Trong đầu Thẩm Giáng Niên trong nháy mắt có hàng vạn khả năng, tất cả đều kỳ quái. Đầu óc cô quay cuồng mấy giây, câu trả lời của Lục Mạn Vân gần như khiến cô hộc máu.
Lục Mạn Vân: Đẻ con gái ra nuôi đều là nuôi cho người khác.
Này thật sự là mẹ ruột cô sao? Sao có cảm giác một vị thần đáng yêu bám vào người thế nhỉ? Giáo sư Lục lúc này khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy có chút đáng yêu, cô dịu dàng dỗ dành: Mẹ, mẹ đừng như vậy ~ Nếu không thì mẹ đừng đi, chờ con về rồi, sẽ dắt ba mẹ đi du lịch miễn phí, đi đâu cũng được hết.
Lục Mạn Vân: Sự tín nhiệm của mẹ đối với con đã tan vỡ rồi, con bận rộn với sự nghiệp của con đi. [Ha hả]
Lục Mạn Vân: [Bái bai]
Lục Mạn Vân còn gửi hai biểu tượng cảm xúc, một chế nhạo và một tuyệt tình, khiến Thẩm Giáng Niên dở khóc dở cười. Mặc dù cô rất muốn thay đổi ý định vì mẹ nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn không có ý định thay đổi ý định. Dù sao thì giáo sư Lục cũng sẽ rất vui vẻ hạnh phúc khi ba cô đi cùng. Đâu phải cô chưa từng đi với hai người, lúc nào chẳng làm cẩu độc thân bị ngược?
Buổi trưa, Thẩm Giáng Niên đến hiện trường, mọi người vẫn đang bận rộn, kể cả Thẩm Thanh Hòa. Những người này thậm chí không cần phải ăn sao? Thẩm Giáng Niên đứng phía sau, nhìn giám đốc Marketing bị Thẩm Thanh Hòa và Tưởng Duy Nhĩ tra tấn trên sân khấu theo đuổi sự hoàn hảo, tự nhiên có hơi đồng cảm với giám đốc marketing. Giám Đốc Marketing lại lên sân khấu thảo luận chi tiết với nhân viên diễn tập, Thẩm Thanh Hòa và Tưởng Duy Nhĩ ngồi ở giữa, rất gần nhau.
Qua buổi họp báo này, Thẩm Giáng Niên ít nhiều đã chứng kiến phong cách làm việc của ban lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Nhã Nại, nghiêm khắc khó mà hình dung ra được, kén chọn, thích bới lông tìm vết. Đương nhiên, trong cái đám lãnh đạo này cũng có khác biệt. Ngoại trừ Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa phần lớn thời gian không khiển trách ai hết, chỉ có nói chuyện với Tưởng Duy Nhĩ, hai người vì buổi họp báo mà ngày nào cũng dính với nhau, còn hay to nhỏ với nhau nữa, khiến Thẩm Giáng Niên ghen tị thôi rồi.
Nhìn kìa, hai người này lại sáp gần đến vậy! Thẩm Giáng Niên ở phía sau, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm. Thẩm Giáng Niên muốn kéo Tưởng Duy Nhĩ ra, ngồi cạnh Thẩm Thanh Hòa. Cùng với Thẩm Thanh Hòa thì thầm to nhỏ.... Khoan đã, dòng suy nghĩ của Thẩm Giáng Niên lại rẽ nhánh, thì thầm to nhỏ bên tai~, không chỉ có thể cắn cắn, mà còn làm được rất nhiều chuyện khác. Thẩm Giáng Niên suy nghĩ bậy bạ, mặt đỏ tim đập.
Haizz, tiếc là địa vị không giống nhau, cô và Thẩm Thanh Hòa có địa vị khác nhau, trong những dịp như thế này khó mà ngồi cạnh nhau được. Tiếng nhạc sôi động lại vang lên, Thẩm Giáng Niên nhìn đồng hồ, đã qua lâu rồi, có muốn gọi điện cho Thẩm Thanh Hòa không?
