Tân Vĩ Đồng.
Đứng cách cô chưa đầy mười bước, chiếc áo khoác trên người cô ấy kiểu dáng thế mà lại giống chiếc mà Thẩm Thanh Hoà mặc tối qua, chiếc áo mỏng manh rất kén dáng, nhưng mà cũng dễ tôn lên dáng người.
Bà ngoại.... bà có cần phải tính chính xác như vậy không? Thật quái lạ.
“Đúng là em à, đã lâu không gặp.” Tân Vĩ Đồng đi đến về hướng cô, khoảng cách càng ngày càng gần, trên mặt không giấu ý cười. Nếu đã là oan gia ngõ hẹp, Thẩm Giáng Niên sẽ không lùi bước, nhưng nhớ đến lời nói của Quan Chi Viện, Thẩm Giáng Niên có chút không muốn liên lạc với Tân Vĩ Đồng, cô lịch sự nói: “Xin lỗi, có phải cô nhậm lầm người rồi không?”
Rõ ràng, Tần Vĩ Đồng rất bất ngờ, lập tức cười nói: “Con người thường hay quên, để chị giới thiệu lần nữa với em, chị là học tỷ ở trường đại học của em, lớn hơn em 2 tuổi, Tân Vĩ Đồng.” Mẹ kiếp, đến lời giới thiệu cũng giống như năm đó, cả nụ cười kia cũng thế, Thẩm Giáng Niên hốt hoảng cứ ngỡ như quay về thời đại học, “Chị sẽ không nhận nhầm người đâu, Thẩm Giáng Niên à.” Giọng của Tân Vĩ Đồng đầy chắc chắn.
“A, Tân Vĩ Đồng, nhớ ra rồi.” Người ta đã trực tiếp nói ra họ tên rồi, nếu cô còn vờ quên nữa thì rất buồn cười, nhưng mà sau thời gian dài gặp lại, giờ còn muốn làm học tỷ của cô, nghĩ hay lắm ha.
“Đã lâu không gặp.” Tân Vĩ Đồng tựa hồ không để ý chuyện Thẩm Giáng Niên gọi thẳng họ tên cô, tâm trạng hình như rất tốt.
“Ừm, đúng vậy.” Thẩm Giáng Niên chiếu lệ nói: “Sao đột nhiên lại về nước?” Hai người đứng đó không biết nên nói gì, luôn cảm thấy khó xử. Thẩm Giáng Niên đã bắt đầu nghĩ sẽ duyên dáng xoay người rời đi như thế nào.
“Muốn làm chuyện mà bản thân thích cho nên mới về.” Nụ cười rạng rỡ của Tân Vĩ Đồng, làm Thẩm Giáng Niên có chút chướng mắt, gương mặt này không có quá nhiều thay đổi, đường nét rõ ràng, hốc mắt sâu khiến ánh mắt sâu thẳm, giống như đang cất chứ cả thế giới thần bí. Người này, tuy đẹp thì có đẹp thật đó, nhưng mà cái gai trong lòng Thẩm Giáng Niên vẫn còn ở đó, nhìn thấy thế nào cũng thấy quá giả tạo. Khi đó, cũng chính là khuôn mặt này, gương mặt tươi cười rạng rỡ không mang theo đề phòng kia, khiến cô buông lỏng cảnh giác, cho nên mới mệt lòng, “Ừm, vậy chúc chị ở Trung Quốc vạn sự tốt lành, tôi có việc nên đi trước.” Thẩm Giáng Niên lười nói nhiều, xoay người định rời đi, nhưng cổ tay đột nhiên bị kéo, Thẩm Giáng Niên nhíu mày, vẻ không vui thoáng qua, quay đầu lại vẫn lịch sự nói: "Tân Vĩ Đồng, chị có chuyện gì thì cứ nói, tôi không thích ở trên đường lôi lôi kéo kéo.”
Tân Vĩ Đồng lập tức buông tay: "Tiểu Niên, em có thời gian cùng đi ăn một bữa không?”
“Không có.”
“Vậy, em cho chị phương thức liên hệ đi, có thời gian lại hẹn.”
“Tân Vĩ Đồng, tôi không muốn đi ăn cùng chị, đừng tìm tôi.” Thẩm Giáng Niên sắc mặt lạnh lùng, ngữ khí càng thêm lãnh khốc.
“Chuyện năm đó, em còn tức giận sao?” Gương mặt cười của Tân Vĩ Đồng hiện lên chút bi thương, “Cho chị cơ hội giải thích với em, được không?”
