Rõ ràng là cùng một câu, giáp mặt nói với nói sau lưng, hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau. Đối với một người gian xảo như Tần Thư, Thẩm Giáng Niên thật sự không nói nên lời, cho nên cô đề nghị, "Chúng ta nhắn tin bên WeChat đi, cùng nhau đếm ngược 3 2 1 rồi gửi."
"Cậu bớt phiền một chút được không." Tần Thư uể oải đáp, nhưng vẫn đồng ý. Thẩm Giáng Niên có giác quan thứ sáu của cô, cô đoán đáp án của Tần Thư, chính là tên của một ai đó, cho nên sẽ ngắn gọn, mà vấn đề của cô, ít nhất phải dùng một đoạn mới nói hết được. Về thời gian, cô chiếm ưu thế hơn.
3, 2, 1...
Tần Thư: Lê Thiển.
Bàn tay đang gõ chữ của Thẩm Giáng Niên đột nhiên ngừng lại, mẹ nó, không phải cô nhìn lầm chứ? Cô đem ba chữ "Ở phía dưới" xoá đi, trực tiếp trả lời lại: "Cậu không viết sai đó chứ?'
Tần Thư: 😏
Tần Thư: Vấn đề của cậu đâu.
Thẩm Giáng Niên: Đừng có ngắt lời, Tiền Xuyến Tử thực sự đã hỏi vấn đề đó? Ở diễn đàn nào?
Cô gái này bị làm sao vậy... Thẩm Giáng Niên xấu hổ thay cho người này, Tần Thư: Việc gì phải vội, chị em phụ nữ lớn thế này rồi, hỏi vấn đề này cũng rất bình thường.
Thẩm Giáng Niên:... Cậu làm như ai cũng giống cậu vậy....
Tần Thư: Chứ sao.
Thẩm Giáng Niên lại giật mình, Thẩm Giáng Niên: Cậu có biết mình nói gì không...
Tần Thư: Tự sướng sao? Làm ơn đi, chúng ta đã 30 tuổi rồi, không có đối tượng, còn không thể tự sướng thoả mãn nhu cầu sinh lý được à?
Thôi bỏ đi... Đầu của Thẩm Giáng Niên dường như bị thứ gì đó va vào, cô xoa trán hồi lâu, không biết nên nói gì. Tần Thư: Thôi, không cãi qua cãi lại với cậu nữa, nói vấn đề của cậu đi.
Thẩm Giáng Niên vừa rồi giật mình cho nên cũng quên mất vấn đề của bản thân, đột nhiên bị hỏi lại, mắng thầm bản thân: Còn có thời gian mà đi xấu hổ thay người ta, người ta tốt xấu tự mình chơi, còn mày hay lắm chơi người ta, còn xảy ra chuyện.
Thẩm Giáng Niên: Để mình nói cho cậu biết, cậu cũng giữ bí mật cho mình.
Tần Thư: Biết.
Thẩm Giáng Niên đã suy nghĩ rất lâu, nhưng không thể viết ra, đã vậy vừa rồi các cô còn thảo luận chuyện tự sướng, nếu giờ cô nói không cẩn thận làm xước phía dưới, chắc chắn Tần Thư sẽ hiểu theo kiểu: Tự sướng không đúng cách, làm bị thương chỗ đó.
Thực sự Thẩm Giáng Niên không hiểu... tại sao cô lại đối mặt với vấn đề khó khăn nhất thế gian này vậy?
Nếu chính Thẩm Giáng Niên bị thương, cô sẽ nhịn không đề cập với bất cứ ai, nhưng mà người bị thương lại là Thẩm Thanh Hoà, cho nên Thẩm Giáng Niên phải hiểu tận tình.
Thẩm Giáng Niên: Mình giải thích với cậu trước, là mình không có làm chuyện gì bậy bạ hết.
Tần Thư: 🤔
Thẩm Giáng Niên: Mình muốn hỏi, nếu như phía dưới bị xước thì làm sao đây....
Tần Thư: 🤓
Thẩm Giáng Niên: Này! [Vả mặt] Không được cười!
Vừa thấy cái biểu cảm này, Thẩm Giáng Niên liền biết Tần Thư đang nghĩ theo hướng kia.
Tần Thư: Bị cái gì làm xước? [Nghiêm túc]
Cũng bởi vì Thẩm Thanh Hoà mà cô mất hết thể diện, Thẩm Giáng Niên: Có thể là viên đá trên móng tay....
