Chương 986: Rất xin lỗi
Tiêu Hào chỉ biết thầy của Tiêu Vân vô cùng lợi hại
Nhưng không ngờ rằng đối phương lại là một trong ba đại sư rèn hàng đầu của Thành Biến Vô Tận, điều này chứng tỏ thầy của Tiêu Vân cực kỳ mạnh.
Tiêu Vân từng nói cô và thấy đều vô cùng khiêm tốn, cô không thích nhắc đến thầy ở trước mặt người khác. "Ha ha ha ha ha!" Giáo viên trung niên nghe thấy Tiêu Vân nhắc tên thầy cổ, đột nhiên cười phá lên. “Có đang nói đến phế vật Viên Bình kia sao? Không phải mấy năm trước tay phải và công lực toàn thân của ông ta đã bị phế rồi ng “Bây giờ ông ta đã lưu lạc thành tên ăn mày, cô còn không biết xấu hổ nhắc tới tên ông ta?
Tiêu Văn giận dữ nói: “Không cho phép ông sỉ nhục thầy của tôi!”
Giáo viên trung niên nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Sư phụ có đúng là từng là đại sư rèn đứng thứ ba Thành Biển Vô Tận, cực kỳ lợi hại, người người kính ngưỡng “Nhưng đáng tiếc ông ta ngàn lần không nên chọc đến người của môn phải Vạn Kiếm “Năm đó thầy cô đã chọc phải tông chủ phải Vạn Kiểm, mà bây giờ cô lại đắc tội với con trai nhỏ của tổng chủ phải Vạn Kiếm – Cậu chủ Dương” “Hai thầy trò các người đúng là mê muội không tỉnh, không biết hối cải! Đúng là đâm đầu vào ngõ cụt, các người tự tìm đường chết, không thể trách ai được!”
Tiêu Hào nghe xong không khỏi kinh hãi.
Chẳng trách Tiêu Vân chưa bao giờ nhắc đến thầy cô trước mặt người khác, thì ra thầy của cô từng xảy ra một vài chuyện.
Công lực bị phế, tay phải cũng bị phế, tất cả thực lực và sức mạnh đều bị phá hủy.
Tiêu Vân mắng to: “Người môn phái Vạn Kiếm không phải người tốt, tôi không ngờ rằng người đứng đầu và Giáo viên của học viện Huỳnh Dương cũng chẳng phải thứ tốt lành, vậy mà các người lại thông đồng với môn phái Vạn Kiếm làm bậy, tôi thật sự hối hận khi đến đây học!”
Giáo viên trung niên cười lạnh lùng nói: “Bây giờ cô có nói gì cũng đã muộn rồi, không có ai nào cứu được hai người nữa đâu!”
Tiêu Vân nhìn Tiêu Hào, nắm chặt lấy tay Tiêu Hào, nói: “Anh, em nhất định sẽ cứu anh ra ngoài! Cho dù tôi có chết ở đây thì tôi cũng phải kéo các người chết chung, tôi phải cứu người đi
Tiêu Vân muốn bộc phát sức mạnh cuối cùng trong cơ thể cô, cũng chính là Hơi Thở Huyết Mạch, đó là Huyết mạch Yêu Tộc, một khi bộc phát ra ngoài thì sức mạnh của Tiêu Vân sẽ mạnh thêm vài phần.
Nhưng nếu vậy Tiêu Vân sẽ bị bại lộ thân phận, thậm chỉ còn chết ở đây.
Bởi vì cảnh giới của Tiêu Vân vẫn chưa đủ sức khống chế sức mạnh thật sự của huyết mạch hoàng thất Yêu tộc.
Tiêu Hào vội vàng dùng một luồng sức mạnh ngăn chặn hơi thở trên người Tiêu Vân, nói: “Em không được làm vậy, nếu em làm thế này e rằng cả hai chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này. “Anh yên tâm, em nhất định sẽ đưa anh ra khỏi đây!” Tiêu Hào lại chuẩn bị sử dụng Huyết Mạch Cuồng
Hóa, lần trước Tiêu Hào sử dụng Huyết Mạch Cuồng Hóa ở khu Đế Vương đã làm thân thể mình bị thương rất nặng, sức mạnh chỉ còn lại hai phần, cuối cùng mới bị chủ tiệm Hồn Điện đuổi giết. Sau khi Tiêu Hào bị thương, cảnh giới hiện tại là Kim
Đan đại viên mãn, nếu tiếp tục sử dụng Huyết Mạch Cuồng
Hóa lần nữa, chỉ sợ anh sẽ bị tổn thương nặng hơn nữa.
Nhưng mà tình cảnh hiện tại không còn cách nào khác.
Chỉ cần sau khi sử dụng Huyết Mạch Cuồng Hóa, Tiêu Hào sử dụng thêm sức mạnh Huyết Độn là đã có thể thuận lợi trốn thoát, cho dù thế nào anh cũng phải đưa em gái ra khỏi đây an toàn trước đã
Mà đúng lúc này, có một tiếng rống to truyền tới từ phía xa. “Thả học trò của tôi ra!”
Một ông lão gần đất xa trời được một thiếu niên dìu đi nhanh vào trong đám người, mọi người đều nhường đường cho ông lão.
Tiếng rống to của ông lão này có sức mạnh cực kỳ lớn, xuyên thẳng qua lĩnh vực của Giáo viên trung niên.
Không ngờ rằng lĩnh vực của Giáo viên trung niên lại lung lay sắp đổ, có một luồng hơi thở thần bí đối chọi với lĩnh vực của ông ta.
