Khi miếng cá hồi béo ngậy thơm ngon đưa vào miệng, Thẩm Giáng Niên cảm thấy mùi vị chẳng ra làm sao. Trong lúc này, còn nhận được tin nhắn WeChat của Viên Tu Minh, Viên Tu Minh tràn đầy kỳ vọng vào chuyến đi sắp tới, có lẽ vì sợ cô đổi ý nên anh ta đã dành rất nhiều thời gian để phác thảo bản kế hoạch.
Thẩm Giáng Niên không có hứng thú, cô thoát khỏi khung chat với Viên Tu Minh, xem qua nội dung trò chuyện với ba mẹ. Haizz, cô chưa bao giờ là một đứa con hiếu thảo, sau khi trưởng thành thì hay chạy đi ra ngoài, mà ba mẹ sẽ không cố ý quản cô.
Lúc cô học đại học, cô từng chứng kiến ba mẹ người khác gọi điện hỏi thăm con mình này nọ đủ kiểu, Thẩm Giáng Niên nhìn thôi cũng đã thất phiền, mỗi ngày có bao nhiêu đó chuyện, có gì mà nói đâu chứ. Chẳng phải là, mẹ, hôm nay học khóa gì, ăn cái gì, đi gặp ai, có chuyện vui hay chuyện buồn gì không.... Cũng may, ba mẹ cô sẽ không như thế, chắc cũng hiểu tính tình của cô.
Nếu không phải bà ngoại cứ nhắc cô mãi, thì có lẽ mẹ cô sẽ càng ít gọi cho cô. Ngược lại, sau khi cô bước chân vào xã hội, nếu cô về trễ, mà không nhắn tin hay báo gì, thì Lục Mạn Vân sẽ gọi điện thoại, nhưng chẳng qua chỉ hỏi thăm, chứ không nói gì nhiều.
Ôi mẹ ơi, chớp mắt một cái, cô sắp trở thành người đứng hàng trong tuổi 30 rồi. Giáo sư Lục... năm nay bao nhiêu tuổi ấy nhỉ? Thẩm Giáng Niên sửng sốt trong chốc lát, trí nhớ đột nhiên dừng lại, cô nhớ giáo sư Lục đã nói, nếu sau này con không nhớ mẹ bao nhiêu tuổi thì chỉ cần cộng số nguyên 20 vào số tuổi của con.
Ố, giáo sư Lục xinh đẹp trẻ tuổi sắp bước vào hàng 5 rồi à? Thẩm Giáng Niên như bừng tỉnh, tim có chút nhói.
Đối diện với khung trò chuyện giữa cô và Lục Mạn Vân, biểu cảm cuối cùng chính là biểu tượng cảm xúc tạm biệt. Thẩm Giáng Niên nằm ở trên bàn nhìn hồi lâu, đột nhiên trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh trong ký ức, tâm tình vì điều này có chút buồn bực.
Đúng vậy, giáo sư Lục chỉ muốn đi du lịch, trước đó cô đã đồng ý rồi, sao có thể nuốt lời được? Bởi vì là người thân cho nên không kiêng nể gì sao? Thẩm Giáng Niên bắt đầu tự trách mình.
Wechat reo liên tục mấy lần, đều là tin nhắn của Viên Tu Minh, sự phấn khích truyền qua màn hình.
Viên Tu Minh: Nghĩ đến việc chúng ta sẽ sớm có tên trong danh sách người giàu của Forbes? Phú bà, em có cảm nghĩ gì không?
Viên Tu Minh: Anh nói cho em biết, nếu em nghĩ có tiền thì không có gì ghê gớm, tiền nhiều quá cũng đáng lo. Vậy chúng ta học cách tiêu tiền đi?
Viên Tu Minh: Em không biết đâu, có bao người muốn cơ hội này, nhưng anh không đồng ý, cuối cùng vẫn chọn em, em tạo cho anh cảm giác đáng tin nhất, người khác thì không dám tin.
...
Thẩm Giáng Niên thở dài, đây là lần cuối cùng khiến gia đình cô thất vọng. Lần này trở lại, Thẩm Giáng Niên muốn trở thành một đứa trẻ ngoan, dành nhiều thời gian hơn cho ba mẹ.
Thẩm Giáng Niên đang bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc, lúc này nhận được tin nhắn WeChat từ Thẩm Thanh Hòa hỏi cô đang ở đâu. Thẩm Giáng Niên: Trong nhà hàng, nhà hàng có đồ ăn Nhật.
Thẩm Thanh Hòa: Đợi tôi.
Sự xuất hiện của Thẩm Thanh Hòa phần nào khiến tâm trạng của Thẩm Giáng Niên nhẹ nhõm hơn.
