Người này có sự lạnh lùng, cũng có sự bá đạo, còn có cách thể hiện đặc biệt. Đây là Thẩm Thanh Hoà đúng không? Có lạnh lùng, có cay độc, nhưng cũng sẽ có cách bá đạo để bảo vệ người, không phải không để tâm, chẳng qua là cách thể hiện chính là thế này đây.
Thẩm Giáng Niên cảm thấy cách Thẩm Thanh Hoà trả lời điện thoại vô cùng soái, hơi nghiêng đầu, đôi mắt khoá chặt người kia, cô biết, Thẩm Thanh Hoà đang cảnh cáo Đoạn Ngọc, cái này lại khiến cô suy nghĩ nhiều hơn, không chỉ nghĩ đến quá khứ của Thẩm Thanh Hoà và Đoạn Ngọc, mà nghĩ đến lớp quan hệ của cô và Đoạn Ngọc.
Lần này, biết Thẩm Thanh Hoà ở Bắc Kinh, là Đoạn Ngọc cố ý sao? Nếu là thế, thì ý đồ của Đoạn Ngọc là gì? Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ hoài nghi tâm tư Thẩm Thanh Hoà đối với cô, cái hoài nghi có lẽ là Thẩm Thanh Hoà không yêu cô, nhưng mà sẽ không hoài nghi Thẩm Thanh Hoà sẽ làm chuyện tổn thương đến cô. Thẩm Giáng Niên không biết tại sao lại chắc chắn như vậy, như từ lúc đầu, chưa từng hoài nghi, Thẩm Thanh Hoà không cho cô có tiếp xúc với Đoạn Ngọc, chắc chắn là có lý do....
Thẩm Thanh Hoà cầm điện thoại di động trên tay, đưa đến trước mặt cô, ra hiệu cho cô cầm lấy. Thẩm Giáng Niên dừng suy nghĩ lung tung, cầm lấy điện thoại, "Alo...." Giờ này Thẩm Giáng Niên chẳng muốn gọi một tiếng chị Ngọc, mà đặc biệt là ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà.
"Xin lỗi em, Giáng Niên, đêm nay tạo phiền phức cho em rồi." Đoạn Ngọc vui vẻ nói xin lỗi, ngược lại làm cho Thẩm Giáng Niên cảm thấy áy náy, nhưng mà cũng không nói gì khác, "Không có gì... chị về nghỉ ngơi sớm." Thẩm Giáng Niên liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái, người này đang quay đầu nhìn cửa sổ, không tỏ thái độ gì hết.
"Ai ya~" Đột nhiên Đoạn Ngọc hô lên một tiếng.
"Sao thế?" Thẩm Giáng Niên đau lòng hỏi. Mặc dù không thích những gì đã xảy ra đêm nay, nhưng không muốn bất cứ điều gì xảy ra với Đoạn Ngọc.
"Không sao hết." Đoạn Ngọc do dự, cười khổ nói: "Chắc sau này, em sẽ không liên hệ với chị nữa?" Thẩm Giáng Niên giật mình, cô hiểu ý trong câu nói đó, thật ra, nếu không phải thiếu chút nhân tình, có lẽ cô đã không liên hệ từ sớm rồi, nhưng mà, chuyện thiếu nhân tình còn chưa trả....
"Không có." Thẩm Giáng Niên trả lời.
"Vậy em không thể gọi một tiếng chị Ngọc sao." Giọng điệu Đoạn Ngọc sầu thảm, "Em với Thẩm Thanh Hoà thì tốt rồi, còn với chị thì không mảy may để ý, có phải không?"
"Không phải...." Nếu Thẩm Thanh Hoà không có ở đây, Thẩm Giáng Niên còn có thể nói vài lời an ủi, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà đang có mặt ở đây, cho dù không nhìn cô, Thẩm Giáng Niên vẫn không nói thành lời.
"Thôi bỏ đi, không làm khó em nữa." Đoạn Ngọc giống như bị đau, hít một hơi, "A~ hôm nay cảm ơn em, cúp máy nha~" Đoạn Ngọc cúp má, nhất thời Thẩm Giáng Niên nói không nên lời. Ban đầu là lỗi của Đoạn Ngọc, nhưng mà đột nhiên Đoạn Ngọc thế này làm Thẩm Giáng Niên có chút áy náy. Nhưng mà trên đời này, người quan trọng nhất, người cô để ý nhất chính là Thẩm Thanh Hoà, cho nên, cảm xúc của Đoạn Ngọc không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô, cho nên, cô cũng khá lạnh lùng ha? Nhưng mà, vẫn có thiếu nợ người ta, cô nhất định sẽ trả, nhưng tìm cơ hội đã.
