Editor: Sapoche
Dưới tác dụng của rượu, những ký ức năm ngoái của Chu Yến Kinh cũng quay về, bình thường Mạnh Đan Chi rất khó nhớ đến, có khi cô cố không suy ngh4i đến, chỉ có một hai điểm thôi.
Mà không phải giống hôm nay.
Sau khi cô nhìn thấy Chu Yến Kinh uống qua rượu, nhưng dáng vẻ này của anh, giống như tức cảnh sinh tình, đoạn ký ức kia cũng dần tỉnh lại.
-
Vào nửa cuối năm ngoái, Mạnh Đan Chi đang học đại học năm ba.
Cô nằm trong ban ủy viên trong lớp, trong khoa có kết hợp tổ chức mấy hoạt động, tuy cô và Trịnh Tâm Nhiễm không thích nhau nhưng không thể không nói, cô ta kéo tài trợ rất tốt.
Sau khi hoạt động kết thúc, các nhà tài trợ mời đi ăn cơm.
Thật ra ai cũng biết ý của đối phương cả, nhưng dù sao cũng là tài trợ cho khoa ngoại ngữ, hơn nữa tỏ vẻ trên mặt là được rồi, Mạnh Đan Chi không từ chối trực tiếp.
Xa cách đã lâu, cô đã chẳng nhớ rõ mấy bạn học nói như thế nào nữa rồi, nhưng lời nói của Trịnh Tâm Nhiễm cô vẫn nhớ rất rõ ràng: “Chỉ ăn một bữa cơm thôi, già mồm cái gì chứ, không biết uống rượu thì đừng uống rượu, đỡ say tránh để người khác đỡ.”
Có đôi khi Mạnh Đan Chi cũng cảm thấy cô ta quan tâm đến mình, nhưng có đôi lúc cô cũng cảm thấy cô ta đang chế giễu cô.
Thật ra ngày đó có không ít người, cũng có ủy viên của mấy lớp khác nữa cũng gần mười người, trai gái đều có.
Tuy Mạnh Đan Chi không tính uống, nhưng cuối cùng vẫn phải uống một ly.
Nồng độ rượu không cao, chỉ uống một ly nhỏ, sau một lát hai bên má đã đỏ lên, Hứa Hạnh lén nhìn qua: “Hay là cậu đi rửa mặt một chút đi?”
Mạnh Đan Chi sờ sờ mặt, “Tớ đã rửa mặt rồi.”
Khi đó [Kinh Chi] vẫn chưa mở cửa, Hứa Hạnh không phải nhân viên, lần đầu tiên cô ấy thấy nữ thần sườn xám trong trường học uống rượu xong lại đáng yêu như thế ---
Đáng yêu.
Đây là đang say sao?
Hứa Hạnh nhỏ giọng nói: “Cậu say à, tỉnh đi tỉnh đi.”
Mạnh Đan Chi à một tiếng, nói: “Tớ tỉnh mà.”
Hứa Hạnh vui vẻ không nhịn được, giống như phát hiện ra một bí mật lớn, cuối cùng Trịnh Tâm Nhiễm vẫn không thể ngăn được nhà tài trợ, vẫn đến đây.
Cô ấy mới hối cô đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Mạnh Đan Chi bị cô ấy nói đến phiền, hơn nữa người trong ghế lô nhiều như thế, cô vô cùng chán ghét nên mở cửa ra khỏi ghế lô.
Bởi vì nhà tài trợ, nên khách sạn này có chút sa hoa, phái trên là nhà hàng ăn cơm, phía dưới là nhà cho khách đến thuê ở.
Cô vừa ra ngoài, xung quanh đều là gương, có thể nhìn ra dáng vẻ của cô, nhà vệ sinh ở chỗ nào, trong lúc nhất thời cũng không biết ở đâu.
Bởi vì mặt cô cũng rất bình thường, biểu tình lạnh nhạt, thỉnh thoảng còn có một vài người khách muốn đến gần.
