Editor: Sapoche
Những suy nghĩ linh tinh đã biến mất chẳng còn dấu vết nào nữa.
“Chuyện đấy còn có vấn đề gì xảy ra được nữa chứ?” Vốn dĩ cô còn tưởng rằng chỉ còn vấn đề thời gian thôi.
Lạc Tri Lễ: “Tôi cũng không rõ nữa, cậu trở về nói chuyện với ông tôi đi, ông ấy biết đấy, tôi chỉ là người gọi điện thoại thôi.”
Nói đến chuyện này, Mạnh Đan Chi cũng chỉ có thể quay về Ninh Thành.
Lần này trở về, cô phải nên nói với giáo sư Mạnh và anh trai một tiếng.
Giáo sư Mạnh cũng không quan tâm lắm, chỉ nói cô chú ý an toàn, Mạnh Chiếu Thanh thì hỏi: “Có muốn anh trở về đấy cùng với em không?”
“Không cần đâu ạ.” Mạnh Đan Chi từ chối, “Chắc cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng đâu, dù sao tài liệu cũng đầy đủ hết rồi, anh vẫn nên lo cho công việc của anh thì hơn.”
Cô cũng lớn thế này rồi, có thể tự mình xử lý được.
Mạnh Chiếu Thanh: “Được rồi, chú ý an toàn đấy.”
Mạnh Đan Chi: “Biết rồi ạ.”
Cô cũng phải đi đến cửa hàng trước, dù sao cũng có thể ở Ninh Thành nghỉ ngơi vài ngày, phải phân phó cho Hứa Hạnh một số công việc đã.
Không ngờ, Hứa Hạnh vừa nghe nói muốn đến Ninh Thành, hai mắt đã sáng ngời: “Bà chủ à, cậu cho tớ đi chung với, dù sao bây giờ cũng không có lớp.”
Cô ấy chính là cảm thấy hứng thú với thân phận người kế thừa này của Mạnh Đan Chi.
Nhất là khi đã được nghe qua câu chuyện của bà ngoại cô.
Mạnh Đan Chi suy nghĩ một lát, “Nếu cậu thật sự muốn đi cùng tớ cũng không phải không được, nhưng mà phải mang theo hai bộ quần áo.”
“Không thành vấn đề.”
Trong lúc đợi Hứa Hạnh trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, Mạnh Đan Chi lấy bản thiết kế ở đoàn làm phim ngày hôm qua ra sửa lại một chút, rồi lưu lại.
Đây là thói quen của cô.
Mấy chuyện sáng tác gì gì đó này, tốt nhất ngay từ đầu phải lưu giữ bản thảo lại, để tránh sau này gặp mấy chuyện chẳng tốt lành gì cũng có thể lấy ra làm chứng cứ.
Hai tiếng sau, hai người cùng nhau ngồi trên máy bay đến Ninh Thành.
Mà cùng một bầu trời, Chu Yến Kinh đang ngồi trên máy bay đi đến điểm đến của mình.
Anh thức dậy sớm, khi anh mở mắt Mạnh Đan Chi vẫn chưa tỉnh, anh cũng không muốn đánh thức cô, lúc gần đi cũng mang nhẫn đính hôn theo bên cạnh mình.
Tưởng Đông thấp giọng nói: “Lúc này anh đến hợp tác, chắc là do bên đại sứ quán sắp xếp, ngoại trừ Trình Tư Tư thì chắc không còn ai khác nữa.”
Anh ấy vừa nghĩ đến đối phương đã cảm thấy đầu vô cùng đau nhức.
Trước kia, mọi người cùng làm chung trong phòng quản lý của đại sứ quán, sau đó Trình Tư Tư mới đến, bám riết không buông cục trưởng của anh ấy, mãi đến khi cục trưởng nhà mình đến làm cho Liên Hiệp Quốc mới chịu buông tha.
“Không có gì.” Chu Yến Kinh chẳng chút để ý nào.
Tưởng Đông suy nghĩ, dù bây giờ có theo đuổi thế nào đi nữa, thì người cũng là hoa đã có chủ rồi.
-
Ba tiếng sau, Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh cùng đặt chân đến Ninh Thành.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hạnh đến Ninh Thành, vừa đến con hẻm nhỏ nhà bà ngoại cô đã sợ hãi mà kêu lên: “Thật có cảm giác của vùng sông nước Giang Nam.”
Bà chủ của cô ở đây càng thấy hòa hợp hơn khi ở Bắc Kinh.
Nhất là khi mặc một bộ sườn xám thật sự rất xứng với nơi này.
