Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Xe đỗ lại dưới chân cầu. Ánh trăng nhợt nhạt rọi xuống dòng nước, trôi nổi theo bước chân người.

Tiếng mõ vang vang nhịp nhàng.

Lâm Xuân Tư lui tới một cách lặng lẽ, lặng lẽ đưa tiền phúng viếng, rồi ra về cũng trong lặng lẽ. Đi qua cửa, cậu chợt nghe tiếng con gái ré lên: "Anh kia là đồng nghiệp của Hảo à? Đẹp trai quá..."

Cậu nhanh chóng bỏ đi, tấm áo sơ mi đen hòa vào màn đêm.

Phó Yến tựa vào cửa xe chờ đợi, hai cánh tay lộ ra ngoài, điếu thuốc cháy trông như một đóa hồng.

Lâm Xuân Tư kéo anh lại xắn tay áo xuống, rồi vứt điếu thuốc vào thùng rác: "Lần này anh phải cai thuốc cho dứt điểm."

Xe chuyển bánh, lìa bỏ ánh trăng bập bềnh dưới dòng nước.

Bình minh ló dạng trên mặt biển, chùm tia sáng tỏa rạng như những vết nứt.

Lâm Xuân Tư cúi xuống tháo giày vớ, xắn gấu quần, sải chân trần lao xuống. Cậu chạy dọc dải cát thấm vệt nước uốn lượn mềm mại, sóng vỗ vào làm cả người giật bắn lên vì lạnh, bật ra tiếng cười rộ.

Biển xanh nối liền cát trắng, những luồng sáng óng ả như sa lụa vấn vít, vòng quanh cậu trai trẻ đang dang rộng tay gom gió biển vào lòng.

Phó Yến bỗng muốn ngưng đọng thời khắc hiện tại.

Bởi vì chàng trai của anh vốn nên có dáng vẻ thế này. Cậu trẻ trung rực rỡ, can đảm đam mê, sẵn sàng vấp ngã, không cần phải trăn trở suy nghĩ về ngày mai.

"Phó Yến!" Lâm Xuân Tư chống tay lên đầu gối thở hồng hộc rồi hò gọi anh: "Xuống đây với em đi!"

Phó Yến cũng cởi giày vớ, xắn ống quần đi xuống bãi cát ẩm ướt, hơi lạnh thấm tháp vào gan bàn chân khơi da gà nổi lên.

Thấy gấu quần của anh bị tuột xuống, Lâm Xuân Tư liền ngồi xổm xắn lên lại rồi đứng dậy ôm chầm lấy anh, cười nói: "Em biết anh sợ lạnh nên đã gom hết gió vào trong lòng, bây giờ anh có cảm thấy chúng ấm chưa?"

"Logic của em vận hành kiểu gì vậy?" Anh dịu giọng đặt cằm lên vai cậu.

Sóng vỗ vào bờ, cát chảy qua kẽ chân. Phó Yến co vai dán sát vào lòng cậu, lầm bầm: "Lạnh quá."

"Lạnh thật. Nhưng bình minh đẹp quá phải không anh?"

Những luồng sáng ngày càng dày đặc, đan xen, chồng chéo, dệt thành một tấm lưới bao phủ mặt biển xanh biếc. Phương xa như mọc lên chóp đỉnh của tòa thành lưu ly, ánh sáng huy hoàng tràn lên đường viền chân trời.

Vầng trăng nhường lại bầu trời, muôn sao sáng ảm đạm như ai khép bờ mi.

Ấy vậy trong vòng tay Phó Yến vẫn có một ngôi sao rạng ánh trước vầng dương. Cậu nắm tay anh chạy dọc bờ biển, bờ vai rộng cản gió, đôi chân cưỡi lên những con sóng xối tung bọt.

Sơ vin của Phó Yến tuột hết ra, gió lùa qua vạt áo lộ một góc da thịt trắng trẻo. Anh xúc tay xuống cát vốc lên, nhặt ra một mảnh vỏ ốc óng ánh hồng.

Ốc ta thò chân, rề rà xoay mình trong bàn tay người. Phó Yến ngắm nghía rồi móc lên túi áo Lâm Xuân Tư.

Ốc lóng ngóng bám vào mép túi của cậu rồi ngã tọt vô áo.

"Anh ỷ to hiếp bé này." Cậu bật cười mở túi áo.

Anh bỗng dưng hỏi: "Này Lâm Tinh Tinh, em có muốn đi học không?"

"Đi học gì ạ?"

"Đại học."

Lâm Xuân Tư có chút bối rối: "Đại học... ư?"

"Em có muốn không?"

Cậu chau mày, vẻ chần chừ.

