Editor: Sapoche
Lái xe cảm thấy bản thân mình vừa nghe thấy chuyện gì đó nguy hiểm. Nếu không phải đang lái xe ông đã đi xuống rồi.
Hôm nay sao phu nhân lại anh dũng như thế.
Chu Yến Kinh nhìn vẻ mặt Mạnh Đan Chi.
“Gặp chuyện không vui à?”
Tuy hỏi, nhưng giọng cũng không có câu nghi vấn nào.
Mạnh Đan Chi nhìn anh vài giây, cong môi: “Không có đâu.”
Sự khác thường rõ ràng như thế, Chu Yến Kinh đương nhiên phát hiện ra, chỉ là anh còn chưa rõ vì sao cô lại mất hứng thế này thôi.
Khi nãy vẫn bình thường mà nhỉ?
Chu Yến Kinh quét mắt nhìn, quần áo của cô vô cùng sạch sẽ, xinh đẹp, kiểu tóc trang điểm cũng không có vấn đề gì, chắc là đây không phải là nguyên nhân rồi.
Ánh mắt anh dừng ở cái túi lớn bên cạnh cô.
Tuy không rõ là cái gì lắm, nhưng câu “thì cho” vừa nãy chắc chắn là đang ám chỉ cái này.
Cho anh? Hay là cho người khác?
Bây giờ cô đang học ở trường, nếu quà cho người khác để trong của hàng là được rồi.
Cho nên, chỉ có thể là người nhà, hoặc là anh.
Chu Yến Kinh đóng điện thoại lại, “Vừa nãy muốn cho anh cái gì sao?”
Mạnh Đan Chi lạnh nhạt à một tiếng: “Ai nói là đồ cho anh.”
Dù sao khi cô nhìn thấy anh nhấn thích cũng chẳng thấy vui, nếu không có lời nói kia cô sẽ không thấy buồn đến như vậy.
Anh nói nhưng anh lại chẳng làm được.
Cô cảm thấy có phải trong lòng anh muốn có fan bạn gái không, dù sao cũng giống với mấy ngôi sao?
Thế thì anh cũng có khác gì với mấy người đàn ông khác đâu.
Chu Yến Kinh đã xác định được sự mất hứng này của cô là do anh mà ra.
Anh thoáng nhớ lại lúc cô lên xe bản thân anh đang làm cái gì, hiểu được lý do là gì, anh khẽ nhướng mày.
“Không phải cho anh sao?” Chu Yến Kinh nhỏ giọng than.
Mạnh Đan Chi liếc mắt một cái.
Sau đó thấy anh lại mở di động ra, vẫn là cái video còn chưa kịp bấm tắt khi nãy, chỉ là cô nhìn theo ngón tay anh một chút, dấu màu đỏ đã không thấy nữa.
Hủy bỏ lượt thích.
Tuy ngoài miệng Mạnh Đan Chi không nói gì, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ anh đang làm cái gì thế.
Hủy bỏ làm gì?
Là để cô thấy sao?
Chu Yến Kinh ngẩng đầu, về lý do thì không thích hợp để nói với cô.
Tính cách của Mạnh Đan Chi thế nào chứ, nếu hỏi thẳng “Em có thích anh không?” chi bằng anh cứ từ từ khiến cô hiểu rõ tình cảm của mình, không phải tốt hơn sao?
Có thể khiến cô thoải mái, đương nhiên rất tốt.
Chu Yến Kinh nói: “Ăn gì chưa?”
Mạnh Đan Chi à nói: “Ăn rồi.”
Giọng cô vẫn giống như vừa nãy, vốn dĩ chính là ngọn lửa chợt bùng lên, nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Chu Yến Kinh nghe thấy thì nở nụ cười, “Thế bữa ăn khuya thì thế nào?”
Mạnh Đan Chi cảnh giác nhìn anh, “Anh muốn làm em béo ra sao?”
Chu Yến Kinh: “Đương nhiên không phải, huống hồ em đã đủ đẹp rồi.”
Vừa mới nãy vô cùng không vui, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng thấy vừa lòng, ai cũng đều thích nghe người khác khen dáng người của mình xinh đẹp.
Cô lấy lại tinh thần, “Đừng có nói mấy kiểu thế này.”
Lời ngon tiếng ngọt cũng vô ích.
“Nếu như em bất mãn với hành động khi nãy của anh.” Chu Yến Kinh thả chậm tốc độ nói chuyện, “Anh có thể giải thích, thật xin lỗi, khiến em không vui.”
Mạnh Đan Chi cũng không phải lần đầu nghe tiếng anh giải thích.