“Tớ muốn đi gặp bạn một chút, cậu muốn ở đây hay muốn đi cùng tớ?” Mạnh Đan Chi hỏi: “Chỗ này cái gì cũng đều có cả đấy.”
“Cùng nhau đi đi, không phải nói hồ sơ có vấn đề gì sao, chuyện nghiêm trọng như thế, lỡ đâu có ai đó cố ý làm khó cậu thì sao.”
Hứa Hạnh lập tức nắm chặt tay lại.
Khi đến nhà họ Lạc, Lạc Tri Lễ cũng ở đấy: “Cô đến nhanh thế à, tôi còn nghĩ phải ngày mai cậu mới đến, nhưng cũng vừa khéo, ông nội cũng đang ở nhà.”
Mạnh Đan Chi cười cười: “Trong lòng tôi biết rõ cái gì quan trọng hơn.”
Ông cụ Lạc đang ngồi trong phòng xem đồ này nọ, thấy cô đến: “Nhóc Chi Chi này, tấm bình phong lần trước con gửi đến đã được đóng khung xong rồi đấy.”
Bây giờ đang để ở nhà họ Lạc.
Thật ra sau khi thêu xong, Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh đều chưa tưởng tượng ra được sau khi đóng khung sẽ thế nào, lúc này khi nhìn thấy thành phẩm, cũng thấy ngạc nhiên.
Hứa Hạnh vội vàng chụp ảnh lại.
Trong lòng Mạnh Đan Chi có chuyện, vẫn nhớ nên thẳng thắn hỏi: “Ông nội Lạc, cái hồ sơ kia của con, có phải do tay nghề không đủ không ạ?”
Cô càng nghĩ, chỉ nghĩ được lý do này mà thôi.
So với bà ngoại, đương nhiên cô còn kém nhiều lắm, dù thế nào đi nữa thời gian cũng còn rất dài. Hơn nữa bình thường còn có việc học và bài tập nữa, không thể suốt ngày thêu thế được.
“Chuyện tay nghề, thông báo thành công là chắc chắn rồi.” Ông cụ Lạc chuyển chủ đề: “Vấn đề nằm ở phương diện khác.”
Ông để cho hai người ngồi xuống.
Ông cụ Lạc nói: “Chắc là con biết, mấy cái hồ sơ này được rất nhiều người xem xét và xét duyệt, những người được thông qua sẽ có tên danh sách cuối cùng này.”
“Vốn dĩ chuyện này là qua một khoảng thời gian nữa mới công bố danh sách xuống, nhưng đúng lúc ông có người quen cũ, nên mới biết được đầu tiên.”
“Mấy cái tư liệu do bà ngoại con chuẩn bị từ sớm kia, cũng có người chuẩn bị chẳng khác con là bao, hơn nữa tay nghề cô ấy cũng có nguồn gốc giống với bà ngoại con.”
Có cùng nguồn gốc?
Mạnh Đan Chi không khỏi nhíu mày, chuyện này sao cô lại không biết.
Tuy rằng nghề thêu truyền thống rất đa dạng, nhưng thực tế có khác biệt rất lớn, nếu không cũng chẳng chia nhiều thứ như thế.
“Thế không phải là hai người giống nhau sao?” Hứa Hạnh hỏi.
“Nếu đều giống nhau, còn đều là cùng một người, tất cả mọi người đến thông báo đều giống nhau à?” Ông cụ Lạc thế mà không trách câu hỏi lỗ m4ng của cô ấy.
Người trẻ tuổi thôi, ông ấy vẫn thích mấy người bốc đồng này.
Ông ấy gõ gõ bàn: “Nếu dễ dàng như mấy đứa nhỏ nghĩ thế, thì cũng sẽ không đến mức mỗi năm đều có mấy người báo danh không thành công.”
Mạnh Đan Chi hỏi: “Ông biết người kia tên gì không ạ?”
Ông cụ Lạc lắc đầu: “Khó nói được.”
Biết tin tức đầu tiên đã rất tốt rồi, sao có thể nói thẳng tên cho biết được chứ.
“Nghe nói trên tay cô ta có nắm tư liệu của bà Tô.” Ông cụ Lạc nghĩ nghĩ: “Hồ sơ của con là do chính bà Tô chuẩn bị năm đó, bây giờ xem ra, có thể so với người ta cũng đã lạc hậu một chút rồi.”
Mạnh Đan Chi gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Bên phía người xem xét hồ sơ đã cung cấp nhưng tài liệu cần thiết, cô chỉ cần dựa theo yêu cầu chuẩn bị là được.
