Tốc độ của Thẩm Giáng Niên buộc phải chậm lại, phía trước và phía sau cô có nhiều xe hơn, đặc biệt là chiếc phía trước, có vẻ như tốc độ cố ý giảm lại.
Thẩm Giáng Niên muốn đi nhanh hơn vào trong con đường tối không đèn, nhưng bị xe phía trước chặn lại, cô chỉ còn cách giảm tốc độ lại.
Thẩm Giáng Niên cố tình bấm còi, nhưng chiếc xe phía trước dường như không nghe thấy, Thẩm Giáng Niên muốn chửi thề trong bụng. Cô nhìn phía sau, chiếc xe kia vẫn đi theo.
Sau có cảm giác như là hai chiếc xe trước sau này cố ý vậy? Thẩm Giáng Niên có chút suy nghĩ, chẳng lẽ cô đắc tội với ai rồi sao?
"Thẩm tổng, tốc độ xe đã giảm lại." Có người ngồi trên xe phía trước báo cáo tình huống.
Từ lúc Thẩm Giáng Niên vào khu vực thành phố Bắc Kinh, Thẩm Thanh Hoà đã biết, vệ sĩ hiếm khi nói đùa, "Thẩm tổng, tốc độ xe của cô ấy, có khi có thể bay lên luôn." Thẩm Thanh Hoà biết kỹ thuật lái xe của Thẩm Giáng Niên khá tốt, nếu bình thường lái xe mà không kẹt xe, thì đi cũng vun vút, "Ép cô ấy đi vào đường chính."
Thẩm Giáng Niên cáu kỉnh, chiếc xe phía trước càng ngày càng chậm, mẹ kiếp, đang bò à? Nếu không phải là một người phụ nữ yếu đuối, cô đã bước xuống xe hỏi ý anh sao rồi.
Xe phía trước càng lúc càng chậm, xe phía sau thì tăng tốc, Thẩm Giáng Niên thấy bản thân bị kẹp ở giữa. Càng nghĩ càng thấy không đúng, để an toàn, ở ngã tư tiếp theo, Thẩm Giáng Niên từ con đường tối đi ra, dù sao đường rộng lớn vẫn ổn hơn, nhưng mà hơi nhiều xe.
"Thẩm tổng, đã ra đường chính."
"Cho ngươi khác đi theo."
Lòng Thẩm Giáng Niên nóng như lửa đốt, nhìn đồng hồ, đã sắp 10 giờ rồi. Cũng không biết Thẩm Thanh Hoà đã ăn chưa, lỡ đâu đói thì phải làm sao đây? Thẩm Giáng Niên cũng cảm thấy đói.
Làm cơm hộp, việc này không thể một mình Thẩm Giáng Niên có thể làm xong. Lần nào, cũng đều có Lê Thiển giúp đỡ, lần này Thẩm Giáng Niên do dự, Tần Thư vẫn còn bệnh, cô vẫn nên gọi điện thoại hỏi thăm tình hình thế nào.
"Cậu ta ổn rồi." Lê Thiển hừ một tiếng, "Còn có sức cãi nhau với mình nữa đó."
"Cậu không có bắt nạt cậu ấy chứ?
"Hừ! Cậu có phải bạn thân mình không thế hả?"
"Phải, phải, phải mà, hôm nay cậu có nấu cơm cho cậu ấy không?"
"Bà đây đang ở ngoài mua gạo, còn muốn làm thế nào nữa?"
Thẩm Giáng Niên ngạc nhiên, Lê Thiển vậy mà còn đi mua gạo, "À chuyện là...." Thẩm Giáng Niên hạ giọng, Lê Thiển hỏi, "Sao nữa?"
"Mình...." Thẩm Giáng Niên thấy hơi xấu hổ, Lê Thiển biết gì đó, "Cậu cũng không cần ngại với mình, mình là gì của nhau chứ."
Thẩm Giáng Niên thành thật nói, cô cần Lê Thiển giúp đỡ làm cơm hộp, Lê Thiển hỏi: "Lại làm nữa à?"
"Ừ."
"Sao lần nào cũng là cậu làm hết thế hả?"
"Thôi mà, mình thích làm cho người ta ăn."
"Cậu không cần thể diện à? Giờ ý cậu là mình làm cho người ta thay cậu đúng không?"
Thẩm Giáng Niên vốn dĩ đã ngại, bị Lê Thiển nói thẳng như thế, nhịn không được, "Vậy thôi, để mình về nhà làm."
