Lâm Xuân Tư vội vàng chạy xuống nhưng nào còn bóng hình ai. Cậu thở hổn hển dõi mắt trông ngóng khoảng sân thênh thang, chỉ có hoa phượng vĩ đang bứt khỏi nhành.
Cậu chắc chắn mình không mơ, anh vừa ở đây. Đôi mắt đậm tình ấy có bao giờ mà cậu nhận lầm.
Cảm xúc lúc này thật khó để diễn tả, hụt hẫng như vừa tìm ra cách giải cho một phương trình khó, mừng rỡ viết đến bước gần cuối thì nhận ra hướng đi sai rồi.
Buổi lễ kết thúc, đám sinh viên xúng xính trong bộ áo thụng tản ra như bươm bướm phá kén.
Tần Mộ phấn chấn kéo cô Tần Cẩm và Lâm Xuân Tư đi chụp ảnh kỷ niệm, sau đó gọi video với Kỷ Ca. Người con gái đứng dưới bóng râm rải rác hoa sữa, tỉ tê một hồi thì hai mắt rưng rưng, nói: "Giá mà anh ở đây..."
Kỷ Ca chắc lưỡi: "Em bị ngốc à? Nói chuyện với anh nãy giờ mà chẳng nhận ra bức tường sau lưng anh là đâu sao?"
Tần Mộ ngỡ ngàng quệt khóe mi, chợt ngẩng phắt đầu nhìn theo ánh mắt mang ý cười của anh Xuân Tư.
Người con gái hân hoan tới cuống cả tay chân, cúi xuống cởi giày cao gót, sải dài bước như én tung cánh bay về phía anh thanh niên ôm bó hoa hồng đi ra khỏi thư viện.
Kỷ Ca hết hồn hết vía, suýt quẳng cả hoa để đón lấy bạn gái, mất thăng bằng lùi về sau mấy bước liên tiếp, lưng đụng vào tường, tránh được thảm cảnh ngã chổng vó.
Lâm Xuân Tư cầm điện thoại ghi hình trọn cảnh này, cười phớ lớ.
Sau một năm rưỡi ở Mỹ, Kỷ Ca trắng ra hẳn, tóc tai bên thái dương cạo sát vào da đầu, vành tai bấm một lỗ khuyên. Ôm Tần Mộ ngồi lên ghế, hắn quỳ xuống xỏ lại giày cho cô, càm ràm: "Chẳng hiểu sao con gái tụi em cứ thích mang giày cao gót trong khi toàn bị đau chân."
Lâm Xuân Tư tủm tỉm ghi hình khung cảnh hắn quỳ một gối ngước mặt hôn cô nàng, sến chảy nước bảo: "Chúc mừng cô gái của anh tốt nghiệp."
Cậu thầm nghĩ: hôm nay là một ngày đẹp trời, hoa rơi hữu ý vào nước hữu tình, người có tình gặp lại nhau.
Chân trời đang kéo cơn dông, ở trong máy bay có thể thấy rõ mây xám tụm cụm.
Phó Yến nghiện thuốc lá nặng hơn trước.
Anh xắn tay áo sơ mi, hút hết từ điếu này đến điếu khác, như muốn lấp đầy phủ tạng bằng nicotine. Ánh mắt mịt mùng rơi trên ngón tay run rẩy.
Những lời bác sĩ thần kinh nói văng vẳng bên tai, "Cuộc phẫu thuật thuận lợi là tin đáng mừng. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần quan sát thêm. Mặc dù khó có thể đảm bảo là việc hồi phục sẽ so được với trước khi anh bị tổn thương, song chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Cố gắng hết sức.
Đôi khi, anh có thể ghét một lương y chỉ vì câu nói này.
Bốn chữ đó trong miệng bác sĩ không bao giờ hàm ý tin vui.