“Nhưng mà, con không nhớ rõ bà ngoại đã dạy gì cho mấy học trò của mình.” Cô thấy chuyện này vẫn rất quan trọng: “Nhưng lại chuẩn bị tư liệu.”
Nếu chuẩn bị cho người khác, sao lại không chuẩn bị cho cô chứ.
Ông cụ Lạc: “Cái này ông cũng không biết.”
-
Bởi vì chuyện này, Mạnh Đan Chi cần phải ở lại bên này, cũng chẳng biết là lúc nào.
Khi trở về lại nhà, vẻ mặt Hứa Hạnh vẫn còn mơ hồ: “Có thể do bà ngoại cậu cảm thấy cậu không làm, nên sau đó chọn người khác không?”
“Không có khả năng.” Mạnh Đan Chi kiên định nói.
Thật lâu trước kia bà ngoại đã muốn để mẹ cô học thêu, nhưng bà biết rõ mẹ cô rõ ràng không thích thêu, sau đó lại đặt hết tất cả nhiệt huyết vào trên người cô.
Trước kia cô đi, bà vẫn còn dặn dò cô đừng buông bỏ nghề này.
Sau khi buông ra mấy lời chắc chắn thế, Mạnh Đan Chi lại bắt đầu không chắc chắn: “Quả thật trước kia bà ngoại tớ có dạy mấy người học trò, nhưng mấy người này tớ đều quen hết.”
Lớn tuổi nhất là dì kia, sau khi lập gia đình thì không còn thêu nữa, hoặc là tự mình mở một cửa hàng nhỏ, bán một chút đồ gì đó.
Nếu các dì ấy muốn thì đã sớm làm rồi.
Hơn mười tuổi, Mạnh Đan Cho mới trở về Ninh Thành học, đối với chuyện trước đó cũng không rõ lắm, càng nghĩ, càng muốn tìm mấy người dì bà ngoại đã dạy năm đó.
Những người này trước kia đều đến lễ tang của bà, tìm cũng dễ dàng thôi.
Chiều hôm đấy, Mạnh Đan Chi đến thăm ba nhà đấy, nhưng cũng chẳng khả quan hơn là mấy.
Ngày hôm sau, trước tiên cô chạy đến vài chỗ nữa, chuẩn bị thay đổi tài liệu bà ngoại chuẩn bị sang tài liệu mới hơn, nhưng thật ra chuyện này cũng đơn giản thôi.
Chiều tối, cuối cùng chuyện này cũng có chút tiến triển.
“Con muốn hỏi về mấy học trò trước kia à, thật ra năm đó bà ngoại con đã dạy cho rất nhiều người, có người chỉ học được mấy tháng đã rời đi rồi.”
Mạnh Đan Chi hỏi: “Thế bà ngoại con có coi trọng ai trong số đó không ạ?”
Dì vừa lấy một cái thùng để đồ để dọn dẹp, vừa nói: “Cũng có xem trọng mấy người, nhưng theo dì biết được, họ đều đã lập gia đình, không làm nữa rồi.”
Hàng xóm láng giềng với nhau, cơ bản hai người đều quen biết.
“Nhưng mà đó là việc công bố di sản văn hóa phi vật thể mà.” Bọn họ đều biết được công bố di sản văn hóa phi vật thể có ý gì, mấy năm nay tin tức cũng đưa tin không ít, văn hóa phi vật thể ở Ninh Thành này cũng không ít.
Dì ấy nhớ đến gì đấy nói: “Lần trước có người cũng đến ngã tư đường bên này, họ Chu.”
Vừa nói họ này ra, Mạnh Đan Chi đã biết được là ai.
Cô nhớ không lầm, hình như người đấy gọi là Chu Hương Như.
Cho đến bây giờ cô cũng chưa từng chú ý đến người này, bởi vì từ lúc trước cô không quay về Ninh Thành, bà ngoại đã đuổi người này đi khỏi rồi.
Vì chuyện này, bà ngoại còn tức giận nằm trên giường tận vài ngày.
“Là Chu Hương Như sao ạ?” Mạnh Đan Chi thẳng thắn hỏi.
“Chu Hương Như? Không phải cô ta.” Đối phương dường như cũng đang nhớ lại xem thử là ai: “Con vừa nói, dì cũng cảm thấy hai người này trông cũng giống nhau đấy, là con gái của bà ta cũng nên.”
“Con biết rồi, cảm ơn gì ạ.” Mạnh Đan Chi nói lời cảm ơn rồi rời đi.
Mặc kệ Chu Hương Như hay con gái của bà ta, Chu Hương Như vẫn chưa học xong, sau khi bị đuổi thì tìm người khác dạy, tìm người đề cử thì sao có nguồn gốc là từ bà ngoại được?
