Tiểu Yên dùng bàn tay nhỏ xíu của mình lau nước mắt cho Khuất Vân Di.
"À...mẹ vui quá . Mẹ có em cho tiểu Yên chơi rồi . Sau này tiểu Yên phải trông em đấy nhé"
" Hử ? Em đâu mẹ ?"
Tiểu Yên nhìn xung quanh nhưng không thấy em đâu .
" Em đang ở trong bụng mẹ . Em cũng sẽ lớn trong bụng mẹ . Khi đủ tháng thì mẹ sẽ sinh em ra"
Khuất Vân Di lấy bàn tay trắng ngần , nhỏ xíu của tiểu Yên đặt lên bụng
mình.
" Vậy con cũng ở trong bụng mẹ sao ?"
"Ừm , đúng rồi . Tiểu Yên ở trong bụng mẹ tận 9 tháng 10 ngày rồi mẹ sinh con ra"
"Vậy tại sao ba nói con là con của ba ? Con không phải là con của ba , con là con của mẹ"
Tiểu Yên miếu máo muốn khóc . Vậy là ba nói dối cô sao ? Ba nói cô là con gái bảo bối của ba .
Khuất Vân Di nhíu mày . Chết rồi , chuyện này giải thích làm sao ?.
" Ngoan , đừng khóc nào . Con là con của ba"
" Không phải . Con ở trong bụng mẹ huhu"
Tiểu Yên nhớ lại trong phòng ngủ có tấm hình mẹ mình bụng rất to, chắc chắn là chứa cô trong đó . Vậy cô là con của mẹ , không phải con của ba.
Khuất Vân Di tự mắng mình ngu . Nếu biết vậy thì cô đã không nói sâu vào vấn đề mang thai .
" Nín , tiểu Yên không được khóc nhòe"
" Huhu...ba đáng ghét ...ba lừa gạt tiểu Yên ...ba không phải là ba của tiểu Yên huhu"
Doãn Đình Nghiêm vì lo lắng cho Khuất Vân Di mà đi về . Vừa xuống xe thì anh đã nghe tiếng khóc nức nở của tiểu Yên .
" Ngoan , nín nín mẹ thương ...Khóc một lát là đôi mắt sưng lên đó"
Khuất Vân Di ôm tiểu Yên lên dỗ dành . Cô là đang tự chuốc đau khổ vào người .
" Huhu"
"Sao con khóc dữ vậy? Em mang thai mà còn bế con sao ? Đưa cho anh"
Doãn Đình Nghiêm bể tiểu Yên từ tay của Khuất Vân Di . Tiểu Yên thấy anh mà còn khóc nhiều hơn .
" Huhu"
" Ngoan , tiểu Yên ...Sao con lại khóc ? Ba chở con đi chơi được không ?"
" Huhu"
Tiểu Yên dụi vào vai của Doãn Đình Nghiêm khóc nức nở . Tại sao ba không phải là ba của cô . Cô thương ba nhiều như vậy mà .
Tiểu Yên khóc đến mệt quá mà thiếp đi . Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di thấy vậy mà rất xót con.
Doãn Đình Nghiêm bế tiểu Yên lên phòng ngủ . Khuất Vân Di cũng lên theo rồi vào phòng tắm lấy khăn ướt ra lau mặt cho tiểu Yên . Cô tự trách mình không biết giải thích cho tiểu Yên hiểu nên mới khóc nhiều như vậy .
" Sao tiểu Yên lại khóc nhiều như vậy ?"
" Vân Di , tại sao không trả lời ?"
Doãn Đình Nghiêm khó chịu .
" Ngày mai em sẽ phá bỏ con . Anh vui và hài lòng rồi chứ ?"
Khuất Vân Di vừa xót tiểu Yên vừa đang mang thai nên tính tình khó chịu , cô muốn mắng ai đó cho thỏa mãn.
" Di , em có hiểu mình đang nói gì không ? Em nên suy nghĩ trước khi nói"
"Em suy nghĩ rồi đấy . Anh không cần , anh không vui vậy thì phá bỏ"
Khuất Vân Di đứng dậy nhướn mày thách thức anh.
Doãn Đình Nghiêm tay cuộn tròn lại do tức giận . Anh không muốn cô mang thai là vì nghĩ cho ai ? Anh sợ cô mang thai cực khổ , lúc sinh thì đau đớn mà hôm nay cô lại nói với anh như vậy . Anh là người thiếu thốn tình cảm của gia đình , anh rất mong mình có nhiều con để quay quần bên nhau , mỗi buổi tối sẽ được thấy các con chơi đùa cùng nhau . Nhưng vì yêu cô , vì thương cô nên anh đã từ bỏ mà dành hết tình thương lên người của tiểu Yên . Anh chỉ cần có cô và tiểu Yên là đủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!