Mang theo sự nghi hoặc, năm ngón Vương Gia Sơn tay lần mò dọc theo gần mép ngoài âm hộ, các đầu ngón tay vạch ra soi mói trên những sợi lông đen mịn, khoảng cách quá gần với cái khe chính giữa cái âm hộ nên không thể nào nào tránh được những sự va chạm, Phùng Thanh Mai hô hấp có chút dồn dập, sau đó khép đôi mắt lại, một vết lằn nhỏ dài tầm 10 phân, cỡ bằng chiếc đũa, màu sắc đã biến thành màu thâm đen chạy song song với mép lớn âm hộ ở bên phải rõ ràng, cho thấy bên trong đã tụ huyết, sắp sửa có triệu chứng nhiễm trùng, đưa cho Phùng Thanh Mai một miếng nhân sâm ngậm vào miệng, Vương Gia Sơn dùng kim châm cứu tại các huyệt Khí Hải, Quan Nguyên,Trung Cực, Khúc Cốt...
Sau khi châm cứu một lúc sau, chuẩn bị sẵn một cái chậu nhỏ, Phùng Thanh Mai nghẹo đầu sang bên phun ra một búng máu, cô có cảm giác thân thể cũng khá hơn một chút, Vương Gia Sơn để cho cô dùng nước ấm súc miệng, hâm nóng lại bát súp do Phùng Thanh Trúc chuẩn bị trước đó ở trên bàn, rồi đưa cho Phùng Thanh Mai uống từ từ...
Một lát sau Vương Gia Sơn rút ra ngân châm, bắt đầu chuẩn bị xử lý vết thương tụ huyết, lúc này Phùng Thanh Mai đã uống cạn bát súp, khuôn mặt đã không còn tái xanh như trước mà đã hơi chút ửng hồng, Vương Gia Sơn bắt đầu tiến vào tiếp theo quá trình trị liệu, phòng ngừa sự va chạm mạnh vào vết thương làm Phùng Thanh Mai bị đau, Vương Gia Sơn rất cố hết sức nhẹ nhàng những đầu ngón tay khi lướt qua trên cái âm hộ của Phùng Thanh Mai, đã lâu không chữa bệnh, nên giờ đối mặt tiếp cận với một người đàn bà xinh đẹp, Vương Gia Sơn chợt cảm giác trong lòng có chút áp lực.
Bàn tay hướng lên trên nên gần khe hở chính giữa âm hộ, bàn tay tiếp xúc lớp lông đen mềm nồng đậm như nhung, ngón trỏ và ngón cái cầm một cây dao nhỏ sắc bén mỏng như dao lam, rạch nhẹ lên vết thương một đường tầm hai phân, rỉ máu ra...
Phùng Thanh Mai bị đau nhưng cố nén lại, cô gồng mình, hơi ưỡn cái mu lên chịu đựng, vì thế nên cái khe hở thần bí non mềm lại hơi hở rộng ra một chút, Vương Gia Sơn nhìn thoáng qua, hai bên mép nhỏ dính sát vào nhau che khuất cửa miệng âm đạo của chủ nhân, đầu âm vật thì đang ẩn núp sát bên dưới gần đầu khe hở, Phùng Thanh Mai hoàn toàn không giống người đàn bà ngoài bốn mươi tuổi, xem màu sắc bên trong âm hộ một màu đỏ đậm trải đều không vết thâm đen, cứ tưởng nhiều nhất là cái âm hộ của người đàn bà vừa tầm ba mươi tuổi, lại nhìn thấy mé trên đôi bầu vú của Phùng Thanh Mai, Vương Gia Sơn trong tâm trí lại thấy càng mâu thuẩn lợi hại hơn, hai đầu núm vú tiên diễm rất là tinh xảo nhỏ gọn nhô đẩy như muốn xé rách cái áo cũ sờn màu, đôi bầu vú dù cô đang nằm ngữa nhưng cơ hồ thẳng đứng vun đầy như thách thức với thời gian, Vương Gia Sơn thầm nghĩ rốt cuộc đây là tình huống gì mà Phùng Thanh Mai lại có dáng người quá tốt như vậy...
Nhìn thấy Phùng Thanh Mai biểu hiện có chút đau đớn, Vương Gia Sơn giống gặp được một chút trở ngại, nên dừng tay lại chờ Phùng Thanh Mai thích ứng một hồi...
– Không có việc gì, chỉ là có chút đau, bác cứ tiếp tục đi.
Trong mấy phút đồng hồ Vương Gia Sơn bàn tay rời khỏi âm hộ của Phùng Thanh Mai vẫn không nhúc nhích, đợi cho Phùng Thanh Mai bớt đau, đề nghị tiếp tục thì mới bắt đầu động tác.
