cuối cùng của Cửu Tinh Hoàn.

Trong tình huống bình thường, cho dù trong trạng thái sức mạnh hoàn hảo thì Tiêu Hào vẫn không đủ sức sử dụng chiêu thức này.

Nhưng sau khi sử dụng Huyết Mạch Cuồng Hóa, thực lực Tiêu Hào tăng lên vài phần, đã có thể sử dụng chiêu thức này.

Cửu Tinh Đồ bay lên cách đỉnh đầu Thần Mộc Đế Vương hơn hai mươi mét, trên Cửu Tinh Đồ có chín ngôi sao kề sát nhau.

Sức mạnh cực kỳ khủng bố giống như thác nước đổ xuống ào ào, giống như sóng lớn vỡ đê, giống như sóng biển thét gào.

Toàn bộ không gian đều đang run lên, xung quanh Lĩnh Vực Kiếm Thuật đã xuất hiện vết rách, bất kỳ lúc nào cũng có thể tan thành mảnh nhỏ.

Thần Mộc Đế Vương không dám tin chỉ với một chiêu của đối phương lại có thể phá hủy Lĩnh Vực Kiếm Thuật của ông ta. Thậm chí trong lòng ông ta xuất hiện một cảm giác bất lực, sức mạnh Cửu Tinh Đồ có thể hủy diệt ông ta.

Cửu Tinh Hoàn phía trên Tiêu Hào bùng nổ sức mạnh xưa nay chưa từng có, Cửu Tinh Đồ đã hoàn toàn khởi động xong, điên cuồng tàn sát về phía Thần Mộc Đế

Vương.

Thần Mộc Đế Vương hét lớn một tiếng nói: “Vạn Kiếm Quy Tông!”

Các thanh kiếm từ bốn phương tám hướng lại tập hợp một lần nữa, Thần Mộc Đế Vương cũng chỉ có thể sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình để chiến đấu với Cửu Tinh

Mà Cửu Tinh Đồ bộc phát sức mạnh khủng bố nhất từ trước đến nay, rồi bao phủ lấy Thần Mộc Đế Vương.

Sức mạnh Vạn Kiếm Quy Tông tập trung lại một lần nữa, còn mạnh hơn cả vừa rồi.

Thần Mộc Đế Vương đã bắt đầu liều mạng, ông ta nhất định phải phá vỡ Cửu Tinh Đồ, nếu không tám chín phần mười ông ta sẽ phải chết ở chỗ này. “Ầm ầm ầm!!”

Tiếng nổ đầy khủng bố đã đập nát hoàn toàn Lĩnh Vực Kiếm Thuật, khung cảnh khắp xung quanh cũng đã bị phá hủy hoàn toàn.

Thần Mộc Đế Vương bị nổ văng ra ngoài, bay ra xa hơn năm sáu mươi mét, sau khi va đập lên mười mấy cây cổ thụ thì rơi xuống mặt đất.

Cả người ông ta đầy máu tươi, một cánh tay đã bị đứt lia.

Tình hình của Tiêu Hào còn thảm hại hơn Thần Mộc Đế Vương, anh bị văng xa hơn hai ba trăm mét, cả người anh bị mấy hòn đá cửa rách bươm, cuối cùng còn rớt xuống sông.

Đáy sông bị anh tạo thành một cái hố sâu hơn mười mét, hai đùi Tiêu Hào đều bị đánh nát. Cuối cùng Tiêu Hào cũng đã phá giải được Lĩnh Vực Kiếm Thuật và Vạn Kiếm Quy Tông, dù vậy Tiêu Hào vẫn thua chiêu này.

Nhưng Tiêu Hào có năng lực hồi phục cực mạnh, cho dù hai đùi đã bị đánh nát nhưng anh có thể khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.

Mà cánh tay Thần Mộc Đế Vương bị đứt rời, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể ông ta bị chấn thương nặng, căn bản không cách nào nhanh chóng phục hồi.

Cả hai đều liều mạng sống của mình, Tiêu Hào vọt lên từ dưới sông.

Sức mạnh trong thân thể anh chỉ còn một phần, mà Thần Mộc Đế Vương lại thảm không nỡ nhìn, ông ta nằm một chỗ rên rỉ.

Thần Mộc Đế Vương nhìn thấy Tiêu Hào xuất hiện, tuy rằng trên người anh đầm đìa máu tươi nhưng không có bất kỳ miệng vết thương nào.

Giờ phút này, Tiêu Hào đi tới trước mặt Thần Mộc Đế

Vương, trên mặt Thần Mộc Đế Vương ngập tràn hoảng sợ. “Nam Đế Tôi nói cho cậu biết! Nếu cậu giết chết tôi, sau này bạn bè và người nhà của cậu, tất cả những người mà cậu quen biết đều sẽ không thể sống ở Đế vương Khu nữa!” “Cậu đừng quên cậu có rất nhiều thuộc hạ còn ở Đế vương Khu, nếu cậu dám đụng đến tôi thì bọn họ đều sẽ phải chết!”

Điều Tiêu Hào ghét nhất chính là bị uy hiếp, thật ra anh không muốn giết người, không muốn tổn thương bất kỳ người nào ở Đế vương Khu

Nhưng mà sau khi nghe thấy lời của Thần Mộc Đế Vương, trong lòng Tiêu Hào không khỏi bị hận thù che lấp, hơn nữa còn xuất hiện ham muốn muốn giết người. Nhưng Tiêu Hào biết anh không thể giết chết Thần

Mộc Đế Vương, nếu không chuyện này sẽ lúc càng ầm ĩ, đến lúc đó Viêm Đế cũng không thể tha thứ cho anh. Tiêu Hào hung dữ trợn mắt nhìn Thần Mộc Đế Vương, nói: “Tôi sẽ không giết ông, nhưng ông nhớ kỹ cho tôi, nếu ông dám đụng đến một sợi lông của người nhà tôi, tôi sẽ bắt ông phải trả giá gấp mười lần, thậm chí một trăm lần, bởi vì ông cũng có người nhà, cũng có bạn bè!”