Phó Yến nhẹ nhàng nói: "Tinh Tinh, dù tuổi mười tám của em đã qua đi nhưng em vẫn còn trẻ. Nếu vấn đề học vấn làm em cảm thấy thiếu tự tin, nếu em cho rằng bỏ học là có lỗi với bố mẹ, nếu em cứ mãi tiếc nuối vì không vào được Học viện Âm Nhạc, em còn trẻ, ngại gì không nỗ lực một lần nữa? Mọi thứ Lâm Xuân Tư mười tám tuổi không có được thì nay Lâm Xuân Tư hai mươi lăm tuổi hãy thực hiện xem.

"Tôi ba mươi lăm tuổi trở lại sự nghiệp, em hai mươi lăm tuổi thi đại học. Đâu có là muộn màng phải không?"

Lâm Xuân Tư nhìn sóng biển vỗ dập dìu dưới chân, chậm rãi nở nụ cười: "Rốt cuộc... em đã phải tu mấy kiếp mới may mắn gặp được anh?"

Tình yêu là gì?

Là hạt giống rơi vào lòng đất, uống mưa tắm nắng, đâm chồi nảy lộc rồi sinh sôi mãnh liệt, không ngừng tỏa rợp, hoa đơm chi chít, hương thơm mười dặm.

Tình yêu của anh như mây giăng ngàn lối, em là chú chim lạc đàn đến trú dưới bóng mát lim dim.

- Trích từ Intro đĩa đơn "Yến".

Lâm Xuân Tư bắt đầu lập thời gian biểu để ôn thi.

Người sống trên đời có muôn vàn khát vọng. Có người chọn an phận thủ thường, có người luôn tìm kiếm thử thách phiêu lưu, có người muốn xa lánh sự đời. Học đại học chỉ là một nét phẩy trong đó: người này cười nói không cần thiết, người kia chẳng ngừng ôn luyện thi đi thi lại. Không có ai đúng hay sai, không có ai hơn ai, chỉ đơn giản là khát vọng khác nhau.

Lâm Xuân Tư tự biết mình là người có tham vọng, muốn vươn tới rất nhiều thứ, nên cậu chọn đại học.

Thành toàn cho tuổi mười tám dang dở.

Dưới sức ép của gia đình nạn nhân, phiên tòa xét xử sơ thẩm Lâm Úc Triệt được thúc bách diễn ra.

Trước đó một tiếng, Lâm Xuân Tư hẹn gặp Tề Thời Chiêu.

Luật sư ngồi giữa cả hai, trình bày tóm tắt các thông tin quan trọng về nghi án của cảnh sát Khúc trong toàn cảnh vụ việc. Lâm Xuân Tư tập trung lắng nghe: "Cảnh sát Khúc không còn thân nhân sao?"

Tề Thời Chiêu đáp: "Bố của Khúc Hằng qua đời trước khi anh ấy tốt nghiệp. Tôi là người duy nhất có mối quan hệ mật thiết với anh ấy còn ở trong nước."

"Có cách nào để tôi chứng minh được là anh ấy đã bị sát hại không?"

Luật sư đáp: "Tôi e là khả năng đó không cao. Lời chứng của cậu thiếu rõ ràng - thứ nhất: lúc chứng kiến, cậu chỉ mới chín tuổi, đã hơn mười năm trôi qua, không ai có thể cam đoan trí nhớ của cậu chưa từng bị lỗi; thứ hai: cậu không thể mô tả lại sự việc đã xảy ra, điều đó không cung cấp manh mối gì trong việc chỉ ra thủ phạm. Trường hợp này, bằng chứng giám định sẽ là bằng chứng quyết định."

Tề Thời Chiêu nghịch bật lửa: "Đêm qua cậu mất ngủ sao?"

"Không phải, gần đây tôi ngủ hơi muộn..." Lâm Xuân Tư nhìn vào cặp mắt hau háu của hắn: "Anh có điều gì muốn nói với tôi sao?"

Hắn lắc đầu đứng dậy: "Không có. Tôi không có gì để nói với cậu. Tôi muốn chờ thông tin từ phía cảnh sát."

Luật sư cũng đứng lên chào tạm biệt.

Lâm Xuân Tư một mình ngồi tại chỗ nhìn vào mặt bàn, không rõ cảm xúc.

Cậu cũng không có cảm xúc gì khi dự phiên tòa. Phía Kiểm sát viên đưa ra đầy đủ bằng chứng cho thấy bà Hà Vận đã bị chồng bạo hành. Xét thấy nạn nhân tử vong do có máu bầm làm nghẽn mạch máu não, và chưa đủ bằng chứng để buộc tội bác sĩ gia đình có liên quan nên Tòa kết luận Lâm Úc Triệt gián tiếp làm chết vợ mình.

Công cuộc điều tra hoạt động của chuỗi phòng đấu giá của công ty Cổ Nhuế đang ở trong quá trình xác minh nên những người còn lại vẫn bị tạm giam.

Lâm Xuân Tư bẻ tay áo, đi thăm từng người.

Lâm Hoài Chu trông rất suy sụp, song ánh mắt vẫn lóe lên sự cay nghiệt.

