Chương 997: Bây giờ nên làm thế nào
Năm người từ năm hướng khác nhau bao vây cả ba người lại.
Từng luồng sức mạnh cường đại bao trùm lấy ba người họ, khi cảm nhận được khí tức của năm người đó, cơ thể họ không kìm được mà run rẩy.
Sức mạnh của năm người này thực sự quá mạnh, tuy rằng bọn họ đều là cảnh giới lĩnh vực thế nhưng ngay cả khí tức của đối phương cũng không thể chống lại được. "Liều mạng với bọn chúng!"
Ba người cắn răng, cầm chặt vũ khí trong tay xông thắng về phía năm bóng đen vây quanh. "Rầm rầm rầm!"
Ba người vừa mới tiến lên, sức mạnh lĩnh vực còn chưa kịp sử dụng thì cả ba người, mỗi người bị trúng một chưởng vào ngực ngã nhào ra đất.
Một chưởng đó khiến ba người bị đánh đến mức trọng thương, thổ huyết năm sóng xoài trên mặt đất, hơn nữa bọn họ còn phát hiện sức mạnh trong cơ thể cũng bị đánh tan nát.
Lúc này ba người đã hiểu ra, năm người kia ít nhất đều là cường giả cảnh giới Âm Thần, chênh lệnh cảnh giới nhiều như vậy, hoàn toàn có thể áp chế được ba người bọn họ.
Xem ra có người ở sau lưng âm thầm giúp đỡ bọn họ
Quản lý khách sạn cầm pin xách tay đi tới trước mặt ba người họ, anh ta nhìn quanh một vòng rồi giận dữ quát: "Ba người các người là ai? Sao dám xông vào khách sạn ám sát người thuê phòng của chúng tôi? Còn giết chết tám người của khách sạn tôi nữa, quả thực là tự tìm đường chết!" Người cầm đầm bọn áo đen nói: "Muốn giết cứ giết đừng phí lời thể làm gì!"
Quản lý lạnh lùng nói: "Các người giết chết tám người bên tôi, sao tôi có thể bỏ qua dễ dàng cho các người thế được! Đã vào khách sạn của tôi ở thì đều là khách hàng của tôi, cho dù các người có ân oán gì với khách hàng của tôi thì tôi vẫn có nghĩa vụ bảo vệ họ!” “Các người xông vào khách sạn giết người, đây là hành vi khiêu chiến với uy nghiêm của chúng tôi, các người có biết khách sạn này của chúng tôi là do ai mở không? Ông chủ của chúng ta chính là người của Hội Trung Thành! Nói như vậy thì chẳng phải là nhóm người các người chẳng sợ gì người của Hội Trung Thành chúng tôi rồi! Cho dù các người không nói thì chúng tôi cũng biết các người là ai, các người là người của Môn phái Vạn Kiếm, là tay sai của cậu chủ Dương đúng không?"
Ba tên mặc áo đen đều cảm thấy kinh sợ, người cầm đầu nói: "Chúng tôi vốn không phải người của Môn phái Vạn Kiếm, anh đừng nói những lời sáo rỗng này nữa, cho dù anh hỏi gì thì chúng tôi cũng không trả lời đầu!"
Quản lý lạnh lùng nói: "Khách sạn của chúng tôi được mở ngay đổi diện với học viện Huỳnh Dương, những việc xảy ra trong học viện Huỳnh Dương chúng tôi đều nằm rõ trong lòng bàn tay.” “Sáng nay, cậu chủ Dương thể hiện uy phong trong học viện Huỳnh Dương, đánh tàn người thợ rèn đứng trong số ba người đứng đầu của thành Đêm Đen, hơn nữa còn dẫm lên người thầy Viên. Khiến cho Thầy Viên phải chịu nhục nhã mà quỳ gối trước mặt mọi người, chuyện lớn như vậy, người trong học viện ai cũng biết, hết thảy các thế lực trên con đường này đều biết cả rồi. Đến tối lại đột nhiên có tới mười cường giả cảnh giới lĩnh vực đến ám sát thầy Viên và đệ tử của ông ta, cho dù có là một kẻ ngu cũng đoán ra được là do cậu chủ Dương làm. Thế nên các người không nói, tôi cũng có thể bắt hết các người lại đem về Hội Trung Thành từ từ tra hỏi!"
Tên cầm đầu nhóm áo đen nói: "Chúng tôi không biết gì cả, cho dù các người có bắt chúng tôi thì theo như quy trình, các người vẫn phải đưa chúng tôi đến chỗ thành chủ trước. Cơ quan chấp pháp của thành chủ sẽ xử lý chúng tôi, còn Hội Trung Thành các người, không có quyền làm điều đó!"