“Em không bận, sao không ăn ngon đi?” Thẩm Thanh Hòa nhìn cô ngồi đó không vui, tâm trạng thấp thỏm bất thường, giọng điệu có chút tức giận. Thẩm Giáng Niên cúi đầu bất bình, một là không tới, còn tới thì đừng có hung dữ với cô, cô vốn đang khó chịu rồi.
Thẩm Thanh Hòa ngồi xuống, Thẩm Giáng Niên vẫn cúi đầu. Có lẽ người duy nhất có thể làm ra Thẩm Giáng Niên thế này chỉ có Lục Mạn Vân, người mẹ này cũng là, không biết đang “tra tấn" con gái kiểu gì nữa.
Thẩm Thanh Hòa dỗ dành: “Tôi không trách em, thân thể của em không phải của một mình em.” Chuyện này không nhắc tới cũng không sao nhắc tới một cái, Thẩm Giáng Niên nghẹn ngào: “Người còn biết? Vậy tại sao không ăn?”
"Không phải tôi bận sao.”
“Ở trong mắt em, không có gì quan trọng bằng người.” Tiểu sư tử đang cáu kỉnh, trong lúc vô tình lại nói ra lời yêu thương mà không biết, vẫn còn ngồi đó oán trách, “Lần nào cũng chỉ biết nói em, đến lượt tới người thì người có làm được đâu.” Tâm trạng chán nản cuối cùng cũng tìm được lối thoát, biết rằng mình nói đúng, “Em thấy ai cũng thế hết, khuyên bảo người ta thì hay lắm, nhưng đến lượt bản thân thì chả ra làm sao hết.” Nói Thẩm Thanh Hòa cũng là nói chính cô, thấy Thẩm Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn cô, cô hậm hực nói: “Nhìn em làm gì? Em nói đúng quá chứ sao nữa! Nếu người không phục, vậy người nói đi, như thế nào mới đúng?”
“Phải rồi, tiểu lãng cuốn nói gì cũng đúng hết.” Thẩm Thanh Hòa không những không phản bác mà ngược lại còn gọi biệt danh của cô, giọng nói ôn hòa. Thẩm Giáng Niên sắc mặt có chút xấu hổ, người này thật sự không phải lúc nào cũng đi theo kịch bản, “Hừ, kệ người, người muốn ăn gì, em đi lấy cho người.” Thẩm Giáng Niên đứng dậy, thấy Thẩm Thanh Hòa đang xoa bụng, có vẻ như bụng không ổn lắm, “Cái này của em vẫn chưa ăn, để tôi ăn cái này trước đi.” Thẩm Thanh Hòa vừa dùng đũa gắp một miếng cá hồi lên, Thẩm Giáng Niên đã tóm lấy cổ tay của cô, “Không được ăn.” Cô nhấc lên, miếng thịt cá rơi xuống.
Thẩm Thanh Hòa ngước mắt lên, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cô, Thẩm Giáng Niên có chút xấu hổ: “A, không phải không cho người ăn, người đói lâu như vậy, mấy thứ này đều lạnh, người nên ăn đồ ăn nóng.” Sợ Thẩm Thanh Hòa khó chịu nên cô giải thích, “Em sẽ không lãng phí, lát nữa em ăn hết.” Thẩm Thanh Hòa cong mặt, “Em lấy gì, tôi ăn đấy, đi đi.”
Thẩm Giáng Niên gọi cho cô ấy món tonkotsu ramen kiểu Nhật: “Người ăn chút súp miso trước đã.” Thẩm Giáng Niên đẩy chén súp qua. Nhìn Thẩm Thanh Hòa ăn mì cũng là một thú vui, Thẩm Giáng Niên dùng bàn tay nhỏ bé ôm cằm, xem hăng say tới mức, Thẩm Thanh Hòa không thèm ngẩng đầu lên nói: “Đừng nhìn tôi, ăn đi.” Giáng Niên a một tiếng, ngoan ngoãn nhấc đũa.
Đột nhiên trong lòng ngày càng không nỡ, còn chưa đi, mà đã nghĩ xem tháng 11 sắp tới phải trải qua thế nào?
Đã hơn một lần Thẩm Giáng Niên cảm thấy Thẩm Thanh Hòa thực sự không giống phú nhị đại. Nếu cô không biết cô ấy có một căn biệt thự ở Thượng Hải, mỗi tấc đất đều như vàng, đến giờ còn chưa biết rộng lớn đến cỡ nào... Thẩm Giáng Niên hẳn đã nghĩ rằng Thẩm Thanh Hòa rất giàu có, nhưng thực tế không đến mức khoa trương như thế.