"Mày! Chính mày chủ mưu!" Gã bấu lấy chấn song, rít qua kẽ răng: "Mày lúc nào cũng trưng bộ mặt vô hại ra người khác xem! Mày đạo đức giả giống y như bố mày! Nếu tao ra khỏi đây, tao sẽ xé nát bản mặt đó!"

Lâm Xuân Tư bật cười dài, thản nhiên đáp lại: "Đúng vậy, tao là chủ mưu đấy. Tao đạo đức giả đấy. Mày có giỏi thì đổi chỗ mình với tao đi. Thằng bám váy mẹ.

"Mày đừng tưởng tao không biết chính mày là kẻ đã xúi giục Văn Nhất Niệm tẩy chay tao ở trường. Mày nói cô ta nhét dao vào giữa phím đàn để làm tao xấu mặt phải không? Mày nên cảm thấy biết ơn vì lúc tao nổi điên thì đã có mấy thằng bạn của Văn Nhất Niệm trúng đạn. Bằng không, thằng đáng lẽ đã bị tao đánh bán sống bán chết chính là mày đấy!"

Tiếng gằn từ cổ họng và động tác tóm lấy chấn song của đối phương làm Lâm Hoài Chu giật mình ngã về sau.

Lâm Xuân Tư cười nhạt thếch, buông tay rời khỏi.

Lâm Úc Miễn nhìn tốt mã hơn, râu ria lún phún nhưng khí sắc điềm nhiên, lời nói ra cất chứa bồ dao: "Con trai bố Úc Nghị đấy à."

Lâm Xuân Tư rủ mắt: "Mùi vị bị người thân cận phản bội như thế nào?"

Nét mặt ông ta cứng lại.

"Tôi cần phải nói điều này. Cho dù tôi biết ông đã hãm hại bố mẹ tôi, song chuyện thành ra như hiện tại không phải tại do tôi. Tất cả là công lao của cảnh sát. Từ sau nghi án của bố tôi, mặc kệ mọi hành động phỉ phui của ông - cảnh sát vẫn luôn hoài nghi và theo sát hoạt động của phòng đấu giá. Họ biết ông rửa tiền, biết ông vận chuyển chất cấm, họ rất kiên nhẫn chờ đợi thời cơ và chậm rãi dụ ông sa đầu vào lưới."

Lâm Xuân Tư nói đoạn, quay lại chào nghiêm với người cảnh sát ở phía sau: "Cảm ơn sự tận tâm của các anh."

Thấy anh ấy đáp lại, cậu mới tiếp tục với gã bác đang tức run người: "Vợ con bỏ rơi ông. Người mà ông tin tưởng phản bội ông. Tất cả là tự ông gieo gió gặt bão. Tôi rất vui vì mình có thể thấy ngày này. Vui như một đứa trẻ được nhận lì xì vậy."

Lâm Úc Miễn nhắm chặt mắt, không nói một lời.

Lâm Xuân Tư quay đi xin phép cho mình gặp riêng Lâm Hoài Tranh.

Từ khi đặt chân ra khỏi căn phòng tạm giam, Lâm Hoài Tranh không ngừng nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt như đục khoét, gân guốc xanh tím gồ lên trên trán.

Cảnh sát lấy còng cố định tay chân y vào khung bàn. Khi Lâm Xuân Tư ngồi xuống ghế đối diện, cặp mắt y liền đỏ ngầu, long sòng sọc như loài thú dữ.

"Anh Cả..." Cậu đặt hai tay lên bàn: "Chúng ta không thường nói chuyện với nhau nên tôi cũng không nhiều lời tại đây."

Nắm đấm chậm rãi siết chặt, "Tôi chỉ muốn trả lại cho anh thứ này thôi..."

Nhận được thông tin, Phó Yến vội vã lái xe đến Cục Cảnh sát làm thủ tục bảo lãnh người.

Anh theo cảnh sát đi vào khu tạm giam, trông thấy chàng trai nhà mình thong dong ngồi đặt hai tay trên đùi trong phòng. Điệu bộ như một cậu bé đi lạc đợi phụ huynh đón về.

Lâm Xuân Tư ngước nhìn anh qua cặp chấn song, ngoan ơi là ngoan cười gọi: "Anh ơi."

Phó Yến dẫn cậu chàng đi ra khỏi Cục, mạnh tay sập cửa xe, cười như không cười: "Bạn nhỏ nhà tôi bây giờ dám chạy vào đồn cảnh sát đánh lộn rồi à?"

Cậu cúi đầu, nói giọng tội nghiệp: "Xe không có tội, anh giận thì nhéo tai em đi."

"Về nhà."

Lâm Xuân Tư không nói lời nào trên đường về, cởi giày vớ rồi chợt cúi đầu ngồi xổm ở huyền quan, bả vai sụp xuống.

Phó Yến thở dài, đi ra kéo tay cậu dậy.

Nhưng cậu không động đậy, vùi mặt vào đầu gối. Anh cũng ngồi xuống, bóp cằm cậu: "Em dỗi tôi đấy hửm?"