Chỉ là lần đầu tiên là năm trước, lần đó sau chuyện say rượu, ngày hôm sau khi tỉnh lại Chu Yến Kinh cũng nói thật xin lỗi.
“Anh chỉ nhấn vì đấy là thứ em chia sẻ cho anh.” Chu Yến Kinh dùng cái lý do này để đến gần cô: “Đừng suy nghĩ nhiều.”
Nói là giải thích, nhưng trên mặt anh không che giấu được chút ý cười.
Có thể khiến cho Mạnh Đan Chi biểu đạt rõ tình cảm như thế, anh rất vui vẻ.
Mạnh Đan Chi luôn thích ăn mềm không ăn cứng: “Làm gì phải giải thích với em, em cũng chẳng tức giận.”
Chu Yến Kinh cong môi: “Em không có, em chỉ muốn giết người.”
“…”
Mạnh Đan Chi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, lại giống như đang giận dỗi.
Rất nhanh đã đến căn hộ, các cửa hàng bên ngoài cửa đã bắt đầu ít dần.
Các cửa hàng kim khí và siêu thị cũng nằm gần đấy.
Chu Yến Kinh vẫn nói: “Vì phải đảm bảo an toàn cho người thân trong tương lai, anh phải để em vui vẻ.”
Anh nhìn sang phía ngoài cửa sổ, “Muốn vào cửa hàng mua chút gì đó không?”
Mạnh Đan Chi nhìn bên ngoài, biết là anh cố ý, tức giận đánh anh một cái: “Muốn mua thì tự anh mua đi!”
Để anh quên đi.
Lái xe cũng chẳng nhịn được phải đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa hàng.
Chu Yến Kinh giả vờ thở dài, mỉm cười.
Mạnh Đan Chi: “…”
Anh sao lại làm bộ làm tịch thế này chứ.
Thấy cô không tính toán chuyện này, Chu Yến Kinh biết chuyện này đã qua đi.
Chỉ là không biết khi nào cô mới đặt tâm tư lên chuyện tình cảm, đến lúc đó mới biết cái này gọi là tình thú.
-
Khi lên lầu, Mạnh Đan Chi không đưa thứ trong túi cho Chu Yến Kinh.
Chu Yến Kinh cũng không vội.
Là của mình thì dù sao cũng về với mình, đã vào nhà của mình rồi không chạy thoát được.
Anh trong phòng khác uống nước, Mạnh Đan Chi trở về phòng, tiện tay để túi ở ngăn tủ cuối giường.
Chờ khi Chu Yến Kinh mở phòng cửa phòng ra, đúng lúc thấy cô ngồi trên giường cởi vớ chân, một tầng vớ mỏng được cởi ra, chân trần đặt trên mặt đất.
Sườn xám có độ bão hòa màu sắc rất cao, đánh thẳng vào thị giác của anh.
Động tác của Mạnh Đan Chi rất tùy ý, chân trần lơ lửng trên không, phần trước của sườn xám trượt xuống, chồng lên phần eo và đùi.
Vị trí xẻ cũng từ từ nâng lên cao.
Phần tuyết trắng đáng chú ý kia lại trượt vào trong khe tối phía sau làn váy.
Chu Yến Kinh nhìn chằm chằm một lúc lâu mới dời mắt đi.
Cô vô tâm.
Chỉ là anh có lòng.
Gần đây trời bắt đầu hạ nhiệt độ, Mạnh Đan Chi đã bảo vệ tốt cho bản thân, thấy anh đứng ngoài cửa, “Anh nhìn gì thế?”
Chu Yến Kinh không nói gì.
Mạnh Đan Chi cúi đầu.
“Đẹp không?” Cô đột nhiên hỏi.
Chu Yến Kinh: “Tự nhiên.”
Thực tế, anh càng thấy ngạc nhiên vì những lời này của cô hơn.
“Nhìn cũng vô dụng.” Mạnh Đan Chi hắng giọng, tinh thần chán nản.
Chu Yến Kinh còn chưa nghe rõ, cô đã đứng dậy, cố ý kéo kéo khóa kéo phía sau.
Từng động tác liền mạch, không chút do dự.
“Em sang kế bên.”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Đan Chi làm loại chuyện này, nhưng nửa đường đã rút lui.
Nếu là các cặp đôi khác khi đối diện với cảnh tượng này, chỉ sợ lúc này là nhà gái đang có lòng dụ dỗ trái tim bạn trai rồi.
Chu Yến Kinh vừa vui mừng ngạc nhiên lạ vừa mất mác.
Cô đột nhiên thông suốt nhưng với anh như thế vẫn chưa thấy đủ.
