Nói một cách triết học: vật chất quyết định ý thức, ý thức phản ứng lại vật chất. Không có giới hạn nào về mức độ lớn của phản ứng đối với ý thức. Thẩm Giáng Niên, lúc này đang được đút ăn, thẹn thùng như một thiếu nữ, cụp mắt xuống, không biết trong miệng ăn cái gì, chỉ cảm thấy rất ngon, thật là một phản ứng thần kỳ của ý thức.
Một cuộc gọi như muốn đoạt mạng, làm gián đoạn thế giới ngọt ngào của hai người, nếu điện thoại có sự sống, chắc cô sẽ bóp cổ nó đến chết. Tiếng chuông điện thoại vang lên là chuông giành cho công việc, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể đứng dậy nhận điện thoại. Thẩm Thanh Hoà giữ tay cô lại, lau lau khoé môi cô, cười cười buông tay cô ra. Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ ửng, cúi đầu nghe điện thoại, tim đập thình thịch.
"A di đà phật, cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng nghe điện thoại." Là người phụ trách hội nghị, lúc trước có hợp tác với cô vài lần, "Gõ cửa như vậy cũng không tỉnh, thế mà gọi điện thoại một cái lại đánh thức được cô, mau đi mở cửa."
"Chờ một chút." Lý trí Thẩm Giáng Niên trở về hiện thực, "Có chuyện gì gấp sao?" Cô đã đặt báo thức, vẫn chưa đến giờ.
"Hôm nay, đột nhiên mời thêm một vị khách nước ngoài, cần cô đến làm quen trước." Đột nhiên người phụ trách nghĩ gì đó, "Đừng nói cô vẫn chưa dậy đó chứ?"
"Chờ tôi ở hội trường, tôi...." Thẩm Giáng Niên muốn nói mười phút sau, nhưng đột nhiên nhớ tới, cô đang không có ở khách sạn. Thẩm Giáng Niên quay đầu liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái, Thẩm Thanh Hoà làm một động tác, ý bảo là 30 phút, Thẩm Giáng Niên nheo mắt, a ~ người này còn để ý đến cô, "40 phút sau, gặp ở chỗ đăng ký." Cô thêm 10 phút, để dự phòng lỡ có gì xảy ra ngoài ý muốn.
"Không phải chứ, cô còn chưa dậy thật sao?" Bên kia vẫn kiên trì hỏi, với giọng điệu khó mà tin được.
"Tôi dậy hay chưa dậy, muốn phải báo cáo với Ngài mỗi ngày sao?"
Thẩm Giáng Niên dùng từ 'Ngài', vừa như trêu đùa vừa có cảm giác không hài lòng. Bên kia cũng không ngốc, cũng nghe ra được, cười làm lành, "Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi ở sảnh hội nghị chờ cô." Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, quay đầu lại đã thấy Thẩm Thanh Hoà xếp gọn lại quần áo của cô đặt ở mép giường, "Tôi có đồ mới, em có muốn mặc không?"
"Không cần, em phải về khách sạn." Sau cơn say tình qua đi, trở về hiện thực, lần đầu tiên hai người giao tiếp bình thường như thế này. Mặt Thẩm Giáng Niên có chút tái nhợt, "Em đi trước." Thẩm Giáng Niên mặc đồ xong, xoay người thấy Thẩm Thanh Hoà đang thay quần áo, không hề quan tâm đến sự tồn tại của cô, "Đợi tôi, tôi đưa em đi." Lưng Thẩm Thanh Hoà trắng nõn, đường cong rõ nét, xem ra người này rất chăm tập thể hình để giữ dáng.
Thẩm Giáng Niên nắm chặt lòng bàn tay, có chút ngứa, rất muốn chạm vào, môi cô khô ráo, liếm liếm môi, cắn chặt môi, thầm nghĩ: Nếu liếm một cái, chắc rất đã, ngày hôm qua, cô cũng liếm hôn cổ Thẩm Thanh Hoà... Thẩm Giáng Niên đưa tay lên sờ cổ của cô, trong đầu đầy dục vọng, quên mất mùi vị của da Thẩm Thanh Hoà thế nào rồi.
