Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiều Em Đau Cả Trái Tim

Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Là mơ phải không?

Nếu đã là mơ, anh tình nguyện ngủ mãi không tỉnh!

Nhưng đấy có phải mơ thật không?

Mấy năm nay anh đã mơ thấy cô vô số lần, nhưng không lần nào cô nhìn anh cười vô tư lự thế này cả.

Giống như mơ, lại chẳng phải mơ.

Nếu thật sự được sống lại, anh nguyện ý dành cho cô hết tất cả mọi ôn nhu trên đời này, bù lại toàn bộ đau thương, khổ sở mà cô phải gánh chịu!

*

Mấy ngày nay, Thời Hạ cảm thấy Thẩm Nhất Thành hình như có gì đấy sai sai, nhưng lại không biết là sai chỗ nào, cảm giác này rất kì dị, như có như không vậy.

Thời Hạ nghĩ có lẽ do mối quan hệ giữa hai người chuyển đổi đột ngột quá, mọi người hẳn chưa kịp bắt nhịp.

Sáng thứ 4, Thẩm Nhất Thành xin nghỉ một buổi, mãi chiều mới tới trường, Thời Hạ gọi di động cho anh nhưng luôn trong trạng thái tắt máy.

Lúc Thẩm Nhất Thành tới là vừa lúc bắt đầu hai tiết văn, chờ anh ngồi xuống xong mới nhẹ giọng hỏi, "Sáng nay cậu đi đâu đấy?"

"Anh đưa mẹ đi viện." Thẩm Nhất Thành nhìn cô, hồi lâu không chuyển tầm mắt.

Thẩm Nhất Thành thường xuyên dùng ánh mắt thế này để nhìn cô đã nhiều ngày rồi, Thời Hạ cũng dần quen.

"Đi viện? Khám lại à? Sức khỏe dì thế nào rồi?" Nhắc tới sức khỏe của Lâm Vận là Thời Hạ khẳn trương hẳn lên.

Thẩm Nhất Thành lẳng lặng nhìn cô, quay đầu đi, "Bác sĩ bảo rất tốt, cứ điều trị Đông y nữa là ổn thôi."

Thời Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Đôi mắt của Thẩm Nhất Thành dường như hơi nhè nhẹ híp lại.

Thời Hạ quay đầu viết văn tiếp, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, "Thẩm Nhất Thành, sao di dộng cậu cứ tắt máy mãi thế, tớ gọi điện hay nhắn tin cậu cũng không trả lời là sao?"

"Điện thoại?" Thẩm Nhất Thành đang viết văn dừng tay lại, thản nhiên nói, "Hai hôm trước anh làm rơi, hỏng mất rồi, phải đem đi sửa."

"À." Chẳng trách mà mấy ngày rồi anh không nhắn cho cô cái tin nào cả.

Thời Hạ chần chừ một lát, lại nói tiếp, "Nếu sau này điện thoại của cậu hỏng thì nhớ nói tớ biết, miễn cho, ờ, có chuyện gì thì tớ lại không gọi được cậu."

Tay cầm bút của Thẩm Nhất Thành khựng lại, mãi đến lúc Thời Hạ nghĩ là anh sẽ không trả lời nữa, anh mới cúi đầu lên tiếng, "Được."

Buổi tối về tới nhà, Thẩm Nhất Thành lục tung hết lên mới tìm ra chiếc Nokia màu đen nằm dưới đệm.

Điện thoại hết pin đã tự động tắt nguồn rồi.

Thẩm Nhất Thành tìm sạc để sạc máy, sau khi khởi động lại, anh ngồi xem từ đầu đến đuôi nhật kí tin nhắn.

Sau khi xem xong, Thẩm Nhất Thành rơi vào tình trạng trầm mặc rất rất lâu.

Lúc Thời Hạ nhận được tin nhắn của Thẩm Nhất Thành, cô vừa mới tắm xong, di dộng hiện lên hai chữ, "Ngủ chưa?"

Thời Hạ dường như là đi ra ban công theo bản năng, ban công phía đối diện chẳng có ai cả, nhưng Thời Hạ lại phát hiện ra một bóng hình quen thuộc ở dưới lầu.