Tần Thư: Không ngờ nha, cậu thật lợi hại. [👍]
Thẩm Giáng Niên: [😡] Cậu nghiêm túc được không? Mình vội muốn chết, bây giờ vẫn còn đang lo lắng, viên đá nằm ở trong đó của mình, không biết có bài tiết ra ngoài được không.
Thẩm Giáng Niên dồn hướng lên người mình.
Tần Thư: À, thế thì cậu xâm nhập vào trong rồi sờ thử, chẳng phải sẽ biết sao?
Thẩm Giáng Niên: Lang băm! [😤]
Tần Thư: [🤭] Được rồi, không chọc cậu nữa, bây giờ Thẩm Thanh Hoà đang trong thời gian hành kinh, không thể khẳng định cô ấy có bị thương hay không. Mình khuyên cậu nên đợi đến lúc hết kinh đi, nếu vẫn đau thì mình sẽ kê cho cậu mấy loại thuốc chống viêm. Nhưng mà trong âm đ*o có niêm mạc và khả năng hồi phục cũng rất nhanh, cậu đừng lo lắng quá. Mấy ngày tiếp theo hai người nên cấm dục, đừng tạo thương tổn lần thứ hai cho chỗ đó.
Tên lang băm này thật đáng sợ, thế mà lại biết người đó là Thẩm Thanh Hoà, mặt Thẩm Giáng Niên nóng bừng bừng, Thẩm Giáng Niên: Đã nói là mình rồi mà.
Tần Thư: À ừ, là ai không quan trọng, còn nữa, đừng cố gắng vượt đèn đó, không tốt cho sức khoẻ, cậu đừng có nóng vội.
Thẩm Giáng Niên: Cậu lại nói bậy, có tin mình đến giết cậu không?
Tần Thư: [🙂] Lang băm của quý cô đã offline.
Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, khả năng khôi phục rất nhanh, chờ Thẩm Thanh Hoà hết kinh, vậy thì có thể xác định tình hình. Thẩm Giáng Niên đứng ở trong phòng khách, vốn dĩ đi ra khỏi phòng khách, nhưng mà chợt nhớ đến đề tài lúc nãy: Ngự y, đừng có offline, thế còn bài đăng của Tiền Xuyến Tử đâu?
Tần Thư: Cậu có thể tự mình hỏi cậu ấy, không có việc gì thì đừng tìm mình, ngự y rất bận.
Thẩm Giáng Niên: Cậu lui xuống đi.
Thẩm Giáng Niên có chút sốc, Tiền Xuyến Tử thực sự đã hỏi về việc tự sướng trên mạng. Làm sao Tần Thư lại biết nhỉ? Sau khi Thẩm Giáng Niên về Bắc Kinh, điện thoại luôn để chế độ im lặng, Lê Thiển cũng không tìm cô. Nghĩ lại cô thật không xứng với hai chữ bạn thân, cũng quên mất Lê Thiển đã đến tuổi trung niên, cũng là phụ nữ lớn tuổi, ham muốn cũng bình thường, nhưng mà quan trọng là làm sao giải quyết cái ham muốn đó, đặc biệt là Lê Thiển giống cô, cũng thích làm móng tay.... Nghĩ đến đây, Thẩm Giáng Niên có chút lo lắng, cô phải nói bóng nói gió với Lê Thiển mới được.
Thẩm Giáng Niên quyết định như vậy, định đi vào phòng ngủ xem Thẩm Thanh Hoà thế nào rồi, Thẩm Thanh Hoà mở mắt và không biểu lộ nhiều biểu cảm. Thẩm Giáng Niên đến gần và nhẹ nhàng nói: "Người có muốn ăn thêm chút cháo không?" Thẩm Thanh Hoà lắc đầu, "Em nên đi ngủ một giấc đi." Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng coi như đồng ý, lại ngồi trên băng ghế ngay mép giường, "Em còn chưa buồn ngủ, em nhìn người ngủ, người ngủ trước đi."
"Tôi ngủ một ngày rồi, giờ không ngủ được." Thẩm Thanh Hoà rất muốn có thể ngủ say, để không phải chịu đựng đau đớn.
"Muốn ngồi một lát không?" Thẩm Giang Niên trầm ngâm nói: "Nằm một ngày, lưng của người sẽ mỏi, người ngồi dậy đi, em xoa bóp cho người." Như nghĩ đến cái gì, cô nói bổ sung thêm, "Em sẽ làm nhẹ." Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, "Vậy làm phiền em." Thẩm Giáng Niên không mấy vui, bĩu môi, "Gì mà phiền với không phiền, người có cần thiết khách sáo vậy với em không, vậy nếu sau này em có việc, cũng không dám làm phiền người." Cô có lý lẽ của cô, Thẩm Thanh Hoà nợ cô càng nhiều càng tốt, thà rằng cả đợi này không trả được, như vậy mới tốt.