Trong xe lại yên tĩnh, trong không khí thoang thoảng mùi mà Thẩm Giáng Niên quen thuộc, xe của Thẩm Thanh Hoà cũng có mùi hương cửa cô ấy. Đột nhiên, cảm thấy khoảng cách hơi xa, nhưng nếu bất thình lình sáp lại... có phải không tốt lắm hay không, làm cho Thẩm Thanh Hoà sợ. Nhưng mà... muốn dựa gần lắm rồi... trong lòng Thẩm Giáng Niên mâu thuẫn, giống như thiếu nữ thơ ngây lần đầu biết yêu, tim đập loạn nhịp, mẹ kiếp, sao tự nhiên cô khẩn trương vậy, thậm chí miệng còn khô khan.
Trong xe nóng quá, chắc cô mất trí rồi, mới mặc áo len cổ lọ, cho dù có mặc đồ khoe ngực thì cũng không nên mặc cái này. Thẩm Giáng Niên dùng đầu ngón tay mảnh khảnh véo chiếc cổ áo len, thỉnh thoảng kéo mạnh nó, cố gắng lấy chút không khí.
Thẩm Giáng Niên liếm môi, càng liếm càng cảm thấy khát. Ánh mắt cô luôn không tự chủ được lướt về phía Thẩm Thanh Hoà, khuôn mặt bên kia mơ hồ mà quyến rũ, đẹp đến mức hư ảo. Vừa lơ đãng nhìn thế mà lại đắm chìm, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô. Thẩm Giáng Niên ngay lập tức ngồi thẳng dậy, hơi cúi đầu và liếm đôi môi khô khốc hơn, có chút không biết làm sao.
Cảm giác được Thẩm Thanh Hoà đột nhiên giơ tay lên, không biết định làm gì, Thẩm Giáng Niên không khỏi căng thẳng. Đầu ngón tay đặt trên tai cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc xõa của cô, không biết có phải là cố ý hay không, ngón tay của Thẩm Thanh Hoà chạm vào tai cô, sắc mặt Thẩm Giáng Niên lập tức đỏ bừng, nhất định là bị bại lộ ý đồ rồi, tai nóng lên, cô vờ vô tình nghiêng đầu hỏi, "Sao thế?"
Bàn tay đang vuốt tóc giúp cô kéo cổ áo lên, "Cổ áo." Cơ thể Thẩm Giáng Niên run lên, lúc này cô mới nhận ra, vừa rồi cổ áo bị cô vé xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa rồi còn chưa kịp đề phòng, thế là hoảng lên, không nghĩ đến gần Thẩm Thanh Hoà nữa, nên nép sang một bên, nhỏ giọng nói, "Để em tự làm."
"Đừng cử động." Thẩm Thanh Hoà đặt tay lên vai cô, Thẩm Giáng Niên như bị điểm huyệt, hoàn toàn không động đậy. Thẩm Thanh Hoà cúi người, dùng tay trái sửa lại cổ áo cho cô, đưa tay lên xoa tóc cô, như muốn dỗ dành thú cưng nhỏ, Thẩm Giáng Niên rụt cổ lại, một bộ phận trên người bắt đầu ngứa ngáy.
Đến CBD, Nguyễn Duyệt tắt máy xe nói, "Thẩm tổng, tối nay ngài chưa ăn gì, tôi đi mua đồ mang đến, Giáng Niên, có muốn ăn không?" Thẩm Giáng Niên nghe vậy, lập tức ngồi thẳng người, trong đầu chợt loé suy nghĩ nấu cơm, "Thẩm tổng, em nấu cho người ăn nha... Nếu người không chế...." Nhớ tới tài nghệ nấu nướng của mình, Thẩm Giáng Niên thầm mắng bản thân, tìm ngày nào đó theo học Lê Thiển mới được.