Phó Yến rời khỏi khoang hút thuốc, uống một viên thuốc an thần rồi thả người vào ghế, nhắm mắt cố chìm vào giấc ngủ. Song, tâm trí cứ tua đi tua lại thước phim chóng vánh về một cái hôn xứ Nga đặt lên môi chàng trai.
Hình ảnh người con gái thản nhiên gần gũi với cậu giày vò cả tinh thần lẫn trái tim anh.
Tới bây giờ, anh vẫn không hiểu mình lấy dũng khí từ đâu để sắp xếp đồ đạc cho cậu.
Trên đầu ngón tay anh vẫn nhớ rõ cảm giác vuốt qua nếp vải mỗi một tấm áo, quanh cánh mũi cũng còn dư hương hơi thở riêng biệt thuộc về Lâm Xuân Tư.
Dưới tác dụng của thuốc an thần, Phó Yến nửa tỉnh nửa mê, cơ thể rã rời như mất hồn.
Mỗi đêm anh chỉ muốn vùi mình vào mùi hương của cậu, đó là liều thuốc mà sinh mạng bệnh hoạn của anh cần. Cổ họng anh đang bị đóng một cái đinh thép, bao nhiêu từ ngữ muốn thốt ra với cậu cứ kẹt cứng, dồn ép trái tim sắp sửa vỡ ra. Thế nên anh không tự chủ được chạy trốn như một kẻ hèn nhát.
Nếu anh không thể tự chữa lành chính mình thì có tư cách gì để kéo bước chân cậu lại?
Nghĩ vậy, trên mi mắt dần thấm nước.
Tiệc tốt nghiệp của khoa Điêu khắc tổ chức vào buổi tối nên tụi Lâm Xuân Tư và Kỷ Ca đãi một bàn tiệc sum họp vào buổi trưa, ăn đồ Nhật và uống rượu sake.
Cô Tần Cẩm ngồi kế bên cháu gái, cười hiền hỏi thăm Kỷ Ca nhiều điều. Trên bàn ăn thì nhìn hắn bình tĩnh lắm, Lâm Xuân Tư dòm xuống dưới bàn, thấy hai tay thằng bạn cọp giấy hết mở lại nắm chặt.
Sharon được 'đưa đẩy' về bên cạnh cậu, ánh mắt mềm mượt giống như đầu cọ phác họa sườn mặt chàng trai.
Cô Tần Cẩm cụng chén kết thân với Kỷ Ca xong thì quay qua có ý nối duyên cho đôi trai gái còn lại. Lâm Xuân Tư làm như không nhận ra.
Trời xanh nắng ấm, bữa ăn diễn ra hài hòa, vui vẻ.
Vì tránh né việc ghép đôi nên Lâm Xuân Tư uống nhiều, cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, về nhà liền lấy thuốc uống ngay.
Cậu vẫn chưa dùng hết liều thuốc anh mua cho.
Lâm Xuân Tư nhuốm say, cả người lâng lâng nằm lăn ra nệm, ngước nhìn chai nước hoa trên đầu giường, chậm rãi ngã vào một giấc mơ.
Cẳng tay mảnh khảnh gác qua gáy cậu, hơi thở nóng rẫy tràn ra cánh môi ướt át. Phó Yến ngưỡng cổ kêu rên, tiếng nức nở mềm nhũn ngưng đọng trên thân thể trắng nõn thành những giọt mồ hôi nhớp nháp. Cậu say mê hôn lên từng tấc da thịt anh, dùng sức mạnh như muốn bóp gãy vòng eo thon, quấn quýt đến hừng đông.
Lâm Xuân Tư giật mình dậy, mồ hôi rịn ướt chân tóc, thân thể nực nội như có một ngọn lửa muốn xông ra.
Cậu chống cẳng tay vào bức tường lát gạch men, để nước từ vòi hoa sen xối lên cơ thể. Thế lửa mãnh liệt trong ngực dần tàn, làn khói âm ỉ lan tỏa khắp tứ chi, khắc sâu vào xương cốt hai tiếng 'nhớ nhung'.