Giáo viên trung niên giật mình, chỉ một tiếng hét to đã có thể ảnh hưởng mạnh đến lĩnh vực ông ta tạo nên, ông ta muốn xem rốt cuộc là ai mà có sức mạnh kinh khủng như vậy.
Sau khi Giáo viên trung niên phá bỏ lĩnh vực, ông ta phát hiện người trước mặt là một ông lão lưng còng có dáng người thấp bé.
Đầu tóc hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn trông như những con giun bò loằng ngoằng trên mặt. Mà ông lão này bị mất cánh tay phải, tay trái cầm một cây gậy, có một thiếu niên trông thanh tú theo sau đỡ ông. "Ha ha ha ha!"
Người đàn ông trung niên cười phá lên, nói: “Tôi còn tưởng là ai chứ? Lợi hại như vậy, suýt nữa đã phá tan lĩnh vực của tôi, thì ra là đại sư Viên Bình, thật là ngưỡng mộ."
Sau khi lĩnh vực bị phá bỏ, Tiêu Vân cảm giác sức mạnh lạnh lẽo thấu xương đã biến mất, cô nhanh chóng thoải mái hơn rất nhiều.
Tiêu Vân nhìn thấy thầy đi đến bèn nhanh đi về bên đó.
Tiêu Hào đỡ Tiêu Vân, Tiêu Vân khuỵu gối trước mặt thấy, hành lễ đầy tôn kính, nói: “Thầy đã tới!”
Viên Bình nhìn thấy Tiêu Vân bị thương, sau đó ông liếc nhìn Tiêu Hào đứng bên cạnh một lần. Viên Bình đã nghe qua những chuyện xảy ra ở chỗ này trong lúc đến đây.
Hôm nay Viên Bình vẫn bình thản như mọi ngày, ở nhà ngâm trà, nhìn một bức họa đủ loại hoa cỏ.
Đột nhiên, nhẫn truyền âm của ông vang lên.
Một người bạn già trong học viện Huỳnh Dương kể cho ông nghe chuyện xảy ra ở đây.
Trước kia khi Tiêu Vân đến học viện Huỳnh Dương học tập đúng là Viên Bình đã nhờ vả người bạn già này giúp đỡ Tiêu Vân được đến đây học. tamlinh247.net trang web cập nhật nh*anh nhất
Người bạn già này cũng là Giáo viên, có điều thân phận cực kỳ thấp, ông ta chỉ là một Giáo viên dạy âm nhạc bình thường mà thôi.
Khi Giáo viên âm nhạc này biết Tiêu Vân xảy ra chuyện đã lập tức dùng nhẫn truyền âm liên lạc với Viên Bình. Mà khi Viên Bình biết được học trò cưng của mình gặp phải họa lớn ở đây đã nhanh chóng chạy đến.
Rất nhiều người đang vây quanh xì xào bàn tán. “Đây... Đây không phải đại sư Viên Bình sao?” “Mấy năm trước đại sư Viên bị phế mất cánh tay, bị phế mất công lực, tôi còn cho rằng đại sư Viên đã chết rồi đó, không ngờ rằng ông ta còn sống?” “Thì ra Trần Yên Nhiên lại là đồ đệ của đại sư Viên? Đúng là không ngờ mà, thật là bất ngờ!” “Trước kia tôi thường xuyên đến tiệm của đại sư Viên mua vũ khí do ông ta rèn, giá cả và công dụng đều rất được, có rất nhiều người cực kỳ thích, đáng tiếc là bây giờ không còn mua được nữa!” “Không còn cách nào, ai bảo đại sư Viên xảy ra chuyện, trước kia các cửa hàng trong thành phố lớn của đại sư Viên đều rất cháy hàng, doanh số vũ khí bản được luôn đứng đầu trong nhiều năm liền ở Thành Biến Vô Tận!” “Đáng tiếc sau này tất cả cửa hàng của ông đều phải nhượng lại cho người khác, mà đại sư Viên cũng là một người xấu số, năm đó ông một lòng muốn ở thành thợ rèn đứng đầu Thành Biển Vô Tận, tiếc là thua trận tỷ thí, chẳng những bị người ta phế bỏ công lực mà còn bị đánh gãy cánh tay phải, thật là quá đáng tiếc!”
Tiêu Hào nghe tiếng bàn tán khắp xung quanh, sau khi nghe được mấy tin này thì giật mình.
Xem ra năm đó Viên Bình xảy ra chuyện là vì có người cố ý muốn đối phó với ông, không những phế đi công lực mà còn cướp mất sản nghiệp của ông.
Lúc này Hiệu trưởng Lương đã đi đến trước mặt Viên Bình, hơi cúi người hành lễ, nói: “Đại sư Viên, ông đã tới.
Hiệu trưởng Lương vẫn còn chút tôn kính với đại sư Viên là vì trước kia ông ta có quen biết đại sư Viên, cũng từng mua vũ khí của ông.
Hơn nữa trước kia, toàn bộ vũ khí mà học viên học viện Huỳnh Dương sử dụng đều được đặt hàng từ Viên Bình. Viên Bình đi thẳng vào vấn đề nói: “Hiệu trưởng Lương, cho dù hôm nay học trò của tôi đã gây ra chuyện gì cũng xin ông nề mặt mũi tôi mà thả con bé đi.
Nếu trước kia Viên Bình chưa xảy ra chuyện thì ai dám đắc tội với ông chứ, ai dám nhục nhã học trò ông chứ?
Nhưng mà bây giờ hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hiện tại Viên Bình không quyền không thể.
Vẻ mặt Hiệu trưởng Lương tỏ ra khó xử, nói: “Thật xin lỗi đại sư Viên, e là tôi không giúp được ngài chuyện này rồi.