Bàn tay lại bắt đầu hướng về khu vực bí hiểm của Phùng Thanh Mai tuần tra, ngay lúc Phùng Thanh Mai có chút ý tứ xấu hổ, thì Vương Gia Sơn phát hiện ra bên trong vết rạch của vết thương có hai, ba trứng màu trắng ngà của một loại ấu trùng ký sinh bên trong, có thể là khi mới bị thương Phùng Thanh Mai đã tự dùng cây cỏ trong rừng nhau đắp lên nên mới tạo điều kiện cho âu trùng ký sinh vào bên trong vết thương như vậy.
Vương Gia Sơn bắt đầu dùng chính thủ pháp linh hoạt của mình, nặn bỏ máu bầm, dùng kim châm khều sạch trứng ấu trùng, Vương Gia Sơn dùng ngón giữa và ngón cái tại gần nơi cái khe hở mê người nặn nhè nhẹ, từ nơi vết thương nơi âm hộ của Phùng Thanh Mai truyền đến từng đợt, từng đợt mãnh liệt nhói đau, cô không tự kìm hãm được ngẩng đầu lên, há mồm thở dốc, đôi mi thanh tú nhíu lại, tiếng hít hà vì đau xót phát ra, lại làm cho người ta mất hồn tựa như là tiếng ân a rên rỉ...
Một hồi lâu sau, dần dần cơn đau dần dần giảm lại, thì từ sâu bên trong âm đạo lại bắt đầu như muốn có cơn tê ngứa tăng lên, Phùng Thanh Mai như mềm nhũn vô lực xụi lơ nằm ngữa đầu xuống, nhắm đôi mắt lại, mặc kệ để cho Vương Gia Sơn theo độ nặng nhẹ bàn tay nặn máu bầm trên vết thương của mình.
Từ bàn tay của Vương Gia Sơn không ngừng thăm dò, đã có cảm giác được ở chỗ sâu bên trong kia, bụi cỏ lông đen đã hơi có chút ẩm ướt, có thể tưởng tượng được từ sâu bên trong hang động, nhất định là dịch nhờn đã chuẩn bị đầy đủ, năm ngón tay hoạt Vương Gia Sơn sau khi nặn xong máu bầm, trong quá trình xát thuốc lên vết thương thì tình cờ thỉnh thoảng va vào khe hở thịt non nơi vùng âm vật, chỉ thấy Phùng Thanh Mai cắn chặt răng lại tựa như rất là đau đớn, có thể là một điều ngoài ý muốn của cô đang cần phải che giấu nhưng không thể tránh né được, trắng noãn, sáng loáng giữa hai đùi, nồng đậm đen nhánh lông mu theo hình tam giác che đậy đồi núi hòa u cốc, màu đỏ đậm bên trong khe hở âm hộ, bây giờ đã hơi hơi nổi lên đầu âm hạch như là hạt đậu nành lớn vậy.
Một lằn sâu đậm khe thịt chia cái mông ra làm hai nửa, ở nơi lổ hậu môn thật chặc đang nhíu nhíu co lại, hai mảnh màu đỏ sậm mép nhỏ đầy đặn đã bành trướng sung huyết, hơi mở ra, có lẽ là trải qua thời gian trị liệu vết thương kéo dài, tiểu cửa miệng âm đạo thấm ướt dịch nhờn vào bóng loáng; trung gian chính giữa khe hở âm hộ nhô ra âm hạch vô cùng mềm mại, bên trong thịt non dị thường màu đỏ tươi mới, ngay từ chính giữa hai mép nhỏ âm hộ vẫn còn chưa hoàn toàn mở ra, một giọt dịch nhờn màu trắng sữa như là âm tinh đậm đặc chậm rãi tươm ra đọng lại thành hình giọt nước ngay trước cửa miệng âm đạo, giọt nước âm khí từ từ to lên, từ bên trong âm đạo lại trào ra dịch nhờn, biến dạng thành hình cái bong bóng nước nhỏ rồi vỡ ra lăn dài xuống dươí phía lổ hậu môn...
Vương Gia Sơn cô gắng khống chế cảm xúc, ngưng thần nhắm chặt đôi mắt mình lại, từng điểm từng điểm chữa trị bấm lên các huyệt từ bên dưới bụng của Phùng Thanh Mai nhằm điều hòa ổn định lại khí huyết, quá trình này giằng co tiếp cận hơn 15 phút.