Lâm Xuân Tư vuốt nước trên mặt, ổn định lại hơi thở bén lửa, khóa nước rồi lấy khăn lau mình mẩy.
Thì ra cậu cũng có chút dục vọng xấu xa với anh.
Cứ muốn làm cho anh phải bật khóc.
Lâm Xuân Tư để đầu bù tóc rối kiểm tra tin nhắn. Kỷ Ca báo đã đặt vé mai về quê với Tần Mộ, đêm nay nghỉ nhờ chỗ cậu.
Buổi tối, cậu xịt một chút nước hoa hương táo xanh, đặt chai thủy tinh về trên đầu giường rồi ra ngoài.
Đây là tiệc riêng của nhóm để cảm ơn và tiễn Sharon về Nga. Lâm Xuân Tư vừa tiến vào liền có tiếng huýt sáo cợt nhả, mọi người tự động lấp kín ghế, chừa mỗi chỗ kế cạnh Bông hồng Nga. Cậu ung dung ngồi vào chỗ, miệng cười, tay nâng chén cạn phóng khoáng.
Hai nhân vật nữ chính và nam thứ chính bị gán ghép liên tiếp được mời rượu. Tan tiệc, những người bạn cũng tươi cười tạo cơ hội cho Lâm Xuân Tư đưa Sharon về nhà.
Trạm xe buýt cách chỗ thuê của người con gái mấy trăm mét. Lâm Xuân Tư xuống xe, sóng vai đi bộ với Sharon trên vỉa hè lát gạch đỏ.
Tửu lượng của cậu tốt, đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, cũng nhận ra hôm nay Sharon không hoạt bát như bình thường.
Mùi nước hoa của cô ấy và của cậu hòa trộn mang vẻ khó tả, không hài hòa.
"Em biết tại sao lần đầu gặp nhau, anh lại nhìn em lâu tới vậy không?" Lâm Xuân Tư phá vỡ sự im lặng bao trùm.
Sharon dừng lại, chăm chú nhìn cậu, tiếng 'why?' khe khẽ bật ra khỏi bờ môi son thắm.
"Bởi vì nụ cười của em khiến anh nhớ đến 'anh ấy'."
Cô gái bất ngờ: "Him? Anh là gay? Không. Hẳn là không."
"Có lẽ anh là bisexual." Cậu xoa gáy: "Anh cũng không rõ về mấy thứ tính dục này. Nhưng anh biết mình từng thích những cô gái giống em, và vẫn yêu anh ấy. Rất xin lỗi em."
Người con gái Nga vẫn chăm chú nhìn Lâm Xuân Tư, đôi mắt xanh biếc không lộ ra quá nhiều hụt hẫng hay u buồn: "Anh có biết không? Anh rất giống một lâu đài trên không. Chứa đựng những cái đẹp rực rỡ, chói lọi, không gò bó, không thể nắm bắt. Đây là lý do em đặt chân lên đất nước này, để tích trữ vào Lâu đài trên không của mình một cái đẹp nữa."
Lâm Xuân Tư ngẩn ra, đoạn bật cười: "Vậy em đã có được cái đẹp mình muốn chưa?"
Sharon cười chúm chím vỗ túi xách: "Đã có được."
Cậu tự nhiên thấy hơi lúng túng, chua xót thở hắt ra: "Anh sai rồi. Em không giống anh ấy như anh đã tưởng. Em quá đẹp, đẹp như một cổ tích viên mãn."
"Vậy anh ấy trong mắt anh là gì?"
Lâm Xuân Tư áp lòng bàn tay vào ngực, đáp: "Anh ấy là... tất cả nỗi buồn đẹp đẽ nhất."
Tất cả chúng ta đều sợ nỗi buồn.
Nhưng có những nỗi buồn mê hoặc lòng người đến khó tả.