Thẩm Thanh Hoà từ chối Thẩm Giáng Niên xoa lưng cho cô, "Vậy em ngồi cùng người một lát nữa." Thẩm Giáng Niên nằm đó ngoan như một đứa trẻ, "Đợi sáng mai, em gọi cho mẹ em, hỏi bà ấy số điện thoại của trung y, chúng ta đi khám nha." Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu, nhìn thấy đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi trên giường, "Mẹ em nói, phương thuốc của bác sĩ đó rất tốt, nhưng mỗi ngày bà ấy chỉ khám cho 20 người, người tìm bà ấy khám bệnh còn phải xếp hàng." Cô bướng bỉnh nói thêm, khá trẻ con.
"Trước kia, lúc em đau bụng kinh, mẹ em cũng cho em uống thuốc, nhưng mà em không thích uống mấy cái mùi vị thuốc bắc đó." Thẩm Giáng Niên bĩu môi, tỏ vẻ ghét bỏ, "Ngửi thôi cũng đã khó ngửi, đừng nói chuyện uống vào, em uống không được, thế là mẹ em yêu cầu bác sĩ chế nó thành thuốc viên." Bỗng nhiên, nhớ đến gì chuyện gì đó buồn cười, cô cười khẽ nói, "Bà ấy đâu có biết, mấy viên thuốc đó đều bị em vứt hết." Vừa nói còn bật cười thành tiếng, cũng biết chiêu trò đó, có chút hư hỏng, nhưng mà thật đáng yêu.
Theo lý thuyết mà nói, đã ở tuổi 30, từ lâu đã không còn cái dáng vẻ đáng yêu nữa rồi, nhưng mà Thẩm Giáng Niên lại có, chỉ phụ nữ nhỏ bé mới có, không phải kiểu non nớt, cũng không phải kiểu làm nũng, là hư hỏng đến đáng yêu. Thẩm Thanh Hoà nhìn cô chằm chằm, trong lòng nặng trĩu nhưng lại cảm thấy thoải mái hơn, "Bây giờ em còn đau không?" Biết người này lo cho cô, cho nên mới nói không ngừng.
"Cũng đau, nhưng mà em uống thuốc tây để giảm đau."
"Trị ngọn không trị được gốc."
"Dù sao thì em không muốn uống thuốc bắc."
"Vậy mà em còn muốn tôi uống."
Thẩm Giáng Niên nhướng mắt, sáng ngời, nhưng cô không giấu được vẻ phờ phạc, "Người đau dữ dội như vậy, uống thuốc giảm đau cũng không giảm được, cho nên vẫn nên điều trị." Sợ Thẩm Thanh Hoà không đồng ý, cho nên lúc nói chuyện lồng vào câu chốt hạ, túm lây cái chăn quơ quơ, "Vậy từng người được không?"
"Nói sau đi." Thẩm Thanh Hoà ngáp một cái, "Thẩm Giáng Niên, đêm nay em ngủ đi."
"Nhưng mà em không buồn ngủ." Thẩm Giáng Niên chớp chớp mắt, trông cô lúc này rất phấn chấn, "Người đừng lo lắng cho em, thể lực em khá tốt, người ngồi mệt chưa?" Thẩm Giáng Niên đột nhiên đứng lên, có chút lảo đảo, Thẩm Thanh Hoà theo quán tính, vươn tay ra ôm lấy cô, động một cái là cơ thể đau đến mức hít một hơi.
Thẩm Giáng Niên ngồi ở mép giường, ánh mắt còn có chút tối sầm, "Đứng lên gấp quá, không có gì đáng ngại, người đừng nhúc nhích." Thẩm Giáng Niên còn chưa nhìn thấy rõ, liền duỗi tay ra xua xua, thế là chạm vào tay Thẩm Thanh Hoà, cô vội nắm lấy, "Người mau nằm xuống đi."
"Thẩm Giáng Niên."
"Hở."
"Nếu em không chê tôi đến ngày, có thể nằm cùng tôi." Thẩm Thanh Hoà biết, người nay không yên tâm cho cô. Thẩm Giáng Niên vừa nghe, đầu không khỏi choáng váng, chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu, cô không thể tin được, "Một... một cái giường sao?"