Cả tầng lầu này đều là hình tròn.
Mạnh Đan Chi vòng vòng một hồi, rửa mặt, đúng thật là tỉnh táo không ít. Chỉ là lúc đi ra, đã bị người khác chặn trước cửa nhà vệ sinh.
Cô có chút mê mang, có chút tức giận.
“Tránh ra… cách xa tôi một chút!”
Dáng vẻ xấu xí, cô chẳng thèm nói chuyện với hắn ta.
Mãi đến khi trước mặt cô không còn bị người đàn ông to béo ngăn lại nữa, cô ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng người đàn ông rất quen thuộc.
Chu Yến Kinh lôi người đàn ông sang một bên.
Người đàn ông bị đau: “Mày là ai?!”
Chu Yến Kinh: “Anh cô ấy.”
Mạnh Đan Chi mơ mơ màng màng bị anh đưa đến ghế lô, bên trong đã có vài người rồi, nam có nữ có, cô chẳng biết ai.
Chu Yến Kinh ngồi xuống, nút áo sơ mi đã sớm bị anh tháo ra, trên bàn còn để mấy bình rượu, còn một cái ly không.
“Anh Yến Kinh?” Cô gọi anh.
Dấu vết say rượu trên mặt anh vô cùng rõ ràng, cô mặc sườn xám màu xanh, sự trong trắng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, Chu Yến Kinh không nhìn kỹ, thu mắt lại một chút.
Anh cũng đã lâu chưa gặp cô rồi.
“Chi Chi.” Chu Yến Kinh gọi cô: “Đến đây.”
Cũng như hôm nay, xưng hô cũng giống, cũng là hai chữ đấy.
-
Đèn trong phòng khách rất sáng.
Mạnh Đan Chi từ trong chuyện xưa hoàn hồn lại, thì ra lúc trước Chu Yến Kinh cũng kêu cô như thế, sao cô chẳng nhớ chút nào hết thế này.
Cô đi qua, người đàn ông trên sô pha nhìn chằm chằm vào cô, vỗ vỗ vị trí cạnh mình, cô cũng làm theo ý anh, ngồi xuống.
“Anh Yến Kinh, anh uống say sao?” Mạnh Đan Chi hỏi.
“Không có.” Chu Yến Kinh nói.
Tuy anh nói như thế, nhưng màu đỏ trên gương mặt hiện ra rất rõ ràng.
Cô hiếm khi nhìn thấy hình ảnh này của anh.
Hơn nữa người bình thường say đều nói thế này, mắt Mạnh Đan Chi thấy rất rõ, cơ hội khó có được, hôm nay cô có thể hỏi thăm năm đó xảy ra chuyện gì không?
Mấy vụn vặt của cô rất nghiêm trọng.
Mạnh Đan Chi nhìn sang, nhỏ giọng hỏi: “Anh Yến Kinh, sau khi anh về nước, còn nhớ mình đã làm cái gì không?”
Chu Yến Kinh nhìn cô, đôi mắt như có chứa móc câu.
Mạnh Đan Chi nhìn thấy vẻ mặt thế này, lúc này anh vô cùng mê người, thật muốn hôn quá.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, hình như anh trai đã lên lầu, mẹ Lý thì về nhà, ông nội đang nghỉ ngơi trong phòng.
Chỉ còn hai người họ.
Lúc này không phải thì còn đợi khi nào.
“Anh Yến Kinh, anh đừng động.” Mạnh Đan Chi nói, trái tim cô lại nhảy liên hồi, mạnh bạo hôn anh, môi của anh hình như cũng rất nóng.
Cô làm xong thì lui về sau, không ngờ rằng sau khi trêu chọc lại có thể thoải mái hơn.
Chu Yến Kinh giữ lấy cằm cô, chậm chạp đến gần cô, trở thành một nụ hôn chân chính, trên người anh vẫn còn mang theo mùi rượu.
