Một nụ hôn giải tỏa ngàn lo lắng, nụ hôn của Thẩm Thanh Hoà thật kỳ diệu. Đương nhiên, cái này có liên quan đến tâm lý của Thẩm Giáng Niên, người mà cô ngày nhớ đêm mong đang ở trước mặt cô, Thẩm Giáng Niên chẳng còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác ngoài chuyện được thân mật với người ta.
Đêm rất yên tĩnh, nên cả hai tai đều có thể nghe thấy âm thanh môi lưỡi quấn lấy nhau. Thỉnh thoảng còn có tiếng thở gấp, thậm chí còn có tiếng ưm a do cơ thể mà sinh ra, vừa hôn vừa khẽ rên, hôn Thẩm Thanh Hoà thoải mái đến mức cơ thể Thẩm Giáng Niên mềm nhũn ra.
Thẩm Giáng Niên hôn cuồng nhiệt, cọ sát cơ thể cô vào Thẩm Thanh Hoà để giảm ngứa trong người, Thẩm Thanh Hoà hơi quay đầu lại, thở nhẹ, "Tiểu Lãng Cuốn ~" nhẹ nhàng gọi Thẩm Giáng Niên bằng biệt danh, điều này khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên càng thêm mềm mại. Cả người dính trên người Thẩm Thanh Hoà, thở hổn hển lẩm bẩm: "Sao em lại thích người đến thế chứ~" Môi Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng xoa xoa tai Thẩm Thanh Hoà, nói yêu thương, "Đời này, em chưa bao giờ thích một người đến thế này ~" Thẩm Thanh Hoà là người đầu tiên, và cũng sẽ là người cuối cùng.
"Ngoan ~ nấu đồ ăn đi~" Thẩm Thanh Hoà vuốt ve eo của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên lại ưm a khe khẽ, xấu hổ nói: "Đừng xoa, nếu xoa, em sẽ không còn sức đâu ~" Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, vỗ vỗ bờ mông của cô, "Đi thôi."
Thẩm Giáng Niên xách theo túi đồ đi vào trong bóng tối, Thẩm Thanh Hoà bật đèn lên, Thẩm Giáng Niên lao vào bếp như một con chuồn chuồn, má cô nóng bừng, xấu hổ không thôi. Thẩm Thanh Hoà đưa tay lên, sờ môi, khóe miệng cong lên.
"Trưởng quan~ người xem TV đi." Thẩm Giáng Niên lại đi ra, mở TV cho Thẩm Thanh Hoà, "Người muốn xem gì?" Vừa chuyển kênh vừa nói: "Người ngồi đây đi, em đi pha cho người ly mật ong." Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống rồi lên tiếng, "Để tôi làm, em nấu đồ ăn đi." Thẩm Giáng Niên đưa cho Thẩm Thanh Hoà cái điều khiển từ xa, đi vào bếp, một lúc sau mang ra một ly mật ong. TV tràn ngập tin tức giải trí và chủ đề xoay quanh Ngô Thi Nghiêu, xuất thân từ người mẫu và gần đây khá nổi tiếng. Người mẫu mã, đương nhiên thân hình sẽ nóng bỏng, thường xuyên xuất hiện trong các quảng cáo.
"Này không phải là Ngô Thi Nghiêu sao?" Thẩm Giáng Niên đưa nước, Thẩm Thanh Hoà mím môi, tuỳ tay chuyển kênh, nhẹ giọng hỏi: "Em quen cô ta à?" Thẩm Giáng Niên cười, "Thật ra em cũng muốn làm quen lắm, xin chữ ký xong rồi đi bán lấy tiền." Thẩm Giáng Niên đùa. Thẩm Thanh Hoà uống một ngụm nước, Thẩm Giáng Niên ngồi trên tay vịn của ghế sô pha, xoa xoa bả vai của Thẩm Thanh Hoà, hỏi: "Tối nay uống nhiều không?"
"Không nhiều lắm."
"Ừa, em vào bếp nha, người ở đây nghỉ ngơi đi."
"Được, đầu bếp Thẩm." Thẩm Thanh Hoà đùa giỡn với cô, Thẩm Giáng Niên đỏ mặt đẩy cô một cái, "Đừng có giễu cợt em, cẩn thận em hạ dược đó."
"Nếu xuân dược thì không cần hạ."
"Tại sao chứ?"
"Có em là đủ rồi."
Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, tim đập nhanh hơn, "Nếu người còn thế, em không muốn nấu ăn nữa." Thẩm Thanh Hoà nhướng mày, đàng hoàng uống nước mật ong. Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, mặt đỏ tim đập nhanh, mau tránh đi chỗ khác. Thẩm Thanh Hoà luôn đột ngột thả thính như thế, làm cô trở tay không kịp, mỗi lần như thế cô đều nằm kèo dưới, thật sự không cam lòng!