"Anh chưa hỏi em đầu đuôi sự việc mà đã phát cáu với em!"

Cậu bỗng mất tự chủ, lồng ngực phập phồng, tiếng nói hằn học, phát run như quả bong bóng sắp vỡ: "Em nhịn hắn lâu lắm rồi! Hắn với Hoài Chu toàn bắt nạt em! Em chỉ đấm hắn một cái thôi! Sao anh lại cáu với em?"

Phó Yến buông mi, yên lặng một lúc rồi nhẹ nhàng chạm vào vết bầm trên má cậu: "Đau không?"

Lâm Xuân Tư cắn chặt răng.

Anh nâng tay cậu lên, xoa dịu khớp xương gập ghềnh: "Đánh hắn có làm em đau không?"

Cậu phập phồng hai cánh mũi, rồi đứng dậy theo anh đi vào bôi thuốc, sau đó nói: "Em xin lỗi. Em lại to tiếng với anh. Em xin lỗi."

Phó Yến vén tóc mái để hôn lên trán cậu: "Thế quả bom Lâm Tinh Tinh đã nổ xong chưa?"

Cậu dựa vào vai anh: "Xong rồi ạ. Đây sẽ là lần cuối cùng em tức giận với bọn họ."

Màn đêm buông xuống, Lâm Xuân Tư cắt tỉa dàn hoa thiên lý rồi tắt đèn về phòng.

Phó Yến lên cơn thèm thuốc lá, bồn chồn không yên, lập tức gấp laptop, bắt lấy tay cậu cắn một cái.

Lâm Xuân Tư ngả lưng xuống ôm lấy anh. Phó Yến liền vạch cổ áo của cậu ra, tiếp tục gặm cắn.

"Ha ha. Anh ơi, chỗ ấy nhột." Cậu cười run cả người, vòng tay ghì anh lại: "Bữa giờ anh cắn em chẳng còn nơi nào lành lặn."

Phó Yến bứt rứt cắn môi: "Em bắt tôi cai thì phải chịu trách nhiệm chứ."

"Vâng." Cậu ấn gáy anh xuống, nhấm nháp bờ môi mềm. Phó Yến vói vào áo cậu, vạch mở ra vòm ngực rắn chắc, đắm đuối mơn trớn.

Lâm Xuân Tư vừa vùi đầu hôn sải vai trơn mịn, vừa với xuống bóp mông anh, xốc vòng eo thon dán vào cơ thể mình.

Nhiệt độ cơ thể đang dấy lên bão nhiệt thì bỗng Phó Yến bật ra tiếng ho khan.

Cơn ho ập tới một cách không báo trước, cơ thể anh co rúm lại trong vòng tay Lâm Xuân Tư. Tiếng ho kéo dài triền miên, không cầm nổi, như đứt hơi, như bất thường. Cậu sợ hãi nắm lấy vai anh: "Sao vậy anh?"

Phó Yến ra dấu là mình ổn, song lồng ngực phập phồng liên tục, ho đến mức mặt mũi đỏ bừng, tay chân muốn rã rời.

Lâm Xuân Tư thảng thốt, sực nhận ra: "Anh không thở được phải không? Em đi lấy thuốc cho anh!"

Cậu nhảy xuống giường lao đi như tên bắn, vơ lấy ống thuốc rồi trở lại.

Phó Yến co quắp trên giường ho khẽ, toát đầy mồ hôi, ôm cổ họng để cậu đút thuốc rồi hít thở sâu. Lâm Xuân Tư cẩn thận từng li từng tí vuốt lưng cho anh, mồ hôi lạnh rịn ướt trán.

Anh chậm rãi hô hấp như thường, rút giấy lau miệng rồi trấn an cậu: "Tôi không sao."

"Sao lại 'không sao'? Em chưa bao giờ thấy anh bị vậy cả. Đi. Em đưa anh tới bệnh viện." Cậu lấy quần áo để thay.

"Tinh Tinh." Phó Yến đè vai cậu: "Em từng thấy tôi bị vậy rồi."

Lâm Xuân Tư sực nhớ: "Ý anh là... hồi bé?"

"Ừ, do tôi quyết định làm phẫu thuật dị tật trong đường hô hấp rất muộn nên đôi khi chứng dị ứng có thể kéo theo các vấn đề khác nảy sinh. Dù vậy chúng không ảnh hưởng lớn tới sức khỏe tổng quát nên em đừng lo."

Lâm Xuân Tư vẫn cứ khăng khăng: "Nói vậy cũng không thể làm em hết lo cho anh!"

Phó Yến hoàn toàn thua cuộc trước cậu, đồng ý đi bệnh viện kiểm tra. Anh xoa xoa đầu chàng trai đang kỹ lưỡng dò từng chữ một trong tờ kết quả: "Em đã thấy an tâm chưa?"

"Vâng." Lâm Xuân Tư thở phào, nghiêng đầu tựa vào vai anh nhìn đầu gối của cả hai.