Dưới bụng của Phùng Thanh Mai bị những đầu ngón tay bấm huyệt của Vương Gia Sơn như là khiêu khích, cơn động dục đã bắt đầu nảy nở, lúc này bàn tay nóng của ông lão đã chen đè xuống mé dưới mép ngoài nhưng ngay chỗ gần kề miệng âm đạo, làm cơn ngứa ngáy bên trong tử cung của Phùng Thanh Mai cơ hồ không chịu nổi, khi mới vừa vào tuổi ba mươi, thì chồng của Phùng Thanh Mai bị cơn bạo bệnh mất đi, suốt hơn 15 năm nay cô vẫn giữ nghiêm lễ giáo, đã lâu rồi hầu như âm hộ của cô đã quên lãng sự âu yếm của người khác phái, cho nên dù giờ chỉ là bàn tay của một ông lão thầy thuốc đang chữa trị vết thương cho mình, nhưng Phùng Thanh Mai lại có cảm giác như chưa từng có nhận được sự kích thích như bực này, hơn nữa sau khi trãi qua sinh dục, tử cung hòa với âm đạo vốn là nơi càng dị thường mẫn cảm, nhưng vì chồng mất sớm, với đạo lý lễ giáo ràng buộc nên Phùng Thanh Mai cũng đành phải cam chịu khốn khó nín nhịn lâu nay, chấp nhận như là số phận của mình mà tạo hóa đã an bài sắp xếp.
Người đàn bà đang vào thời kỳ chín rộ căng mọng, thân mình làm sao chống lại những đầu ngón tay của Vương Gia Sơn vô tình va chạm dịch ngang trên cái âm hộ, cô chỉ cảm thấy trong bụng dưới của mình, từ nơi cổ tử cung bị kích thích không ngừng run rẩy, bên trong âm đạo đã lâu ngày tịch mịch trống trãi giờ thì ngưa ngứa vô cùng, đã là từng cơn run rẩy, ngay giữa khe hở âm hộ ép chặt lấy nhục phùng non mịn đã dạt dào tươm ra không ít âm dịch.
Lúc này Phùng Thanh Mai cũng không nhịn được hé mở đôi môi, sợ làm cho Vương Gia Sơn mở mắt nhìn thấy, chỉ có thể là khẽ cắn chặt hàm răng, đè thấp lấy giọng phát ra tiếng động, hàng loạt cơn ngứa, từ chỗ bên trong của bộ phận sinh dục giao tiếp, hướng về toàn thân của cô tản ra, tựa như một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, hàng loạt cơn sóng sau cao hơn sóng trước...
Phùng Thanh Mai vặn vẹo thân mình theo phản xạ kẹp chặt đùi, hạ thể nhẹ nhàng run rẩy tự ma sát, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, hai tay bấu chặt trên sàn giường, hai bầu vú căng tròn cũng không ngừng run run, lúc này thì năm ngón tay của Vương Gia Sơn đang chà xát bụng dưới để lưu thông kinh mạch lần cuối trước khi kết thúc đợt trị liệu, cạnh lòng bàn tay liên tục chạm vào mé cạnh đầu âm vật đang sưng cứng, một cơn điên cuồng khoái cảm cuộn sóng bất ngờ ập đến tập kích lấy toàn thân Phùng Thanh Mai, tứ chi của cô giống như là phê lấy ma túy vậy, run rẩy không thôi, bao phủ trong cơn cực khoái, từ trong tử cung truyền ra từng đợt mãnh liệt co rút lại, âm tinh trào ra xung kích bộ phận sinh dục rồi cơn sướng khoái phủ khắp lấy toàn thân ...
Một mùi ngai ngái, hăng hăng của con cái tiết dịch động đực xộc vào mũi của Vương Gia Sơn, ông vẫn nhắm hai mắt lại bất động, Phùng Thanh Mai từ từ cũng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô giờ có thể cảm giác được phía bên dưới trong cơ thể mình ấm áp một dòng khí lưu động, lúc này cô mới biết được lời đồn về tài năng chữa bệnh của Vương Gia Sơn không phải chỉ là khoa trương đồn thổi, quả thật là danh bất hư truyền, tuy rằng vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, nhưng đối với một cái căn bệnh khó nói như ma quấn trên người, giảm bớt nhiều như vậy, tuyệt đối làm cho Phùng Thanh Mai mừng rỡ như điên, không thể tưởng được Vương Gia Sơn một tay thu thập, làm cho thân thể của chính mình khôi phục lại loại trạng thái khác thường như thế này, thật sự là hết ý kinh hỉ.
Rốt cục, Vương Gia Sơn mở mắt ra, cảm giác sức lực của mình cũng bị tiêu hao không ít, Phùng Thanh Mai thân thể khôi phục có thể đạt tới bảy, tám thành, tối thiểu không còn nguy hiểm, giờ thì có thể duy trì hoạt động bình thường cũng không có vấn đề.