Mạnh Đan Chi cảm giác hình như cô cũng uống rượu rồi.
Cũng không biết có phải có một vầng sáng làm lóe mắt cô hay không.
Dù sao khi hai người tách nhau ra, Mạnh Đan Chi mơ hồ nhìn thấy sợi chỉ bạc, mặt bỗng nhiên đỏ lên, Chu Yến Kinh lại cười nhẹ.
Năm trước, hình như cô cũng từng làm như thế.
-
Sau khi Mạnh Đan Chi vào chỗ ghế lô, những người khác cứ muốn nói lại thôi.
Bọn họ không biết cô.
Có nữ sinh kêu: “Yến Kinh ---“
Mạnh Đan Chi vừa nghe thấy xưng hô này, bỗng nhiên có hơi không vui, tuy cô cũng chẳng biết sự không vui này từ đâu đến.
Lúc này cô và anh đã một năm chưa gặp nhau rồi.
Chu Yến Kinh hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Mạnh Đan Chi: “Không nói cho anh.”
Cô nhìn thấy mắt anh hơi đỏ, lấy lời Hứa Hạnh nói cho anh nghe: “Anh uống say rồi, phải tỉnh tỉnh mới được.”
Chu Yến Kinh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, khóe môi kéo cong lên: “Sao mới tỉnh được?”
Mạnh Đan Chi: “Đi rửa mặt.”
Chu Yến Kinh hỏi: “Vậy còn em?”
Giọng Mạnh Đan Chi dịu dàng nói: “Em rửa qua rồi.”
Cô nhìn anh, “Anh phải đi nhanh chút đi.”
Người đàn ông trước mặt lại như nghe không hiểu lời cô nói: “Em uống rượu?”
Mạnh Đan Chi phủ nhận: “Không có.”
Cô sợ anh sẽ nói cho anh trai cô.
Rõ ràng là nói xạo, Chu Yến Kinh lại rót rượu vào ly trước mặt, rượu màu đỏ ở trong ly đung đưa, bị ngọn đèn chiếu vào vô cùng kỳ lạ.
Đầu óc Mạnh Đan Chi vừa mới tỉnh chút thì lại trở nên hỗn loạn.
Cô nhìn anh uống rượu, môi anh có chút ẩm ướt, khi nuốt xuống yết hầu cũng sẽ lăn lộn.
Vốn dĩ khi cởi nút trên cổ áo sơ mi sẽ hiện lên cổ áo hình chữ V, giống như một khe hở đi xuống, che khuất thân người phía dưới.
Cô nhìn không chớp mắt.
Ánh mắt như đèn pha không thèm che giấu chút gì của cô.
Ngọn đèn không đủ sáng, Mạnh Đan Chi nghiêng nghiêng lên trước, muốn nhìn rõ hơn, nhưng cũng không ngờ Chu Yến Kinh đưa tay che xương quai xanh lại.
Cô lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Còn chưa thất vọng được mấy giây, lại phát hiện người đàn ông hình như hơi nóng, mở đường cổ áo ra một chút, xương quai xanh đang bị che lại cũng có thể nhìn thấy một chút.
Mạnh Đan Chi nhìn một lát rồi lại dời mắt đi.
Ánh mắt anh như một vùng bùn lầy sâu thăm thẳm, ánh sáng hệt như viên ngọc lưu ly, cánh môi cũng ẩm ướt, giống như đang ăn quả ô mai.
Cô cách anh ngày càng gần, cuối cùng cũng ăn được quả ô mai kia.
Người trong ghế lô sợ ngây người.
Đột nhiên có một cô gái tiến vào, còn cưỡng hôn Chu Yến Kinh?!
Tuy Chu Yến Kinh đoán trước được, nhưng không khỏi hít sâu một hơi, đôi môi mềm mại, lông mi của cô thậm chí có thể lướt qua mặt anh.
Còn có mùi hương nhàn nhạt, là thứ anh nhớ thương một năm trời.