Chuyện này tuyệt đối có vấn đề.
Khi Hứa Hạnh biết chuyện này, lập tức đoán ra một đống chuyện lớn nhỏ: “Trên phim truyền hình cũng có mấy tình tiết này nè, bình thường đều là mượn danh tiếng người có tên tuổi, dù sao ở Ninh Thành mọi người đều biết bà ngoại cậu.”
Mạnh Đan Chi: “Nếu là thật thì tớ không bằng người ta.”
Tính tình bà ngoại rất tốt, có thể đuổi Chu Hương Như ra khỏi nghề, chắc chắn là bà ta đã phạm vào lỗi nghiêm trọng nhất, thế bà ta có tư cách gì mà dùng tên tuổi bà ngoại cô.
“Cuối cùng bà ấy đã làm gì thế?” Hứa Hạnh hỏi.
“Theo tớ biết là sao chép, những người khác bà ngoại cũng không nói nhiều.” Mạnh Đan Chi cười lạnh: “Cậu nói xem có buồn cười không.”
Thêu có thể dùng rất nhiều kiểu khác nhau, từ cuộc sống mà cảm nhận linh cảm, nhưng không được sao chép thành tựu từ các ngành thủ công khác, không chỉ có tay nghề có vấn đề mà người làm ra sản phẩm cũng có vấn đề.
Mạnh Đan Chi: “Nói thế thì tư liệu kia của bà ngoại cũng là giả.”
Hứa Hạnh: “Thế chắc chắn không phải, tớ vừa mới lên mạng tra xét, chuyện này nhà nước quản rất chặt, không phải lừa gạt được đâu.”
-
Hôm nay thật sự muộn quá rồi, Mạnh Đan Chi không thể đi nữa.
Gặp mấy loại chuyện này, tâm tình cô cũng tuột dốc kém vô cùng.
Nhìn thời gian, cô gửi tin nhắn cho Chu Yến Kinh: [Anh Yến Kinh, anh tới rồi chưa, sáng nay trước khi đi sao không nói em biết thế?]
Sau một lúc, cuối cùng bên kia cũng trả lời.
Chu Yến Kinh: [Vừa mới đến.]
Chu Yến Kinh: [Em ngủ dậy trễ như thế hả?]
Mạnh Đan Chi do dự một chút, mới kể hết chuyện hôm nay cho anh nghe: [Em còn nghĩ tháng sau nói không chừng tài khoản có thể chứng thực được, kết quả bây giờ đã ngâm nước nóng [1] rồi.]
[1] Ngâm nước nóng: Là nói về chuyện gì đó, vấn đề gì đấy đã bị đẩy lùi sang một bên không được giải quyết nữa, nằm ở dạng chờ xử lý.
Chu Yến Kinh trực tiếp gọi điện đến.
“Cho nên bây giờ em đang ở Ninh Thành sao?”
Chắc là anh vừa mới đến nơi, giọng nói nghe có chút mệt mỏi.
Mạnh Đan Chi bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, dạ một tiếng: “Chắc là còn phải ở mấy ngày nữa, chờ xử lý xong rồi em lại về.”
Nghe thấy giọng nói của anh chợt tai cô khẽ động, thật êm tai.
Rõ ràng tối qua vừa mới nghe xong, bây giờ lại cảm thấy rất lâu rồi chưa được nghe anh nói.
“Đúng lúc ở đấy anh có bạn học anh quen, em có thể hỏi cậu ta thử.” Chu Yến Kinh suy nghĩ một chút, giới thiệu Lục Dương cho cô.
Mạnh Đan Chi: “Sao ở đâu cũng có người quen của anh thế này.”
Một người phiên dịch mà mấy nghề truyền thống này anh cũng có người quen.
Chu Yến Kinh cười cười: “Bạn học nhiều.”
Mạnh Đan Chi nghe thấy giọng anh cười khiến xương cốt cũng tan ra, cảm ơn anh cũng chẳng quên thổi phồng anh: “Anh Yến Kinh, sao anh lại lợi hại thế này nhỉ.”
Chu Yến Kinh: “Trước đấy chưa có nghe em nói qua như thế.”
“Nào có đâu, trước kia là do ngại không nói thôi.” Mạnh Đan Chi kiên quyết không chịu thừa nhận: “Anh nói xem, ai còn có thể lợi hại hơn anh chứ!”
Dù sao bây giờ anh cũng đang ở nước ngoài, chờ khi anh trở về, chắc đã quên mất chuyện này rồi.
