Sự không vui trong lòng Thẩm Giáng Niên càng lúc càng dâng cao, cô tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Tưởng Duy Nhĩ với một tia châm chọc: “Cô thì biết cái quái gì?” Thẩm Giáng Niên có rất nhiều chuyện không hài lòng, nhưng khó chịu nhất có lẽ là chuyện người cô yêu, cô lại là người không hiểu nhất.
Cho nên cô luôn mãi suy đoán, không phải cô không tin Thẩm Thanh Hòa, nhưng Tưởng Duy Nhĩ hay Thích Tử Quân, hai người bọn họ đã ở bên Thẩm Thanh Hòa quá lâu, những lời của họ luôn ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Về hành động lời nói trẻ con của Thích Tử Quân, Thẩm Giáng Niên chỉ tức giận, mà Tưởng Duy Nhĩ – cái loại cáo già trên thương trường, mỗi một câu nói của người này đều có mục đích. Thẩm Giáng Niên sẽ không tin, Tưởng Duy Nhĩ chỉ đơn thuần nói một câu như thế. Trước kia, cô sẽ tức giận và ghẹn tị, còn bây giờ thì vừa tức giận vừa bất lực, bởi vì trước đây cô không đủ tư cách, còn giờ cô chân chính là bạn gái của Thẩm Thanh Hòa, nhưng lại không có cách nào bước vào nội tâm chân thật của người ấy.
Ngay cả khi, có một số việc cô né tránh động vào, nhưng mà vấn đề lại không biến mất, giữa cô và Thẩm Thanh Hòa giống như có “khoảng cách". Không thèm nghĩ nữa, không bận tâm nữa, có lẽ cứ ngây ngốc thì sẽ hạnh phúc suốt đời. Nhưng Thẩm Giáng Niên không biết bản thân giả ngu giả ngơ được bao lâu, giống như bây giờ, cô rất bận tâm đến chuyện Tưởng Duy Nhĩ lấy một cái bí mật nào đó ra để chỉ trích cô. Cô muốn phản bác lại nhưng đành bất lực, bất giác Thẩm Giáng Niên nắm chặt tay thành quyền.
“Tôi biết cái gì không quan trọng.” Tưởng Duy Nhĩ giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ngực Thẩm Giáng Niên, ấn xuống, nhếch miệng lên cười, nhấn mạnh từng chữ một: “Nếu cô thật sự muốn ở bên Thẩm Thanh Hòa, thì phải tự dựa vào chính cô.” Thấy ánh mắt Thẩm Giáng Niên lạnh lùng nhưng không hất tay cô ra, đầu ngón tay Tưởng Duy Nhĩ chọc chọc vào tim Thẩm Giáng Niên, “Câu chuyện của bá đạo tổng tài với cô bé ngọt ngào ngây thơ, chỉ có ở trong tiểu thuyết, người xuất sắc như Thẩm Thanh Hòa, sẽ không thích kẻ yếu, cho nên....” Đúng lúc này cửa mở ra, Tưởng Duy Nhĩ ngước mắt, nở nụ cười, “A, Thẩm tổng đã trở lại.” Thẩm Giáng Niên chậm nửa nhịp mới hoàn hồn, Thẩm Thanh Hòa làm vẻ mặt vô cảm lạnh lùng. Trong đầu Thẩm Giáng Niên vẫn còn câu nói của Tưởng Duy Nhĩ, Thẩm Thanh Hòa, rốt cuộc đã làm gì sau lưng cô đây? Cô biết Thẩm Thanh Hòa đối với cô rất tốt, nhưng mà cô chỉ thấy được cái tốt bên ngoài, còn có cảm nhận được cái tốt đo.
“Tưởng tổng, vừa rồi tôi thấy Nguyễn Nhuyễn khóc.” Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng nói.
“Khóc?” Tưởng Duy Nhĩ như không thể tin được, hỏi: “Cậu nhìn thấy ở đâu?”
