Trước khi mở mắt ra, Tần Thư đã biết mình đang ở đâu, thân là bác sĩ, cô đã quá quen thuộc với mùi này.
Đến bệnh viện, hoá ra vẫn còn có người quan tâm đến sống chết của cô sao? Dù sao thì cũng chẳng phải những người thân xấu xa kia. Tần Thư mí mắt nặng trĩu, nhắm mắt lại nghĩ, nhất định không phải Lê Thiển, rất có thể là Thẩm Giáng Niên.
Khi cô thật sự mở mắt ra, Tần Thư kinh ngạc phát hiện, Lê Thiển đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cô, thoạt nhìn giống như một người biết quan tâm đến hình tượng của mình, ngay cả khi ngồi cũng như đang ngủ đều có dáng vẻ ngay thẳng.
Có một chiếc giường bên cạnh, nhưng Lê Thiển vẫn ngồi mà ngủ, chẳng lẽ.... Lại tự mình đa tình nữa rồi à? Tần Thư trong lòng đau xót.
Đã lâu lắm rồi, rất lâu, lâu đến mức cô không nhớ nổi lần cuối công khai nhìn Lê Thiển như thế là khi nào.
Nhất vãn vạn năm, có thể là nói ngoa, gặp gỡ một ai đó, chẳng phải từ cái nhìn đầu tiên mà bắt đầu hết thảy sao? Còn nhớ lúc nhập học, có nhiều học sinh tụ tập, nhưng từ ánh mắt đầu tiên cô đã nhìn thấy Lê Thiển trong đám đông.
Người khác thì ăn mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, mà cô ấy lại mặc chiếc váy ca rô kẻ sọc, làm đôi chân của cô ấy trở nên vô cùng thon thả, tóc của người khác dài hay ngắn đều là màu đen, nhưng chỉ có cô ấy là có những lọn tóc gợn sóng vàng óng thanh tú, dưới ánh mặt trời như những gợn sóng lăn tăn; người khác đến giống như là bị ép buộc, còn cô ấy thì nở nụ cười tươi sáng, khiến ai cũng phải nhìn cô ấy.... Cả người cô ấy đều toả sáng, thế nhưng lại ôm một cô gái nhỏ, không ngại ánh mắt người khác mà kề tai to nhỏ.
Ấn tượng đầu tiên của Tần Thư chính là, người này thật sự rất dạng dĩ, cũng không có bao nhiêu dè dặt. Có rất nhìn người bàn tán về Lê Thiển, Tần Thư nghe không ít, có không ít chữ 'lãng', thế là cô liếc mắt nhìn những kẻ bàn tán kia, cũng nhìn Lê Thiển thêm một ánh mắt. Có lẽ, chính ánh mắt này là mầm mống, để các cô có thể gặp được nhau, Lê Thiển không hề đề phòng mà cười rộ lên, Tần Thư không thể ngờ được, sẽ có một người xa lạ cười như thế với cô, nhưng cô lại đứng một mình trong góc... Lê Thiển vẫy tay chào, Tần Thư theo quán tính cũng vẫy tay chào theo, Lê Thiển lại cười, lần này đã xác định được là Lê Thiển cười với cô.
Nụ cười kia, dưới ánh nắng mặt trời, mang theo hơi ấm, mang theo ánh sáng, chiếu rọi vào lòng người. Thật ra, sống dạng dĩ cũng khá tốt, Tần Thư cúi đầu nghĩ vậy.
Vốn tưởng rằng lần đầu tiên gặp mặt sẽ khó có thể gặp lại, không nghĩ tới bọn họ học cùng một lớp, lúc đó Tần Thư nghĩ tới hai chữ "duyên phận", nhưng lại lần nữa gặp nhau, cô tích góp đủ can đảm đến chào hỏi, thế nhưng bị làm lơ.
Lê Thiển đối xử với cô, như chưa từng gặp nhau, không biết sao bản thân cảm giác như bị lừa.
Bây giờ, Lê Thiển có chút luộm thuộm, có lẽ đi khá vội, không kịp trang điểm, tóc có chút rối.
Nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn muốn miêu tả cô gái này bằng hai chữ xinh đẹp. Bạn thấy đấy, khi cô ấy không cười, lông mày và mắt của cô ấy đều cong lên, khi cô ấy cười lại càng quyến rũ hơn.
Đột nhiên, Lê Thiển thức giấc, Tần Thư không kịp đề phòng đã bị Lê Thiển bắt gặp.
"Tỉnh rồi à?" Lê Thiển bị ánh nhìn chằm chằm của Tần Thư làm cho giật mình, Tần Thư thu hồi tầm mắt, đẹp thì đẹp đó, nhưng vẫn khờ lắm, biết rồi còn hỏi.