Cậu lại hỏi: "Phó Yến... lỡ như lần sau anh tái phát mà không có em ở bên thì sao?"

"Tinh Tinh..."

"Đúng vậy, tự nhiên nói cái gì đấy?" Cậu tự vả mình: "Phỉ phui cái miệng."

Hôm sau Lâm Xuân Tư dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt rồi đi ra ban công gỡ dàn leo, hơi thở phảng phất như làn khói, khí lạnh buổi ban mai làm gò má cậu tê cóng.

"Em làm gì vậy?"

Cậu sững sờ. Phó Yến cầm áo khoác đi ra phủ lên vai cậu, hỏi lại: "Em muốn làm gì?"

"Em... Em muốn dỡ dàn leo xuống để dời sang chỗ khuất gió hơn."

Anh thở dài gọi: "Tinh Tinh."

"Từ bây giờ em sẽ chú ý hơn. Em sẽ giặt quần áo và dọn ban công. Mỗi lần chơi với Paris, em sẽ chú ý tắm rửa thật sạch sẽ khi về nhà."

Phó Yến nắm chặt bàn tay cậu: "Lâm Xuân Tư!"

Cậu liền ngậm miệng, siết tay.

"Gần ba năm nay, sức khỏe của tôi vẫn luôn ổn định. Mỗi lần em đi chơi với Paris hay chăm sóc cây cỏ, tôi không hề bị ảnh hưởng gì cả. Tối qua chỉ là chuyện đột xuất ngoài ý muốn. Tôi đã ổn. Bác sĩ cũng khẳng định là tôi hoàn toàn không có vấn đề về sức khỏe. Em đừng lo lắng quá... được không?"

Mất rất lâu, cậu mới thả lỏng vai: "Thế thì... anh giúp em dời dàn dây leo nhé?"

Phó Yến nhẹ lòng, đáp: "Ừm."

Công cuộc điều tra chuỗi công ty Cổ Nhuế vẫn còn kéo dài, dự kiến phải qua năm sau mới khởi tố. Khi làn gió tháng chín thổi qua rừng bạch dương, Lâm Xuân Tư lần thứ hai đặt chân lên Moscow.

Phó Yến rất bận rộn với dàn nhạc để chuẩn bị cho buổi diễn tấu. Mỗi lần Lâm Xuân Tư ngồi dưới khán đài nhìn anh luyện tập, luôn ngấm ngầm có một cảm giác hãnh diện xen lẫn với ghen tị.

Vẻ mỹ lệ của anh không còn thuộc về riêng mình cậu nữa rồi.

Cậu không thể chiếm đoạt tình cảm của anh với cello, chỉ có thể nhìn người ta vây quanh anh, tươi cười trao đổi bằng thứ ngôn ngữ xa lạ.

Lâm Xuân Tư không thể hiện thái độ ghen tị không có nghĩa là Phó Yến không biết.

Anh thấy yêu cậu đến chết được, chỉ muốn đưa cậu lên ngón đàn của mình, mỗi một khoảnh khắc đều phải có cậu.

Tắm rửa xong, Phó Yến rút cuốn sách trên tay cậu ra, cúi đầu cắn mút bờ môi tươi trẻ.

Hôn xong, Lâm Xuân Tư muốn lấy lại sách để học tiếp.

Anh giấu sách về sau lưng: "Hai ngày nay không thèm hỏi bài là do dỗi tôi à?"

Cậu nhíu mày: "Trả lại sách cho em."

"Không." Phó Yến chòng ghẹo ném sách lên giường, rồi ung dung nằm xuống lật giở.

Lâm Xuân Tư buồn bực ngồi trừng mặt bàn, bỗng thấy có cái gì bị ném vào lưng. Cậu cúi đầu nhìn, thấy dây lưng buộc áo choàng tắm dưới chân ghế.

"Em lại dùng sai giới từ rồi. Một, hai... bốn câu sai, em thường nhầm lẫn giữa 'on' với 'in' thế nhỉ?"

Chăn nệm ma sát sột soạt, một thứ nữa bị quẳng xuống dưới chân ghế. Là quần lót.

Lâm Xuân Tư ngẩng phắt mặt, vành tai ửng đỏ.

Khoảng cách giữa cả hai không xa lắm. Phó Yến cố tình duỗi chân móc vào áo, nhè nhẹ cọ xát gan bàn chân lên lưng cậu, ngữ điệu kéo dài lả lơi: "Lâm Tinh Tinh... em cần tôi phụ đạo cho em phân biệt 'in' với 'on' không, hửm?"

Cậu quay đầu lại.

Anh nằm nghiêng trên giường, mỉm cười vén vạt áo ngủ trên bắp đùi.

Màn đêm gợn sóng. Ý thức kéo sợi như tơ, dập dìu như sóng nước lan tỏa, chầm chậm quấn quýt, khó tháo gỡ.