Thẩm Nhất Thành tay cầm thuốc lá, bước xuống bậc thang sau đó quẹo vào ngõ nhỏ.

Chỗ đấy là một cái khe nhỏ trong tiểu khu, mấy đứa nhóc xung quanh thường vào đấy chơi trốn tìm.

Đã trễ thế này rồi Thẩm Nhất Thành còn vào đấy làm gì cơ chứ?

Thời Hạ nhắn tin trả lời, "Sắp đi ngủ rồi, cậu thì sao, ngủ chưa thế?"

Thẩm Nhất Thành, "Ừ, anh cũng sắp đi ngủ rồi."

Thời Hạ nghĩ nghĩ, lại cầm áo khoác đồng phục lên tròng ra ngoài áo ngủ, lặng lẽ mở cửa nhà đi xuống lầu.

Đầu ngõ rất tối, hầu như không có tí ánh sáng nào cả, chỉ có đóm sáng lập lòe phát ra từ đầu điếu thuốc lá.

Thời Hạ đứng đấy nhíu mày, "Không phải học sinh tốt thì không hút thuốc à?"

Thẩm Nhất Thành nghe thấy tiếng bước chân, nhưng lại không ngờ đấy là Thời Hạ, nâng mắt nhìn qua, phía sau cô là ánh đèn đường mịt mờ.

Thời Hạ bước qua đấy, làm quen với ánh sáng nhạt nhòa bóng đêm, cuối cùng cũng nhìn rõ được khuôn mặt của Thẩm Nhất Thành.

Anh dựa người lên tường, đôi chân dài bắt chéo, một tay cầm thuốc.

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời ấy, nhưng Thời Hạ lại cảm nhận được sự cô đơn.

Thẩm Nhất Thành đưa ngón tay nhấp nhấp tàn thuốc, đưa tay về phóa trước, "Có muốn hút không?"

Bước chân hướng về phía anh của Thời Hạ chợt dừng lại, sau đó lùi về sau, vẻ mặt cô đầy sự đề phòng, "Đừng có bẫy tớ, mấy ngày tớ không hút rồi đấy."

"Không hút thật mà!" Thời Hạ còn nhấn mạnh thêm lần nữa.

Thẩm Nhất Thành vẫy vẫy cô, "Em qua đây, để anh kiểm tra đã."

Thời Hạ liếc mắt xem thường nhưng vẫn bước qua đó, cô không hút thì chẳng sợ gì anh kiểm.

Thời Hạ vô cùng quen nẻo đưa tay dí sát vào mũi anh, "Kiểm tra đi, kiểm tra đi..."

Cô vừa tắm xong, ngón tay tỏa ra mùi sữa tắm.

Thời Hạ mới đổi mùi sữa tắm hai hôm trước, Thời Hạ 18 tuổi thích hương chanh và hương bạc hà, Thời Hạ hôm nọ phải đứng ở quầy siêu thị chọn hồi lâu mới chọn được tinh dầu tắm mùi hoa hồng huyền bí, cộng thêm với sữa dưỡng thể có hương thơm quyến rũ.

Nếu là trước đây Thời Hạ đưa tay qua Thẩm Nhất Thành sẽ cầm lấy tay cô, tách từng ngón một ngửi cẩn thận, vậy mà hôm nay cô đưa tay qua, Thẩm Nhất Thành lại lui về sau một bước tựa như bản năng vậy.

Thời Hạ ngơ ngác một hồi, chưa kịp phản ứng lại, giây tiếp theo đã bị anh ôm lấy eo kéo cả người nhào vào lồng ngực anh.

Thẩm Nhất Thành mỗi lần kiểm tra xong tay cô đều sẽ đỏ mặt mà buông ra, chưa có lần nào giống như hôm nay.

Thời Hạ tựa vào lồng ngực anh, tim đập như bay, đây là lần đầu tiên kể từ đêm thứ 7 đó hai người thân mật thế nay.

Thẩm Nhất Thành vẫn tựa vào tường, một tay ôm lấy eo cô vào lòng, miệng ngậm thuốc, tay kia cầm tay Thời Hạ đưa lên mũi.

Thẩm Nhất Thành, "Sao anh lại ngửi thấy mùi thuốc thế?"

