Chương 1000: Không cứu được nữa
Tiêu Hào nói: "Lẽ nào hội Trung Thành các người chỉ có một bác sĩ là bác sĩ Hồ thôi sao? Không phải bác sĩ làm phẫu thuật đều phải có chuyên môn à? Chẳng lẽ nào bác sĩ bắt mạch và phẫu thuật lại là cùng một người?"
Y tá kia giải thích: "Ở chỗ chúng tôi, mỗi bác sĩ đều phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình, cho dù là người ở đằng sau bốc thuốc kê đơn hay làm phẫu thuật thì đều là cùng một bác sĩ."
Điều này, Tiêu Hào cũng hiểu được. Bác sĩ trong giới tu luyện và các bác sĩ bình thường đương nhiên không giống nhau.
Bác sĩ trong giới tu luyện trên cơ bản đều là người đa tài, tất cả các môn học liên quan đến ngoại khoa, nội khoa họ đều phải học, hơn nữa còn phải học luyện đan.
Thế nên theo lẽ thường thì quả thực giống như người y tả đó nói, cho dù là bác sĩ ngoại khoa nhưng vị bác sĩ đó cũng có thể bắt mạch khám bệnh và làm cả phẫu thuật, trị liệu cho bệnh nhân.
Tiêu Hào nói: "Tình huống của bệnh nhân bây giờ vô cùng nguy hiểm, phải tìm người phẫu thuật gấp hoặc là lập tức nhờ bác sĩ Hồ đến làm phẫu thuật"
Người y tá thấy Tiêu Hào có vẻ rất nghiêm túc thế nên lập tức đi vào trong xin chỉ thị của bác sĩ Hồ.
Tay phải của Tiêu Hào đặt trên mạch môn của người phụ nữ mang thai, giúp cô ấy truyền sức mạnh vào cơ thể, cố gắng áp chế tổn thương mà bào thai đã chết có thể gây nên cho hai đứa bé còn lại.
Tiêu Hào hỏi người đàn ông kia: "Bây giờ anh nói thật cho tôi biết, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là đứa bé trong bụng vợ anh đã chịu vết thương do ngoại lực từ bên ngoài đánh trúng"
Hơn nữa Tiêu Hào còn phát hiện, trên mặt và cả trên người người phụ nữ này đều có một vài vết thương, có cái mới, có cái cũ, chứng tỏ người phụ nữ này đã phải chịu cảnh bạo hành gia đình trong khoảng thời gian dài.
Người đàn ông nói: "Sáng nay tôi với vợ có cãi nhau một trận, vợ của tôi bất cẩn té lộn nhào trên mặt đất, sau đó vợ tôi bảo đau bụng thế nên tôi mới đưa cô ấy đến đây kiểm tra."
Tiêu Hào lạnh lùng nói: "Anh còn dám nói láo sao? Có phải chính anh đánh vợ không?"
Người đàn ông căn bản không chịu thừa nhận: "Sao thế được? Sao tôi có thể đánh vợ mình được?"
Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ hiu quạnh nhưng vẫn nói đỡ cho anh ta: "Bác sĩ, chồng tôi không đánh tôi, không đánh, là do tôi không cẩn thận té ngã nên mới thành ra như vậy."
Tiêu Hào nói: "Sao cô lại muốn bao che cho người đàn ông này? Người đàn ông này chắc chắn là thường xuyên đánh cô, hơn nữa đứa bé trong bụng cô có khả năng là do anh ta đánh cô nên mới làm tổn thương đến nó.
Hai hàng nước mắt đã chảy dài trên gò má nhưng người phụ nữ vẫn nói: "Không phải như thế, bác sĩ, mọi chuyện vốn không phải như vậy, chồng tôi rất yêu tôi, rất thương tôi, sao có thể đánh tôi được, tôi đã nói rồi mọi chuyện là do tôi tự ngã nên mới thành ra như vậy."
Người đàn ông cũng nói: "Bác sĩ, việc trong nhà tôi mong anh đừng hỏi nữa được không? Vợ của tôi cũng đã nói rồi, là do tự cô ấy té chứ không liên quan gì đến tôi cả."
Tiêu Hào thật sự rất bất đắc dĩ, địa vị của người phụ này trong nhà hiển nhiên là vô cùng thấp, cho dù có bị chồng đánh thì cô ta cũng không dám nói ra ngoài, mà người đàn ông này cũng không muốn việc xấu trong nhà bị bêu rếu ra ngoài.
Tiêu Hào cũng không muốn xen vào việc của người khác thế nhưng gặp phải loại đàn ông như này thì Tiêu Hào cũng muốn nghĩ cách giáo huấn anh ta một phen.
Đúng lúc này, bác sĩ Hồ từ bên trong đi ra ngoài.
Vốn bác sĩ Hồ đang làm kiểm tra cho người phụ nữ ở trong phòng khám nhưng sau khi nghe người y tá báo cáo lại kết quả kiểm tra của Tiêu Hào thì sắc mặt trở nên khó coi rồi lập tức đi ra ngoài.
Ánh mắt bác sĩ Hồ đảo qua người phụ nữ mang thai sau đó rơi trên người Tiêu Hào.
