“Bởi vì Trần Yên Nhiên làm trái nội quy học viện, phạm phải việc không thể tha thứ, hơn nữa người bạn của Trần Yên Nhiên đã giết chết một học viên quan trọng của học viện chúng tôi.” “Giết người đền mạng là chuyện hợp tình hợp lý, xin Đại sư Viễn thông cảm.
Viên Bình nghe Hiệu trưởng Lương nói vậy, sắc mặt trở nên xanh mét, nếp nhăn trên mặt khẽ run lên. “Hiệu trưởng Lương, trước kia quan hệ của hai người chúng ta không tệ, hơn nữa ông đã từng học kỹ thuật rèn ở chỗ tôi vài tháng. “Có rất nhiều học viên hệ rèn của học viện đến chỗ tôi đào tạo chuyên sâu, tôi đều miễn học phí. “Mỗi năm chỉ cần học viện các ông cần vũ khí tôi đều sẽ ưu tiên vận chuyển đến cho các ông, luôn để cho các ông đồ chất lượng tốt nhất và chiết khấu nhiều nhất. “Bây giờ học trò tôi xảy ra chuyện, muốn ông nề mặt mũi của tôi mà thả học trò tôi ra, thế mà ông lại nói ông không làm được?”
Vẻ mặt Hiệu trưởng Lương vẫn rất khó xử, nói: “Thật xin lỗi Đại sư Viên, chuyện này tôi không quyết định được. “Nếu Thiết Quyền không chết thì chuyện này vẫn còn đường thương lượng, nhưng bây giờ Thiết Quyền đã chết, cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. “Cho nên, học trò của ông và cả người giết chết Thiết
Quyền đều phải đền mạng”
Rất nhiều người có mặt ở đây thầm thở dài, tiếc nuối không thôi.
Rất nhiều học viên đều biết trước kia toàn bộ vũ khí của học viện Huỳnh Dương đều là do Đại sư Viên cung cấp. Đại sư Viên rất ưu ái học viện Huỳnh Dương, hơn nữa quan hệ giữa Đại sư Viên và những vị hiệu trưởng trước đều không tệ. Nhưng từ sau khi Đại sư Viên mất đi mọi thứ, học viện Huỳnh Dương đã lập tức cắt đứt quan hệ với ông, vài vị hiệu trưởng không còn qua lại với Đại sư Viên, mà những người bạn tốt trước kia của ông một số bị giết, số còn lại đã mất dần liên lạc.
Tóm lại, bây giờ khi Đại sư Viên trắng tay, người duy nhất bầu bạn với ông chỉ có học trò Tiêu Vân và cậu thiếu niên trước mặt này.
Tiêu Hào nhìn tình cảnh hiện tại cảm thấy cực kỳ thế lương.
Đời là vậy, ngay khi bạn có địa vị cao thì tất cả mọi người đều vây quanh xun xoe nịnh bợ bạn, tất cả đều cung kính bạn.
Bởi vì bọn họ có thể lấy được lợi ích trên người bạn, khi đó bạn bè của bạn nhiều vô cùng, trải rộng khắp thiên hạ.
Nhưng ngay khi bạn vừa bị dẫm đạp dưới chân, chỉ còn hai bàn tay trắng, những người bên cạnh bạn sẽ dần rời đi, ngoại trừ người thân và những người thật sự quan tâm bạn thì những người khác đều sẽ lần lượt dứt áo ra đi.
Tiêu Vân kéo tay Đại sư Viên, nói: “Thầy đừng cầu xin bọn họ, có cầu xin những người này cũng vô dụng, hôm nay cho dù có chết ở đây còn cũng sẽ không cầu xin họ!"
Đại sư Viên đẩy tay Tiêu Vân ra, ông quỳ phịch xuống đất, nói: “Hiệu trưởng Lương, tôi van ông! Tôi xin ông hãy tha cho học trò của tôi, ông muốn làm gì tôi cũng được, thậm chỉ muốn mạng tôi cũng được, chỉ cần ông tha cho học trò tôi!”
Tiêu Vân vội vàng kéo cánh tay Đại sư Viên muốn nâng thầy dậy. Nhưng mà thầy vẫn cố chấp quỳ trên mặt đất.
Trên người Tiêu Vân bị thương nặng, không cách nào đỡ thầy cô dậy được.
Thiếu niên đứng bên cạnh cũng quan tâm nhìn Đại sư Viên, trên mặt cậu giàn giụa nước mắt, nhưng không thể giúp gì được cả.
Tiêu Hào vội vàng muốn đi qua giúp đỡ, nhưng mà cậu chủ Dương vung tay lên, mười mấy tay sai của anh ta lập tức đi lên vây quanh ngăn cản Tiêu Hào lại.
Tiêu Hào quát: “Nhanh cút ngay!"
Cậu chủ Dương cười lạnh, nói: “Hôm nay hai người chết chắc rồi, không ai có thể cứu hai người được." “Một tên mất tay phải, công lực bị phế thì có ích gì? Loại phế vật này có thể cứu được mấy người sao?”