Nhưng nửa đường cô lại lùi bước một chút, anh lại đủ mắc câu đến tận xương tủy.
“Không cần.” Chu Yến Kinh nói.
Anh trực tiếp đi qua, thuận tay cầm lấy váy ngủ của cô vắt lên cánh tay, giống như dùng sức bụng dưới, lực đạo khá lớn, nhưng không khiến cô khó chịu.
Mạnh Đan Chi hoảng sợ.
Chu Yến Kinh đứng sau lưng cô, rượu còn chưa tan hết, không đợi cô thoát ra, đã thuận tay lấy áo ngủ tơ tằm mặc lên cho cô.
Anh không kéo khóa, mà đưa tay tham lam tiến vào chỗ xẻ.
Nhiệt độ cơ thể của hai người đối lập nhau, lạnh lẽo vừa tiến vào, thuần thục lại thoải mái mà sờ quần áo bên cạnh.
Hai người cùng nhau ngã xuống giường, nhưng cô không cảm thấy bị áp đảo vì thay đổi vị trí, Mạnh Đan Chi chỉ cảm thấy một chỗ không được tự nhiên, không phải cổ tay mà là một chỗ khác.
“Chu Yến Kinh, anh là chó sao?”
Loại chuyện này luôn do anh dẫn dắt, Mạnh Đan Chi quyết tâm làm nũng: “Anh Yến Kinh, ngày mai em còn có tiết…”
Chu Yến Kinh không đổi sắc nói: “Em nhớ nhầm rồi.”
Mạnh Đan Chi: “Phải không?”
Chu Yến Kinh ừm, lực chú ý của cô vừa mới di chuyển anh đã nhân cơ hội mà hành động.
Sườn xám là thiết kế dạng liền nhau, nhưng mà lúc này cũng không khác gì váy áo bình thường, nhẹ nhàng bị gạt dừng ở bên vai.
Mạnh Đan Chi không biết có phải bị bầu không khí k1ch thích không, hay là do hành vi quá đáng của anh, cố ý ngừng lại rồi lại tiếp tục, khiến cho cô cảm giác như nhiệt độ trong phòng cũng dần tăng lên.
Mãi đến khi cô thở không được, mới bị anh thả ra.
Chu Yến Kinh buông tay tháo quần áo cô ra, ấn một chút, Mạnh Đan Chi thậm chí còn đến ngay đầu giường.
Áo ngủ rất đẹp, cũng không phải công cụ của anh.
Mãi đến khi cuối cùng anh quyết định buông cô ra, cô mới nắm chắc cơ hợi, hai tay giữ lấy mặt anh, chóp mũi là mùi rượu nhẹ, giống như cô cũng uống rượu.
“Không được hôn em!”
Bây giờ giọng của Mạnh Đan Chi khi nói chuyện cũng trở nên mềm mại, động lòng người.
Chu Yến Kinh cười nhẹ: “Được.”
Anh đồng ý nhanh như thế, cũng không có chút do dự nào.
Mạnh Đan Chi cũng rất nhanh đã biết được lý do.
Anh quả thật là đáp ứng lời cô nói, chỉ là ngón trỏ tay phải đặt trên miệng cô, đầu ngón tay đảo đảo quanh môi cô.
“Như vậy được không?” Chu Yến Kinh cố ý hỏi.
Da mặt Mạnh Đan Chi nóng lên, rõ ràng ngày càng quá đáng, cô ôm mặt: “Không rõ ràng, cũng không được.”
“Được rồi.” Anh cũng đồng ý.
Mạnh Đan Chi nghĩ đêm nay thế là đã kết thúc rồi.
Nhưng Chu Yến Kinh ngày càng làm quá hơn, lại dùng tay tiến vào trong hang động nhỏ của cô.
Mạnh Đan Chi trực tiếp cắn mặt anh, dùng sức.
Anh chính là cố ý.
Cô không tin ý của cô anh không biết.
Chu Yến Kinh thích Mạnh Đan Chi những lúc này, không tiếp tục nữa, sợ cô thẹn quá hóa giận thì mọi thứ đều thành mây khói.
Chờ khi hai người hòa làm một cô mới nhẹ nhàng thở ra.
-
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng mặt chiếu xuyên qua tấm rèm cửa mỏng.
Mạnh Đan Chi trợn mắt, không biết đang là ngày tháng năm nào, nhưng ký ức về tối hôm qua vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Cô thật sự không muốn rời giường, nhưng lại chẳng có chút buồn ngủ nào, đành phải xoay người xuống giường, nhìn những dấu vết trên người mình.
Vô cùng bừa bãi.