Ông trông thấy tay Tiêu Hào đang để trên mạch môn của người phụ nữ và cả nguồn sức mạnh thần bí kia nữa. Bác sĩ Hồ cẩn thận dò xét Tiêu Hào: "Cậu là bác sĩ ở đâu? Sao trước giờ tôi chưa từng thấy cậu?"
Tiêu Hào nói: "Thật không dám dấu diếm, thực ra tôi đến tìm bác sĩ Hồ mua thuốc, chỉ có điều tôi thấy ở đây có bệnh nhân nguy kịch nên qua giúp một tay thôi."
Bác sĩ Hồ nói: "Nói như vậy thì cậu không phải là bác sĩ trong hội Trung Thành?"
Tiêu Hào gật đầu nói: "Tôi không phải là bác sĩ trong hội Trung Thành, tôi là người từ bên ngoài đến đây làm ăn, bây giờ vì không về được nên ở lại trong hội Trung Thành" Vì không muốn tạo thành phiền toái gì, hơn nữa tên bác sĩ Hồ này trông cũng không phải dạng người hiền lành gì cho cam nên Tiêu Hào bảo thân phận của mình ra.
Quả nhiên, sau khi bác sĩ Hồ nghe thấy Tiêu Hào bảo không phải là bác sĩ trong hội Trung Thành thì nổi giận nói: "Cậu không phải người của hội Trung Thành vì sao lại muốn xen vào việc của hội Trung Thành? Lẽ nào cậu không biết, bệnh nhân ở đây đều là bệnh nhân của tôi sao? Cậu dựa vào cái gì mà chữa trị ở đây? Nếu như bệnh nhân có xảy ra bất trắc gì thì cậu gánh nổi không?"
Tiêu Hào nói: "Tôi cũng làm nghề y, bệnh nhân này đang trong tình trạng nguy cấp, cần phẫu thuật, mong bác sĩ Hồ lập tức tiến hành chữa trị." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyệ*n tại tamlinh247.net
Tiêu Hào không muốn cãi cọ với bác sĩ Hồ, coi như bác sĩ Hồ có lên mặt dạy bảo Tiêu Hào thì Tiêu Hào cũng chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn. Bởi vì nữ bệnh nhân trước mắt này cần được điều trị ngay lập tức, nếu không cả cô ấy và hai đứa bé sẽ phải chết.
Bây giờ có nhiều người vây xem như vậy, bác sĩ Hồ chỉ có thể liếc mắt trừng Tiêu Hào rồi bắt đầu kiểm tra cho người phụ nữ kia.
Đầu tiên ông ta bắt mạch sau đó cũng truyền một nguồn sức mạnh vào cơ thể người phụ nữ.
Sau khi kiểm tra xong, kết quả khiến ông ta cảm thấy bất ngờ. Quả thật là một đứa bé trong bụng đã chết, hai đứa bé kia cũng không giữ được!
Bác sĩ Hồ thở dài một hơi nói: "Đã quá trễ, một đứa bé đã chết, cả ba đứa đều không giữ được. Bây giờ tôi sẽ sắp xếp làm phẫu thuật lấy cả ba đứa trẻ ra ngoài. Người mẹ vẫn giữ được mạng, nếu kéo dài một lúc nữa thì sợ là cả người mẹ cũng xảy ra chuyện không may"
Người phụ nữ bị lời của bác sĩ doạ sợ đến run rẩy toàn thân. "Bác sĩ Hồ, cầu xin bác sĩ giữ lại mạng cho con tôi! Cho dù tôi có chết cũng phải bảo vệ con!"
Người đàn ông cũng nói: "Tôi cũng van bác sĩ. Chỉ cần bảo vệ được con là tốt rồi, con tôi không thể có chuyện gì được!"
Bác sĩ khẳng định nói: "Tôi đã nói rồi, ba đứa bé đó không giữ được. Bây giờ tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật lấy đứa bé ra, đi làm thủ tục nhập viện trước đi!"
Người đàn ông nghe lời giải thích của bác sĩ xong thì vẻ mặt đau khổ của hắn bỗng trở nên vặn vẹo.
Anh ta túm lấy cổ của người phụ nữ kia, quát to: "Con đàn bà đê tiện này! Đều do mày hại chết con tao! Con sao chối này! Bây giờ con không còn nữa, xem tao có đánh chết mày luôn không!"
Nói xong, người đàn ông nắm chặt áo người phụ nữ toan kéo cô ta ra ngoài cửa.
Bác sĩ Hồ lạnh lùng nói: "Tự xử lý chuyện nhà mình, đừng gây rối ở chỗ tôi." Người đàn ông nói: "Được, cũng đúng, tôi biết rồi, tôi sẽ kéo người phụ nữ này ra ngoài đánh chết tươi."
Đôi mắt người phụ nữ đẫm nước mắt, cô ấy không hề có chút ý định phản kháng nào: "Con cũng mất rồi, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ."
Vừa dứt lời, người phụ nữ đã vùng ra khỏi sự khổng chế của người đàn ông, xông thẳng về phía bức tường gần đó.
Sống dưới sự hành hạ và đánh đập của người chồng luôn coi cô ấy như một công cụ sinh đẻ trong thời gian dài đã khiến cô ấy không còn ý muốn sống tiếp nữa.