– Con cám ơn bác, bác ngồi nghỉ ngơi đi, con giờ thấy đã đỡ hơn nhiều lắm...
Phùng Thanh Mai nhìn xem căn nhà nhỏ của mình, cô nghĩ vừa rồi trong quá trình trị liệu, bên dưới âm hộ của mình bỗng tiết ra âm tinh làm ẩm ướt dường như đó là một cơn phóng túng bất chợt, bây giờ trở lại sự thật, nên khi nhìn thấy Vương Gia Sơn ở trong này, thì cô quá xấu hổ ngại ngùng không dám đối mặt với ông lão ...
– Ừ tôi biết, hôm nay chỉ đến như thế này là xong, cô cứ an tâm tịnh dưỡng thật tốt, ba ngày sau tôi sẽ đến xem lại một chút vết thương của cô, trong thời gian ba ngày này, đừng để vết thương bị thấm nước, sẽ dễ bị nhiểm trùng rất nguy hiểm.
Vương Gia Sơn nói.
Phùng Thanh Mai lúc này đã hoàn toàn vô cùng tin tưởng vào ông lão Vương Gia Sơn nên cô đương nhiên là vô cùng phối hợp nghe theo lời ông.
– Vâng, con biết rồi!
Vương Gia Sơn rời khỏi nhà cô, Phùng Thanh Mai cũng nhìn nhận ra được Vương Gia Sơn tận lực chữa bệnh cho mình, trên gương mặt ông lão dính đầy mồ hôi nhễ nhại......
Chủ tịch huyện Trọng Hải nhìn người bên cạnh là Hạ Minh Tuyên, ông chú đã nói rất rõ ràng, người này là người một nhà, hơn nữa là người rất đáng tin cẩn, với tư cách là trưởng phòng tổ chức cán bộ ở thành phố Bạch Sơn, nếu như để mà đưa tiễn Trọng Hải đi nhậm chức chủ tịch huyện, ông ta có thể không cần phải thân chinh xuất mã, chỉ cần điều động một phó phòng tổ chức cán bộ đại diện là được rồi, nhưng người trẻ tuổi này là cháu trai của người lãnh đạo cũ, Hạ Minh Tuyên không thể không biểu thị sự coi trọng của mình.
– Trưởng phòng Hạ, lần này làm phiền chú rồi!
Trọng Hải công tác ở cục tài chánh cũng nhiều năm, nếu không phải vì Trọng Phong Dương cảm giác mình đã lớn tuổi sắp về hưu, cũng chưa có ý định đem Trọng Hải phóng xuất ra ngoài, một đời trong dòng họ Trọng, con gái nhiều, nam thì ít, toàn cả gia tộc giờ cũng chỉ có Trọng Hải là người duy nhất tham chính trong chính quyền, chính vì điều này làm cho Trọng Phong Dương cảm thấy phải thừa dịp chính mình còn tại vị đưa cháu trai nâng lên, trong phạm vi quyền lực có hạn của mình, tạo dựng trước con đường cho Trọng Hải .
– Cháu dừng có khách sáo như vậy, năm xưa chú là thủ hạ của bí thư Trọng, khi vừa nhập ngũ trong quân đội, còn là tân binh là đã theo chân bí thư Trọng rồi, đến tận bây giờ vẫn là người của bí thư Trọng, Trọng Hải à, chú và bí thư Trọng đều già rồi, không quá vài năm nữa có thể là sẽ về hưu, thế hệ của cháu phải làm thật tốt, tranh thủ thời gian vượt qua mặt chúng ta mới được đấy!
Hạ Minh Tuyên cùng Trọng Phong Dương cùng là chiến hữu từ khi còn trong quân đội, Hạ Minh Tuyên là người thủ hạ thân tín củaTrọng Phong Dương, chỉ ở đâu thì đánh ở đó .
Có thể nói, mỗi lãnh đạo đều có bố trí ở bên dưới những con cờ của mình, đây là một vấn đề chiến lược, Hạ Minh Tuyên cũng là một con cờ trong tay của Trọng Phong Dương bố trí tại thành phố Bạch Sơn, hiện tại đã đến lúc dùng, có những con cờ khi sắp xếp xong, vĩnh viễn cũng không dùng đến, nhưng không có nghĩa là con cháu đời sau của mình, lại không sử dụng được.
– Trưởng phòng Hạ, chú vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, có lẽ vẫn còn có cơ hội tiến thêm một bước nữa chứ!
Trọng Hải trong lúc lơ đãng nói ra, người khác nếu nói như vậy, Hạ Minh Tuyên sẽ coi như một câu nói đùa, nhưng một khi Trọng Hải nói như vậy, thì ý nghĩa lại không giống bình thường, bởi vì hắn ta còn có một người chú ruột là phó bí thư tỉnh ủy.