"Này, này?" Lê Thiển kêu lên hai tiếng, phát hiện điện thoại đã cúp máy.
Mẹ kiếp, vậy là giận rồi à? Lê Thiển có chút sợ, vội vàng gọi điện thoại lại cho Thẩm Giáng Niên, lần thứ nhất Thẩm Giáng Niên không nghe, lần thứ hai, Thẩm Giáng Niên mới chịu nghe, giọng điệu không tốt mấy, "Gì nữa?"
"Cậu giận à?" Lê Thiển thăm dò hỏi.
"Không có."
"Ôi thôi mà, người ta đau lòng cho cậu mà." Lê Thiển còn mang theo chút ấm ức, "Cậu tới nhà cầm thú đi, mình làm cho cậu, sẵn tiện qua thăm cậu ta luôn đi, để cậu khỏi nhớ thương người ta."
Lê Thiển đã nói vậy, Thẩm Giáng Niên cũng đồng ý, nhưng mà ở trong lòng tự lập kết hoạch, lúc có thời gian sẽ tự nghiên cứu nấu ăn, không thể dựa vào bạn thân mãi được.
Tần Thư đứng dựa vào khung cửa phòng bếp vô cùng ngạc nhiên, lúc đi một người sao lúc về lại hai.
"Đỡ hơn chưa?" Thẩm Giáng Niên cười hỏi, Lê Thiển xách theo túi gạo đi vào trong bếp, lúc đi lướt qua, Lê Thiển ngước mắt nhìn Tần Thư, "Sao nữa? Bệnh sao không đi nghĩ dưỡng bệnh đi, tính đứng đây là cướp à?"
"Đỡ hơn rồi." Tần Thư rút tay sờ sờ mũi, thần sắc không thoải mái. Lê Thiển đi vào, Tần Thư quay đầu lại nhìn một cái, không biết có phải đã bị phát hiện rồi không.... Tần Thư nằm ở ngoài nghỉ ngơi hồi lâu, hồi phục một chút sức mới nhớ tới chuyện này.
"Trong nhà các cậu, nhìn giống như là cuộc sống rất bế tắc, nghèo rớt mồng tơi." Thẩm Giáng Niên xách đồ ăn đi vào phòng bếp theo.
"Hai đứa đi ra ngoài nói chuyện, đừng cản trở mình nấu ăn." Lê Thiển không quay đầu lại, "Mời hai bạn xác nhận lại đơn đặt hàng, một cháo, một cơm hộp."
"Phải!" Thẩm Giáng Niên giơ tay, "Mình muốn cơm hộp tình yêu, làm theo kiểu đó đi, mình muốn thêm một cái trứng chiên tình yêu."
"Được." Lê Thiển xác nhận, "Đơn đặt hàng của bạn đã thành công.". Ngôn Tình Nữ Phụ
"Tôi không muốn ăn cháo, muốn ăn đồ ăn." Tần Thư nói.
"Đơn đã đặt không thể sửa."
"Sao cậu ấy lại có thể?"
"Cậu là cậu ấy à?" Lê Thiển quay đầu lại, nghiêm túc hỏi.
"Không phải...." Tần Thư đứng ở cửa, vô tội đáp.
"Cho nên, cậu và cậu ấy không được đối đãi như nhau." Lê Thiển không chút lưu tình nào. Thẩm Giáng Niên đứng bên cạnh, thấy Tần Thư cúi đầu không nói lời nào, liền giảng hoà, "Cậu ấy còn bệnh, sao cậu...."
"Cơm hộp tình yêu còn muốn hay không?" Lê Thiển hùng hổ hỏi, Thẩm Giáng Niên rén: "Muốn."
"Thế thì cùng nhau cút xéo." Lê Thiển hạ lệnh đuổi, Thẩm Giáng Niên nhanh như chớp cuốn gói chạy đi, nghe thấy Lê Thiển la lên, "Mình nói cùng nhau cút xéo!" Thế là Thẩm Giáng Niên quay lại kéo Tần Thư, "Đi thôi."
Thẩm Giáng Niên lén hỏi Tần Thư, xem Lê Thiển có bắt nạt cô ấy không, Tần Thư lắc đầu. Thẩm Giáng Niên vẫn an ủi Tần Thư, nói Lê Thiển là người thẳng tính như vậy, không có ý xấu đâu, đừng tức giận với cậu ấy.
Tần Thư cười, "Ừ." Thật ra, với cô mà nói, cảnh này như đang mơ, Lê Thiển còn ở trong bếp nấu cho cô ăn.