Qua đôi mắt đẫm lệ, không gian mông lung, tê mê trên đỉnh cực lạc. Đôi khi anh chợt có khao khát cực đoan: muốn được chết dưới thân cậu.

Trong chuyện làm tình, cái lõi sâu bên trong của Phó Yến vẫn cố chấp đến tuyệt vọng: chỉ cần Lâm Xuân Tư, chỉ muốn Lâm Xuân Tư. Tất cả dục vọng đều xoay quanh cậu.

Đến nỗi một chữ 'dừng' cũng luyến tiếc không muốn nói ra...

Cello và ballet, Hồ thiên nga và bi kịch của mối tình Siegfried và Odette, những ngón đàn u sầu, thê lương, thảm thiết gieo trên đầu cây vĩ nhuốm một vẻ nên thơ khôn tả.

Cả thính phòng say đắm vào tiếng đàn trầm lắng, da diết.

Lâm Xuân Tư nhìn ngắm không rời mắt, như ghi tạc mỗi một cử chỉ, nét mặt của người trên sân khấu.

Của cậu.

Chỉ là của cậu.

Buổi concerto thành công tốt đẹp.

Phó Yến đi vào phòng thay đồ, cởi áo gile ra, sơ mi đẫm mồ hôi dán sát cơ thể. Lâm Xuân Tư cũng tiến vào, đột ngột nhấc anh lên bàn trang điểm, răng lưỡi hòa quyện.

Cậu cắn vào xương đòn của anh, xốc vạt sơ mi lên, càn rỡ sờ soạng.

Anh đè nén hơi thở, khêu gợi đảo lưỡi liếm qua vành tai cậu: "Em chỉ được sờ thôi đấy."

Bỗng có tiếng gõ cửa, người bên ngoài nói bằng tiếng Nga.

Phó Yến đè lên gáy không cho Lâm Xuân Tư dừng lại, ve vuốt đốt sống bên dưới áo phông, bình tĩnh đáp lời người kia.

Tuy giọng anh đè thấp nhưng Lâm Xuân Tư vẫn nghe rõ ràng từng âm rung khe khẽ như thổn thức. Anh nhạy cảm run rẩy, gò má ửng hồng tươi đẹp.

Cậu nghĩ mình quả thật điên rồi mới có thể làm càn ở đây.

Lại còn cảm thấy vui vẻ vì anh đuổi người kia đi vì cậu.

Người ở ngoài cửa đã đi. Âm thanh thở dài vấn vương không còn kiềm chế nữa. Phó Yến xốc xếch áo quần, mày mắt hàm xuân, dịu giọng: "Em đã hết giận chưa? Mấy ngày nay em cứ im lặng làm tôi thấp thỏm quá."

Lâm Xuân Tư dụi vào vai anh, đôi mắt lấp lánh: "Hết dỗi rồi."

Ngày cuối cùng ở Moscow, hai người đi dạo trên phố cổ mua một chai rượu gin màu ngọc bích. Lâm Xuân Tư bật nút, mùi quýt quyện với chanh liền lan tỏa, thơm ngất ngây.

Phó Yến rất thích, uống tới nỗi gò má hồng rực, mày mắt như sóng nước. Anh cứ cười mãi, cười đa tình, ngẩn ngơ, cười say sưa trong vòng tay cậu.

Lâm Xuân Tư cảm thấy mình có thể bắt cóc anh đi đến cùng trời cuối đất luôn.

"Phó Yến, những ngày qua em không giận anh. Em chỉ bỗng dưng cảm thấy hơi lo... lo anh sẽ quá tập trung vào cello mà quên em. Em lo anh không dành thời gian cho em nhiều như trước." Giọng của cậu khàn khàn vì men say.

Anh nâng ly: "Em nói đúng. Từ nay tôi sẽ bận hơn, phải đi xa nhiều hơn, đôi khi đến hai, ba tháng liền tôi sẽ không ở trong nước."

Cậu gục đầu thở dài.

"Nhưng bất cứ lúc nào. Tinh Tinh, em có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào. Dù là nửa đêm hay rạng sáng."

Nỗi nhớ như tằm nhả tơ. Lúc tất bật thì thời gian đâu để nhớ nhung ngắn dài. Phải vào lúc tàn canh, chợt nhận ra vòng tay trống vắng mới thấy bùi ngùi, xót xa.

Lâm Xuân Tư cứ mãi sợ mình sẽ phải xa anh, song không biết anh đã bao nhiêu đêm trằn trọc chỉ biết nghe cậu hát từ bài này đến bài khác, mải miết tới lúc ban mai.

Nếu anh không nhớ cậu dường ấy, làm sao có thể nhận tất cả các cuộc gọi lúc đêm thâu...

Lâm Xuân Tư nâng ly rượu, chợt mỉm cười: "Phó Yến, em vừa nghĩ ra một bài hát mới."

"Ừm."

Cậu đằng hắng, ngón tay cố tình gõ nhịp trên eo anh, cất lên tiếng ca bồi hồi, sâu nặng.