Anh đưa mắt nhìn những người khác, không đến một lúc, người trong ghế lô đã biến mất sạch sẽ, còn có người đóng cửa lại.
Mạnh Đan Chi vừa li3m, lại vừa cắn.
Cuối cùng cảm giác ăn không ngon, nên lui ra.
Chu Yến Kinh đặt ngón tay trên môi mình, ánh mắt lóe lên, mang theo sung sướng, hỏi: “Vừa nãy em làm gì thế, em biết không?”
Mạnh Đan Chi cong môi: “Ăn quả mâm xôi.”
“Ăn nhiều hay ít?” Anh đến gần cô.
Cô nghĩ nghĩ, vươn một ngón tay lên.
Chu Yến Kinh nói: “Anh cũng thế.”
Anh lại ngẩng đầu uống thêm một ngụm nữa, ánh mắt Mạnh Đan Chi di chuyển theo anh, mặc kệ anh đang làm động tác gì, cũng đều đang hấp dẫn cô.
Mạnh Đan Chi là một người thích nhan khống, điểm này cũng chẳng có mấy người phát hiện, chỉ có mấy người bạn bè và người trong nhà cô biết.
Sau khi uống rượu, tiềm thức của cô càng trực tiếp hơn.
“Cho em uống.” Mạnh Đan Chi nói.
“Em không thể uống.” Chu Yến Kinh nói.
Mạnh Đan Chi bị từ chối, rất không vui.
Ánh mắt Chu Yến Kinh lóe lên: “Còn cách khác có thể uống.”
Anh còn chưa nói xong, cô đã kéo tay anh uống một ngụm, chắc là không phải dùng tay mình, không thuận tay, nên rượu từ bên khóe môi tràn ra một chút.
“…”
Chu Yến Kinh lấy khăn tay ra lau cho cô.
Động tác của anh rất dịu dàng, trên khăn tay cũng có chút ẩm ướt, cách một tầng vải mỏng, lòng ngón tay của anh lại vô cùng nóng, để trên khóe môi cô.
Chu Yến Kinh ngừng tay, không buông ra, nhìn chằm chằm cô.
Một lúc sau, anh cúi đầu, ngậm lấy cánh môi đang sưng đỏ của cô.
Không giống cô vừa rồi, bắt đầu chỉ là lướt qua, sau đó như mưa rào gió lớn, mạnh mẽ cường thế, xâm chiếm thế giới của cô.
Vừa uống xong một ngụm rượu vang đỏ, lúc này cũng đều vào hết trong miệng Chu Yến Kinh, tiếng quần áo và tiếng nước phát ra trong khu ghế lô vô cùng rõ ràng.
Hô hấp Mạnh Đan Chi dần dần bị cướp lấy, cả người mềm ra, tay không với được điểm tựa, đầu gối thỉnh thoảng lại nâng cao lên một chút.
Hơi thở của anh và của cô cùng hòa vào một chỗ với nhau, phạm vi cũng đã lan rộng hơn, càng ngày càng nóng, anh dựa vào phía sau, cô được anh để trên người của mình.
Những sợi tóc mai lướt qua mặt anh.
Hai bàn tay to của anh vu0t ve trên lưng của cô, chỉ dừng lại ở một chỗ, thế nên nhiệt độ chỗ đó có thể nấu chín một quả trứng chim.
Trước mắt Mạnh Đan Chi bị thiếu dưỡng khí nên sinh ra ảo giác.
Mãi đến khi cô được anh buông ra, chẳng còn sức lực mà dựa vào người anh, hai má chôn ở quanh xương quai xanh của anh, trong giấc mộng bừng tỉnh.
Trước mặt là yết hầu đang chuyển động của anh.
Chu Yến Kinh rũ mắt: “Ăn ngon không?”
Lời anh nói như đang dụ dỗ, lại giống như đang hỏi một vấn đề bình thường.