Cháo với cơm gần như cùng lúc đưa ra, Lê Thiển làm việc, đương nhiên Thẩm Giáng Niên yên tâm, nhưng làm xong cơm mới phát hiện không có hộp.
"Mình đi mua." Thẩm Giáng Niên nóng lòng muốn đi mua, Lê Thiển kêu lại, "Cậu chờ chút, mình kiếm thử."
Lê Thiển vừa mở tủ chén ra, thì Tần Thư đứng ở cửa, gấp rút la lên, "Đừng lục lung tung!" Khiến Lê Thiển và Thẩm Giáng Niên giật mình.
"Tôi lục thì sao nào?" Lê Thiển bắt đầu nổi cáu, phản ứng cũng thái quá rồi đó? Cô có trộm cắp cái gì đâu.
Thẩm Giáng Niên cản lại, không cho Lê Thiển lục, "Mình muốn tìm hộp đựng."
"Mình tìm cho cậu." Tần Thư đi lại, Thẩm Giáng Niên cố ý kéo Lê Thiển đi ra ngoài, mỗi người đều có cuộc sống riêng, Thẩm Giáng Niên hiểu.
Lê Thiển thở hồng hộc tức giận, Thẩm Giáng Niên kéo cô đi, đẩy đẩy mấy cái, ý bảo đứng mở miệng. Lê Thiển vứt tay Thẩm Giáng Niên ra, đi khỏi bếp.
"Ở sâu bên trong, sợ cậu không tìm thấy." Tần Thư cũng thấy, phản ứng của cô thái quá, nhưng mà đành chịu.... Hộp cơm cô đựng cho Lê Thiển ở ngay trong tủ chén, cô không muốn bị phát hiện.
Đã làm xong cơm hộp, Thẩm Giáng Niên muốn rời đi, lại lo lắng chuyện của Tần Thư và Lê Thiển, Tần Thư vui vẻ nói: "Hai người đi đi, mình không sao."
Lê Thiển nghe câu này, lập tức đi thẳng ra ngoài, Thẩm Giáng Niên có kéo cũng không kéo lại được, đành đi theo: "Ngự y, cậu ăn cháo xong thì đi nằm nghỉ ngơi đi nha, lát nhắn WeChat." Thẩm Giáng Niên vội vã đi ra cửa, xém chút nữa đụng phải Lê Thiển đứng cửa chờ cô."
"Vội vàng hấp tấp, coi chừng quăng hộp cơm." Lê Thiển nhắc nhở.
"Cơm hộp sao mà quan trọng bằng cậu được." Thẩm Giáng Niên nắm tay Lê Thiển kéo đi, "Cậu đừng giận nữa mà, được không?"
"Ai tức giận với cậu ta chứ, nghĩ hay lắm." Lê Thiển hừ một tiếng, "Có muốn mình đưa cậu đi không, Thẩm Thanh Hoà ở đâu?"
"Mình còn chưa hỏi ở chỗ nào, có cần mình đưa cậu về không."
"Không cần, mình có lái xe đến." Lê Thiển từ chối, cô cúi đầu nghịch điện thoại, trong lòng thở dài, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng rồi lại không thể nói.
"Còn ở văn phòng, mình qua đó." Thẩm Giáng Niên nói, Lê Thiển ừ một tiếng, "Đi đi, mình về nhà."
Hai người tạm biệt nhau, đi đến nói mà tự mỗi ngươi muốn. Lê Thiển cau mày, vẫn không hít thở thông, mỗi lần nhìn thấy Tần Thư, cả người cô đều khó chịu, vẫn là bớt gặp nhau đi.
Đếm khuya, giao thông thông suốt, Thẩm Giáng Niên định tiếp tục bay, Thẩm Thanh Hoà gọi điện thoại tới, Thẩm Giáng Niên giật mình, "Sao thế hả? Trưởng quan."
"Em chạy quá tốc độ." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nói vậy, Thẩm Giáng Niên lập tức giảm tốc độ, "A... còn chưa vượt quá tốc độ cho phép mà, sao người biết?"
"Bình tĩnh mà lái xe, tôi còn ở Nhã Nại, không đi đâu, cũng không biến mất."
"Ừa~" Thẩm Giáng Niên trong lòng mềm nhũn, "Người đang đợi em sao, có phải là đang chờ em thôi không đúng không?"