Nhưng mà trong mắt Lê Thiển, thì giống như bị ghét bỏ, "Thái độ của cậu là sao hả!" Hơn nửa đêm cô vất vả ở đây, thái độ sao đây?
"Đây là thái độ nên có của một người làm phiền người khác sao?" Lê Thiển rống lên.
"Tôi đâu có cầu xin cậu." Tần Thư dùng sức đáp lại, Lê Thiển thiếu chút nữa tức giận nhảy dựng lên, "Sao cậu có thể nói chuyện vậy hả?" Tần Thư trầm mặc, trong lòng thở dài.
Lê Thiển thở hổn hển, không nói nên lời: "Được rồi, tôi không hơn thua với người bệnh, bát tự chúng ta không hợp nhau, không để ý đến cậu nữa." Tần Thư nghiêng đầu, Lê Thiển diễn giải đây là người này không thích nghe cô nói.
Hai người dứt khoát không nói chuyện, Lê Thiển nhắm mắt lại, niệm phật, không được tức giận, thức khuya đã hại thân rồi, không thể tức giận nữa.
Mẹ kiếp, đồ cầm thú đáng chết! Để xem có làm phiền người khác không! Nói là không để ý đến Tần Thư nữa, nhưng thuốc gần truyền xong, Lê Thiển lại rung chuông báo.
Y tá đến, lại hỏi thăm tình huống, Tần Thư nhẹ giọng trả lời, khiến Lê Thiển ở bên cạnh tức giận không thôi, mẹ kiếp, con nhỏ này cố ý mà, nói chuyện với người khác thì nhẹ nhàng lắm, còn nói chuyện cô như kẻ điên quên uống thuốc.
Tần Thư tỏ ý truyền thuốc xong sẽ xuất viện, ý của y tá bảo cô ở lại một đêm để theo dõi, Tần Thư nhất quyết đòi về, cô y tá liếc mắt nhìn Lê Thiển đang đi cùng cô. Lê Thiển lạnh lùng liếc một cái, y tá không dám nói gì thêm, "Vậy truyền xong bình này rồi tính tiếp." Cô nhớ còn có một người đi theo nữa, người kia ôn nhu dễ tính xinh đẹp, đi đâu rồi chứ?
Lê Thiển không có ý định khuyến Tần Thư nữa, lát nữa Thẩm Giáng Niên muốn khuyên thì để Thẩm Giáng Niên khuyên, cô không muốn bị chọc tức chết. Lê Thiển ngồi ở đó, híp mắt vờ nghỉ ngơi, nghe tiếng từ chỗ Tần Thư, một lát sau tiếng động lớn hơn, Tần Thư ngồi dậy.
"Làm gì thế?" Lê Thiển không nhịn được vẫn hỏi.
"Vệ sinh."
"...." Cô lắm miệng làm chi không biết, Lê Thiển đành hỏi, "Cần hỗ trợ không?"
"Không cần."
"Được!" Với cái đức hạnh này, có chết cũng không thèm giúp. Tần Thư một tay với lấy chiếc lọ treo, nhưng nó được treo chặt với cao, nên cô đành giơ tay đang ghim kim lên, máu bắt đầu chảy ngược.
Lê Thiển nhìn thấy, Tần Thư nửa quỳ ở đó, hai tay run run, không nhìn nổi nữa, đột nhiên đứng dậy, chặn lại Tần Thư tay, "Tránh ra."
Tần Thư rất yếu, mới động tí giờ đã thở dốc, mở miệng nhờ Lê Thiển giúp, cô không muốn. Cho nên, lúc Lê Thiển lấy được lọ thuốc xuống, cô liền giành lấy, nói cảm ơn, xuống giường.
Lê Thiển tức giận đến mức cạn lời, không cần giúp là tốt, cô không muốn phục vụ tên cầm thú này đi vệ sinh. Lê Thiển đứng trước cửa nhà vệ sinh, không thể không thừa nhận, cô vẫn lo lắng. Sợ Tần Thư ngã trong nhà vệ sinh, lúc đó mà quần đang cởi nữa thì tình huống khá xấu hổ.
Lăn lộn một hồi, Lê Thiển mới nhớ tới, Thẩm Giáng Niên đi đâu vậy? Ra ngoài cũng lâu lắm rồi. Lê Thiển lập tức gọi cho Thẩm Giáng Niên, một hồi mới nghe máy, "Alo~" Thẩm Giáng Niên thở gấp.
"Cậu làm sao thế? Giờ này còn luyện tập à?"
"A~ sao thế?" Thẩm Giáng Niên hỏi.
Lê Thiển giải thích đại khái ý của cô y tá, Thẩm Giáng Niên nói: "Mình quay lại ~ngay đây." Không chỉ thở gấp mà giọng còn mềm mềm. Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, Lê Thiển còn bực bội, tối khuya còn chạy bộ à?