Ngay cả một người giàu có như vậy cũng rất trân trọng đồ ăn. Thẩm Thanh Hòa nhất quyết muốn ăn hết mì, xét đến sức ăn của cô ấy, việc này thực sự rất khó khăn, quả nhiên sau bữa ăn, Thẩm Thanh Hòa xoa bụng nói: “Ăn cùng em sẽ luôn no.” Lý do rất đơn giản, Thẩm Giáng Niên không biết sức ăn Thẩm Thanh Hòa cụ thể bao nhiêu, luôn sợ không đủ.
“Chúng ta đi dạo đi.” Thẩm Giáng Niên muốn cùng Thẩm Thanh Hòa tận hưởng thế giới của hai người, dù sao ở đây có quá nhiều ánh mắt quen thuộc.
Lúc này, khu thương mại CBD rất nhộn nhịp, thành phố Bắc Kinh dưới ánh hoàng hôn không hề suy tàn mà là một thành phố cổ kính đầy sang trọng. Rất muốn nắm tay cô ấy, nhưng ở độ tuổi của họ, có vẻ không phù hợp, Thẩm Giáng Niên có thể rất thẳng thắn và liều lĩnh, nhưng đối với người yêu thì lại rất thận trọng.
Cô không để ý bản thân sẽ ra sao, nhưng không thể vì lòng tham của bản thân mà ảnh hưởng đến Thẩm Thanh Hòa xuất sắc như vậy. Thẩm Giáng Niên cố ý quay đầu đi, không nhìn Thẩm Thanh Hòa, nếu không, đôi mắt tham lam sớm muộn gì cũng sẽ phản bội cô, rốt cuộc thì trưởng quan Thẩm rất thông minh.
“Này.” Thẩm Thanh Hòa đột nhiên đụng nhẹ vào cô. Thẩm Thanh Hòa mặc một chiếc áo khoác dài, lúc này cô ấy đút tay phải vào túi, cánh tay uốn cong thành một hình vòng cung hoàn hảo, ý bảo cô khoát tay cô ấy.
Tiểu lãng cuốn nào đó, khoảnh khắc khoát tay lên, gương mặt còn đỏ đẹp hơn cả ánh hoàng hôn.
“Lâu rồi em không về nhà phải không?” Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng hỏi. Thẩm Giáng Niên ôm chặt cánh tay cô ấy, ừa một tiếng, không phải cô không muốn quay về... mà chỉ là cô không thể chịu nổi ý nghĩ phải xa Thẩm Thanh Hòa lâu như vậy. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô vẫn chưa quyết định được khi nào sẽ trở về, đồng thời cô cũng đang phải đối mặt với việc phải chia xa gia đình.
“Muốn thì về đi.” Thẩm Thanh Hòa nhìn về phương xa, “Nếu em không về, gia đình em sẽ nhớ em.” Thẩm Giáng Niên hiểu rõ, nhưng vẫn thận trọng hỏi: “Nếu em về nhà, người có nhớ em không?” Cô nhìn khuôn mặt thanh tú được ánh nắng chiều phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp, khuôn mặt lạnh lùng ngày xưa giờ đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Thẩm Thanh Hòa quay đầu lại, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, “Lại nghĩ lung tung.” Thẩm Giáng Niên rất muốn nghe cô ấy nói “Tôi nhớ em”, nhưng Thẩm Thanh Hòa, người khoa trương trên giường lại rất dè dặt khi xuống giường, rất ít khi nói lời yêu thường, Thẩm Giáng Niên hờn dỗi nói: “Xem ra là không nhớ em.”
Thẩm Thanh Hòa thế mà cũng không có phủ nhận, hừ, Thẩm Giáng Niên trong lòng than thở, mất bình tĩnh, "Vậy tối nay em về nhà." Thẩm Giáng Niên thả tay Thẩm Thanh Hòa, đi về phía trước, cố ý đi rất nhanh, nhưng đi được vài bước, lại sợ Thẩm Thanh Hòa không đuổi kịp, nên bước chân dần chậm lại.
Cho dù cố tình đi chậm, nhưng người phía sau vẫn chưa đi lên kịp, Thẩm Giáng Niên thực sự rất khó chịu với bản thân, tại sao lại để tâm đến Thẩm Thanh Hòa như thế chứ! Thẩm Giáng Niên từng bước một đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy thành phố Bắc Kinh dưới ánh hoàng hôn không đẹp chút nào.
Thẩm Thanh Hòa nhìn người trước mặt, cúi đầu đi về phía trước như một tiểu sư tử bại trận, cô thong thả đi theo, luôn giữ khoảng cách cố định, không bao giờ vượt qua. Người kia cho dù thất bại cũng không chịu thừa nhận, cho nên, cả đường không thèm quay đầu lại nhìn, hai người cứ thế đi về phía CBD họ ở.
