Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Chương 94: Tiêu Hào trúng đạn
Liễu Kiến Hưng bên cạnh nở nụ cười nhạt, chờ cảnh sát bắt Tiêu Hào đi. Phế đi tay của Lương Thế Khoan, Tiêu Hào, sau khi mày bị bắt cũng được mơ đi ra được! "Bắt tôi đúng không? Được." Tiêu Hào bày ra dáng vẻ chẳng sao cả: "Có điều, trước khi bắt tôi, tôi có chút chuyện muốn nói với bà xã tôi." "Mấy người đi ra, chờ ở bên ngoài." "Chờ tôi nửa tiếng, không được cho phép ai đi vào!"
Tiêu Hào biết, phế tay của Lương Thế Khoan, nhà họ Lương nhất định sẽ báo án, kêu cảnh sát tới bắt anh. Tiêu Hào đã sớm có kế hoạch của mình. Lần này đến chỗ cảnh sát, nhất định sẽ mất rất nhiều thời gian.
Anh muốn sắp xếp để Liễu Nguyệt Hân làm một việc, tung đoạn video lần này ra, Tiêu Hào sẽ sắp xếp người tiếp ứng cô.
Ngoài ra còn cả chuyện của công ty, Tiêu Hào sẽ hướng dẫn Liễu Nguyệt Hân thực hiện.
Cảnh sát đứng bên cạnh Tôn Ðang Diêu nói: "Tiêu Hào, cho anh năm phút, có chuyện gì thì mau chóng xử lý " Tiêu Hào khẽ cau mày: "Các anh muốn bắt tôi, tôi rất phối hợp. "Hiện tại công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, cho tôi mấy tiếng xử lý, các anh chờ ở bên ngoài." "Tôi xử lý xong sẽ đi với các anh!" "Hoặc là nói, các anh cứ đi trước, hôm nay tôi sẽ đến sở cảnh sát." "Tiêu Hào, anh có ý gì?" Người cảnh sát hét lớn: "Anh cho rằng sở cảnh sát chúng tôi là chỗ nào hả?" "Hiện tại là chúng tôi tới bắt anh, không phải là tới thương lượng với anh!" "Anh còn kêu chúng tôi đi ra ngoài chờ anh nửa tiếng?" "Anh đánh người nhà họ Lương tàn phế, anh cho rằng người nhà họ Lương sẽ chờ sao?" "Lập tức đi theo chúng tôi."
Tên cảnh sát này cầm còng tay, trên mặt lộ vẻ sốt ruột.
Ngoại trừ Tôn Đang Diêu ra, những cảnh sát khác cũng vô cùng bất mãn với Tiêu Hào.
Tiêu Hào quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh sát kia: "Anh là cảnh sát hay là chó nhà họ Lương?" Viên cảnh sát giận dữ: "Tiêu Hào, anh muốn bắt bớ sao?" "Thế thì thế nào?" Tiêu Hào vẻ mặt lạnh lùng: "Anh muốn cưỡng chế bắt tôi sao?"
Tên cảnh sát lập tức rút súng bên hông nhằm vào Tiêu Hào. Mấy người khác cũng đều rút súng. Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ.
Liễu Nguyệt Hân cả kinh, nắm chặt lấy tay Tiêu Hào. Chỉ có Tôn Ðang Diêu không rút súng. "Mấy người điên rồi sao? Mấy người đang làm gì?" Tôn Đang Diêu bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng ngăn cản: "Chấp pháp văn minh, chấp pháp văn minh, mấy người không hiểu sao?" "Mau cất súng đi!"
Tôn Ðang Diêu là người thông minh. Lần trước Tiêu Hào bị bắt vì chuyện của Phương Thanh Nhã, cấp trên đã lập tức tự gọi điện thoại đến, nói phía trên có chỉ thị, lập tức thả Tiêu Hào. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Anh ta biết Tiêu Hào có bối cảnh, có khả năng là ô dù rất lớn.
Người nhà họ Đường và nhà họ Trương đối phó với Tiêu Hào, bị gài bẫy, Tiêu Hào không chút kiêng nể phế tay của Lương Thế Khoan.
Điều này cho thấy, Tiêu Hào căn bản không sợ, Tôn Đang Diêu cũng không muốn đắc tội Tiêu Hào. Tiêu Hào để bọn họ chờ nửa tiếng, Tôn Đang Diêu có thể chờ, nhưng đồng nghiệp của anh ta không chịu nổi.
Video lúc sáng sớm kia đã khiến sở cảnh sát gà bay chó sủa, vừa rồi Tiêu Hào gây chuyện, nhà họ Lương gây áp lực lên sở cảnh sát.
Mấy cảnh sát này thấy Tiêu Hào, bọn họ liền tức đến nghiến răng. Tiêu Hào kêu bọn họ chờ nửa tiếng, bọn họ đương nhiên không thể nào chấp nhận nổi.
Liễu Kiến Hưng chỉ sợ thiên hạ không loạn, hét lớn: "Tiêu Hào, cậu cũng dám bắt bớ sao? Dám không để sở cảnh sát vào mắt" "Mọi người đều xem video rồi, Tổng giám đốc Lương xông vào công ty nhà họ Liễu vì chuyện làm ăn, cách làm là không đúng." "Nhưng cậu đánh hai vệ sĩ của nhà họ Lương bị thương, bọn họ bị hôn mê đang nằm trong bệnh viện, cậu còn phế bỏ tay của Tổng giám đốc Lương!" "Cậu cố ý gây thương tích!"