Cuộc đời phù du ba ngàn chầu say, ba ngàn chầu tỉnh.

Thật may vì người vẫn ở bên tôi...

Cụng ly, rượu ngọt say sưa.

Giữa tháng một, Tòa án tối cao chính thức ra quyết định khởi tố hình sự Tổng Giám đốc chuỗi công ty quản lý phòng đấu giá Cổ Nhuế và những người liên quan.

Cũng thời điểm đó, Kỷ Ca cầm bằng Thạc sĩ về nước dí mông Lâm Xuân Tư ôn tập. Thời gian trôi qua rất nhanh, Phó Yến đi Pháp diễn tấu hai lần, lúc về, ngày thi đã tới gần.

Hơn tám giờ cậu lên giường ngủ, bốn giờ kém thức dậy chạy mấy vòng quanh tiểu khu, rồi về nhà nấu nướng, ủi quần áo. Lúc Phó Yến rời giường, Lâm Xuân Tư đã trang phục chỉn chu ngồi kiểm tra bút viết.

Anh đưa cậu đến điểm thi, tháo đai an toàn cho cậu rồi thơm một cái: "Làm bài tốt nhé."

Anh không đi về, tìm chỗ đậu xe đợi suốt ba tiếng.

Thi xong, Lâm Xuân Tư đội mưa phùn nép vào dưới tán ô của anh, thấy anh có vẻ mệt nên cậu lái xe.

Kỷ Ca và Tần Mộ đang đứng dưới tán cây hạnh hồng rực đợi Lâm Xuân Tư về để dò đáp án, thấy cậu cõng Phó Yến đi đến thì ngạc nhiên hỏi: "Anh ấy bị sao thế?"

Bọn họ đi vào thang máy. Lâm Xuân Tư thấy anh ngủ say quá thì thấp giọng đáp: "Hôm kia anh ấy mới đi công tác về, bận rộn liên tục không ngủ đủ giấc, hôm nay còn dậy sớm rồi đợi tao hơn ba tiếng."

Cậu nhờ Kỷ Ca mở cửa, nhẹ nhàng đặt anh về giường rồi cởi áo khoác cho anh, kiểm tra nhiệt độ, dém chăn, hôn thêm hai cái rồi mới đi ra.

Tần Mộ cười ồ: "Anh Xuân Tư làm tiếng Anh tốt quá."

Kỷ Ca gõ gõ ngón tay: "Ảo vãi."

Lâm Xuân Tư đá hắn, hít một hơi rồi đi dò Toán.

Phó Yến tỉnh lại khi phố xá đã ngợp ánh đèn, trên mình vẫn còn đắp áo khoác vương hương của Lâm Xuân Tư.

Cậu có mùi của sự tươi trẻ, hoang dại, mát mẻ như luồng gió thổi rạp cánh đồng. Mùi của tự do.

Lâm Xuân Tư đang sáng tác, thấy anh thì cười tít cả mắt: "Toán và tiếng Anh em đều qua."

Quốc ngữ là môn cậu tự tin nhất nên không quá lo.

Tháng chín, hôm nhập học, Lâm Xuân Tư nhận được một bức thư từ Thụy Sĩ. Tề Thời Chiêu viết:

- Tôi đã nhìn lầm cậu rồi.

Sáu chữ súc tích, nhưng nặng nề hơn công lý.

Cậu vo tròn bức thư, vứt thẳng vào thùng rác.

Không ai có dư thừa thời gian để ân hận về những chuyện đã qua. Cậu lại càng không có.

Người mất đã mất, người sống vẫn phải sống tiếp.

Hôm đó chính là lúc thời hạn truy tố của bố cậu kết thúc.

Đúng như luật sư của Tề Thời Chiêu nói, không tìm thấy bằng chứng chứng minh ông ấy là thủ phạm sát hại cảnh sát Khúc, bằng chứng giám định sẽ là bằng chứng quyết định.

Lâm Úc Nghị mất ở tuổi bốn mươi ba, Thời Thác tự sát ở tuổi ba mươi hai, Lý Hảo trầm mình xuống biển ở tuổi ba mươi tư. Cả ba nghi can đều đã qua đời, manh mối duy nhất để lại là thư tuyệt mệnh của Lý Hảo và vết máu trong lòng cây dương cầm.

Trong đêm vang vọng khúc Ánh trăng của Debussy, bốn con người ở trong căn phòng kê cây dương cầm trầm mặc.

Một cảnh sát, hai sinh viên khoa y, và người nghệ sĩ.

Ai là thủ phạm thật sự đây? Ai là người đã chơi khúc Clair de Lune?

Ký ức của cậu đã đi qua mười sáu năm biến chuyển, không ai tin tưởng vào 'câu chuyện' của cậu bé năm xưa.

Phán quyết cuối cùng là: Không đủ bằng chứng để kết luận.

Sau khi thỏa thuận với Lưu Sa, phòng làm việc của Lâm Xuân Tư được tách ra thành một trụ sở con.