– Trong Hải à! Xuống huyện Hải Dương công tác,cháu phải chuẩn bị tư tưởng trước, bí thư Trịnh Minh Đường người này cũng nổi danh cường thế, cháu vừa mới nhậm chức chủ tịch, bước chân vào hàng ngủ lãnh đạo huyện về phương diện này nhất định phải rộng lượng, nhún nhường, nếu muốn mở cho mình đại cục, phải có tầm nhìn rộng lớn, như vậy mới có thể chờ đợi nắm lấy trong tay cơ hội sau này, không đánh thì thôi, đánh một phát thì phải trúng đích, có đôi khi yếu thế cũng không nhất định là người nhát gan.
– Trưởng phòng Hạ, cháu biết rồi, chú của cháu cũng đã từng dặn dò nói qua như vậy, chú cứ yên tâm đi, cháu nói thật, ở cục tài chánh tình huống so với cái chức chủ tịch huyện này cũng phải tính toán đấu trí không có thua kém gì đâu, cháu tâm lý nắm chắc, cháu cũng đã nghe nói, trước khi cháu đến, bí thư Trịnh vội vội vàng vàng xác định phát triển hướng đông của huyện Hải Dương, tích cực đả thông liên tiếp kết nối quốc lộ 220 với quy mô lớn, hừ... đây chính là muốn đẩy cháu ra tuyến đầu đây này!
– Đúng vậy, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai (đến tức là không có thiện ý, có thiện ý đã không đến)....
– Quá phô trương, bí thư Trịnh Minh Đường này đang định làm cái gì mà rầm rộ vậy?Khi chiếc xe chạy chậm lại, Hạ Minh Tuyên chứng kiến ở bên ngoài đường cái lớn, khu vực tiếp giáp với huyện Hải Dương một đống lớn đầy quan viên lãnh đạo huyện đang vây quanh bí thư Trịnh Minh Đường đứng chờ ở ven đường, Hạ Minh Tuyên không khỏi thấp giọng mắng thầm một câu.
Hạ Minh Tuyên vẫn ngồi trên xe không xuống, từ bên trong ông ta giờ tay ra ngoắc lấy Trịnh Minh Đường ý gọi đến bên xe, Trọng Hải y nguyên vẫn ngồi ở bên cạnh Hạ Minh Tuyên, Trịnh Minh Đường lúc này chỉ có thể là mở cửa ngồi vào ghế phụ kế bên tài xế.
– Minh Đường ơi là Minh Đường, ông đang làm cái gì vậy? Hiện tại từ trung ương cho tới các địa phương đều chấp hành mệnh lệnh đơn giản hóa các nghi thức tiếp đón, ông xem lại một chút, sao lại bày ra một trận thế lớn như thế này, nếu là để cho các phóng viên hoặc là người hiểu chuyện chụp ảnh quay phim được rồi đưa lên trên mạng hoặc báo chí, tất cả những cái mặt mo của chúng ta trở thành tâm điểm chú ý xì xào bàn tán ra vào của thiên hạ, nên nhớ lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa đấy!
Hạ Minh Tuyên rất bực bội đối với Trịnh Minh Đường thẳng thừng nói ra.
– Trưởng phòng Hạ, ông phê bình tôi rất đúng, là do tôi sắp xếp không chu toàn, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa đâu.
Trịnh Minh Đường trong lòng cả kinh, không kịp nghĩ nhiều, trước mắt đem trách nhiệm nhận lãnh, sau đó nhìn thoáng qua chỗ một người ngồi phía sau bên cạnh Hạ Minh Tuyên.
– Thôi, tôi cũng biết là ông có ý tốt, nhưng bây giờ tin tức như tiếng gió lan truyền rất nhanh, ông cẩn thận một chút thì tốt hơn, Minh Đường, vị này sẽ là chủ tịch mới của huyện Hải Dương của ông, đồng chí Trọng Hải .
Hạ Minh Tuyên đương nhiên sẽ không vì một chuyện nhỏ như thế mà làm khó Trịnh Minh Đường, lập tức đem Trọng Hải giới thiệu cho Trịnh Minh Đường nhận nhau.
– Xin chào bí thư Trịnh, tôi mới đến, sau này xin đồng chí hãy chiếu cố giúp đỡ.
Trọng Hải rất khách sáo vươn tay ra bắt với Trịnh Minh Đường .
Trịnh Minh Đường cũng nghiêng thân thể, thò tay cầm cùng một chỗ với Trọng Hải.