Loại cảm giác này có chút không tốt, sau mỗi lần túng dục, ấn tượng của cô về Thẩm Thanh Hoà, người này chơi đùa với cô, mang cho cô cảm giác sảng khoái đến tận mây xanh, mà đối với Thẩm Thanh Hoà thì sao? Ngoại trừ đẹp, kỹ thuật làm tình cắm sâu vào lòng cô, thì về cơ thể Thẩm Thanh Hoà, cô chẳng biết gì cả.
Mỗi lần trước khi bắt đầu, đều muốn lưu ý, nhưng mà khi dục vọng tràn trề, thì cái gì cũng quên.
"Đi thôi." Thẩm Thanh Hoà đi đến trước mặt Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên lơ đãng ừ một tiếng.
Mới sáng sớm ở "Thẩm phủ", hoa thơm chim hót, nước chảy róc rách, đẹp như một thiên đường. Nơi này rất giống với Thẩm Thanh Hoà, làm người ta lưu luyến quên đường về.
Trên đường đi, không một tiếng động.
Thẩm Thanh Hoà dưới giường, nghiêm trang tao nhã, ít nói, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, Thẩm Giáng Niên dưới giường, cũng lạnh lùng cao ngạo, ít nói, thậm chí còn không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, đến nhìn cũng lười nhìn một cái. Nhưng mà đối với người để tâm, chòm sao Sư Tử lập tức bộc lộ bản tính chiếm hữu, không chỉ có để tâm mà còn rất chú ý đến mọi thứ xung quanh người đó, cô sẽ ghen, sẽ đố kỵ, sẽ cố tìm cách xoá bỏ mọi chướng ngại vật, để đạt được mục tiêu của bản thân.
Nội tâm Thẩm Thanh Hoà, chỉ hơi gợn sóng, mà nội tâm Thẩm Giáng Niên lại như sóng gió.
Dục vọng của cô đối với Thẩm Thanh Hoà, chỉ là phần nổi của tảng băng, nhưng mà tính chiếm hữu thực sự là phần chìm của tảng băng, có để làm đắm con tàu Titanic. Thẩm Giáng Niên thu hồi ánh mắt, có chút băn khoăn, cô không thích cảm giác bị mất kiểm soát.
Nhưng mỗi lần Thẩm Thanh Hoà xuất hiện, lập tức kéo cô chạy về phía trước không ngừng, nếu không kiềm chế bản thân, rất dễ bị lệch đường ray. Tương lai về sau sẽ như thế nào đây? Thẩm Giáng Niên không biết, thế giới của Thẩm Thanh Hoà quá thần bí, cho dù các cô từng cọ xác thân thể với nhau. Cô không dám nghĩ đến hậu quả, bây giờ cô nên làm thế nào cho phải đây?
Tiếp tục trầm luân hay dừng lại hẳn? Lý trí và tình cảm luôn đối nghịch nhau. Khi Thẩm Giáng Niên vẫn còn đang băn khoăn, thì xe đã dừng, "Em xuống ở đây đi, tôi đi đậu xe." Thẩm Thanh Hoà nói, Thẩm Giáng Niên chỉ ừ, "Cảm ơn." Đóng cửa xe, chào tạm biệt Thẩm Thanh Hoà. Cô muốn hôn tạm biệt, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà lại không có chút lưu luyến nào, vậy thì tại sao phải bận tâm?
Nhìn đồng hồ, chỉ mất 20 phút. Bất tri bất giác, Thẩm Giáng Niên ý thức được, Thẩm Thanh Hoà cũng đã dự kiến trước thời gian, cho nên mới ước chừng giúp cô. Thẩm Thanh Hoà cũng không có nói cô chờ cô ấy, vì vậy Thẩm Giáng Niên bước chậm đến hội trường.
Sau khi lấy tài liệu, Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa chỗ đăng ký lật xem, "Này, đây chẳng phải là Thẩm phiên dịch sao?" Thẩm Giáng Niên không ngẩng đầu, cũng nghe được người nói là Tưởng Duy Nhĩ, cô ngẩng đầu tươi cười, "Chào buổi sáng, Tưởng tổng."
"Chào buổi sáng." Tưởng Duy Nhĩ đảo mắt một vòng, "Thẩm tổng không đi cùng cô sao?" Cô hỏi có chút tinh nghịch.