Cơ thể không có nghị lực cũng đành chịu, bị đùa giỡn cũng đành chịu, giờ nằm kèo dưới cũng đành chịu luôn. Thẩm Giáng Niên đi vào bếp, Thẩm Thanh Hoà ngồi trong phòng khách, điện thoại vang lên, cô cúi đầu nhìn, có tin nhắn WeChat gửi đến, Ngô: Sắp tới em đến Bắc Kinh tuyên truyền, em biết chị đang ở Bắc Kinh, em có thể gặp chị không?
Thẩm Thanh Hoà một tay cầm ly, tay kia trả lời: Không thể.
Ngô: Chỉ gặp chị mấy phút thôi, em rất nhớ chị.
Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Ngô: Dạo gần đây, em rất nghe lời, có nhớ chị cũng không đi tìm, lần trước ở Thượng Hải muốn đi gặp chị, nhưng mà MC kia nói, có lẽ chị không muốn gặp em, cho nên em chịu đựng đến giờ.
Thẩm Thanh Hoà vẫn không trả lời. Ngô: Chủ nhật tuần này, tôi có một chuyến quảng bá ở XX, Bắc Kinh, nếu chị có thời gian, đến đấy dạo chơi đi, em để lại vị trí VIP cho chị, được không?
Ngô: Làm ơn đi~ em chỉ nhìn chị thôi, cho dù đứng ở xa cũng được, em cũng sẽ ngoan, không làm phiền chị.
Thẩm Thanh Hoà uống gần hết nước mật ong và trả lời: Để xem sao.
Ngô: Em để giành cho chị một vé!
Thẩm Thanh Hoà: Để lại 2 vé đi.
Ngô: Được, chờ chị.
Thẩm Thanh Hoà không trả lời, đài lại được điều chỉnh trở lại, Ngô Thi Nghiêu đối mặt với câu hỏi của giới truyền thông về tình yêu, cô cười ngọt ngào: "Tôi vẫn chưa nghĩ tới, tôi muốn tập trung vào công việc." Người dẫn chương trình hỏi cô: "Vậy cô thích kiểu người thế nào?"
"Tôi thích người chín chắn, có tri thức."
"Vậy là người thông thái đúng không?" MC cười hỏi.
"Vậy thì chưa chắc."
"Trong lòng cô đã có hình mẫu lý tưởng cụ thể nào không?"
"Có."
"Có thể lén nói cho tôi biết được không?"
"Không thể." Ngô Thi Nghiêu tinh nghịch cười, "Này, có thể nào nói về bộ phim của tôi được không?"
Chủ đề quay trở lại với điện ảnh, nhưng sức nóng cũng tăng lên vì Ngô Thi Nghiêu nhắc đến chuyện tình cảm, Thẩm Thanh Hoà chuyển kênh khác, người này ở trên sân khấu đã lộng lẫy hơn xưa nhiều. Thẩm Thanh Hoà đặt điện thoại và điều khiển từ xa sang một bên, lặng lẽ đi đến nhà bếp và nghe thấy tiếng thì thầm bên trong.
"Này, Tiền Xuyến Tử, cậu bớt nói nhảm được không, mình chỉ muốn làm bữa ăn ngon cho người ta mà thôi."
"Này, ai bảo cậu nấu đâu, là mình nấu, mình nấu, không cần cậu nấu, mình phải đích thân nấu, cậu làm thì còn gì ý nghĩa nữa hả?"
"Cậu thôi đi, cậu nấu xong mang đến đây, mì còn ăn được không hả? Hơn nữa, Thanh Hoà nhà mình là kẻ khờ sao? Sao không phát hiện được chứ?"
"Phải rồi, là của nhà mình chứ chẳng lẽ nhà cậu à?"
Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, mím môi, nhà mình, a~
"Bảo bối à, nói đến làm mì, thật sự không có kỹ năng đặc biệt nào có thể làm mì ngon, bởi vì trọng điểm là sợi mì." Lê Thiển thở hồng hộc cười, "Nếu không, mình dạy cậu làm mì. "
"Mì cũng được, kiểu nào ăn ngon?"
"Mì ramen của Nhật ăn ngon đó, làm tonkotsu ramen đi."
"Vậy thì tonkotsu ramen."
"Bảo bối à, tonkotsu ramen thì thôi đi, cậu mua mì với đồ ăn kèm không phù hợp." Lê Thiển nói như bậc thầy đầu bếp vậy, "Món tonkotsu ramen, nấu nước súp cũng rất lâu, lần sau có thời gian, mình đến nhà dạy cho cậu."
"Cậu muốn chết à, nói cái gì đâu không à?" Thẩm Giáng Niên tức giận nói: "Mình nói cho cậu biết, câu nhanh lên đi, Thanh Hoà nhà mình đang đói."