– Chúng ta là đồng chí với nhau, cái gì chiếu cố với không chiếu cố ở đây, giống như cậu vậy, tôi cũng là dân ngoại lai, hai người chúng ta cùng nhập chung lên một chiếc xuồng ở huyện Hải Dương này, còn ngược lại là là tôi phải còn nhờ cậu giúp đỡ đấy, vì cậu là từ thành phố xuống đây, chính sách của tỉnh như thế nào chắc chắn là so với chúng tôi quen thuộc đường đi nước bước hơn, về sau những chuyện liên quan đến chính sách chắc phải nhờ cậu tốn nhiều sức đấy.
Bọn họ vừa thấy mặt nhau, hàn huyên vài câu xã giao cũng đã thấy chiêu trò dò xét lẫn nhau rồi, Hạ Minh Tuyên trước đây vẫn còn có chút lo lắng về đứa cháu của người lãnh đạo cũ, sợ tuổi đời còn trẻ, thiếu kiên nhẫn nhưng bây giờ xem xét tình hình, không hổ là con nhà nòi của dòng họ cán bộ cấp cao ra ngoài lăn lộn, ứng phó với lão hồ ly Trịnh Minh Đường như vậy, thì Trọng Hải dư thừa khả năng ....
Mặc cho câu chuyện chủ tịch Huyện mới đến, mặc cho những lãnh đạo rối ren trên huyện, đối với Đinh Nhị Cẩu bây giờ chẳng ăn thua gì cả, hắn bây giờ nhiệm vụ chủ yếu là tiếp tục trú đóng ở thôn Lê Viên chỉ huy sửa đường, đây cũng là nhiệm vụ trọng yếu của Trịnh Minh Đường giao phó cho, thật ra thì chuyện sửa đường giờ thì cũng không cần đến Đinh Nhị Cẩu nhúng tay vào, hắn có mặt ở trên công trường giống như là cho có mặt mà thôi, Lưu Tam hiểu biết rất nhanh, hiện tại toàn bộ công ty xây cất của thôn Lê Viên cơ bản đều là dưới sự chỉ huy của Lưu Tam vận hành, có thể nói Lưu Tam đảm nhiệm rất tốt chức vụ giám sát trưởng này.
Khi Đinh Nhị Cẩu từ công trường trở lại thôn Lê Viên, thì thấy ở ủy ban thôn có một gian phòng khác, lâu nay để đó không dùng cũng bị dọn dẹp sạch sẽ xong, vẫn còn mở cửa, đúng lúc này Lưu Hương Lê từ bên ngoài sân bước vào.
– Này chị, đây là chuyện gì xảy ra vậy, có người vào ở à ?
Đinh Nhị Cẩu chỉ chỉ phòng đối diện, nhỏ giọng hỏi.
– À, đó là chuyên gia từ viện nông nghiệp Bắc Kinh mới đến, tạm thời trước ở tạm chỗ này, đợi khi có phòng ở thích hợp, thì sẽ dời đi !
– Chuyên gia từ Bắc Kinh đến? Chị phải sắp xếp cho người ta chỗ ở tốt hơn, chứ sao lại để ở tại đây? Với lại người ta ở chỗ này thì em phải ở đâu đây!
– Em cũng đã có gian phòng của mình còn đi đâu nữa?
– Ý em nói là phương diện khác kìa, nếu giờ ở chung sát với người ta trong một tòa nhà, buổi tối làm chút chuyện riêng, rủi người ta nghe hết thì sao?
– Bộ em có chuyện riêng gì mà phải làm vào ban tối vậy?
Lưu Hương Lê mặt đỏ lên, cô biết rõ là Đinh Nhị Cẩu nói chuyện gì rồi, trong nhà này cũng chỉ có mình là buổi tối sẽ đến với hắn, thật không ngờ Đinh Nhị Cẩu lại cắc cớ nói như vậy .
– Biết rõ rồi mà còn cố hỏi!
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói, nhờ có chuyện này, hắn có thể có lý do tiến dần từng bước, hắn quyết định sẽ đến nhà của Lưu Hương Lê ở, cô không cho cũng không được, ai bảo tự nhiên sắp xếp chuyên gia ở tại ủy ban thôn làm chi!
– Hừ..cứ nghĩ chuyện bậy bạ không à, đúng rồi, chuyên gia họ nói muốn đến bên dưới thung lũng của sườn núi nhìn thử địa hình như thế nào, kết quả thì đã có, em đi qua hỏi thăm thử xem sao, chị cũng không hiểu lắm về chuyện này.
– Họ đến mấy người vậy chị, giới thiệu cho em gặp họ một chút.