“Dưới lầu.” Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống, Tưởng Duy Nhĩ cũng đi ra ngoài, “Tưởng tổng, lát nữa còn có diễn tập.”
“Biết rồi.” Giọng của Tưởng Duy Nhĩ kết thúc cùng với tiếng đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn lại các cô, “Nghĩ gì thế, sao thẩn thờ vậy?” Từ lúc, Thẩm Thanh Hoà thấy sắc mặt Thẩm Giáng Niên không được tốt lắm, Thẩm Giáng Niên hừ một tiếng, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, "Không có gì." Dứt lời, ngồi lại trên sô pha, thở phào nhẹ nhõm, nhưng càng giống tiếng thở dài hơn.
Thẩm Thanh Hoà cúi đầu, đang xem thứ gì đó, nhưng Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng vào cô ấy. Thẩm Thanh Hòa, em thật sự rất muốn hiểu biết mọi thứ về người, tại sao lại không thể nói cho em biết? Trước kia thì thôi, giờ chúng ta đã là người yêu của nhau, em có thể hỏi không? Thẩm Giáng Niên cũng không dám hỏi, vì trước kia cô rất sợ sự thẳng thắn của Thẩm Thanh Hòa.
Trước đây, cô có thể tự an ủi bản thân, bởi vì cô không là gì của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà có quyền từ chối, nhưng bây giờ thì sao? Nếu Thẩm Thanh Hoà vẫn không chịu nói... Có nghĩa là không được tin tưởng cô? Thẩm Giáng Niên cau mày, cảm thấy càng bực tức.
Thẩm Thanh Hoà đột nhiên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt tò mò của Thẩm Giáng Niên, hai người nhìn nhau chằm chằm, không ai lên tiếng. Thẩm Thanh Hoà nhất định đã nhìn ra, cô muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Thanh Hoà không hỏi.
“Lát nữa muốn đi diễn tập không?” Thẩm Thanh Hoà quay đầu lại, nhắc tới công việc.
“Đi.” Thẩm Giáng Niên điều chỉnh tâm trạng một chút, “Vừa rồi người đi đâu vậy?”
“Tôi đi gặp Tử Quân.” Thẩm Thanh Hoà rất thẳng thắn, thậm chí còn không vòng vo. Thẩm Giáng Niên im lặng một hồi, vừa mới điều chỉnh tâm trạng xong giờ lại sa sút. Ừm, nếu có hỏi, vậy Thẩm Thanh Hòa sẽ trả lời thế nào? Những câu trả lời đó có chắc chắn là điều cô muốn nghe không? Thẩm Giáng Niên? Cũng giống như câu trả lời bây giờ, sau khi nghe nó có bực bội hơn không? Ah.
“Cô ấy gặp ác mộng, cứ khóc mãi.” Một lúc sau, Thẩm Thanh Hoà giải thích. Tuy nhiên, Thẩm Giáng Niên cảm thấy rằng thời gian tốt nhất đã bị bỏ lỡ, người này phải nói liền sau câu nói đi gặp Tử Quân, “Ừa.” Thẩm Giáng Niên sợ rằng nếu nói nhiều hơn, sẽ bộc lộ những cảm xúc tiêu cực và ảnh hưởng đến Thẩm Thanh Hoà, cô đứng dậy nói, "Lát nữa, em sẽ trực tiếp đến hiện trường, Thẩm tổng không có việc gì thì em đi ra ngoài trước.” Cô dùng cách nói như vậy, để nói cho Thẩm Thanh Hòa biết là cô đang để ý.
Thẩm Thanh Cô nhìn cô, cười nói: “Em không đi với tôi sao?” Trong lòng Thẩm Giáng Niên nhất thời mềm nhũn, nhưng trong lòng cô thật sự bối rối, nói lời trái lương tâm: “Em đi ra ngoài gọi điện thoại, không đi cùng người.” Thật ra cũng không có điện thoại gọi, sợ Thẩm Thanh Hoà suy nghĩ nhiều.
