CHƯƠNG 22: MỘT NGƯỜI KHÁC
Bên tai truyền đến một câu hỏi quen thuộc, Tô Nghiên ngẩng đầu, nhìn thấy dáng người mạnh mẽ rắn rỏi của Chử Thừa Ân: “Anh nói gì?”
“Haha, tôi thấy cô vẫn luôn chần chừ ở bên này một hồi, vuốt ve nó giống như đối xử với người yêu. Rất muốn ăn sao? Tôi tặng cho cô.” Chử Thừa Ân lấy xuống một hộp socola Dove từ trên quầy hàng đưa đến trước mặt Tô Nghiên.
Cúi đầu nhìn vào hộp quà socola sáng ngời, Tô Nghiên rất thích, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Cho dù chúng ta là bạn bè, nhưng thật sự có một số món quà không thể tặng lung tung, ví dụ như socola, đặc biệt là Dove!”
Trên khuôn mặt lịch sự của Chử Thừa Ân lập tức có chút thất vọng, thậm chí có chút đau khổ, Tô Nghiên trợn tròn mắt.
Cô vội vàng giải thích với anh ta về ngụ ý và câu chuyện của socola Dove, nghĩ đến việc vừa rồi mình bối rối và lưu luyến ở đây đã bị anh ta nhìn thấy, liền giải thích: “Thật ra chủ yếu là tôi thích hương vị của nó, anh thì sao, có muốn thử một chút không?”
Giọng điệu giống hệt như một nhân viên đang nhiệt tình giới thiệu sản phẩm.
Chử Thừa Ân lắc đầu liên tục, xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Bộ dạng này, trái ngược với một chàng trai nghịch ngợm, Tô Nghiên nở nụ cười, không biết vì sao, ở bên Chử Thừa Ân, cô luôn cảm thấy nhẹ nhõm tự tại.
Có lẽ anh ta không có khí chất kiêu ngạo của đại thiếu gia, thật lòng coi cô như một người bạn.
Nhận hộp quà được gói xinh đẹp từ trong tay người bán hàng, lúc Tô Nghiên đang chuẩn bị xoay người, suýt chút nữa đụng vào một chiếc xe đẩy đang rẽ đột ngột.
“Cẩn thận.” Chử Thừa Ân kéo cô một cái, thân thể mềm mại đụng vào lồng ngực cứng rắn, một loại cảm giác giống như điện giật truyền đến thân thể của hai người, khiến cả hai đều chấn động.
Mỗi người đều nhanh chóng lùi ra phía sau một bước, duy trì khoảng cách an toàn.
Chử Thừa Ân vẫn duy trì nụ cười trên mặt, cùng Tô Nghiên ra khỏi cửa hàng, lại không có ai biết sâu trong lòng anh ta có một cảm giác mất mát to lớn.
Cảm xúc ấm áp trong lòng bàn tay vẫn còn, chỉ tiếc rằng người đẹp đứng bên cạnh đã sớm không thuộc về anh ta.
Chủ động gặp không bằng ngẫu nhiên gặp, hiếm khi gặp nhau ở trung tâm thương mại, Tô Nghiên nói muốn mời Chử Thừa Ân ăn cơm.
Dù thế nào đi nữa, chuyện lần trước cũng là cô không đúng, người ta ngay cả sửa sẽ cũng không làm phiền đến một kẻ gây họa như cô, mời anh ta ăn cơm cũng là điều nên làm.
Mà Chử Thừa Ân cũng lập tức bỏ lại việc phải đi gặp mặt khách hàng, chỉ nói đúng lúc mình đang đói bụng, cùng Tô Nghiên đi về phía nhà hàng gần nhất.
Hai người vui vẻ cùng nhau ăn bữa tối, họ rất ngạc nhiên khi phát hiện ra bản thân có rất nhiều điểm giống nhau.
Món ăn mà Tô Nghiên thích nhất lại tình cờ cũng là món ăn mà Chử Thừa Ân thích nhất; đối với tình hình thị trường, quan điểm của Chử Thừa Ân vừa sâu sắc lại chính xác, mà Tô Nghiên lại có thể cung cấp quan điểm thông tin toàn diện nhất. Nếu hai người có thể liên thủ, thật sự là sự hợp tác thiên y vô phùng.
Trò chuyện vui vẻ, đến cuối cùng, thậm chí Tô Nghiên còn suy nghĩ, nếu như không phải cô sắp phải kết hôn, có lẽ hai người sẽ còn phát triển một tình bạn vượt mức bình thường.
Mặc dù bây giờ cơ hội gặp mặt Lăng Tiêu Quân không có quá nhiều, nhưng Tô Nghiên tự nhận rằng mình vô cùng hiểu anh ta.