Sau khi vào nhà, Đinh Nhị Cẩu ánh mắt thoáng chớp sáng, rõ ràng là một phụ nữ đẹp, đang ngồi trên máy vi tính viết cái gì đó, vừa thấy Đinh Nhị Cẩu cùng Lưu Hương Lê đi vào, người phụ nữ vội vàng đứng lên, khuôn mặt thanh thoát bừng sáng, không giống như những thành phần trí thức thường thấy là luôn có đôi kính cận đi kèm, có lẽ vì thế mà nhìn thấy người phụ nữ còn rất trẻ, khó mà đoán được độ tuổi chính xác được.
– Chị Lưu có việc à?
– Cô Dương, vị này chính là chủ nhiệm Đinh, phụ trách liên thôn, lúc cô tới thì chủ nhiệm Đinh vừa vặn không có ở đây, giờ mới trở lại, chủ nhiệm Đinh nghe nói chuyên gia từ Bắc Kinh đến rồi, nên muốn đến gặp cô.
– Chào chủ nhiệm Đinh, chị Lưu giới thiệu tôi là chuyên gia thì tôi không dám nhận đâu, tôi chỉ là một trợ lý, chồng của tôi mới đúng là chuyên gia về nông ngiệp, ông ta qua mấy ngày nữa mới tới, tôi đi trước tiền trạm mà thôi.
– Cô...Dương . . . ?
Đinh Nhị Cẩu trong lúc nhất thời nhớ không nổi đến cùng nên xưng hô như thế nào với người đàn bà xinh đẹp đến từ viện nông nghiệp Bắc Kinh này nữa.
Mà người đàn bà đẹp kia, tên là Dương Xảo Ngọc, năm vừa đúng ba mươi tuổi, da thịt tuyết trắng non mịn bóng loáng, bộ ngực sữa cao ngất đứng thẳng cảm giác co dãn mười phần, trên người mặc là một cái áo cánh dơi rộng thùng thình, nhưng lại có chút trong suốt, khiến cho Đinh Nhị Cẩu có thể mơ hồ nhìn thấy được hình dáng cái nịt ngực đang gắt gao bao vây lấy đôi bầu vú đầy đặn rắn chắc ở dưới áo bên người, đùi ngọc trắng nõn mặc một đôi tất chân thon dài, càng làm cho người ta lưu luyến không nỡ dời đi tầm mắt, quan trọng nhất là đường cong hoàn mỹ của cái mông thịt kia đẫy đà bắn ra vểnh lên, xinh đẹp thục phụ nửa người dưới còn lại là mặc một cái váy xanh biếc bó sát người, cái váy chỉ phủ vừa vặn trên đôi bắp đùi, cách đầu gối khoảng cách chừng 10 phân, khiến cho cặp đùi rắn chắc rất tròn, cơ hồ hoàn toàn bại lộ ở tại trước mắt của Đinh Nhị Cẩu.
– Cô Dương là tiến sĩ, chúng ta bình thường cũng gọi cô ấy là tiến sĩ Dương.
Lưu Hương Lê lanh mồm lanh miệng nói.
– Ặc, cái gì mà tiến sĩ nghe có vẻ trịnh trọng quá, chủ nhiệm Đinh, cậu cứ trực tiếp gọi tên tôi là được, tên tôi gọi là Dương Xảo Ngọc.
– À, nếu thế thì tên tôi là Đinh Trường Sinh, tôi còn trẻ tuổi, hay là cứ gọi danh tự của tôi cho tiện luôn.
– Rồi cứ vậy đi, cậu Đinh, tôi có nghe chị Lưu nói cậu muốn làm một cái vườn nho ở thung lũng bên sườn núi đúng không?
– Vâng, cũng không biết nơi đó cấu tạo và tính chất của đất đai thế nào, tôi mặc dù chưa có trồng qua nho, nhưng cũng thường xuyên xem chương trình nông ngiệp trên tivi, có nhớ được trên TV đã từng nói qua có một cách thức gọi là nghiên cứu đất gieo trồng, rồi sau đó điều chế chất dinh dưỡng cho phù hợp, phải hay là không có chuyện này?
– Cậu Đinh, không thể ngờ được cậu còn rất quan tâm đến nông nghiệp, cậu nói rất đúng, phương pháp gieo trồng theo cách thức như vậy giờ rất lưu hành, vậy bây giờ chúng ta liền đi đào lấy mẫu đất, sau khi làm xong, tôi sẽ gửi về phòng thí nghiệm ở Bắc Kinh, trong vòng một, hai ngày là sẽ có kết quả, khi ấy chồng của tôi là chuyên gia sẽ mang lấy kết quả từ Bắc Kinh rồi đến đây phân tích luôn.
– Ừ, thế thì ngay bây giờ chúng đi đến thung lũng để lấy mẫu đất luôn.