“Bây giờ không thấy xấu hổ sao?” Chu Yến Kinh nghe cô nói nhăn nói cuội nhưng không cắt ngang.
Nhưng nghe thấy người ta khen, cũng cảm thấy không tệ.
“Đúng thế, anh không tin thì quên đi.” Mạnh Đan Chi chớp chớp mắt, nhìn anh cười, một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Quả thật Chu Yến Kinh không quá tin tưởng cô.
Anh gửi số điện thoại của Lục Dương cho cô, đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa nên đành cúp điện thoại.
Đợi đến khi ra đến trước cửa, anh lại nghĩ đến một chuyện.
Tuy Lục Dương chưa từng gặp qua Mạnh Đan Chi, nhưng cậu ấy biết chuyện anh đã từng đến Ninh Thành.
-
Ngoài cửa không phải Tưởng Đông, mà là Trình Tư Tư.
Chỗ bọn họ ở là do phía trên sắp xếp, Trình Tư Tư đúng lúc muốn hợp tác với anh, nên biết anh đang ở phòng nào cũng chẳng kỳ lạ.
Mỗi năm bên này đều rất nóng, cô ta mặc một cái váy ống, so với trước kia đã bị phơi nắng đen không ít, là làn da bánh mật khỏe mạnh.
Thấy anh mở cửa ra, cô ta lộ ra một nụ cười quyến rũ.
Chu Yến Kinh hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Anh đang suy nghĩ về hai câu đã nói với Lục Dương.
Trình Tư Tư làm như không phát hiện ra vẻ mặt của anh: “Ở trên hành lang nói không tiện, vào trong nói đi.”
“Không cần.” Chu Yến Kinh nói.
“Em đã xin về nước làm rồi, năm nay chắc là có thể đến phòng phiên dịch, sau này chúng ta có thể cùng nhau đi công tác.”
Ánh mắt Trình Tư Tư lướt mắt nhìn sang cổ áo đang nới lỏng ra của anh, cô ta dựa dựa người lên phía trước, khe rãnh phía trước càng hiện ra rõ ràng hơn, đây chính ta ưu thế của cô ta.
Đáng tiếc người trước mặt này không nhìn thấy, cũng giống như trước đây đều không hiểu phong tình. Nếu người theo đuổi cô ta không ít thì đến bây giờ cô ta vẫn còn nghĩ bản thân mình không có sức hút.
Trình Tư Tư: “Anh vẫn như thế.”
Cô ta không quá thích mấy người nước ngoài, tất cả các đồng nghiệp cô ta từng tiếp xúc thì Chu Yến Kinh là người ưu tú nhất, sau khi anh đến Liên Hiệp Quốc, cô ta còn nghĩ mình không còn cơ hội.
Không ngờ đến lần này lại có thể gặp lại.
Chu Yến Kinh lạnh nhạt nói: “Nếu có chuyện chính vậy thì nói chuyện chính, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với cô.”
Cuối cùng Trình Tư Tư cũng không nhịn được: “Anh cũng không có bạn gái, vì sao lại từ chối em, chúng ta đều là giỏi nhất, so với những người khác thì chúng ta có nhiều tiếng nói chung hơn, không tốt sao?”
“Ai nói tôi không có?”
Chu Yến Kinh nói câu này làm Trình Tư Tư ngây ngốc tại chỗ.
“Em không tin, anh chỉ mới về nước hai tháng.” Cô ta vẫn nhìn anh, “Anh là một người cuồng công việc, sao lại có thời gian yêu đương chứ!”
“Quả thật là không.” Chu yến Kinh cũng hiểu được phần tiếc nuối này: “Cho nên đã đính hôn.”
Trình Tư Tư: “?”
Cô ta lại nghĩ chuyện này trở thành cái cớ, cong đôi mắt xinh đẹp, cười nói: “Nếu người khác nói em sẽ tin, anh sẽ nhanh thế sao?”
Chu Yến Kinh cười nhạt: “Nhanh sao?”
Trình Tư Tư bị hỏi thì nói: “Anh còn có thể hỏi lại em? Người không tim không phổi như anh, thế là rất nhanh.”
Chu Yến Kinh khó mà trả lời được: “Bởi vì tôi với cô ấy là nhất kiến chung tình [2].”
[2] Nhất kiến chung tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Anh cũng chẳng giải thích nhiều, đóng cửa lại.
Không ngờ trước được chuyện này, Trình Tư Tư xém chút bị đụng mặt vào cửa.
Không ai biết, Chu Yến Kinh nhất kiến chung tình không phải là nhất kiến chung tình, mà là một ngày nào đó đột nhiên liếc mắt bỗng nhiên động lòng.