"Không." Thẩm Giáng Niên không định làm thoả mãn tính hiếu kỳ của Tưởng Duy Nhĩ, "Tưởng tổng, tôi có việc, đi vào trong trước."
"Này, chưa gì hết đã đi rồi." Tưởng Duy Nhĩ không có ý buông tha cho Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên nghĩ lại về sau cũng phải tiếp xúc với người tập đoàn Nhã Nại, mà người này không thể không tiếp xúc, cho nên dừng bước chân lại, "Tưởng tổng còn có việc gì sao?"
"Thật ra cũng không có gì, chính là muốn nói, chuyện chi nhánh Bắc Kinh của Nhã Nại, Thẩm phiên dịch nhớ cân nhắc về nó." Tưởng Duy Nhĩ làm ra vẻ bản thân vì công việc, cho nên mới gọi Thẩm Giáng Niên đứng lại, "Sau này, phía tập đoàn sẽ cử một vị phó tổng đến chi nhanh ở Bắc Kinh, mà chúng tôi cũng sẽ thuê một vị phiên dịch ở bên ngoài, nếu Thẩm phiên dịch có hứng thú, cũng có thể đề cử vào vị trí đó, biết đâu sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà."
Người một nhà? Từ này, rất hay. Thẩm Giáng Niên mỉm cười, "Có lời nói này của Tưởng tổng, cho dù sau này không biết có ứng cử được vào vị trí phiên dịch hay không, chỉ cần tôi đã đồng ý làm, tôi sẽ làm tốt nhất có thể."
"Tính cách của Thẩm phiên dịch, thật sự rất hợp với ý tôi, sau này có đến Thượng Hải, nhất định phải để tôi làm hết lễ nghĩa của chủ nhà." Thẩm Giáng Niên làm ra vẻ tiếc hận, "Tối hôm qua, vốn định tiếp đãi nồng nhiệt với cô, không ngờ lại bị Thẩm tổng giành trước." Tưởng Duy Nhĩ thở dài, biểu cảm có chút thương tâm, "Nhưng mà nghĩ lại, có lẽ Thẩm phiên dịch vẫn thích Thẩm tổng hơn phải không."
..... Thẩm Giáng Niên có cảm giác cô đã nhìn thấy một cái "bản thân" khác của cô, người này diễn rất sâu.
"Sau này, nếu Tưởng tổng đến Bắc Kinh, có thể tìm tôi." Thẩm Giáng Niên đáp lại tuyệt đối là từ phép tắc xã giao, cô nào ngờ, Tưởng Duy Nhĩ lại nói, "Vừa hay, tuần sau tôi đến đó, đến lúc đó chúng ta lại hẹn nhau nhé." Sau đó, vỗ nhẹ bả vai Thẩm Giáng Niên, "Thẩm phiên dịch đi làm việc đi." Cười một cái rất sâu xa.
Có phải cô đã sập bẫy không? Thẩm Giáng Niên đi vào trong hội trường nhưng vẫn còn suy nghĩ đến vấn đề này. Từ người phụ trách, Thẩm Giáng Niên lấy được số điện thoại của trợ lý vị khách mới đến. Thẩm Giáng Niên dùng điện thoại công việc gọi nhưng không ai tiếp, rất nhanh đã nhận được một cái tin nhắn: Vui lòng đợi ở quán cà phê trên tầng 1.
Thẩm Giáng Niên trả lời lại: Được.
Thói quen nghề nghiệp nhiều năm giúp cô nhanh chóng nắm vững thông tin cơ bản của khách nước ngoài, là một vị chuyên gia tài chính đến từ London, trước đó người này nhận được lời mời đến tham dự hội nghị ở Thâm Quyến, sẽ ở lại Thượng Hải 2 ngày, vừa hay đuổi kịp hội nghị ở đây, sau khi được mời rất vui vẻ mà nhận lời. Tham gia mấy cái hội nghị thôi cũng nghiện, Thẩm Giáng Niên âm thầm lắc đầu.
"Giáng Niên!" Có người gọi lớn, Thẩm Giáng Niên theo bản năng mà quay đầu lại, lập tức ngây người. Cho dù đã xa cách nhiều năm, cho dù chưa từng liên hệ với nhau, nhưng với tư cách là người đầu tiên trong đời cô chính thức hẹn hò, Thẩm Giáng Niên vẫn nhận ra Lâm Phong trong nháy mắt. Bạn học cấp ba của cô, một danh tính khác: đối tượng yêu đương của Thẩm Giáng Niên hồi cấp ba, và một số người nói rằng đó là mối tình đầu của cô.