“Không được.” Thẩm Giáng Niên nói xong cảm thấy mình bây giờ quá trẻ con, “Lúc đó xảy ra chuyện gì?” Cô hỏi ngược lại. Tân Vĩ Đồng sửng sốt một giây, nụ cười càng sâu, mím môi cắn cắn môi, "Không có gì, chị chỉ nói thế thôi, cũng đã trưởng thành rồi không nên ghi thù mấy tiểu tiết, dù sao chúng ta coi như là bạn bè cũ, muốn phương thức liên lạc, vậy không tính là quá mức rồi chứ?”
Theo lý mà nói, không có gì quá đáng hết, nếu không có lời nói kia của bà ngoại, biết đâu được Thẩm Giáng Niên sẽ đưa cách thức liên lạc cho Tân Vĩ Đồng rồi. Có cho cũng không sao, cô biết làm sao để từ chối liên lạc với họ.
Nhưng bởi vì lời nói của Quan Chi Viện, Thẩm Giáng Niên có chút e ngại, "Tân Vĩ Đồng, nếu có lời gì muốn nói cứ nói với tôi, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi đây. Bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới việc liên lạc với chị." Nói như vậy cũng đã đủ rõ ràng.
“A~” Tân Vĩ Đồng cười thành tiếng, có chút bất đắc dĩ, "Em vẫn như xưa."
"..." Thẩm Giáng Niên nhất thời buồn nôn, đừng ra vẻ như quen biết cô lắm vậy, “Tôi đi trước đây.”
Sau khi Thẩm Giáng Niên rời đi, Tân Vĩ Đồng giơ điện thoại lên và chụp ảnh. Đã nhiều năm không gặp, có một số thứ vẫn không thay đổi, không chỉ có tôi, mà còn cả em nữa. Thẩm Giáng Niên đi đường chạy nhanh như bay, rẽ vào một khúc cua suýt đụng phải người đang đi ngược hướng, cô cau mày, khi ngẩng lên thì đó là Thẩm Thanh Hoà.
“Thẩm Thanh Hoà?” Giọng điệu của cô nghi hoặc.
“Ừa.” Thẩm Thanh Hoà đang đứng ở một góc chờ cô, “Đã về rồi.” Thẩm Thanh Hoà nói một câu khẳng định.
Vẻ mặt của Thẩm Giáng Niên vui vẻ hơn rất nhiều vì sự xuất hiện của Thẩm Thanh Hoà, cô khoác tay Thẩm Thanh Hoà, “Sao người không đợi em ở cửa.” Thẩm Thanh Hoà ậm ừ rồi đi theo Thẩm Giáng Niên, trước khi đi, cô liếc mắt về phía người phụ nữ mặc chiếc áo khoác giống cô đứng ở chỗ kia, người kia cũng đang nhìn cô.
“Người ăn chưa?” Thẩm Giáng Niên dựa vào người Thẩm Thanh Hoà, “Nếu chưa ăn thì chúng ta đi ăn rồi về.”
“Tôi chưa đói, về nhà thôi.”
“Được.” Thẩm Giáng Niên cũng muốn về, về thế giới của các cô.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, nụ hôn của Thẩm Giáng Niên lập tức đánh úp tới. Thẩm Thanh Hoà bị Thẩm Giáng Niên áp vào tấm cửa hôn say đắm, vừa hôn vừa dành thời gian để giải thích về sự "bạo lực" của mình, "Em ~ nhớ người lắm ~" Nhớ người đến mức ước gì có thể nuốt chửng người.
Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giáng Niên, để cho tiểu thú tùy ý mà tàn sát, cái hôn của người này như cắn xé. Vừa đau vừa ngứa, nụ hôn nóng bỏng vừa đúng lúc khơi dậy ham muốn của Thẩm Thanh Hòa, mỗi một cái hôn đề là biểu đạt tình yêu của Thẩm Giáng Niên, em yêu người nhiều lắm, muốn chiếm lấy người, bởi vì em không biết nên dùng cách thức nào để biểu đạt, cho nên chỉ có thể cắn xé như vậy, để lại từng dấu hôn.
Đương nhiên, Thẩm Thanh Hòa không có quên giao ước của cô và Lục Mạn Vân, không được làm tính.
Bởi vì cái giao ước xúi quẩy này mà Thẩm Thanh Hòa không có quá nhiều phản ứng đáp lại, bởi vì cô biết, một khi đáp lại, thì chính là trận lửa bập bùng, các cô sẽ làm từ sáng đến tối, mà cô sẽ từ từ đi vào thế giới ấm áp hết lần này đến lần khác, đòi lấy, chiếm hữu, hưởng thủ..... Đã khá lâu rồi, Thẩm Thanh Hoà không được hưởng thụ khoái cảm đê mê nhất cũng như hoàn toàn chìm đắm về thể chất và tinh thần trước dục vọng, muốn mất lý trí mà chiếm hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi gặp Thẩm Giáng Niên.