Thẩm Giáng Niên thật sự rất tức giận, cô không thấy Thẩm Thanh Hòa ở dưới lầu, cô chạy rất nhanh, không phải vì nóng lòng muốn về nhà mà là vì khó chịu. Bực mình trước sự kiềm chế của Thẩm Thanh Hòa, khó chịu trước sự thờ ơ của Thẩm Thanh Hòa, khó chịu vì cuộc chia xa sắp tới, Thẩm Thanh Hòa chẳng có chút không nỡ nào, buồn bực Thẩm Thanh Hòa quá đẹp quá mê hoặc, buồn bực vì Thẩm Thanh Hòa từ chối chạm vào cô.... Một khi đã phát giận, thì đụng cái gì cũng buồn bực,
Thẩm Giáng Niên rất nhanh đã bắt đầu mệt mỏi, nhưng vẫn không chịu dừng lại, hơi thở dồn dập, do cơ thể mệt mỏi nên tốc độ bắt đầu chậm lại. Đây chính là luyện tập phản ánh thần kỳ, sự khó chịu bắt đầu biến mất, không, nó không hề biến mất, mà là từ tức giận chuyển sang không cam lòng, sức lực càng ngày càng yếu đi, sự không cam lòng dần dần trở nên khó tả. Chán nản, cuối cùng biến thành thất vọng... Thẩm Giáng Niên đã trải qua loại tâm trạng thay đổi thất thường này, mà chỉ có một người có thể khiến tâm trạng của cô tụt dốc trong thời gian ngắn.
Cuối cùng, bầu trời trở nên tối hẳn, có lẽ ánh sáng trong thành phố quá chói lóa, khiến đôi mắt cô cay cay dần ẩm ướt, ánh sáng mơ hồ trông giống như một người rất dễ chạm vào và không thể chạm tới, đôi mắt cô ấy sâu thẳm và sáng ngời.
Khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng dừng lại, cô dùng tay che mặt. Đột nhiên, sau lưng vang lên một tiếng còi chói tai, Thẩm Giáng Niên vô thức quay người lại, sửng sốt, Thẩm Thanh Hòa đang đứng cách đó không xa.
Dưới ánh đèn đường, Thẩm Thanh Hòa tựa như hòn vọn thê, đứng đó nhìn cô, vào khoảnh khắc cô quay đầu lại, Thẩm Thanh Hòa đã giơ tay lên vẫy tay. Đồ xấu xa đáng ghét! Thẩm Giáng Niên dồn hết sức lực, vội vàng chạy về phía Thẩm Thanh Hòa, đến trước mặt, muốn dùng sức đánh thật mạnh, nhưng lại không nỡ, chỉ đánh một cái nhẹ lên ngực người ta.
Trong đêm tối, Thẩm Thanh Hòa ôm Thẩm Giáng Niên vào lòng, nói: “Cô gái ngốc nghếch.”
“Người vẫn luôn đi theo em à?” Thẩm Giáng Niên ngồi trong taxi lặng lẽ hỏi.
“Ừa.”
“Vậy sao người không gọi em lại?”
“Em phải nhớ.”
“Sao.”
“Cho dù tôi không có ở bên cạnh em, nhưng tôi sẽ dùng hình thức khác cùng đi bên em.”
Thẩm Giáng Niên thiếu nghị lực mà cảm động, “Cho nên, đây là hình thức khác sao?”
“Là một trong những số đó.”
“Cái này xem như là loại gì?”
“Chỉ cần em quay đầu lại, tôi sẽ ở đó.”
“Người thật đáng ghét.” Thẩm Giáng Niên không một tiếng động nắm lấy tay Thẩm Thanh Hòa.
Sau khi xuống xe, hai chân Thẩm Giáng Niên yếu ớt, Thẩm Thanh Hòa ôm eo đỡ cô nói: “Khi em mệt đến mức yếu đuối, sẽ có tôi ở đó.” Sóng mũi Thẩm Giáng Niên cay cay, người này sao lại đáng ghét như thế chứ, luôn toàn quyền kiểm soát cảm xúc của cô.
Nghe được tiếng mở cửa, Lục Mạn Vân đoán là Thẩm Giáng Niên trở về, vui mừng khôn xiết. Thẩm Giáng Niên quả nhiên đã đi vào, chờ đã... theo sau là...
“Giáo sư Lục, tối nay làm phiền rồi ạ.” Thẩm Thanh Hòa đứng ở cửa lễ phép nói.