Vị thủ trưởng đại nhân kia, chắc chắn là một người đàn ông theo chủ nghĩa bá quyền.
Sau khi ăn cơm xong, vì tán gẫu vô cùng vui vẻ, hai người lại uống một bình trà, lúc gần mười giờ, Chử Thừa Ân mới lái xe đưa Tô Nghiên trở về.
Biết buổi tối hôm nay có lẽ Tần Lam không về, Tô Nghiên cũng không muốn một mình trở về căn phòng trống rỗng sớm như vậy, nên thật ra cũng là cố ý ở bên ngoài giết thời gian.
Chử Thừa Ân dừng xe ở dưới tòa nhà nơi Tô Nghiên ở, Tô Nghiên ngồi ở vị trí gần ghế lái chuẩn bị xuống xe, một chân vừa mới đặt xuống đất, đột nhiên nghe được một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Nghe nói, cô sắp kết hôn?”
Nhìn như bình tĩnh không lay động, thật ra, Chử Thừa Ân đã lấy hết can đảm cả một đêm mới có thể nói ra câu hỏi này.
Trước đó, anh ta và cô nói chuyện công việc và tình hình thay đổi của thị trường, thậm chí nói đến dự án hợp tác của bọn họ, rõ ràng là Tô Nghiên thúc đẩy, bây giờ lại giống như là đồng nghiệp của cô.
Nhiều lần, nói đến bên miệng lại do dự, người ta là hoa đã có chủ, từ trước đến nay luôn là phụ nữ theo đuổi và anh ta bỏ chạy, nên anh ta chưa từng làm điều này.
Sự tự trọng trong lòng Chử Thừa Ân không cho phép anh ta tiết lộ bất cứ tình cảm nào ở trước mặt Tô Nghiên, mặc dù càng tiếp xúc anh ta càng phát hiện người phụ nữ kia vô cùng tốt đẹp.
Nhưng khi nhìn thấy cô xuống xe cũng không hề quay đầu lại, đột nhiên anh ta có cảm giác, nếu bỏ qua, có lẽ sẽ là mãi mãi. Vì vậy, cuối cùng anh ta vẫn mở miệng hỏi.
Tô Nghiên quay đầu cười một tiếng: “Anh cũng biết sao? Đúng vậy, hôn lễ được tổ chức vào cuối tháng, Chử tổng nếu rảnh cũng đến uống một ly rượu mừng đi!”
Nụ cười lễ phép thế này, ở trong mắt người đàn ông khác, sẽ không phải chuyện như vậy.
Lăng Tiêu Quân dù sao cũng xuất thân từ quân nhân, là một người đàn ông rất lý trí, sau khi xuống máy bay, liền trở về văn phòng xử lý công việc trước, lại gặp được mấy người bạn, cùng nhau ăn cơm tối, đến hơn mười giờ mới tự lái xe đến chỗ ở của Tô Nghiên.
Không để Trương Cường đi theo, dù sao tối nay anh cũng không có ý định một mình trở về ngủ qua đêm.
Xe vẫn chưa tới gần, xa xa lại nhìn thấy người phụ nữ kia, không biết vì sao, ấn tượng bây giờ của anh đối với vị hôn thế lại khắc sâu như vậy, chỉ một bên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tô Nghiên bước xuống từ một chiếc Tiggo bình thường, vừa bước xuống một chân, người trong xe không biết nói điều gì, cô quay đầu lại, cười nói rất tự nhiên.
Ánh trăng sáng chiếu xuống, khiến cho hình thể xinh đẹp của Tô Nghiên phân thành hai phần tối và trắng ngà rõ ràng. Nơi giao nhau của ánh sáng và màu sắc là đường cong uyển chuyển duyên dáng của cô, khiến cho người ta suy nghĩ lan man.
Lăng Tiêu Quân lập tức cảm thấy bộ phận nào đó trên thân thể của mình như thiêu như đốt đau đớn, cộng thêm việc cô nở nụ cười xán lạn với người đàn ông khác như vậy, dục hỏa và lửa giận khiến toàn thân anh trên dưới đều sôi trào.
Quả nhiên, là một người phụ nữ dâm đãng tiện nhân, anh vừa mới rời đi không bao lâu đã quyến rũ người đàn ông khác? Nửa đêm canh ba như vậy, lại được một người đàn ông đưa về nhà, còn lưu luyến chia tay lưu luyến không rời, nhìn nụ cười trên mặt Tô Nghiên, Lăng Tiêu Quân chỉ cảm thấy trên người mình càng đau đớn hơn.