Thẩm Giáng Niên thực ra đã gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hòa từ lâu, nói nên đi ăn trưa, nhưng mà nhìn tình huống có lẽ sẽ kéo đến ăn chiều. Thẩm Giáng Niên sợ bản thân nhịn không được sẽ đến kéo Thẩm Thanh Hòa đi, cho nên đi qua nhà hàng trước. Đi loanh quanh một lúc, tôi gọi một đĩa sushi và ngồi bên cửa sổ, miếng cá hồi mềm vừa mới chấm nước sốt, chưa kịp cho vào miệng thì tin nhắn WeChat trên điện thoại của vang lên.
Hửm? Thẩm Giáng Niên đặt đũa xuống, là ba cô, người này rất ít khi nhắn WeChat.
Thẩm Vạn Thành: Giáng Niên, con có ở đó không?
Thẩm Giáng Niên: Có ạ.
Thẩm Vạn Thành: Bận sao?
Nói chuyện khách sáo như thế, chắc ai nhìn vào sẽ không đoán được bọn họ là cha con.
Thẩm Giáng Niên: Ba, sao ba nói chuyện khách sáo thế, con là con gái ba mà....
Thẩm Giáng Niên không thích người vòng vo, Thẩm Vạn Thành: Ba nghe Mạn Vân nói, con đang bận việc lớn, sợ làm phiền đến con.
Chậc, giáo sư Lục thực sự tức giận rồi. Thẩm Giáng Niên: Ba, nếu ba không có việc gì thì đi dỗ dành nữ thần Mạn Vân của ba đi.
Thẩm Vạn Thành: Ba nói với con một chuyện, tháng 11 ba có việc bận rồi không thể đi đâu được, Mạn Vân nói sẽ tự đi du lịch, ba không yên tâm, con có thể đi cùng mẹ con không? Ba thực sự có việc không thể đi được.
Thẩm Giáng Niên cũng không hiểu, giáo sư Lục sao lại thế, nhất quyết đòi tháng 11 phải đi du lịch là sao? Nhìn kiểu này là biết giáo sư Lục chưa nói với ba cô chuyện cô không thể đi.
Nói thì nói thế, nhưng Thẩm Giáng Niên không dễ nghe lời, Thẩm Giáng Niên: Ba, con một mình chạy tới chạy lui, sao không thấy ba lo lắng như thế?
Thẩm Vạn Thành: Ba cũng lo lắng.
Haha, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể cười khô khan, Thẩm Giáng Niên: Ba, mời ba khuyên nữ thần Mạn Vân không nên đi vào tháng 11, nếu đổi thời gian, con nhất định sẽ đi cùng mẹ, đến mặt trăng cũng sẽ đi cùng.
Thẩm Vạn Thành: Mạn Vân rất ít khi có yêu cầu với ba, ba không muốn làm mẹ con thất vọng.
.... Hai cha con nói cả buổi cũng không có kết quả, mặc dù Thẩm Giáng Niên rất muốn đi du lịch cùng mẹ, nhưng sau khi do dự... vẫn quyết định không đi. Cuối cùng, Thẩm Vạn Thành tựa hồ cũng nhận thấy được sự quyết tâm của Thẩm Giáng Niên. Thẩm Vạn Thành: Xem ra, quả nhiên con đang bận việc lớn, con bận đi, phải biết chăm sóc cho mình. Ba đi xem Mạn Vân trước, mẹ con ở trong nhà tắm cả buổi rồi.
Thẩm Giáng Niên muốn giải thích rất nhiều, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Xem ra ông trời giống như không muốn cô làm chuyện này, từ Thẩm Thanh Hòa đến ba mẹ, mặc dù không nói thẳng ra là không cho cô làm, nhưng mà cô cảm giác được tất cả đều đang phản đối.
Thẩm Giáng Niên cảm thấy có chút khó chịu, haizz, cô thật sự không nên đi sao?