"Tôi tăng ca." Thực ra, thì đang đợi Thẩm Giáng Niên.
"Hừ." Thẩm Giáng Niên hừ một tiếng, "Chẳng nói được lời hay gì hết, không cho ăn nữa."
"Em có chắc em làm được không." Thẩm Thanh Hoà hỏi một câu, rõ ràng đang cao giọng nhưng lại mang theo ý châm chọc.
"Chắc."
"Chờ em đến rồi tính." Thẩm Thanh Hoà cười một tiếng, "Tôi có điện thoại cần nghe, ngoan nghe lời, lái xe chậm lại." Thẩm Giáng Niên có cảm giác chờ mong, cô cứ cảm giác là Thẩm Thanh Hoà sẽ cho cô một bất ngờ.
Lê Thiển vừa tới cửa nhà, tắt máy xe, cô mới nhớ một chuyện, túi xách cô vẫn còn ở nhà Tần Thư.
Mẹ nó! Chìa khoá nhà ở trong túi, thế là Lê Thiển lại phải quay xe. Tới nhà Tần Thư, cô trực tiếp mở cửa, giật mình một cái, "Cậu làm gì thế?"
Tay Tần Thư run run, kim bị trượt, trông có vết máu, "Sao cậu lại quay lại?" Lần đầu tiên dùng giọng bình thường hỏi.
"Cậu tự tiêm à?" Lê Thiển không thể tin được.
"Ừ...." Tần Thư chậm rãi nói, hỏi: "Cậu để quên gì à?" Đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Tự lấy đi rồi mang đi đi, nhớ đóng cửa giúp tôi."
Lê Thiển đi đến trước mặt Tần Thư, nhìn trên mu bàn tay có vài lỗ kim rỉ máu, "Cậu là lang băm à?"
Tay Tần Thư run run, đành chịu. Lê Thiển đứng gần, thấy sắc mặt cô đỏ bừng, lấy tay sờ, "Cậu lại phát sốt à." Lê Thiển bảo Tần Thư đi bệnh viện, Tần Thư kiên quyết nói tự tiêm được rồi, cuối cùng dưới sự phối hợp của Lê Thiển thì cũng xong.
Hai người đều mệt rũ rượi, "Cảm ơn." Tần Thư nói. Lê Thiển liếc mắt cô một cái, không thèm nói chuyện.
Lúc đi lấy túi, thấy cháo cô nấu, đã nguội lạnh, Tần Thư không ăn, "Cậu chê phải không?" Tần Thư bưng chén ra chất vấn.
"Không phải."
"Không phải thì ăn ngay cho tôi!"
Không phải chê mà là không nỡ ăn.... Tần Thư làm như muốn bưng chén lên ăn, Lê Thiển tức giận, "Đã nguội rồi, ăn cái gì mà ăn!" Giành cái chén lại, Lê Thiển mang đi hâm nóng, Tần Thư thở phào nhẹ nhõm cuộn người trên sô pha.
Cuối cùng, Thẩm Giáng Niên cũng đã đến Nhã Nại, thấy một chiếc xe từ Nhã Nại rời đi, xe màu đỏ chạy chậm. Lúc Thẩm Giáng Niên xuống xe, đã nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, cô vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ: "Thẩm Thanh Hoà!" Cô gọi to.
Thẩm Thanh Hoà quay người đứng đó đợi cô, Thẩm Giáng Niên chạy một mạch đến bên cạnh, trong mắt hiện lên nụ cười: "Chờ không nổi, muốn xuống tận nơi đón em à?" Thẩm Thanh Hoà hỏi cô lạnh không, Thẩm Giáng Niên lắc đầu.
"Trưởng quan~" Trong thang máy, Thẩm Giáng Niên lén thò tay vào túi áo khoác của Thẩm Thanh Hoà, nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà, có gì đó cào xước, "Gì thế?" Cô chạm vào.
"Vé." Thẩm Thanh Hoà nói.
"Vé gì thế?"
"Mai nói cho em biết."
Thẩm Giáng Niên không hỏi nhiều, đến nhà ăn, Thẩm Thanh Hoà đi rửa tay, Thẩm Giáng Niên ngồi ở bàn chờ. Trong lúc nhàm chán, thì thấy điện thoại Thẩm Thanh Hoà đặt bên cạnh sáng lên, thị lực Thẩm Giáng Niên rất tốt, lập tức thấy rõ tin nhắn.
Ngô: Đêm nay, trong mộng hẹn gặp chị, ngày mai chờ chị đến.