Nguyên nhân là vì Phó Yến muốn kết hôn với cậu. Anh là anh trai của Phùng Nghiêu, Phùng Nghiêu lại là ông chủ của cậu. Mối quan hệ chồng chéo dễ dẫn đến nhiều vấn đề. Ông cụ Phùng bắt phải phân chia rõ ràng.

Trên góc độ lợi ích, việc tách phòng làm việc khiến Lâm Xuân Tư thiệt thòi hơn là hưởng lợi trong công việc. Nhưng chẳng hề gì, vì tất cả những điều này là do Phó Yến chuẩn bị từ rất lâu dành cho việc cầu hôn cậu.

Cậu đã không thể ngừng nhìn ngắm cái tên của bọn họ trên tấm thiệp hồng.

Mỗi lần bàn về studio, Phó Yến luôn đùa rằng tiền dưỡng lão của anh tiêu hết sạch để cưới chồng rồi.

Lâm Xuân Tư hất đầu về sau cười dài như một đứa trẻ, rồi nói: "Em thấy việc mình kém anh nhiều tuổi cũng tốt. Em trẻ hơn anh mười tuổi thì sẽ luôn khỏe hơn anh mười năm. Khi anh già đi, em vẫn còn sức trai, vẫn có thể kiên nhẫn, tỉ mỉ chăm sóc anh...

"Phó Yến, khi em còn non trẻ, tính tình vừa tùy hứng vừa bốc đồng, anh đã hết lòng bao dung em. Khi anh về già, đến lượt em sẽ nuông chiều cá tính của anh."

Nhưng trước khi ngày đó đến, em mong thời gian hãy trôi từ từ thôi...

Em mong vì sao của mình tỏa sáng nhạt hơn, mong anh le lói lung linh suốt canh dài. Gấm hoa quanh mình, đàn vàng trên tay.

Em muốn viết cho anh thật nhiều tình ca. Em muốn làm trẻ con mãi, miễn sao năm tháng không vương lên mái tóc anh. Song dù ngày đó đến, em vẫn muốn nói với anh một lời.

Nước chảy đá mòn, vạn vật đều phải kính nể thời gian.

Khi anh chậm rãi già đi, em biết anh đang thay em gánh vác tất cả ngọt bùi đắng cay của khoảng thời gian chúng ta bên nhau.

Em từng bỏ rơi anh một lần và kể từ ngày trở lại, em đã thầm thề không gì có thể chia cắt chúng ta nữa.

Dượng đã không nói chuyện với chúng ta hơn một năm rồi. Nhưng hôm qua ông ấy vừa ngoắc tay nhờ em phụ giúp khi làm vườn. Em vẫn mong ông ấy sẽ tha thứ cho chúng ta.

Em yêu anh, hôm qua và hôm nay.

Ngày mai em sẽ nói một lần nữa.

Kết thúc chính văn.

Tôi chấp bút viết Sơn Ca trong khi bị căng thẳng nặng.

Đôi khi tôi không biết bản thân đang viết gì, không cảm thấy những điều mình viết có giá trị.

Sự đạp đổ và tái sinh luôn được đề cập đến trong những câu chuyện của tôi. Với Sơn Ca cũng không ngoại lệ.

Đạp đổ là sự phẫn nộ. Tái sinh là sự tha thứ. Con người luôn luôn thay đổi, không ai có thể trước sau như một. Do đó, thời gian đủ sức chữa lành tất cả. Đây là ý tưởng xuyên suốt Sơn Ca.

Lâm Xuân Tư liên tục rơi vào vòng lặp của phẫn nộ và buông tha. Phó Yến đã chấp nhận và tha thứ cho mọi khổ đau trong quá khứ.

Đến đây đã là cái kết đẹp. Tuy nhiên, vẫn còn một phần Hậu ký được kể dưới góc độ của Phó Yến về toàn cảnh quá trình điều tra nghi án của Lâm Úc Nghị.

Nếu ai đã thỏa mãn với dấu chấm ở Vĩ thanh thì có thể bỏ qua chương Hậu ký. Vì Hậu ký sẽ đề cập kỹ đến mối quan hệ giữa Phó Yến và Thời Thác, giữa Lâm Xuân Tư với Lý Hảo. Tôi nghĩ rằng việc này có thể làm một số bạn cảm thấy khó chịu.

Mặt khác, nếu bạn rất muốn biết tường tận "vụ án trong quá khứ" để cảm nhận Sơn Ca một cách trọn vẹn - không chỉ gói gọn trong tình cảm giữa Lâm Xuân Tư và Phó Yến thì hãy đọc chương sau.

Hậu ký có thể sẽ đem lại một ý nghĩa khác cho Sơn Ca. Song, ý nghĩa đó hàm ý tiêu cực - hay tích cực sẽ tùy cảm nhận của mỗi người.

Tôi thiết tha mong đợi được nghe cảm nghĩ của các bạn.
Nhấn Mở Bình Luận