Khi Thẩm Giáng Niên ra ngoài, Thẩm Thanh Hoà không đi theo cô ấy, sau khi đọc thông tin, cô gọi cho Tưởng Duy Nhĩ: “Tưởng tổng, cậu đã nói gì với Thẩm Giáng Niên?” Tưởng Duy Nhĩ a một tiếng, “Cậu nói gì?” Thẩm Thanh Hoà vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy đầu dây bên kia mắng: "Cô nhóc kia sao khó chiều thế hả, không phải đã bảo đừng đi lung tung sao!” Nói xong, lập tức trả lời Thẩm Thanh Hòa, “Thanh Hòa, cậu vừa nói gì? Vừa rồi nghe không rõ.”
“…” Thẩm Thanh Hoà hít một hơi thật sâu, “Xong việc gì thì gọi cho tôi.” Thẩm Thanh Hoà cúp điện thoại, nhắn cho Nguyễn Duyệt trên WeChat: Lát nữa liên lạc với Thẩm Giáng Niên, đưa cô ấy đến hội trường.
Buổi họp báo không diễn ra tại Tập đoàn Nhã Nại mà tại khách sạn Marriott, rất gần đó.
Thẩm Giáng Niên rời khỏi tập đoàn Nhã Nại, cô có chút mất mát, giống như con đường trước mặt cô lúc này, quá nhiều nhánh rẽ, cô nên đi đâu mới là tốt nhất? Cô yêu Thẩm Thanh Hoà, muốn đối xử tốt với cô ấy, không muốn trở thành gánh nặng của cô ấy, nhưng trên thực tế, cô không thể giúp được gì cho Thẩm Thanh Hoà.
Tưởng Duy Nhĩ chắc chắn phải biết điều gì đó, nhưng bây giờ, cô không muốn biết Thẩm Thanh Hoà đã làm gì thông qua miệng của Tưởng Duy Nhĩ, điều đó sẽ chỉ gia tăng cảm xúc tiêu cực của cô. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hỏi trực tiếp Thẩm Thanh Hoà vào đêm nay? Thẩm Giáng Niên đã cân nhắc.
“Giáng Niên.” Là giọng của Nguyễn Duyệt ở phía sau cô, Thẩm Giáng Niên không quay lại ngay lập tức, có lẽ những lời của Tưởng Duy Nhĩ đã khiến cô suy nghĩ nhiều hơn, Nguyễn Duyệt sẽ luôn xuất hiện đột ngột, luôn biết cô đang ở đâu. Thẩm Giáng Niên quay lại và hỏi: "Làm sao cô biết tôi ở đây?"
“Vừa đi ra ngoài đã thấy.” Nguyễn Duyệt chỉ chỉ cánh cửa ở phía sau. Được rồi, từ góc độ này, đúng là có thể thấy được, “Sao thế?”
“Có thể đến hội trường.” Nguyễn Duyệt không biết tại sao Thẩm tổng lại thay đổi quyết định, cô vốn cho rằng Thẩm Giáng Niên sẽ đi cùng Thẩm tổng.
Đến hội trường, người ở đây nhiều hơn so với những gì Thẩm Giáng Niên tưởng tượng. Chỉ là diễn tập thôi mà đã có nhiều người như vậy, Thẩm Giáng Niên đi đường phải nghiêng người, “Nhường đường một chút.” Nguyễn Duyệt dùng thân thể bảo vệ cô, giống như vệ sĩ. Tưởng Duy Nhĩ nói Thẩm Thanh Hoà đang che chở cô, che chở.... Nguyễn Duyệt là người của Thẩm Thanh Hòa, nhưng lại ở bên cô vào lúc này, đây cũng là một loại che chở phải không? Thẩm Giáng Niên cảm giác bản thân sắp tê liệt.