Ngay khi đó, Thẩm Thanh Hòa đã ý thức được, hoặc là ngay lập tức dừng lại, nếu không sẽ không có cách nào dừng.
Trăn trở, lưỡng lự, nấn ná... vẫn đi đến bước này.
Bởi vì chưa từng có ai cho Thẩm Thanh Hoà cảm giác mạnh liệt như vậy nên Thẩm Thanh Hoà không thể phớt lờ người này dù chỉ một chút. Nói cách khác, không muốn bỏ lỡ mỗi giây phút ở bên người này, luôn cảm thấy bỏ lỡ dù chỉ một giây phút sẽ trở thành một loại tiếc nuối không thể lấp đầy.
Thật ra, hành hạ Thẩm Giáng Niên đồng thời cũng ngược đãi cả bản thân, đi ra được bước này, Thẩm Thanh Hòa biết cô đang mạo hiểm, nhưng vẫn muốn đi, thế giới đen tối khiến cô dần sa sút, nhưng vì Thẩm Giáng Niên, vì tia ánh sáng này, cô sẵn sàng chấp nhận rủi ro.
Bởi vì chưa biết được sẽ nguy hiểm đến mức nào, cho nên Thẩm Thanh Hòa lựa chọn một mình đối mặt với nó. Đừng nói đến Lục Mạn Vân, ngay cả Thẩm Thanh Hòa không muốn làm tổn thương Thẩm Giáng Niên dù chỉ là một chút.
Trên đời này, ngoại trừ bản thân Thẩm Thanh Hòa ra, không ai được phép “làm tổn thương” Thẩm Giáng Niên cả, cô sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
"Thẩm Giáng Niên ~" Thẩm Thanh Hoà hơi ngẩng đầu lên để tiểu thú ở trên xương quai xanh cô càn phá, hơi thở Thẩm Giáng Niên dồn dập, “Ưm ~ a~” Giống như là đáp lại, giống như là than nhẹ.
“Em tin tôi không?” Cơ thể Thẩm Thanh Hoà đắm chìm trong đó, nhưng lý trí lại phi thường bình tĩnh, Thẩm Giáng Niên cắn một miếng, ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ, “Tin người cái gì chứ?” Thẩm Giáng Niên bây giờ chỉ trả lời trong vô thức, hiện tại cô đang nghĩ đến chuyện kế tiếp sẽ làm cùng Thẩm Thanh Hòa, làm tình không ngừng nghĩ, trong đầu tràn ngập tia lửa dục vọng, vo ve, sẵn sàng bùng cháy bất cứ lúc nào.
“Tin từng câu từng lời của tôi, tin mỗi một việc tôi làm, tin tưởng con người tôi.” Thẩm Thanh Hoà hơi cúi đầu, hôn lên trán Thẩm Giáng Niên, nhẹ giọng hỏi cô: “Tin tôi, được không em?”
Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn như một con mèo, cuộn tròn trong lòng Thẩm Thanh Hoà, khẽ thì thầm: “Em tin.”
“Cho dù có chuyện gì xảy ra, em phải tin tưởng tôi.” Yêu cầu duy nhất của Thẩm Thanh Hoà là yêu cầu này.
“Cho dù có chuyện gì xảy ra, người nhất định phải yêu em.” Đây là điều duy nhất Thẩm Giáng Niên mong muốn.
Chỉ cần người yêu em, em sẽ là tiểu sư tử dũng cảm nhất thế gian.
“Hình như hơi đói rồi.” Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nói, Thẩm Giáng Niên đang dùng đầu lưỡi dò xét tai Thẩm Thanh Hoà, rất khoái chí, “Đói à?”
"Ừa.”
“Đói kiểu gì?” Thẩm Giáng Niên nhất thời không hiểu rõ, thân thể cô bị Thẩm Thanh Hoà bao phủ, cảm giác như cô cá mắc cạn, khát nước, cần được thỏa mãn cơn khát.
“Đói mà có nhiều kiểu nữa hả?” Thẩm Thanh Hòa cố ý hỏi. Tiểu Lãng Cuốn, luôn có cách lãng đặc biệt, nếu dạy dỗ tốt, sau này sẽ là người yêu bé bỏng tuyệt vời cô cùng. Đâu có bao nhiêu người vừa có tri thức vừa có mị lực đâu.
“Là cái kiểu đói muốn ăn em, hay là đói muốn ăn đồ ăn?” Khi Thẩm Giáng Niên hỏi câu này, đầu lưỡi như có như không chạm vào tai Thẩm Thanh Hòa, bởi vì không phải đối mặt nhau, cho nên cô mới có thể “trơ trẽn" mà hỏi thế, bởi vì thực sự quá muốn.
Ham muốn quá mức sẽ khiến lý trí của con người giảm đi.