"Thật sự là cậu sao?" Lâm Phong không chút nào che giấu vui mừng, "Vừa nhìn thấy phiên dịch khách chính là Thẩm Giáng Niên, tôi liền nghĩ đến cậu." Thẩm Giáng Niên cười nhẹ, "Đã lâu không gặp." Cô cũng không mấy ngạc nhiên lắm, chàng trai năm nào giờ thật bảnh bao, khách quan mà nói, so với trước kia thì bây giờ có lực hấp dẫn các cô gái nhỏ hơn nhiều.
"Cậu vẫn xinh đẹp như thế." Lâm Phong chân thành khen ngợi, "Tôi rất vui khi gặp lại cậu." Thẩm Giáng Niên ậm ừ, "Cậu đến đây để làm việc à?" Lâm Phong lấy danh thiếp từ trong túi ra và đưa. Thẩm Giáng Niên lật qua lật lại bằng cả hai tay, và nhìn thấy một tấm danh thiếp có viền vàng. Thẩm Giáng Niên nhướng mày, người này cũng là một phiên dịch, thông thạo nhiều ngôn ngữ. "Thật trùng hợp khi chúng ta vẫn là đồng nghiệp của nhau."
"Tôi vẫn chưa quên, ước mơ của cậu là trở thành phiên dịch, nghe nói cậu làm trong lĩnh vực này, cho nên...." Lâm Phong cười ngượng ngùng, "Vẫn luôn chờ đến ngày gặp lại cậu, rốt cuộc cũng chờ đến rồi." Thẩm Giáng Niên có chút ngoài ý muốn, "Cậu nghe ai nói?" Ước mơ của cô, cô tự hiện thức hoá là được rồi, Lâm Phong nói ra có vẻ như rất lãng mạn, nhưng chẳng đổi lại được sự cảm động của Thẩm Giáng Niên.
"Không thể nói cho cậu biết được, nếu tôi nói rõ, cậu sẽ tức giận." Thái độ của Lâm Phong rất tốt, "Giáng Niên, tôi không có ý xấu, nhiều năm không gặp, chúng ta coi như cũng là bạn bè, đúng không?" Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, "Nếu có việc gì mà tôi giúp được cậu, có thể tìm đến tôi, nhưng mà cũng chỉ nằm trong khả năng của tôi mà thôi." Thẩm Giáng Niên cười tự giễu.
"Không có gì cần làm phiền đến cậu, tôi chỉ muốn có số liên hệ cá nhân của cậu, sau này tôi cũng hay chạy khắp nơi trong nước, nếu có thời gian chúng ta thường xuyên liên hệ với nhau." Biểu hiện của Lâm Phong rất cẩn trọng, sợ Thẩm Giáng Niên từ chối anh ta, bị ánh mắt nhàn nhạt của Thẩm Giáng Niên lướt qua, lòng bàn tay anh ta đã đổ mồ hôi, anh ta cam đoan, "Tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy cậu."
Thẩm Giáng Niên cũng không phải là kẻ tự mình đa tình cho rằng đã qua nhiều năm rồi mà Lâm Phong vẫn còn yêu cô, cho nên cô cho anh ta số điện thoại, còn nhấn mạnh, "Nếu liên quan đến chuyện cá nhân thì bỏ qua một bên, nếu như cậu cũng là phiên dịch, hẳn bên này cần tôi hỗ trợ phải không?" Thẩm Giáng Niên còn cho rằng người này đang cần cô hỗ trợ phiên dịch.
"Ờ, cũng không có gì đặc biệt, tôi cần cậu giúp tôi làm thủ tục, bởi vì hôm nay mới gia nhập, cho nên vẫn chưa hiểu biết nhiều lắm."
"Họ chưa đưa cho cậu tài liệu sao?" Thẩm Giáng Niên nhướng mắt hỏi.
"A..." Lâm Phong mất tự nhiên ho khan một tiếng, "Còn chưa đưa."