Giáo viên bên cạnh trào phúng nói: “Cậu chủ Dương, cho dù thế nào thì trước kia Đại sư
Viên là tiền bối, là cao nhân, là nhân vật đứng trên vạn người của Thành Biển Vô Tận.” “Chúng ta nói chuyện vẫn nên kiêng kỵ một chút, bởi vì tuy rằng tay phải Đại sư Viên đã bị mất, công lực cũng bị phế, nhưng mà ông ta đã từng tu luyện một tuyệt kỹ gọi là công pháp Sư Tử Gầm. “Cái công pháp này của ông ta còn chưa bị phế bỏ, vừa rồi suýt nữa thì đã xuyên qua Lĩnh Vực của tôi đó. Một giáo viên khác nói thêm: “Cũng đúng, vừa rồi tôi được chứng kiến công pháp của chú Viên, đúng là rất lợi hại. “Nếu không thì như vậy đi, Đại sư Viên, hôm nay ông tự phế giọng nói của mình, nói không chừng viện trưởng của chúng tôi động lòng từ bi bỏ qua cho mấy người đó.
Đại sư Viên cắn răng, nói: “Chỉ cần các người đồng ý thả học trò tôi đi, tôi tình nguyện phế giọng nói của mình!” Cậu chủ Dương cười nói: “Vậy thì không được, ở đây có hai cái mạng, chỉ phế một giọng nói của ông đổi hai cái mạng, chúng tôi không có lời. “Nếu không thế này đi, ông tự chặt đứt cánh tay còn lại, sau đó chặt thêm một chân nữa. “Tôi sẽ đứng ra làm chủ thả Trần Yên Nhiên và người đàn ông này ra, ông thấy thế nào hả Đại sư Viên?”
Tiêu Vân nhịn không được lớn tiếng chửi: “Cậu chủ Dương, tên khốn kiếp này, anh có còn là con người không?”
Cậu chủ Dương cười nói: "Năm đó chính cha tôi đã ra tay phế công lực của Đại sư Viên, cũng chính ông là người chặt đứt tay ông già đó "Hôm nay tôi để ông ta tự chặt cái tay còn lại của mình, chặt thêm một chân nữa, tôi sẽ thả hai người các người đi. “Đương nhiên nếu hai người các người không đồng ý thì để mạng lại đây Cậu chủ Dương cố ý làm nhục Đại sư Viên nên mới nói ra những lời này. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net
Anh ta muốn dẫm đạp ba người dưới chân, làm nhục họ, dẫm bẹp họ khiến họ không còn đường phản kháng. Tiêu Vân cắn rằng, khỏe mắt đỏ ngầu ra, tức giận nói: “Tới bây giờ tôi chưa hề biết tại sao thầy lại bị thương?
Ai đã phế công lực của thầy?” “Nhưng cuối cùng tôi đã biết rồi, thì ra là cha của anh, là tông chủ tông phái Vạn Kiếm làm!” “Tôi nói cho anh biết, tôi nhất định sẽ không buông tha phái Vạn Kiếm các người! Chỉ cần hôm nay tôi sống sót rời khỏi chỗ này, sau này tôi nhất định sẽ báo thù!
Chuyện Đại sư Viên bị phế công lực, bị chém đứt tay phải năm đó được giữ kín, rất ít người được biết chân tướng.
Mà mấy năm nay Đại sư Viên cũng không định nói cho
Tiêu Vân.
Bởi vì chuyện cũng đã rồi, không cách nào cứu chữa được.
Bây giờ được chính miệng cậu chủ Dương nói ra chẳng khác nào lại lần nữa xé rách vết sẹo trong lòng Đại sư Viên
Đại sư Viên cố chịu đựng tất cả mọi khổ đau.
Mục đích ông đến đây hôm nay chỉ vì muốn cứu Tiêu
Vân đi.
Bởi vì năm đó ông đã đồng ý với cha Tiêu Vân nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, tuyệt đối không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào.
Nếu Tiêu Vân chết ở nơi này, Đại sư Viên sẽ không cách nào ăn nói với cha của cô.
Bây giờ Tiêu Hào đang bị mấy chục người vây quanh, căn bản không thể đi qua được, cho dù có sử dụng Huyết Mạch Cuồng Hóa cũng không có tác dụng gì.
Lúc này Tiêu Hào đã hoàn toàn bị cậu chủ Dương và mười mấy tay chân của anh ta khóa chặt. Tiêu Hào bất lực nhìn mọi chuyện xảy ra.
Anh không ngờ rằng một Đế Vương đứng trên vạn người như mình sẽ có một ngày bị ức hiếp làm nhục như thế này.
Nhìn thấy em gái và thầy của em ấy bị người khác sỉ nhục dẫm đạp dưới chân, trong lòng Tiêu Hào vô cùng đau khổ và áy náy.
Đại sư Viên đã chấp nhận hết tất cả, ông vẫn quỳ trên mặt đất cầu xin cậu chủ Dương. “Cậu chủ Dương, chỉ cần cậu chịu thả ba người chúng tôi đi, cậu có thể chặt tay, cũng có thể chặt chân tôi, thậm chí phế đi giọng nói của tôi cũng được, tôi đều đồng ý!” Tiêu Vận hét lên: “Thầy, không được, nhất định không được! Thầy không cần phải làm vậy, đừng cầu xin bọn họ