Danh tiếng của Nhã Nại không cần nói thì Thẩm Giáng Niên cũng đã biết, giờ nhìn danh sách tham dự cuối cùng của buổi họp báo, cô vẫn chép chép miệng mấy cái, có quá nhiều tai to mặt lớn đều tới. Những người có tiếng trong các ngành, đều là những cái tên quen thuộc. Thẩm Giáng Niên nhìn qua một lượt, hả? Ngô Thi Thiêu cũng đến? Được rồi, một Thích Tử Quân chưa đủ phiền, giờ còn thêm Ngô Thi Thiêu.
Thẩm Giáng Niên khép lại danh sách khách mời, hôm nay mọi sự không thông. Cô ngồi xuống ở khu chờ, hàng ghế phía trước có không ít người, ngồi ở giữa là Tưởng Duy Nhĩ và Thẩm Thanh Hòa, còn có giám đốc nhân sự mà cô gặp ở Thượng Hải – Lý Nhuế, còn những người chắc giám đốc của Nhã Nại.
Buổi diễn tập bắt đầu, theo trình tự mà diễn tập, cả quá trình coi như suôn sẻ. Tiếp đến là giới thiệu khách mời. Đối với buổi họp báo lớn thế này, đương nhiên không chỉ là một mình Thẩm Giáng Niên là phiên dịch, tổng cộng có bảy người, thêm 10 phiên dịch dự phòng. Thẩm Giáng Niên có nghe nói qua, nhưng không để ý mấy, bởi vì mỗi người mỗi việc, nên cô cũng chẳng đặc biệt chào hỏi ai.
Thẩm Giáng Niên là người được tập đoàn Nhã Nại xem trọng, phụ trách hai phần, phần dịch buổi phát biểu của cấp lãnh đạo ở Bắc Kinh, sau đó phần dịch của các lãnh đạo ở Mỹ.
“Thẩm Giáng Niên!” Người phụ trách diễn tập từ trên khán đài gọi to: “Thẩm Giáng Niên đâu?” Rất nhiều người quay đầu nhìn lại, ngoại trừ những người ở hàng đầu tiên. Thẩm Giáng Niên đứng dậy và đi đến trước sân khấu, "Các lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Nhã Nại sẽ đi vào từ bên này, vị trí của họ ở đây." Người phụ trách, Thẩm Giáng Niên nhớ, là giám đốc tiếp thị.
Đi ngang qua sân khấu, ánh mắt của Thẩm Giáng Niên giao với ánh mắt của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nghiêm túc, khiến cô cảm thấy không thoải mái. Giám đốc tiếp thị vẫn đang giới thiệu bằng đủ các kiểu, Thẩm Giáng Niên bị phân tâm và trả lời chậm, người phụ trách hô lên: "Thẩm Giáng Niên, cô có nghe tôi nói không? Cô có nghe tôi nói không?" Cô ấy hỏi liên tục, giọng điệu của cô ấy khiến Thẩm Giáng Niên nhă mặt, nhưng vẫn nói: “Tôi nghe rồi.”
"Vậy thì lặp lại những gì tôi vừa nói." Giám đốc tiếp thị rõ ràng nhận thấy Thẩm Giáng Niên bị phân tâm, hôm nay giọng cô ấy khàn khàn, trước buổi diễn tập cô ấy đã nói N lần, để nâng cao hiệu quả, tất cả nhân viên đều phải ở chế độ chờ, tập trung chú ý.
Bị khiêu khích rõ ràng như vậy, Thẩm Giáng Niên nghiến răng nghiến lợi, "Tôi nói, vừa rồi tôi nghe được rồi."
“Không được, tôi muốn cô lặp lại lời tôi vừa nói!” Giám đốc tiếp thị cao giọng, khiến mọi người nhìn qua. Mà hai người bọn họ ở ngay trước mặt Thẩm Thanh Hoà và Tưởng Duy Nhĩ, bầu không khí căng thẳng khiến hội trường ồn ào trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Thẩm Giáng Niên đã rất khó chịu, cô ấy đang nghĩ, cô ấy có nên dỗi lại không.
Ồ, vấn đề không phải là nên dỗi hay không, mà hẳn là nên dỗi thế nào đây.