Tiêu Hào lạnh lùng nói: "Liễu Kiến Hưng, liên quan gì đến ông? Chuyện này có quan hệ gì với ông sao?" "Không có chuyện gì thì Liễu Kiến Hưng, cút khỏi công ty chúng tôi!" "Cậu..." Liễu Kiến Hưng nổi đóa, không để ý đến Tiêu Hào nữa, ông ta nói với Tôn Ðang Diêu: "Đội trưởng Tôn, Tiêu Hào quá kiêu ngạo rồi, quá không nể mặt sở cảnh sát!" "Hoàn toàn không để các cậu vào mắt." "Tiêu Hào, lẽ nào cậu dám ra tay với cảnh sát?" Vốn dĩ mấy cảnh sát đã cất súng khi Tôn Đang Diêu khuyên bảo, thế nhưng nghe Liễu Kiến Hưng nói, bọn họ lại nổi giận đùng đùng.
Người đầu tiên giơ súng lên vừa rồi lại lần nữa rút súng, nhằm thẳng vào Tiêu Hào. "Hiện tại, lập tức đi theo chúng tôi!" "Phối hợp điều tra chuyện của Tổng giám đốc Lương!" "Còn cả chuyện video hồi sáng nữa!" "Nếu anh không đi theo chúng tôi, còn bắt bớ, tôi sẽ nổ súng bất cứ lúc nào!"
Tôn Ðang Diêu bất mãn nói: "Lương Hoàng, bỏ súng xuống, đây là mệnh lệnh!"
Thế nhưng người này vẫn không buông súng.
Tiêu Hào híp mắt, không hề sợ hãi, anh nhìn chằm chằm cảnh sát kia: "Lương Hoàng? Người nhà họ Lương?" "Thế thì thế nào?" Lương Hoàng hét lớn: "Lẽ nào người nhà họ Lương thì không thể làm cảnh sát sao?" "Tiêu Hào, thức thời thì đi theo chúng tôi!" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tiêu Hào nhẹ nhàng cười: "Anh muốn dùng việc công để báo thù riêng đúng không?" "Hay là muốn giết người diệt khẩu?" "Có bản lĩnh thì nổ súng đi."
Tiêu Hào nói khiến cảnh sát kia càng không có cách nào lùi được.
Lương Hoàng đúng là người nhà họ Lương. Mặc dù chỉ là chi thứ nhà họ Lương, thế nhưng người nhà họ Lương đối với anh ta ơn nặng như núi. Bố anh ta đã từng mắc bệnh nặng, hơn ba trăm triệu tiền phẫu thuật là do người nhà họ Lương bỏ ra, nhà xe cũng là do người nhà họ Lương tặng.
Ngay cả công việc ở sở cảnh sát này cũng là do người nhà họ Lương sắp xếp.
Sau khi Lương Thế Khoan gặp chuyện không may, ông ta cũng đã liên lạc với Lương Hoàng, nếu có cơ hội giết chết Tiêu Hào thì nhất định phải tìm một lý do hợp lý để diệt trừ anh.
Tiêu Hào chết rồi, cho dù chuyện có lớn hơn nữa thì nhà họ Lương cũng có thể đè xuống. Nhớ lại lời Lương Thế Khoan nói, nhớ đến ân tình của nhà họ Lương mấy năm nay đối với anh ta. Hơi thở Lương Hoàng càng ngày càng gấp, trong mắt dần nhiễm tơ máu. "Tiêu Hào, anh còn dám bắt bớ, khiêu khích cảnh sát!"
Pång!
Lương Hoàng nổ súng, ở cự ly năm mét, đột nhiên nổ súng. Nhằm chính xác vào đầu Tiêu Hào. Nếu là bất kỳ ai khác, e rằng đều không thể nào tránh khỏi.
Nhưng Tiêu Hào trăm phần trăm có thể tránh thoát. Thế nhưng anh có tính toán khác, thân hình Tiêu Hào thoảng lỏe lên. Đạn trúng vào vai trái anh. Tiểu Hào trúng đạn, nhất thời vùng ngực áo nhiễm máu đỏ tươi. Nhưng ngay sau đó, phát súng thứ hai, phát súng thứ ba.
Pång pång!
Lương Hoàng nhất định phải giết Tiêu Hào, thế nên liên tục bần ba phát. "Khốn kiếp!" "Dừng tay!"
Tôn Ðang Diêu không ngờ Lương Hoàng lại đột nhiên nổ súng, những người khác cũng đều không ngờ.
Bọn họ cho rằng anh ta chỉ đang doạ Tiêu Hào, muốn bắt Tiêu Hào đi.
Thế nhưng anh ta lại nổ súng thật. Mấy cảnh sát khác cũng bị dọa không nhẹ, lập tức khống chế Lương Hoàng, đeo còng tay cho anh ta
Tiêu Hào trúng ba phát súng, đều ở bên ngực trái, vị trí trái tim, Tiêu Hào ngã xuống. "Tiêu Hào!"
Liễu Nguyệt Hân đỡ lấy Tiêu Hào. Cô sợ phát run, trong lòng tràn đầy sợ hãi. "Tiêu Hào, anh sao rồi, sao rồi?"
Khóe miệng Tiêu Hào tràn ra máu tươi, ngực áo bị máu nhuộm đỏ, vô cùng suy yếu và đau đớn: "Anh... anh không sao...
Tiêu Hào hôn mê bất tỉnh.
Liễu Kiến Hưng đứng một bên thấy Tiêu Hào ngã xuống vũng máu, thấp giọng cười khan hai tiếng.
Tiêu Hào à Tiêu Hào, tim trúng ba phát đạn, mày nhất định phải chết!
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!