Thời Hạ lật tay cào anh một phát, "Cậu đừng có oan tớ, miệng cậu còn đang ngậm thuốc kia kìa, sao mà không ngửi thấy mùi thuốc được?"

Khóe môi Thẩm Nhất Thành hơi cong lên, nhẹ nhàng cười.

Nhận thấy được tiếng cười rung rung nơi lồng ngực, Thời Hạ nhịn không được véo eo anh một cái, đầu tựa vào hõm vai anh, nhẹ giọng, "Thẩm Nhất Thành, có phải cậu có tâm sự gì không?"

Người cô có mùi sữa tắm thoang thoảng thơm ngát, hòa cùng với mùi thuốc lá thành một mùi hương ám muội.

Thẩm Nhất Thành tựa cằm lên đầu cô, rầu rĩ, "Ừ."

Thời Hạ túm áo anh ngẩng đầu dậy, ánh mắt không che giấu được sự lo lắng, "Cậu sao thế? Có thể nói tớ biết được không?"

Thẩm Nhất Thành, "Em chắc là mình muốn nghe chứ?"

Thời Hạ không hiểu lắm gật gật đầu, "Nếu cậu muốn kể."

Thẩm Nhất Thành rít một hơi thuốc, cúi đầu, khói thuốc tản ra trước mắt Thời Hạ, lúc môi anh chạm lên môi cô, cô đã nghe được mấy chữ, "Tâm sự của anh là em."

Thời Hạ, "..."

Đúng cô bị động kinh rồi mới thấy Thẩm Nhất Thành tối nay đứng đắn hơn bình thường.

Đây là lần thứ hai Thẩm Nhất Thành hôn Thời Hạ, tựa như chàng thiếu niên rạng rỡ, nụ hôn của anh mãnh liệt như lửa vậy.

Thời Hạ bám chặt lấy vai của anh nhưng chân vẫn nhũn tới mức muộn khuỵu xuống đất, Thẩm Nhất Thành ôm eo cô áp lên tường, cơ thể sáp lại gần, tựa như hòa làm một thể với cô.

Lúc Thời Hạ ra ngoài cô vừa tắm xong, chỉ mặc bộ ngủ dài tay, không mặc thêm gì ở trong nữa, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác.

Anh gần sát như thế, sự mềm mại trước ngực tiếp xúc với anh không hề được che chắn gì.

Thẩm Nhất Thành hơi ngẩn ngơ, sau đấy bàn tay bên hông cô chui từ áo khoác vào trong.

Ngón tay mang theo hơi lạnh đưa lên qua làn da mềm nhẵn của cô, cầm lấy nơi nào đấy không hề có trở ngại gì.

Thời Hạ giật nảy mình, bắt lấy tay anh qua lớp áo, thở hổn hển, thanh âm ngắt quãng, "Thẩm, Thẩm Nhất Thành.."

Động tác của Thẩm Nhất Thành dường như ngưng lại trong chớp mắt, lui mạnh về sau, quay người đi điều chỉnh lại nhịp thở gấp gáp của mình.

"Xin lỗi em." Thẩm Nhất Thành nhanh chóng tỏ vẻ áy náy, giọng nói khàn khàn chân thành.

Thời hạ sửng sốt vài giây, Thẩm Nhất Thành vậy mà lại xin lỗi cô?

Chỉ ba chữ đơn giản vậy thôi, nhưng lại làm tim Thời Hạ đau tới vỡ nát.

Không biết vì sao, đôi mắt cô đỏ lên.

Thời Hạ tựa hồ như không hề cân nhắc gì nữa, đứng thằng người dậy, đi tới phía sau anh, hai tay cô vòng qua khuỷu tay anh, ôm lấy eo anh.

Thẩm Nhất Thành giật mình, hầu kết giật giật, cuối cùng khóe mắt vẫn nhịn không được mà ươn ướt.

Không ai có thể hiểu được nỗi khát vọng cô vô cùng sâu đậm của anh cả.

Sâu đậm tới mức có thể không từ bất cứ thủ đoạn gì để có được cô.

Nhưng anh vẫn tự đánh giá cao bản thân qua nhiều.

Hóa ra, kể cả trong mơ đi nữa, anh vẫn không thể để cô tủi thân một chút xíu nào hết.
Nhấn Mở Bình Luận