Lực chú ý của Mạnh Đan Chi đều đặt ở chỗ khác, không nghe thấy câu hỏi của anh, nhất là khi anh đang nói chuyện, yết hầu cứ chuyển động.
Cô đưa tay: “Anh đừng cử động…”
Ngón tay mềm mại chạm vào, Chu Yến Kinh nghiêm mặt chớp mắt.
Mạnh Đan Chi nũng nịu lẩm bẩm: “Sao lại đứng im rồi?”
Chu Yến Kinh: “Cái gì động…”
Mạnh Đan Chi vui vẻ: “Cái này…”
Cô nói xong, đưa tay gãi nhẹ vào yết hầu.
Còn ngại chưa đủ, lại đụng vào xương quai xanh của anh, nhỏ giọng nói: “Anh Yến Kinh… em vẫn muốn uống một chút.”
Cảm giác vẫn còn uống được.
Chu Yến Kinh: “Không thể.”
Mạnh Đan Chi hỏi: “Biện pháp khác là gì?”
Chu Yến Kinh ghé sát vào lỗ tai nói nhỏ.
Nghe thấy nội dung của anh nói, màu đỏ trên mặt Mạnh Đan Chi chưa tan đi, tươi đẹp như hoa đầu tháng ba, sau một lúc lâu mới gật đầu.
Chu Yến Kinh lại hỏi: “Thật sao?”
Anh bắt đầu giăng lưới.
Mạnh Đan Chi ngửi được mùi rượu và mùi bạc hà trên người anh rối rắm một lúc, trong lúc đó trong người vừa lạnh vừa nóng, giống như cô cũng say rồi.
“Thật sao.”
Chu Yến Kinh dán sát vào mặt cô, “Đồng ý rồi không thể đổi ý.”
Mạnh Đan Chi chớp mắt: “Được.”
-
Câu trả lời của cô chính là tín hiệu.
Mạnh Đan Chi không nhớ được cô ở trong khu ghế lô ấy đã làm gì với Chu Yến Kinh, nhưng cũng không giống như làm gì, cũng đều là cô chủ động.
Phía dưới khách sạn chính là chỗ để nghỉ ngơi, còn cần đi chỗ khác sao.
Mạnh Đan Chi đối với chỗ này nhớ rất kỹ, bởi vì số phòng kia vào ngày hôm sau cô đã từng nhìn qua chỗ gây tội của mình.
Ấn tượng rất sâu sắc.
Chu Yến Kinh đến bàn để rượu.
Chai rượu và mặt bàn va chạm vào nhau vang lên một tiếng vang, cũng khiến Mạnh Đan Chi bừng tỉnh, vốn dĩ cô uống không nhiều không ít, cũng chẳng say đến mức không biết gì.
Cô đứng ở cuối giường, muốn xoay người rời đi.
Không đợi cô làm được, Chu Yến Kinh đã đi qua chỗ cô, Mạnh Đan Chi cũng không làm gì nữa.
“Em muốn đi đâu?” Anh đi đến.
Mạnh Đan Chi lắp bắp nói: “Em… Em về nhà…”
Chu Yến Kinh từ trên cao cúi xuống nhìn cô, dồn cô đến cạnh giường, mãi đến khi cô chẳng còn đường lui nữa, anh mới mở miệng: “Mạnh Đan Chi.”
Giọng anh rất tốt, nghe anh gọi tên cô như đang nói lời tâm tình.
Như muốn làm lỗ tai Mạnh Đan Chi mang thai luôn, ngã ngồi trên giường, ngẩng đầu.
Cô bị sắc đẹp của anh câu dẫn, câu nói muốn rời đi cũng không thể nói nữa, cô muốn nhìn thấy thân thể của Chu Yến Kinh.
Cô túm lấy vạt áo của anh.
Nếu như trong ghế lô, là anh thừa lúc cô say mà dụ dỗ, thì lúc này trong căn phòng này, cô chính là biết cô hổ nhưng vẫn muốn lên núi.