Anh lúc say khác xa với lúc trầm tĩnh bình thường.
Bởi vì Chu Yến Kinh chưa bao giờ sẽ lăn qua lộn lại. Tự chủ của anh rất mạnh, giống như việc anh sẽ đi làm vào lúc chín giờ năm, nên bình thường thời gian xuất phát của anh sẽ không chênh lệch quá xa.
Đêm qua, không biết sao anh lại như thế, một lần kết thúc lại tiếp thêm lần nữa, giống không được “ăn mặn” nhiều năm vậy.
Ngay cả đợi cô thay quần áo cũng không thể chờ kịp.
Sau khi rửa mặt xong, lại ở trong nhà vệ sinh nhào nặn cô, giống như không hề biết thỏa mãn.
Không biết vài sao Mạnh Đan Chi lại nhớ đến lời của Trần Thư Âm: “Nếu công phu trên giường của anh ấy tốt thế, thế cũng không sai lắm.”
Ít nhất cũng tốt hơn là phương diện kia không hợp nhau.
Chỉ như thế không tệ, cái này cũng khoa trương quá rồi, đàn ông trên giường đều như thế sao?
Mạnh Đan Chi kỳ quái nghĩ nghĩ, lại như bừng tỉnh, tối hôm qua anh uống rượu --- hình như còn nhiều hơn lần trước.
Cô từ từ rửa mặt xong, Chu Yến Kinh cũng đúng lúc vào phòng.
Trên tay anh còn cầm khăn mặt, vẫn đang lau lau mặt.
Mạnh Đan Chi tò mò: “Làm sao thế?”
“Trí nhớ kém như vậy.” Chu Yến Kinh lấy khăn mặt xuống, dấu vết đã trở nên rất nhạt rồi: “Chi Chi, anh không ngờ em dùng sức như thế.”
“…”
Mạnh Đan Chi kinh hãi, đây là người ác cáo trạng trước sao.
Chỉ là anh kêu tên cô như thế, rất êm tai.
Mạnh Đan Chi bỗng nhiên chột dạ: “Vì anh xứng bị thế.”
Âm cuối của Chu Yến Kinh nâng lên: “Là anh bị trừng phạt đúng tội?”
Mạnh Đan Chi gật đầu.
Chu Yến Kinh nghiêm túc: “Hy vọng hôm nay mọi người trong phòng phiên dịch đều cúi đầu đi làm.”
“…”
Vừa nói như thế, Mạnh Đan Chi đã bắt đầu thấy áy náy.
Bản thân cô đáng lẽ tối qua nên tìm chỗ nào đó an toàn hơn để cắn mới đúng, chuyện này nếu bị người khác nhìn thấy ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng đến hình tượng khi làm việc.
Cô lấy cà vạt ra để chuộc tội cho khỏi thấy cắn rứt lương tâm.
“À.”
Chu Yến Kinh cúi đầu, thấy mặt trên là cành lá màu xanh lục rất tinh xảo, lại không xinh xắn ngược lại có chút cảm giác cao quý.
“Anh không có tay nào dư nữa.” Anh ám chỉ.
Mạnh Đan Chi nhìn nhìn, đành phải tự mình qua đeo giúp anh, khi quấn quanh cổ anh, khoảng cách của hai người cách nhau rất gần, cô vừa nâng mắt đã có thể nhìn thấy môi anh.
Sáng ngày hôm qua, hình như cũng chính là góc độ này, anh thừa lúc cô chưa chuẩn bị.
Lúc này cảm giác say hầu như biến mất không còn nữa, chỉ có sự áp bức và thành thục không thể nhìn thấy, mang theo chút gợi cảm lúc sáng sớm.
Tim Mạnh Đan Chi đập mạnh.
Nhưng khi thắt cà vạt, Chu Yến Kinh mới chú ý đến hình thêu chiếm hai phần ba ở mặt trái.
Đôi môi ngậm bông hoa hồng, xinh đẹp nhưng không tầm thường.
Ánh mắt anh dừng trên mặt Mạnh Đan Chi, mới một ngày đã thêu được như thế, có thể thấy được bản lĩnh của cô.
Trước một giây khi thắt xong, Chu Yến Kinh làm như vô tình: “Em không phải là không biết sao?”
Mạnh Đan Chi: “…”
Thật muốn đứt gánh giữa đường ghê.
-
Nếu không phải Mạnh Đan Chi còn có chút tội lỗi thì ngay lúc này cô đã sớm để cho Chu Yến Kinh tự cung tự cấp rồi.
Thắt xong cà vạt cô lại hối anh đi làm.