Quá đáng thật, biết rõ không nên xuất đầu lộ diện, ban đêm còn cùng một người đàn ông khác ra ngoài lêu lổng? Lăng Tiêu Quân híp mắt nhìn về chiếc ô tô tầm thường trước mắt, lửa giận trong lòng lại càng sôi trào.
Người đàn ông kia, sao anh lại có thể không biết, thái tử nhà họ Chử thích lái loại xe hỏng nát đó, số đuôi biển số xe là bốn số tám ngang ngược.
Người đàn ông khác thì cũng thôi đi, vậy mà… lại là tên khốn kiếp kia, cái tên khốn kiếp từ nhỏ đến lớn đều thích cùng anh giật đồ, gia đình hai bên đều muốn lấy bọn họ ra để so sánh.
Hai tay đang siết chặt tay lái của Lăng Tiêu Quân đang không ngừng run rẩy, nếu không phải do nhiều năm sống trong quân đội nghiêm chỉnh huấn luyện, có lẽ anh đã sớm lái xe đâm vào bọn họ.
Phía bên này đương nhiên hai người không biết rằng suýt chút nữa bọn họ đã đưa thân vào trong nguy hiểm.
Thật ra Tô Nghiên nói như vậy cũng không có ý gì khác, nhà họ Lăng và nhà họ Chử là bạn bè, buổi lễ kết hôn đại diện nhà họ Chử chắc chắn sẽ có ghế.
Một câu khách khí và lịch sự như vậy khiến cho Chử Thừa Ân lập tức tỉnh táo lại, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, ở đâu mà chẳng có cỏ thơm, cần gì phải vì một gốc hoa đào nát mà làm hỏng một khu rừng của chính mình?
Cuối cùng, thật sự vẫy tay nói tạm biết.
Nhìn Chử Thừa Ân lái xe rời đi, lúc này Tô Nghiên móc chìa khóa từ trong túi lấy ra chuẩn bị mở cửa, một luồng ánh sáng của đèn xe chiếu thẳng tới, chiếu vào đôi mắt của cô.
Cô giơ cánh tay phải lên chặn lại ánh sáng kia, mãi cho đến khi đôi mắt dần thích ứng, cô mới quan sát kỹ, phát hiện người đàn ông đi xuống từ chiếc xe dành cho quân đôi kia có chút quen mắt. Chỉ có điều nhất thời không chắc chắn, vì rất ít khi trông thấy dáng vẻ của thủ trưởng đại nhân như vậy.
Lăng Tiêu Quân chậm rãi đến gần, trên miệng ngậm điếu thuốc lá, áo khoác rộng, cổ áo sơ mi để hở, hoàn toàn không còn có thần thái sắc bén đoan chính của ngày thường, trong sự lười biếng mệt mỏi có một tia gợi cảm khó nói nên lời.
Thủ trưởng đại nhân như vậy, ngày thường rất hiếm thấy, có thể so với ngôi sao mẫu nam trên TV.
Không biết vì sao, Tô Nghiên lại có cảm giác nguy hiểm.
Bầu không khí im lặng bao trùm hai người bọn họ, Lăng Tiêu Quân mặt lạnh lùng, nhưng không nói bất cứ điều gì, chỉ hút thuốc. Một lát sau, anh mới dập tắt tàn thuốc, sau khi ném vào thùng rác, anh ta giật lấy chìa khóa trong tay Tô Nghiên, mở cửa đi vào trước.
Đây không phải lần đầu tiên anh đến nơi này, anh đã quen thuộc giống như nhà mình.
Sau khi bước vào thang máy, anh mới quay người đối mặt với người phụ nữ nhỏ đang đi theo ở phía sau, lạnh lùng hỏi: “Tối nay cô ở nhà một mình đúng không?”
Anh không muốn tiếp tực chịu đựng, chỗ nào cũng vậy, dứt khoát ở ngay chỗ này phát tiết cho xong đi.
Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cần gì phải vì cô ta mà lãng phí quá nhiều tinh thần? Lăng Tiêu Quân đã khống chế được cảm xúc của mình, lại khôi phục lại cách ăn nói nghiêm túc thận trọng của một vị thủ trưởng đại nhân.
Tô Nghiên lúng túng gật đầu, sau đó, không ai lên tiếng, có vẻ như đang chăm chú nhìn những con số trên bảng chỉ số tầng đang không ngừng lấp lóe trong thang máy.
Đương nhiên, Tô Nghiên cũng không dám lên tiếng, cô có thể cảm nhận được, bây giờ người đàn ông này đang khó chịu, là do công việc không được thuận lợi sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!