Thẩm Giáng Niên đưa tập tài liệu trong tay cho anh ta, "Có chỗ nào không hiểu thì hỏi lại tôi." Lâm Phong cầm lấy, nghiêm túc xem, liếc nhìn Thẩm Giáng Nhiên một cái, thấy cô đang xoa mắt, còn khẽ ngáp một cái, anh ta nhìn một lúc rồi nói, "Hai ngày nay, tôi bận rộn đủ việc, trên đường đến đây cũng khá mệt, tôi đi mua cà phê uống cho tỉnh táo, cậu có cần một ly không?"
"Lát nữa, tôi sẽ tự mua." Thẩm Giáng Niên không muốn làm phiền bất cứ ai.
"Này, cậu còn khách sáo với tôi làm gì." Lâm Phong đứng dậy, "Lát nữa, còn phiền cậu giúp tôi mấy chỗ chưa hiểu, coi như cảm ơn cậu đi." Lâm Phong đi về phía gọi nước, đi vài bước quay đầu lại hỏi, "Vẫn như cũ sao?"
Thẩm Giáng Niên sững sờ một giây, "Ừm." Như mọi khi, cô thường cho thêm 2 viên đường và một muỗng sữa.
Đứng ở quầy gọi đồ uống, Tưởng Duy Nhĩ dựa vào bàn mà gọi món, "Tôi nhìn thấy Thẩm phiên dịch." Thẩm Thanh Hoà không đáp lời, "Cho tôi hai ly Americano." Tưởng Duy Nhĩ nhìn chằm chằm về hướng Thẩm Giáng Niên, nhưng vẫn phản kháng, "Tôi không thích uống cà phê đắng."
"Muốn uống gì tự gọi đi." Thẩm Thanh Hoà nói.
"Chà, không phải gọi cho tôi sao, xem ra tối qua rất kịch liệt, phải uống hai ly cà phê nâng cao tinh thần." Tưởng Duy Nhĩ cười xấu xa.
"Cậu ồn ào quá." Thẩm Thanh Hoà nhíu mày, Tưởng Duy Nhĩ cắt ngang, "Vậy tôi đi tìm Thẩm phiên dịch đây." Thẩm Thanh Hoà không nói chuyện, cầm lấy cà phê, xoay người, nhưng mà lúc này người đứng bên cạnh cũng xoay người, xém chút nữa đụng nhau, "Thực xin lỗi." Người đàn ông cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi, Thẩm Thanh Hoà nói không sao, rồi đi đến chỗ Thẩm Giáng Niên.
Mặc dù Tưởng Duy Nhĩ nói đi tìm Thẩm Giáng Niên, nhưng mà vẫn đợi Thẩm Thanh Hoà đi cùng, "Xem ra, ly cà phê này là cậu mua cho Thẩm phiên dịch, vấn đề là cậu biết khẩu vị của người ta sao? Cái thứ đắng thế này ai muốn uống chứ?" Hai người một trước một sau xuất hiện trước Thẩm Giáng Niên, người đang cúi đầu xem tài liệu, "Xin chào~ Thẩm phiên dịch~" Cơ thể Tưởng Duy Nhĩ áp sát Thẩm Thanh Hoà, còn thân thiện chào hỏi.
Thẩm Giáng Niên không nhìn lên, vẫn đang nghĩ "duyên phận" giữa cô và Tưởng Duy Nhĩ quá sâu, tại sao cô với Thẩm Thanh Hoà lại không có cái duyên như thế chứ? Thẩm Giáng Niên điều chỉnh biểu cảm của mình, cười nhẹ nhìn lên, đã bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Thẩm Thanh Hoà, Tưởng Duy Nhĩ nhanh miệng nói, "Thẩm tổng mời cô uống cà phê." Nói xong liền thực hiện, cầm lấy ly cà phê trong tay Thẩm Thanh Hoà đặt lên bàn.
"Giáng Niên, cà phê đến rồi!" Giọng nói từ phía sau truyền đến, Thẩm Thanh Hoà không thèm nhìn lại, cô biết người này chính là người suýt chút nữa đụng phải cô, "Là bạn của cậu à?" Lâm Phong hỏi, đồng thời đưa cà phê trước mặt Thẩm Giáng Niên, chờ Thẩm Giáng Niên cầm lấy.
Nụ cười của Tưởng Duy Nhĩ đầy thú vị, chà, sắp có trò hay rồi đây!