"Vâng vâng vâng, Thanh Hoà bảo bảo nhà cậu đang đói, có bảo bảo mới thì không yêu tiền bảo bảo nữa." Lê Thiển hờn tủi nói, "Đêm khuya gọi điện thoại cho mình, chưa gì hết nói Thanh Hoà bảo bảo thế này, Thanh Hoà bảo bảo thế kia, Lê Thiển bảo bảo không phải là bảo bảo của cậu à?"
"....." Thẩm Giáng Niên đành phải nói: "Không phải mà, Tiền Xuyến Thử, cái dấm này của cậu, ăn không đúng nha."
"Không quan trọng, chỉ cần nói, cậu có yêu mình hay không!"
"Yêu yêu yêu, yêu cậu ở trong lòng, khó nói thành lời."
"Tạm được."
Thêm vài câu trêu chọc lần nhau, khi Thẩm Giáng Niên sắp phát giận, Lê Thiển nhanh chóng dỗ dành, "Được rồi, được rồi, bảo bối, mình dạy cho cậu, bắt đầu thôi."
Trong bếp, Lê Thiển từng bước dạy, làm sao nấu nước mì, ở ngoài phòng bếp, Thẩm Thanh Hoà đứng dựa người vào cửa, nghe tiếng động bên trong, tiếng dầu xèo xèo, nước sôi, thỉnh thoảng còn có mùi thơm bay ra.... Nhà, đây là cảm giác nhà phải không?
Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa bếp, Thẩm Giáng Niên đưa lưng về phía cô, vừa rửa rau vừa cảm thán: "Mình phải học nấu ăn cho ngon mới được, để làm món ngon cho Thanh Hoà nhà mình." Lê Thiển cười đùa bảo cô không có tiền đồ, "Cậu không bảo Thẩm Thanh Hoà nấu cho cậu ăn à?"
"Thanh Hoà nhà mình có nấu cho mình ăn, nhưng mà, mà càng thích nấu cho Thanh Hoà ăn."
"Tiêu rồi, tiêu rồi, sau khi yêu đương, đầu cũng hỏng luôn." Lê Thiển cố ý than thở, "Thảo nào Thẩm Thanh Hoà thích cậu, đúng là cô vợ ngốc nghếch."
"Cậu mới là cô vợ ngốc nghếch." Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng đáp, có chút buồn rầu nói: "Thật ra người ta chưa có nói thích mình, nhưng mà mình thấy chắc người ta cũng để tâm đến mình."
"Chưa có nói thích cậu mà cậu đã thế này, đến khi người ta nói thích, chắc cậu điên luôn ha."
"Bớt nói nhảm đi, đã rửa sạch nguyên liệu." Thẩm Giáng Niên đổi chủ đề, không muốn nghĩ tới chuyện đó, chỉ rước thêm phiền não.
Đến 22 giờ, một bát mì nóng hổi được dọn ra, trước khi cô cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên đã đe dọa Lê Thiển: "Nếu người ta ăn không được, cậu chờ đó cho mình." Lê Thiển đáp lại, "Có phải mình nấu đâu, đừng tìm mình, cúp máy đây, bái bai." Thẩm Giáng Niên cười xong, mới lấy hai cái chén sứ thanh hoa ra.
"Ăn mì thôi!" Đầu bếp xinh đẹp quyến rũ bưng một bát mì đi ra.
Thẩm Thanh Hoà ngồi ở bàn ăn, chờ, kéo ghế bên cạnh cô, "Tiểu đầu bếp cũng ngồi đi."
"Em ăn rồi, ngồi nhìn người ăn." Thẩm Giáng Niên cầm lấy một đôi đũa, "Đây là lần đầu tiên em làm, không biết ngon hay không." Cô rất xấu hổ, Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, "Người nấu có tâm, ăn sẽ ngon." Thẩm Giáng Niên khăng khăng muốn xem Thẩm Thanh Hoà ăn trước, người ta mới ăn được miếng đầu đã hỏi ăn có ngon không, Thẩm Thanh Hoà nói ăn ngon, Thẩm Giáng Niên ngay lập tức hài lòng.
Một bát mì, Thẩm Thanh Hoà chỉ ăn một nửa bát, Thẩm Giáng Niên làm nũng, Thẩm Thanh Hoà ăn thêm vài miếng nữa là hết. Thẩm Thanh Hoà đang định đứng dậy thu dọn, Thẩm Giáng Niên ngăn lại: "Để em, để em, người đi dạo trong phòng khách cho tiêu hoá đi."