Dương Xảo Ngọc nghe Đinh Nhị Cẩu đề nghị thì số sắng gật đầu đồng ý ngay, chỉ có Lưu Hương Lê thì phải lo chuyện của công trường nên không đi theo được....
Một đường dài không nói chuyện, trải qua sau gần hai giờ lộ trình, bọn họ rốt cục đi tới bên sườn núi và bắt đầu xuống thung lũng, bốn bề toàn núi, một mảnh màu xanh lá cây khiến cho Đinh Nhị Cẩu trong lúc bất chợt có một loại cảm giác sảng khoái tràn đầy, tiếp theo xuống dốc hơn mười phút, thì đi tới khu vực thung lũng mà Đinh Nhị Cẩu dự kiến sẽ trồng nho.
Một đường đi chung ai cũng đều có chút mỏi mệt.
Nhưng khi vừa tới nơi, Đinh Nhị Cẩu sửa soạn dụng cụ đào đất, trong lúc chờ Dương Xảo Ngọc đang đi đánh dấu một số vị trí để lấy mẫu đất, lúc này cái mông của Dương Xảo Ngọc theo tư thế cô đi mà đong đưa sang trái qua phải, như là dụ dỗ ánh mắt Đinh Nhị Cẩu, hắn đang mê say với cảnh tượng tuyệt vời này, trong lúc bất chợt, Đinh Nhị Cẩu chợt phát hiện ra một điều gì đấy khác thường của người đàn bà xinh đẹp từ trên thành phố này, khóe miệng không khỏi lộ ra vài phần nham nhở lưu manh.
Dựa vào chính mình với kinh nghiệm vô số lần nhìn lén đàn bà phụ nữ, hắn mơ hồ cảm thấy trên cái mông tròn của Dương Xảo Ngọc tựa hồ đang thiếu một chút cái gì đó, ngay từ đầu, Đinh Nhị Cẩu vẫn còn lơ đễnh chưa nhận ra, nhưng hiện tại bây giờ Đinh Nhị Cẩu đã biết Dương Xảo Ngọc trên cái mông thịt của người đàn bà thành thục này đang thiếu cái gì.
Dựa theo thông thường mà phán đoán, cái váy màu xanh biếc ôm sát người tựa như là lớp da thứ hai ép sát vào cái mông của Dương Xảo Ngọc vậy, thể hiện đường cong nét đẹp của hai bên mông, khiến cho hình dáng cái mông thịt rất tròn ngạo nghễ vễnh lên rõ ràng rành mạch, Đinh Nhị Cẩu chẳng những có thể nhìn thấy hai mảnh thịt mông theo tư thế đi đường Dương Xảo Ngọc với dáng dấp khẽ run run, vặn vẹo liêu nhân phong tình.
Nếu cứ như thế thì bình thường không có gì để mà đáng nói đấy, nhưng hiện tại dưới cái váy màu xanh biếc bó sát người bao vây dưới mông, hai bên bờ mông lại rất bóng loáng, như một cái gương phản chiếu vậy, rất là co dãn tuy rằng hết sức mê người, nhưng tối thiểu bắt buộc ở dưới cái váy, sẽ phải hiện ra đường viền tam giác của cái quần lót chứ?
Dù cho Đinh Nhị Cẩu cố gương to đôi mắt ra nhìn, cũng nhìn không thấy một chút ít gì bóng dáng của cái quần lót, vậy thì chỉ chứng minh một vấn đề, một là người đàn bà xinh đẹp thành phố này không có mặc quần lót, hai là này người thục phụ xinh đẹp mặc đúng là cái quần lót chữ "T", chứ không thể nào dưới cái váy co dãn ôm chặt sát cái mông đít lại không lưu lại dấu vết gì của cái quần lót.
Vừa suy đoán đến như vậy, Đinh Nhị Cẩu trong lòng bất chợt nóng lên, bởi vì mặc kệ cho Dương Xảo Ngọc không có mặc quần lót bên người cũng được, hay là mặc cái quần lót chữ "T" cũng vậy, thì bên trong cái váy màu xanh biếc này, nhất định là dưới háng của Dương Xảo Ngọc sẽ lộ ra tất cả mọi thứ của nơi thâm sơn bí ẩn của mình, nếu mà làm cho người ta nhìn thấy được, chắc chắn máu mũi sẽ giàn giụa đấy.
Về quần lót chữ " T " thì Đinh Nhị Cẩu chỉ thấy qua trên phim ảnh trên mạng, chứ thực tế thì lâu nay hắn cứ loanh quanh ở tiếp xúc với các phụ nữ vùng thôn quê nên chưa từng được chiêm ngưỡng qua, ngay cả Dương Phụng Tê cũng chưa từng có mặc......