Tạm biệt Đóa hồng Nga, cậu xem tin nhắn của Kỷ Ca. Hắn về rồi, đang chờ cậu về mở cửa. Kỷ Ca dựa lưng vào lan can, khuyên tai kim loại lấp lánh.
Lâm Xuân Tư đút tay trong túi áo khoác, thủng thẳng đi đến khoác vai hắn: "Mặt mày như củ cải vậy, trong bữa tiệc không uống gì hết à?"
"Tao phải đưa Mộ Mộ về, bố vợ tao lúc nào cũng đứng canh ngoài cổng. Tao đâu dám uống nhiều hơn hai chai." Kỷ Ca đá đá đầu lưỡi vào má.
"Còn sớm chán, bây giờ vào nhà thì tao với mày cũng chỉ đắp chăn nằm nói chuyện nhân sinh. Đi tăng hai không?"
"Hôm nay sung vậy hử?" Hắn nhướn mày chốt: "Đi!"
Hai người bạn đi đến quán lẩu quen thuộc trước đây, nơi này cũng sắp bị giải tỏa, gọi những món cũ.
"Chia tay thật rồi?"
"Ừ."
"Có chui vào chăn nằm khóc không?"
Lâm Xuân Tư lấy giấy chùi mép, chẳng trả lời: "Cái khuyên tai của mày đâu ra vậy?"
"À thì... tao cảm thấy nếu mình tự thay đổi bản thân một chút thì sẽ dễ thích nghi với hoàn cảnh mới hơn."
"Vui không?"
"Vui chứ, về quê mà không vui à?"
"Định đi bao lâu nữa?"
"Tới khi áo gấm mũ lọng, đủ sính lễ rước vợ về dinh."
"Chỉ sợ lúc đó sắc xuân tới trễ, người đẹp đã già."
"Im đi Lâm Tinh Tinh, tao không tin mày có khả năng cưới vợ trước tao." Hắn cười khinh khỉnh.
Lâm Xuân Tư hiểu hàm ý câu này, mắng một câu rót bia cho hắn. Hai người nói qua nói lại, ôn chuyện đến lúc hơi ngà ngà. Kỷ Ca nhịp ngón trỏ lên bàn nói: "Tao không biết tương lai sẽ thế nào, có thể tao sẽ thành công, có thể tao sẽ thất bại, có thể đột ngột xảy ra những biến cố chả ai lường được. Tao chỉ biết là mình vẫn luôn cố gắng hết sức để mang lại những gì tốt nhất cho em ấy.
"Mày có nhớ hồi trước từng hỏi tao tại sao lại liều mạng cứu mày? Lỡ mày nhảy xuống sông thật thì thế nào? Tao nói rồi: tao là một thằng đầu đất, trước giờ làm việc đều không cân nhắc thiệt hơn. Tao chỉ biết có thằng đầu đất hơn tao muốn chết, thế là tao phải tranh thủ lên mặt dạy đời nó. Chẳng phải như thế rất có cảm giác thành tựu sao?"
"Mày nói chuyện chẳng có lý lẽ gì sất." Cậu trợn mắt.
"Ngoài dùng để học tập ra thì lý lẽ đều là đồ bỏ đi. Người đời chỉ chăm chăm nhìn vào Kết Quả. Nếu việc mày làm đem về kết quả tốt thì sẽ được ca ngợi, ngược lại đều là rác. Giống như anh trai tao dù đã cứu một mạng người nhưng lại đánh mất tính mạng của chính ổng thì cũng có ai thực lòng muốn học theo đâu?"
"Mày và tao vẫn luôn sống như thế này đấy thôi." Hắn cụng ly với cậu: "Không bàn luận hơn thua, chỉ ngắm sao trên trời."
Hai người bạn đi về nhà, Kỷ Ca vừa đi vào thang máy thì Lâm Xuân Tư đột nhiên ném chìa khóa cho hắn. Khuôn mặt cậu ở dưới ánh đèn nhàn nhạt có vẻ đăm chiêu, "Mày khóa cửa cẩn thận, tao cần đi đến một nơi."