Thẩm Giáng Niên ở trong bếp, nếm thử một miếng.... Hình như cô quên bỏ muối rồi? Không có mùi vị gì hết, Thẩm Giáng Niên im lặng đi ra bếp, thấy Thẩm Thanh Hoà đang đứng ở ban công, cô cầm điện thoại lên xem, đã 22 giờ 30, có một tin nhắn chưa đọc từ, đến từ Tiền Xuyến Tử: Đừng quên cho muối vào.
.... Mẹ kiếp, Thẩm Giáng Niên oán giận: Cậu nói sớm ghê! Muốn chém chết cậu! [Phòng đao]
Tiền Xuyến Tử: Bé đáng yêu của cậu sẽ offline sau 10 giây nữa.
Quên bỏ muối, tại sao Thẩm Thanh Hoà không nói, haiz, Thẩm Giáng Niên thở dài, Thẩm Thanh Hoà nghe thấy, "Sao vậy?" Thẩm Giáng Niên đi tới sau lưng cô, ôm lấy cô, cọ mặt vào lưng Thẩm Thanh Hoà, "Mì chưa cho muối vào, sao người lại không nói."
"Tôi luôn ăn nhạt." Thẩm Thanh Hoà vỗ nhẹ mu bàn tay Thẩm Giáng Niên, "Em có mệt không?"
"Người nạp năng lượng cho em, em sẽ không mệt."
"Hả?"
Thẩm Giáng Niên xoay người Thẩm Thanh Hoà lại, hôn lên môi người đối diện một cái, "Nạp năng lượng lần một." Thẩm Thanh Hoà giơ tay xoa tóc cô, "Y chang con nít." Thẩm Giáng Niên cảm nhận được sự cưng chiều của Thẩm Thanh Hoà, ngước mắt lên, nhón chân hôn lên môi một lần nữa, "Em rất thích người, Thẩm Thanh Hoà." Thẩm Thanh Hoà để Thẩm Giáng Niên hôn, nói: "Chủ nhật, em có việc gì không?"
"Người muón hẹn em à?" Thẩm Giáng Niên vui mừng khôn xiết.
"Nếu như có thời gian, tôi dẫn em đi một chỗ."
"Có thời gian, có thời gian," Thẩm Giáng Niên vội vàng nói, "Người nhớ kỹ, chỉ cần là người, em luôn có thời gian."
Đêm đó, hai người tự nhiên muốn ngủ cùng nhau, khi Thẩm Giáng Niên đầu tóc rối bù trở về, Thẩm Thanh Hoà đã ngồi ở bên giường.
"Em... muốn ngủ cùng giường với người." Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa, giống như một đứa trẻ bị bắt cai sữa, Thẩm Thanh Hoà không từ chối mà nói: "Phải ngoan đó." Chỉ cần được cùng giường, cái gì Thẩm Giáng Niên cũng đồng ý. Đã lâu không được ôm, khiến Thẩm Giáng Niên thở phào thoải mái, "Thoải mái thật~" Lưng vẫn cọ sát vào người Thẩm Thanh Hoà, chui vào lòng người ta.
Thẩm Thanh Hoà ôm cô, xoa nhẹ vành tai cô: "Không được cọ lung tung." Thế nhưng Thẩm Giáng Niên lại cọ thêm vài cái, "Làm vậy có cảm giác à?" Thẩm Giáng Niên cười gian hỏi, vừa nói vừa cố ý cọ vào ngực Thẩm Thanh Hoà.
Vào lúc đang hăng say cọ, đột nhiên tay Thẩm Thanh Hoà đặt lên ngực cô, gãi nhẹ một cái, khẽ hỏi: "Thế này có cảm giác không?" Lần này, bị tấn công bất ngờ, cơ thể Thẩm Giáng Niên run lên, co người lại, cơ thể dán sát lên Thẩm Thanh Hoà hơn, khẽ thở gấp, đỏ mặt thừa nhận: "Rất có cảm giác~"
"Ừa, cho nên, đừng có biết rồi còn hỏi." Thẩm Thanh Hoà ôm người vào trong ngực, nói: "Ngủ ngon, nếu không tôi phạt em." Thẩm Giáng Niên cuộn ngón chân, tai đỏ bừng. "Phạt thế nào?"
"Muốn biết à?"
"..." Cô rất muốn biết, thậm chí còn liều mạng nói trước, "Ừa."
"Em có thể thử." Thẩm Thanh Hoà nói với giọng đe dọa: "Tuy nhiên, tôi có thể cảnh báo với em trước là em sẽ hối hận, đừng có thử." Thẩm Thanh Hoà không nói thế thì còn đỡ, đối với tiểu sư tử hay tò mò, lời này của Thẩm Thanh Hoà, lại làm trỗi dậy cơn hứng thú của Thẩm Giáng Niên, cô trở người, đè lên người Thẩm Thanh Hoà, thở dốc nói: "Vậy em phải thử."