Thẩm Giáng Niên có chút lay động. Sau khi hẹn hò với Thẩm Thanh Hòa, tiền bạc trở nên kém hấp dẫn hơn đối với cô.
Ở nhà, Thẩm Vạn Thành vẻ mặt khó hiểu: “Mạn Vân, anh đã nói với Giáng Niên theo ý em rồi, rốt cuộc là có chuyện gì thế?
“Sao lại thành thế này?” Lục Mạn Vân sắc mặt lạnh lùng nói: "Con gái của anh cũng có bản lĩnh lắm.” Lục Mạn Vân tuy rằng đoán không ra là chuyện gì, nhưng Thẩm Giáng Niên như vậy giấu diếm tuyệt đối không phải chuyện tốt. Lục Mạn Vân cau mày suy nghĩ kỹ càng, nhớ tới tối hôm qua Thẩm Thanh Hòa chủ động đi tìm bà, trong lời nói có gì đó, Thẩm Thanh Hòa nhất định biết Thẩm Giáng Niên muốn làm gì, nhìn tình huống hiện tại, Thẩm Thanh Hòa cũng phản đối việc Thẩm Giáng Niên muốn làm, chẳng qua là không cả được, nên lợi dụng bà để đạt được mục đích....
A, một bàn cờ hay lắm. Coi như Thẩm Thanh Hòa cũng sáng suốt đó, biết con gái bà không dễ chọc vào. Nhưng mà, muốn lợi dụng bà, cũng đâu dễ thế. Muốn đạt được mục đích có rất nhiều cách, Lục Mạn Vân biết rõ, bà và Thẩm Thanh Hòa đều muốn dùng cách có lợi nhất để đạt được mục đích.
Thẩm Vạn Thành ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Lục Mạn Vân hồi lâu: "Mạn Vân, em đang suy nghĩ gì vậy? Biểu tình thay đổi thất thường.”
“Không sao, nếu Giáng Niên có tìm anh nói chuyện thì anh nói với em một tiếng.” Lục Mạn Vân đứng lên, “Anh còn chưa ăn cơm, em đi làm một ít.” Thẩm Vạn Thành nhướng mày, hai người phụ nữ nhà ông đang sao thế này? Thẩm Vạn Thành đi theo vào bếp: “Mạn Vân, em thật sự muốn đi du lịch một mình à?”
“Ai muốn đi một mình?” Lục Mạn Vân khó chịu, Thẩm Vạn Thành cười nói: “Vậy em hoãn lại mấy ngày, anh sẽ tranh thủ thời gian cùng em đi du lịch.”
“Không cần.”
“Hả?”
“Lần này, không cần ai hết, cứ để con gái bảo bối của anh đi với em là được.”
“Giáng Niên, chắc có việc quan trọng phải không?” Thẩm Vạn Thành không biết tại sao Lục Mạn Vân lại hơn thua với con gái, “Hôm nay, anh cố gắng lắm rồi mà con bé không chịu.” Ở trong nhà, mặc dù Thẩm Giáng Niên là con gái, Lục Mạn Vân là mẹ, thế nhưng Lục Mạn Vân lại là người được yêu chiều nhất. Khi Thẩm Giáng Niên trưởng thành, cô sẽ nhường Lục Mạn Vân, Thẩm Vạn Thành thì khỏi phải nói, cho nên chỉ cần Lục Mạn Vân yêu cầu, cả nhà cơ bản sẽ nhất trí đồng lòng.
Vì vậy, Thẩm Vạn Thành cho rằng Thẩm Giáng Niên thật sự có chuyện gì đó, “Hai mẹ con nhà em đừng vì chuyện này mà giận nhau.” Thẩm Vạn Thành không muốn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, giữa vợ yêu và con gái cưng, nên dỗ ai đây?
“Anh yên tâm đi.” Lục Mạn Vân thản nhiên nói: “Em sẽ không quăng củ khoai nóng này cho anh đâu.”