"Được." Thẩm Thanh Hoà lên tiếng xuống xe, Thẩm Giáng Niên cũng đi theo xuống, Thẩm Thanh Hoà đóng cửa, rồi đi vào trong, Thẩm Giáng Niên gọi, "Này?" Thẩm Thanh Hoà xoay người, trong bóng đêm, ánh mắt thâm thuý của Thẩm Thanh Hoà càng sâu hơn, Thẩm Giáng Niên hơi sợ, ho khan một tiếng, sờ chóp mũi, sửa lại xưng hô, "Thẩm tổng, Nguyễn Duyệt...."
"Cô ấy tự có sắp xếp." Thẩm Thanh nói rõ ràng, Thẩm Giáng Niên ồ lên một tiếng, đi được vài bước, cô cảm thấy chiếc xe đang chạy đi sau lưng mình. Thẩm Giáng Niên quay lại nhìn, nhìn thấy siêu thị đối diện, liền gọi: "Thẩm Thanh Hoà!" Thẩm Thanh Hoà lại dừng lại, Thẩm Giáng Niên bước tới, đứng trước mặt cô ấy, cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi, "À... hình như trong nhà không có đồ ăn...." Đã lâu rồi cô không về đây, đồ ăn trong tủ lạnh chắc hỏng rồi.
"Bảo Nguyễn Duyệt đi mua?" Thẩm Thanh Hoà hỏi cô, Thẩm Giáng Niên lắc đầu, vẫn muốn đích thân nấu cho Thẩm Thanh Hoà, "Nếu không, người về trước đi, em qua siêu thị mua." Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt như sao sáng, Thẩm Thanh Hoà đẹp thật, muốn nấu cơm cho người này cả đời.
"Cùng nhau đi." Thẩm Thanh Hoà đi phía trước, Thẩm Giáng Niên theo sau, nhiều lần muốn nắm tay, nhưng luôn sợ quá đột ngột. Lúc đầu tay Thẩm Giáng Niên rất ấm, nhưng mấy lần đều không tìm được cơ hội thích hợp, khi đi đến ven đường thì hơi lạnh. Thẩm Giáng Niên xoa xoa tay, thầm mắng mình quá nhát gan, giờ đổi ngược lại, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên quay người sang một bên, đưa tay ra, "Đi thôi." Tim Thẩm Giáng Niên đập loạn, mau chóng nắm lấy tay, dòng nước ấm nhanh chóng từ đầu ngón tay truyền đến, "Sao tay lạnh vậy." Thẩm Thanh Hoà nói.
"Ừm..." Xấu hổ không nói nên lời, bởi vì luôn tìm cơ hội để nắm tay, mà không dám nắm, rồi lạnh luôn. "Tay người ấm quá." Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, Thẩm Thanh Hoà siết chặt ta, "Hôm nay, hiếm khi ấm." Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, "Em cũng thế." Hiếm khi tay lạnh.
Khi đến siêu thị, Thẩm Giáng Niên vẫn không muốn buông tay, nhưng hai người phụ nữ trưởng thành tay trong tay đi dạo trong siêu thị, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy ái muội. Thẩm Giáng Niên nghĩ như vậy, đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ Thẩm Thanh Hoà buông tay, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại nắm tay cô cất vào trong túi, sau khi đi vào liền nói: "Muộn như vậy rồi, nấu chút mì ăn đi, mấy thứ khác đừng mua, cần gì ngày mai bảo Nguyễn Duyệt mua." Thẩm Giáng Niên nghe lời cô, hai người cứ vậy mà khoác tay nhau đi mua mì, lúc tính tiền, Thẩm Giáng Niên vội đem tay nắm chặt tiền nãy giờ giơ ra, vội nói: "Để em, để em." Thẩm Thanh Hoà không giành, ừ một tiếng, nhân viên nhìn hai người thấy xứng đôi, ngẩng đầu nhìn mấy lần, mất tập trung, Thẩm Giáng Niên nhắc nhở lần nữa, "Làm phiền đưa tôi túi xách."
"Phải trả tiền."
"Vậy cũng muốn."
Nhân viên lấy một cái túi, bỏ mì và thức ăn kèm rồi đưa qua, Thẩm Thanh Hoà chủ động cầm lấy, hai người đi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên muốn xách, nhưng Thẩm Thanh Hoà nói không cần, Thẩm Giáng Niên nhất quyết đòi xách, Thẩm Thanh Hoà dỗ dành, "Ngoan~ Lát nữa em về nhà rồi làm." Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, nghe lời, trước mặt Thẩm Thanh Hoà cô vô cùng ngoan. Nhân viên vẫn còn nhìn theo hai người, sau đó nhìn đồng nghiệp đối diện, "Lần trước, tôi có nói với cậu, gặp được người xinh đẹp, chính là hai người kia đó."