"Sớm muộn gì cũng nghẹn chết." Thẩm Giáng Niên thở gấp, cắn môi Thẩm Thanh Hoà.
"Có cần tôi chờ em không?" Thẩm Thanh Hoà vỗ vỗ người không chịu xuống.
"Cần cần cần." Thẩm Giáng Niên bị trêu chọc, cả người sắp bốc cháy, nếu không phải vì tình huống đặc biệt, cô cũng sẽ quấn lấy Thẩm Thanh Hoà một hồi, cho dù không tiến vào a.
Thẩm Giáng Niên rất không cam lòng, mỗi lần cô ướt, mà trông Thẩm Thanh Hoà không sao hết, cho nên trước khi đi, còn đe doạ, "Đêm nay nếu có thể ở cùng nhau, em kệ người có cần em hay không, em cũng muốn."
Thẩm Thanh Hoà cưng chiều cười cười, "Vào phòng bệnh trước đi rồi tính tiếp." Thẩm Giáng Niên đến nhà vệ sinh thay quần lót mới, lau chất lỏng trơn trượt, cả người khô héo, cô rất nhớ Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên vừa trở về, Lê Thiển liền bị mắng: "Sao cậu có thể để cậu ấy đi vệ sinh một mình hả!" Thẩm Giáng Niên gỡ cửa, Tần Thư đáp, "Sắp xong rồi." Cô đoán không sai, là Thẩm Giáng Niên đưa cô vào viện, sao có thể là Lê Thiển được.
Truyền thuốc xong, Tần Thư nhất quyết đòi về nhà, Thẩm Giáng Niên bất lực, đêm nay, không có cách nào ở cùng Thẩm Thanh Hoà.
Ý định ban đầu của Thẩm Giáng Niên là để Lê Thiển đi cùng cô ấy, cuối cùng, Lê Thiển đưa cô và Tần Thư đến nơi, thì tổng chào mà đi, còn không hô tên người bệnh, sợ bị chọc tức chết.
Đến cửa nhà, Thẩm Giáng Niên lấy chìa khóa mở cửa, Tần Thư đột nhiên nói: "Mất công cậu rồi, còn nhớ rõ."
Thẩm Giáng Niên mở cửa dừng lại một chút, không quay đầu lại nói: "Không phải mình, là Tiền Xuyến Tử." Tần Thư sửng sốt, trong lòng có chút phức tạp, "Đừng thấy cậu ấy miệng lưỡi sắc bén, thật ra cậu ấy rất chu đáo, chứ không sao có nhiều bạn như thế được." Thẩm Giáng Niên nói.
"Ừa." Tần Thư trầm ngâm một lát, "Vậy thì thay mình cảm ơn cậu ấy."
"Cảm ơn tự nói đi." Thẩm Giáng Niên tức giận nói, "Các cậu có phải người lạ đâu, còn nữa, cậu sống có một mình, nên kết bạn nhiều thêm đi." Thẩm Giáng Niên thật sự rất lo lắng, cô ấy ở một mình, ốm đau cũng không có người chăm sóc.
"Ừm, mình nên cảm ơn các cậu." Tần Thư ngồi ở bên giường, cúi đầu nói: "Là mình làm phiền các cậu."
Thẩm Giáng Niên rít lên một tiếng, nghiêm túc nói: "Nếu cậu còn thế, mình sẽ giận đó. Chúng ta là bạn mà, cậu nói gì đâu không vậy." Tần Thư cười hiền hoà.
Tần Thư ngủ thiếp đi, Thẩm Giáng Niên thấy cô đã ngủ nên sang phòng ngủ khác nằm một lúc, nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được nên gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà, đáng thương nói, "Nhớ người, nhớ người, nhớ người."
Thẩm Thanh Hoà: Nhớ tôi cái gì?
Thẩm Giáng Niên đã đọc nó nhiều lần, và câu trả lời giống nhau hiện lên trong đầu cô, tim cô đập thình thịch: Trả lời: Người đoán xem
Thẩm Thanh Hoà: Nhớ tôi làm yêu em à.
Ông trời ơi, chắc ông mới mở thông tư tưởng cho trưởng quan nhà tôi đúng không! Thẩm Giáng Niên: Vậy người muốn hay không?
Thẩm Thanh Hoà: Bây giờ sao?
Trái tim của Thẩm Giáng Niên đập loạn xạ, trả lời: Giờ em điên cuồng muốn người làm em.
Bên kia đang gõ.
Thẩm Giáng Niên kẹp chặt hai chân, tâm xao động, cả người gợn sóng, thêm chút gió nữa thành bão tố.