"..." Vợ yêu quá khôn ngoan, thật hết cách, Thẩm Vạn Thành cười nói, “Làm gì nóng chứ, anh luôn ủng hộ em.” Lục Mạn Vân có kế hoạch của mình, nấu ăn cho Thẩm Vạn Thành xong, bà lập tức tìm WeChat Thẩm Thanh Hòa, nhắn: Thanh Hòa, còn đang bận à?
Thẩm Thanh Hòa hôm nay mặc dù bận rộn, nhưng cũng không có rời đi điện thoại, cho nên lập tức nhìn thấy tin nhắn của Lục Mạn Vân. Thẩm Thanh Hòa không trả lời ngay, mười phút sau, Thẩm Thanh Hòa hỏi: Giáo sư Lục có chỉ thị gì?
Lục Mạn Vân: Không dám chỉ thị. Sau khi xem lại lịch sử trò chuyện của chúng ta, cô thấy có cảm giác.
Đây là một cái hố.
Thẩm Thanh Hòa biết.
Thẩm Thanh Hòa cố ý đợi một lúc, Lục Mạn Vân vẫn không gửi tin nhắn.
Cho nên Thẩm Thanh Hòa biết là hố nhưng vẫn phải nhảy, Thẩm Thanh Hòa: Ngài có cảm giác gì ạ?
Lục Mạn Vân: Người ta nói con cái lớn rồi sẽ không nghe lời nữa, lời này nói không sai, Thẩm Giáng Niên bây giờ nghe lời cháu nhiều hơn.
Ôi, cái hố ngày càng sâu hơn.
Thẩm Thanh Hòa do dự, nên trả lời thế nào, hay là không trả lời thì tốt hơn? Dù sao đối phương chính là Lục Mạn Vân, mẹ của Thẩm Giáng Niên, sau này cũng sẽ là "người nhà" của cô, cô không muốn quá xấu tính.
Đáng tiếc Thẩm Thanh Hòa không trả lời cũng vô dụng, Lục Mạn Vân: Bình thường, cô không giống người hay đi nhờ vả người khác, nhưng lần này, thật sự có chuyện, đành phải nhờ cháu giúp đỡ.
.... Nhờ, cái từ này, đúng là quá nặng. Thẩm Thanh Hòa không thể không trả lời: Sao lại nhờ gì chứ, ngài có việc gì cứ nói ra.
Cái hố này, cô cần thiết phải nhảy xuống.
Lục Mạn Vân: Tháng 11, nhờ cháu giữ Thẩm Giáng Niên ở lại trong nước, tốt nhất là để ở bên cháu.
... Ghê thiệt, củ khoai lang nóng bỏng tay, lại bị ném trả về, hơn nữa còn phỏng tay hơn so với cô ném.
Lục Mạn Vân: Nếu cháu cảm thấy khó quá, không làm được, thì thôi vậy.
Thẩm Giáng Niên, cái tiểu tổ tông này a~ Thẩm Thanh Hòa mím môi, em lợi hại lắm đó, tra tấn hai người không nói, còn khiến hai người tra tấn lẫn nhau. Thẩm Thanh Hòa: Chuyện này không khó, không phải chỉ giữ em ấy ở lại bên cạnh vào tháng 11 thôi sao?
Lục Mạn Vân: Đúng vậy.
Thẩm Thanh Hòa: Cũng được thôi ạ, nhưng mà.
Lục Mạn Vân nhướng mày, biết việc này không dễ dàng như vậy, Thẩm Thanh Hòa cam tâm tình nguyện nhảy vào cái hố ôm lấy củ khoai nóng bỏng tay này, Lục Mạn Vân không ngại nhảy xuống một chút, Lục Mạn Vân: Nhưng sao?
Thẩm Thanh Hòa: Cháu hy vọng lúc cần cô hợp tác, cô có thể phối hợp ạ.
Lục Mạn Vân: Có thể.
Tại thời điểm này, "Hiệp ước bất bình đẳng đầu tiên giữa Thẩm Lục" đã chính thức được ký kết.