Sau khi Tiêu Hào nói xong thì xoay người đi. Thần Mộc Đế Vương nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chằm về hướng Tiêu Hào rời đi, nhưng mà ông ta không thể làm được gì.

Thần Mộc Đế Vương cũng biết lúc này Tiêu Hào giống như đèn dầu đã cạn, dù vậy anh vẫn có khả năng phục hồi rất mạnh.

Nếu bây giờ chỉ cần Thần Mộc Đế Vương còn một phần sức mạnh là đã đủ sức giết chết Tiêu Hào, có điều ông ta không còn chút sức mạnh nào.

Mà đúng lúc này, ở nơi xa văng vẳng một tiếng cười lạnh.

Một người đàn ông mặc áo bào Đế Vương chặn đường đi của Tiêu Hào. Người tới chính là Bắc Đế Trần Bắc Huyền!

Hơi thở Trần Bắc Huyền khóa chặt Tiêu Hào lại, nói: “Nam Đế các hạ, thật không ngờ anh lại mạnh đến vậy? Chẳng những đả thương Viêm Đế đại nhân mà còn đánh Thần Mộc đại nhân bị thương nặng!” “Bây giờ anh muốn chạy trốn sao? Anh cảm thấy mình trốn thoát được sao?” “Nơi này chính là Đế vương Khu, anh phản bội Đế vương Khu, đánh bị thương hai người lợi hại nhất Để vương Khu!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi *truyện tại tamlinh247.net

Vốn dĩ Tiêu Hào đã có thể trốn thoát, nhưng bây giờ Trần Bắc Huyền lại chặn đường đi của Tiêu Hào.

Tiêu Hào lạnh lùng nói: “Trần Bắc Huyền, tốt nhất anh nên tránh ra cho tôi!

Tiêu Hào ngưng tụ sức mạnh trong cơ thể, nhưng mà sức mạnh chỉ còn lại có một, hai phần, vốn không có cách nào đối phó với Trần Bắc Huyền

Trần Bắc Huyền chậm rãi tới gần Tiêu Hào, đằng đẳng sát khí mà nói: "Anh cảm thấy tôi sẽ tránh ra sao? Anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho tên phản bội như anh sao?"

Trong mắt Trần Bắc Huyền mang theo sát ý không hề che dấu, anh ta muốn giết chết Tiêu Hào.

Thần Mộc Đế Vương ở bên cạnh lập tức hét lên: “Bắc

Đế các hạ, cậu còn không mau bắt tên phản bội Tiêu Hào lại rồi đưa về!”

Thần Mộc Đế Vương muốn giết chết Tiêu Hào, nhưng mà ông ta càng muốn có được Huyết Mạch Cửu Dương của Tiêu Hào.

Nếu Thần Mộc Đế Vương không bị thương nặng thì sau khi giết chết Tiêu Hào ông ta có thể lập tức lấy đi huyết mạch của Tiêu Hào.

Nhưng mà bây giờ Thần Mộc Đế Vương cần phải chữa thương, ông ta chỉ còn cách bắt Tiêu Hào lại, chờ sau khi ông ta khôi phục vết thương thì mới lấy đi huyết mạch của

Tiêu Hào.

Nhưng Trần Bắc Huyền lại không bắt Tiêu Hào lại, mà chỉ nói: “Thần Mộc đại nhân, không phải ông muốn giết chết Tiêu Hào để lấy Cửu Dương Huyết Mạch trong người anh ta sao?” “Tôi có thể hiểu rõ điểm này, nhưng xin Thần Mộc đại nhân yên tâm, sức mạnh của tôi đủ để lưu giữ Cửu Dương Huyết Mạch trong cơ thể, sau đó tôi giao lại cho ông là được.

Thần Mộc Đế Vương nói: “Vậy được, nhanh giết chết

Tiêu Hào, lấy đi huyết mạch của cậu ta!”

Tiêu Hào cảm nhận được sát khí trên người Trần Bắc Huyền, anh biết Trần Bắc Huyền rất muốn dồn anh vào chỗ chết. Trước kia anh luôn bất hòa với Trần Bắc Huyền, sau đó anh lại giết người nhà đệ tử của Trần Bắc Huyền, vì thế anh ta vẫn luôn ghen ghét anh. Giờ phút này đương nhiên Trần Bắc Huyền sẽ tự tay giết chết Tiêu Hào để giải tỏa nỗi hận trong lòng.

Tay phải Trần Bắc Huyền ngưng tụ một sức mạnh cực đại hung hăng chém về Tiêu Hào. Anh ta muốn chém đứt đầu Tiêu Hào, từ nãy đến giờ

Tiêu Hào giao thủ với Thần Mộc Đế Vương anh ta vẫn luôn âm thầm quan sát.

Anh ta một lần nữa bị sức mạnh của Tiêu Hào dọa cho hoảng sợ, nếu Tiêu Hào vẫn còn là một trong Tứ Đại Đế Vương thì Trần Bắc Huyền vĩnh viễn không có ngày ngóc đâu.

Nhấn Mở Bình Luận