".... Lâu vậy rồi mà cậu còn nhận ra à." Nhân viên thu ngân đối diện ngẩng đầu cười, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người xinh đẹp.
"Đẹp thật đó." Nhân viên cảm thán, "Sao lại có người đẹp thế nhỉ, còn đẹp hơn cả minh tinh nữa."
"Chắc là do trang điểm."
"Kệ, hy vọng hai người lại đến tiếp."
"Có khi nào hai người đó là một đôi không?"
".... Mẹ ơi, nếu cậu không nói, tôi không cảm thấy...." Ánh mắt người nhân viên sáng lên, "Lần sau đến, nhất định phải chụp lén."
Hai nhân viên bên trong miệng không ngừng nghỉ. Bên này, Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà đi bộ dọc con phố về tới khu nhà. Khi đi đến phía đối diện, đột nhiên Thẩm Thanh Hoà buông tay cô ra, khiến Thẩm Giáng Niên có chút sửng sốt, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nói, "Mồ hôi ra đầy rồi, đổi tay khác đi." Thẩm Giáng Niên còn chưa kịp mất mát, Thẩm Thanh Hoà nắm lấy tay cô, đi ở bên trong. Lúc có xe chạy ngang qua, Thẩm Giáng Niên cảm giác được Thẩm Thanh Hoà hơi kéo cô hướng vào trong, sau khi đi qua đường, "Đi bên trong đi." Thẩm Thanh Hoà nhắc nhở.
Sự tinh tế của Thẩm Thanh Hoà, lúc nào cũng biểu hiện ra, Thẩm Giáng Niên nhớ đến mấy tình tiết được viết trong tiểu thuyết, người để tâm đến bạn, mỗi một phút giây sẽ luôn để tâm đến bạn, cho dù chỉ là đi dạo cũng sẽ bạn đi bên trong. Thẩm Giáng Niên không biết, Thẩm Thanh Hoà có đọc qua mấy loại tiểu thuyết đó không, nhưng mà đúng là người này rất tinh tế biết cách quan tâm người ta, "Cẩn thận." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên lên tiếng, Thẩm Giáng Niên bị vướng, cô cúi đầu nhìn, ừm... có một khối đá nhô lên.
A ~ sắp về đến nhà rồi, tim Thẩm Giáng Niên đập nhanh hơn một chút, tối nay sẽ là tối như thế nào đây? Không biết vì lý do gì, mà mỗi một đêm có Thẩm Thanh Hoà bên cạnh, cô đều chờ mong. Thẩm Thanh Hoà có loại ma lực, mỗi đêm đến sẽ cho cô những trải nghiệm khác nhau, cho dù đơn thuần ngủ cùng nhau thôi cũng làm cô vui. Nếu có thể mần gì cơ thể... ừ, không thể phủ nhận, nếu cả tinh thần lẫn thể xác đều thân mật... Thẩm Giáng Niên nghĩ đến thôi đã đỏ mặt.
Vào thang máy, lên đến tầng, tới cửa nhà mở cửa, Thẩm Giáng Niên đi vào trước, lại bị vấp, "Đi đường không nhìn đường, nghĩ cái gì thế?" Thẩm Thanh Hoà đóng cửa lại thuận miệng hỏi.
Trong nhà, vẫn chưa bật đèn, tối đen như mực. Trong khung cảnh tối tăm, đã củng cố thế dũng khí cho cô, cô nhanh chóng quay đầu lại, tiến lên một bước, đè Thẩm Thanh Hoà lên cửa, hai cơ thể áp sát nhau, rất gần, nhưng vẫn chưa hôn, giọng nói run rẩy, "Thẩm Thanh Hoà~"
"Sao." Thẩm Thanh Hoà dựa vào cửa, không nhúc nhích.
"Em..." Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, nhích lại gần, thân thể áp vào người ta, nhẹ nhàng cọ xát, "Em có thể hôn người không~"
"Cho dù tôi có nói không...."
"Đúng vậy." Thẩm Giáng Niên đã hôn, cho dù người có nói không thì lúc này, em cũng muốn hôn người.