Lâm Xuân Tư bắt taxi, nói địa chỉ, trong ngực nhen nhóm mồi lửa chấp chới.
Hôm nay cậu liên tục uống đồ có cồn, tửu lượng đỉnh cỡ nào cũng không ngăn nổi cảm giác nực nội, hừng hực dấy lên trí óc. Cậu hạ kính để gió ùa vào, hỗn hợp mùi đất ẩm thấm lên niêm mạc mũi làm cậu hắt xì, tỉnh táo hẳn.
Trả tiền taxi, Lâm Xuân Tư đứng dưới hàng cây gạo nhìn lên tầng năm, lau nước mũi do hắt xì rồi bấm thang máy. Bước chân cậu chậm rãi và nhẹ nhàng đến mức không muốn làm kinh động dãy đèn cảm ứng.
Cậu dừng lại trước số nhà quen thuộc, kìm nén cảm xúc hồi hộp và dè dặt như dây gai thít chặt, lấy can đảm bấm chuông cửa.
Tiếng chuông ngân xé toạc đêm tối im ắng. Cậu chờ một lúc không thấy động tĩnh, bèn bấm thêm lần nữa. Mười phút sau, vẫn không có động tĩnh.
Lâm Xuân Tư bừng tỉnh, rút điện thoại xem, hiện tại là không giờ hai mươi phút. Cậu ê chề cảm giác nản lòng thoái chí, ngồi dựa vào cánh cửa nhìn bầu trời treo nửa vầng trăng.
Cậu đang làm gì thế này? Nốc cho đẫy rượu vào rồi đêm hôm khuya khoắt đi bấm chuông cửa nhà người ta, thậm chí cậu còn chẳng biết anh có ở nhà không.
Một sự tê liệt chạy từ gan bàn chân lên trước trán, Lâm Xuân Tư cứ ngồi xổm vậy, quạnh quẽ chìm vào bóng tối trên hành lang, trái tim giống như bị dây thép gai quấn chặt, chảy máu đầm đìa.
Cậu thấy tủi thân quá đi mất, tự bực bội bản thân đưa tay dụi mắt thì chợt phía sau mất đi sự chống đỡ, thình lình ngã ngồi bệt xuống đất.
Lâm Xuân Tư ngẩng đầu, thấy đôi mắt thân thương chất đầy bất ngờ xen lẫn hoảng hốt. Nỗi lòng tức thì tràn như vỡ đê, cậu mếu máo nói: "Phó Yến, mông em đau quá."
Phó Yến quá đỗi sửng sốt, còn chưa kịp tin vào mắt mình thì chàng trai đã phủi mông đứng dậy. Lâm Xuân Tư chống một tay lên bản lề cửa, kéo tay anh đặt lên ngực, ngữ khí tràn trề tủi thân: "Nơi này cũng đau nữa."
Nói rồi cậu nghiêng đầu ngậm lấy cánh môi anh.
Mùi hương từ Lâm Xuân Tư tràn vào mũi Phó Yến giống như một trận mưa lớn nện trên trái tim khô cằn. Nhất thời làm anh không thể chịu đựng nổi. Cảm xúc mãnh liệt dâng lên chẳng khác nào lũ quét cuốn phăng con tim anh xé khỏi lồng ngực. Hốc mắt nóng hổi, bụng dạ cay đắng, cây đinh thép cắm sâu vào cổ họng khiến mọi lời lẽ của anh nát tan.
Tầm mắt anh ngấn đẫm lệ, linh hồn như phiến lá trôi nổi nơi đâu, thần trí tựa ngọn đèn cầy bị gió thổi tắt phụt.
Phó Yến biết cuộc đời anh xong rồi, hoàn toàn không thể rời khỏi chàng trai này nữa.