Chu Yến Kinh đạt được mục đích, không tính yêu cầu quá nhiều trong một ngày, việc lớn không làm bừa.
Chín giờ mười lăm phút.
Tưởng Đông đợi cục trưởng nhà mình xuống lầu, cũng mặc tây trang giày da như bình thường, áo sơ mi cà vạt, cẩn thận tỉ mỉ.
Nhưng có chút không giống ngày thường.
Có chút thoải mái.
Tính tình của cục trưởng quyết định thái độ công việc một ngày của anh ấy, Tưởng Đông lén lén quan sát, đúng lúc bị Chu Yến Kinh nhìn thấy.
Chu Yến Kinh đưa tay đụng vào hai gò má, “Vẫn rõ ràng sao?”
Tưởng Đông: “Hả?”
Chu Yến Kinh biết mình đã hiểu lầm rồi.
Tưởng Đông bỗng nhiên có thông minh và cảnh giác của một thư ký, cục trưởng vừa mới nói mặt anh, thế mặt có gì mà rõ ràng ---
Anh ấy giống như đã biết cái gì.
Tưởng Đông cúi đầu, đương nhiên không xảy ra chuyện gì khác.
Lúc cúi đầu này, đúng lúc nhìn thấy cà vạt trên tây trang của cục trưởng, áo sơ mi màu trắng tinh khiết cùng với cà vạt màu sẫm, mà phẩn đuôi của cà vạt lại có những cành lá xiên xiên vẹo vẹo.
Mắt anh ấy lập tức sáng lên: “Cục trưởng, cà vạt hôm nay của anh thật đẹp.”
Chu Yến Kinh cũng cúi đầu, cong môi: “Phải không?”
Tuy là từ nghi vấn, những giọng nói lại khẳng định.
Tưởng Đông hỏi: “Là nhãn hiệu nào thế ạ?”
Thoạt nhìn không giống với tên thương hiệu mà cục trưởng thích và hay mua ở nước ngoài, bởi vì cửa hàng đó không có thiết kế này.
Nhiều nhất là chỉ thêu logo tên cửa hàng.
Giống như mấy loại tây trang giống nhau, nhưng cũng không có khả năng là mua mấy chục cái như một thế.
Ở phương diện nào đó đàn ông cũng giống như phụ nữ, Tưởng Đông cũng muốn mua loại thiết kế này, không phải những kiểu đại trà mà là sự khác biệt.
Chu Yến Kinh thản nhiên nói: “Không có nhãn hiệu.”
Sau đó liền lên xe, không có tiếp tục nói chuyện phiếm với anh ấy nữa.
Tưởng Đông: “…?”
Có phải cục trưởng tức giận không!
Trước kia khi bọn họ ở nước ngoài, cục trưởng còn tặng anh ấy cà vạt đấy!
-
Lúc chiều, tinh lực Mạnh Đan Chi lần nữa trỗi dậy, cô đến [Kinh Chi].
Hôm nay quả thật không có tiết, cô nhớ nhầm, kết quả Chu Yến Kinh so với cô còn nhớ vô cùng rõ ràng.
Hứa Hạnh là người làm công ăn lương, mỗi ngày đều đúng chín giờ năm đều kiên trì đến cửa hàng, tuy thời gian lớn đều dùng để xem phim.
Nhưng trong cửa hàng cũng chẳng có mấy người khách, Mạnh Đan Chi cũng đuổi cô ấy đi.
Bây giờ mỗi ngày Mạnh Đan Chi đều phải thêu, cũng giống công việc chụp hình mỗi ngày, chỉ là thời gian có chút tùy hứng.
“Bà chủ, hôm nay cậu thật đẹp.” Hứa Hạnh khen.
Mạnh Đan Chi: “Có ngày nào tớ không xinh đẹp chứ.”
Hứa Hạnh lắc đầu: “Không đúng, mặt vẫn xinh đẹp như cũ, chỉ là tớ cảm giác không giống trước kia, dù sao cũng rất thoải mái.”
Mạnh Đan Chi nghe cô ấy khen mình, lơ đãng nhìn.
Hai người trong cửa hàng đều bận rộn, thêu chút đồ này nọ, một người thì nhìn xung quanh, không ai quấy rầy ai.
Không biết qua bao lâu, Hứa Hạnh chọn một cái video có lượt truy cập nhiều nhất, nhất thời cảm khái.
“Bây giờ mấy cặp đôi ngọt thật.”
Cô ấy nhìn Mạnh Đan Chi vẫn đang tập trung, cúi đầu rồi so sánh, ồ lên: “Bà chủ, người trong video đứng đầu trông giống cậu thật.”