Người quản lý đạp một cước khiến tên cầm đầu bọn áo đen đó ngã sóng xoài trên mặt đất. "Các người chạy đến chỗ tôi giết người mà bảo là Hội Trung Thành chúng tôi không có quyền xử sao? Chúng tôi có thể giết chết các người bất cứ lúc nào. Các người là người của cậu chủ Dương, cũng chính là người của Môn phái Vạn Kiếm, thành chủ khẳng định sẽ làm chỗ dựa cho các người. Nếu như chúng tôi đưa ba người các người đến chỗ thành chủ đòi công đạo, há chẳng phải là tự dâng một cơ hội sống cho các người à, các người nghĩ chúng tôi sẽ làm thế sao?" “Người đầu, bắt ba tên này lại đưa đến Hội Trung Thành từ từ thẩm vấn!"
Vì vậy người của khách sạn trói gỗ ba người lại rồi đem đi.
Thuộc hạ của Cổ Trung Phong thấy tình hình như vậy thì lập tức dùng nhẫn truyền tin báo cáo tin tức cho Cổ Trung Phong.
Cổ Trung Phong vô cùng hài lòng bảo nhóm thuộc hạ trong vài ngày sau nhất định phải truyền tin tức này ra ngoài, hơn nữa còn phải làm cho sự việc này càng lớn càng tốt.
Tất cả những điều Cổ Trung Phong làm đều vì giúp Thầy Viên, mặc dù giữa hai người bọn họ chỉ có quan hệ thuê mướn mà thôi. Nhưng dẫu sao giữa Cổ Trung Phong và Thầy Viên vẫn có chút cảm tình nhất định.
Tiêu Vân dùng nhẫn truyền âm bảo tất cả mọi việc xảy ra ở đây cho Tiêu Hào biết.
Tiêu Hào biết cậu chủ Dương nhất định sẽ phải người đối phó với nhóm người của thầy Viên thế nhưng không ngờ anh ta lại ra tay nhanh như vậy, ngay tối đó đã hành động rồi. Cậu chủ Dương quá nóng vội nên bứt dây động rừng mất rồi. tamlinh247.net trang web cập nhật nhanh n*hất
Nhóm người Thầy Viên vốn ở trong khách sạn đối diện trường, nếu như vừa vặn bị bắt gặp thế thì cậu chủ Dương khó mà chối bỏ tội danh này rồi.
Nếu như Tiêu Hào muốn đối phó với một người, anh nhất định sẽ lên kế hoạch thật hoàn mỹ. Cậu chủ Dương thật sự quá nóng vội, phải đi mười cường giả lĩnh vực, để bảo đảm nhiệm vụ có thể hoàn thành.
Anh ta quả tự tin vào bản thân thể nên mới không nghĩ tới những điều này. Hơn nữa, nếu như thực sự xảy ra chuyện thì có thể thế nào? Cậu chủ Dương là con trai của tông chủ môn phái Vạn Kiếm, thân phận địa vị tôn quý. Cho dù anh ta có gây nên việc lớn thế nào đi nữa, anh ta cũng có thể đè nó xuống được. Trước đây anh ta cũng từng giết rất nhiều người, làm nhiều quen tay, cho nên anh ta tuyệt nhiên không sợ.
Cậu chủ Dương ngồi trên ghế salon sang trọng trong trang viên chờ tin tức tốt truyền về, bên cạnh còn có hai người đẹp bồi anh ta, người thì đút nho người thì rót rượu cho cậu chủ Dương.
Cậu chủ Dương nhẩm tính thời gian, bây giờ chắc là người anh ta phải ra cũng hoàn thành xong nhiệm vụ rồi. Lúc này đây, nhẫn truyền âm của anh ta vang lên.
Cậu chủ Dương có chút kích động cười cười, xem ra nhiệm vụ đã hoàn thành.
Sau khi nhẫn truyền âm được nối thông, một giọng nói gấp gáp từ đầu bên kia truyền tới: "Cậu chủ không xong rồi, có chuyện lớn xảy ra rồi!” “Nhóm người mà cậu chủ phải đi, có ba người bị người của khách sạn bắt giữ rồi, bảy người còn lại không thấy đi ra, xem chừng là họ đã xảy ra chuyện rồi!"
Cậu chủ Dương nghe những lời đối phương nói thì sắc mặt bỗng chốc thay đổi, hai người đẹp ngồi bên cạnh cũng giật mình, trốn sang một bên.
Ngoại trừ mười người mà cậu chủ Dương phải đi chấp hành nhiệm vụ, còn có một người được cậu chủ Dương bố trí trông coi ở gần khách sạn.
Nếu như nhiệm vụ thất bại hay phát sinh tình huống gì khác thì người này sẽ báo lại cho cậu chủ Dương biết. "Sao lại như vậy, cậu xác định không nhìn lầm chứ?" "Tôi phải ra mười cường giả cảnh giới lĩnh vực, nhiệm vụ này chắc chắn có thể hoàn thành kia mà!"
Cậu chủ Dương không dám tin tưởng cũng không dám tiếp nhận thông tin mà thủ hạ báo cáo với anh ta.
Tên thủ hạ đó dùng giọng nói vô cùng khẳng định nói: "Là tận mắt tôi nhìn thấy, ba người từ trong khách sạn chạy trốn đến một con hẻm nhỏ. Sau đó bị mấy người trong khách sạn đánh trọng thương, quản lý của khách sạn đó đã đem ba người đi rồi. Cậu chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"