Còn rửa sạch hết những năng lực suy nghĩ của cô.
Trong khoảnh khắc này Chu Yến Kinh cũng không có làm gì cả, tùy cô muốn làm gì thì làm, thậm chí anh còn chủ động đến gần, nhìn cô ngoắc tay.
Cô dường như đang mất bình tĩnh, và đang làm theo tất cả sự tò mò của mình.
Giống như thành thực vật của cô.
Đêm đó trời mưa, từng tiếng sét đùng đùng đánh vào trên cửa kính khách sạn, cùng với âm thanh của hai người hòa vào cùng một chỗ.
Chu Yến Kinh mang rượu từ ghế lô về, cũng không biết hai người đã uống hết từ lúc nào.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Mạnh Đan Chi trợn to mắt nhìn, nhìn người đàn ông bên cạnh vô cùng kinh ngạc.
Nhất là khuôn mặt của người này cô quen biết đã gần hai mươi năm, là anh trai nhà bên.
-
Từ trong trí nhớ kéo về, Mạnh Đan Chi vẫn còn dựa trên người Chu Yến Kinh.
Cô nhanh chóng rời đi, nhảy sang hai bên, thậm chí lúc này cô còn đang nghi ngờ Chu Yến Kinh đang giả vờ, lừa cô, quyến rũ cô.
Không chắc thế!
Nhưng mà từ đầu đến cuối đều là cô chủ động, ngay từ đầu là hôn anh, sau đó lại nói chuyện trong phòng.
Còn có anh còn mang rượu về, cái đó và dục v0ng cùng nhau đến, là hai thứ cô mong muốn nhất.
Thế nên khi qua đi thì hoàn toàn không nhớ rõ nửa.
Tim Mạnh Đan Chi vẫn chưa bình tĩnh trở lại, một khi trí nhớ thức tỉnh, chưa đợi cô hít sâu tỉnh táo lại đã nghe thấy giọng của anh trai.
“Chi Chi?”
“…”
Mạnh Đan Chi như quay trở về ngày đó, cô muốn lén lút rời đi, Chu Yến Kinh cũng đã tỉnh lại, hai người vẫn chưa nói gì.
Không biết sao lại thế này, nhưng khi ra cửa lại đi cùng nhau.
Sau đó nghiêng đầu sang, lại nhìn thấy Mạnh Chiếu Thanh.
Mạnh Chiếu Thanh nhật được điện thoại của bạn cô, hỏi cô sao hôm nay lại không đi học, anh mới biết cả một đêm cô vẫn chưa về.
Từ trong thang máy đi ra, nghe được tin tức từ chỗ bạn học, nên anh đến đây tìm em gái, mới vừa khéo nhìn thấy hai người họ.
“Anh!”
Mạnh Đan Chi quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh ấy uống rượu.”
Mạnh Đan Chi ha ha hai tiếng,
Mạnh Đan Chi kiên trì: “Thật ạ.”
Mạnh Chiếu Thanh: “Ừm, là thật.”
Hai người có chuyện gì anh ấy đều đã đón được, anh không muốn nghĩ đến hình ảnh đấy, khoát tay, anh ấy cũng không thể nâng gậy đánh uyên ương được.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Anh quay đầu đi về phòng khách, còn chẳng bằng làm việc thì hơn.
Mạnh Đan Chi quay đầu sang lần nữa, nhìn người đàn ông bên cạnh, mặt Chu Yến Kinh gần như gang tấc, lòng cô lại nhảy bùm bụp lên.
“Chu Yến Kinh.” Anh gọi tên cô.
Mạnh Đan Chi: “Anh… có phải là anh cố ý không?”
Chu Yến Kinh chăm chú nhìn cô: “Cái gì?”
Khi anh nói chuyện, hơi thở anh phả ra cũng vô cùng nóng.
Mạnh Đan Chi: “Năm trước… chuyện năm trước.”
Chu Yến Kinh: “Là em chủ động.”