"Ở chỗ em hình như không có cái giường thứ hai."
"Được, được, được." Thẩm Giáng Niên vội vàng nói, "Em đi rửa mặt, người chờ em nha, sẽ rất nhanh." Cộp, cộp, cộp, tiểu sư tử chạy đi mất, Thẩm Thanh Hoà lắc đầu bất đắc dĩ, giống y chang con nít vậy đó, một miếng đường thôi có thể dỗ được rồi.
Nói là sẽ nhanh, nhưng lại tốn hết một tiếng, bởi vì sợ không đủ thơm, cho nên tắm rửa xong còn bôi kem dưỡng này nọ. Bôi xong, đi sấy tóc, trong lòng vẫn còn nhớ đến chuyện của Lê Thiển, muốn nhắn tin tìm hiểu nhưng đã muộn, lỡ đâu ngủ rồi mà bị cô đánh thức.... Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn cho Tần Thư: Tiền Xuyến Tử cũng làm móng tay, lỡ đâu cậu ấy cũng cái kia, làm tổn thương phía dưới thì làm sao bây giờ?
Rất nhanh đã trả lời lại, Tần Thư: Sao còn chưa ngủ?
Thẩm Giáng Niên: Mình sắp đi ngủ, nhưng mình lo lắng về Tiền Xuyến Tử. Mình muốn gọi cho cậu ấy.
Tần Thư: Mấy giờ rồi? Ngoan, tiểu sư tử, ngủ đi. Cậu ấy chỉ đăng một bài hỏi về tự sướng thôi, nhưng không có nói là bản thân tự sướng.
Thẩm Giáng Niên cũng nghĩ vậy, Thẩm Giáng Niên: Đều tại cậu đó, làm mình lầm đường, mình ngủ đây, hôm nay cảm ơn ngự y.
Tần Thư: [Cụng ly chúc mừng tình bạn của chúng ta]
Thẩm Giáng Niên xém chút bật cười, Thẩm Giáng Niên: Cái icon của cậu là cái mẹ mình hay dùng, cậu mau đổi cái mới đi, mình đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon.
Thẩm Giáng Niên không đợi Tần Thư trả lời, cô cất điện thoại, đi nhanh đến cửa phòng ngủ, lại dừng lại, hít một hơi thật sâu. Khi nhịp tim của cô không còn đập nhanh, Thẩm Giang Niên đẩy cửa đi vào, Thẩm Thanh Hoà nằm ở đó híp mắt, như là đang ngủ say.
A... phải làm sao đây? Chẳng lẽ giờ đi đánh thức Thẩm Thanh Hoà? Thẩm Giáng Niên có chút khó chịu, nhận ra mình đã tắm quá lâu. Thẩm Giáng Niên đứng ở trước giường không yên, Thẩm Thanh Hoà cũng không có mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Trước khi đi lên giường, thì tắt đèn chính đi." Lòng Thẩm Giáng Niên sáng ngời, ngăn không được sự kích động, có thể ngủ cùng một cái giường.
Hai người lần lượt nằm xuống, Thẩm Giáng Niên một hai phải ôm Thẩm Thanh Hoà, "Bằng cách này, em có thể là người đầu tiên biết ngươi có khó chịu hay không, sợ người không nỡ đánh thức em." Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ, "Em vậy mà cũng nghĩ ra được, em yên tâm đi, tôi sẽ rất sẵn lòng đánh thức em." Thẩm Giáng Niên cọ cằm lên đỉnh đầu Thẩm Thanh Hoà, "Sẵn lòng là tốt, không thích người ngại với em."
"Ngủ đi." Thẩm Thanh Hoà biết Thẩm Giáng Niên nghỉ ngơi không tốt, nếu không, cô sẽ không chịu đau mà để cho Thẩm Giáng Niên ngủ cùng. Lúc nói chuyện thì không cảm nhận được cái gì, lúc này im lặng, Thẩm Giáng Niên có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của cô, quả thực như tiếng trống gõ vang. Đã vậy còn cách rất gần với người trong tim cô, Thẩm Giáng Niên sợ tiếng tim đập sẽ bán đứng sự khẩn trương của cô, sợ quấy nhiễu đến Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên nằm một tư thế, bất động một hồi, cả cơ thể tê rần, nhưng vẫn nằm thẳng tắp.
"Không mệt à?" Khi cơn đau qua đi, Thẩm Thanh Hoà thở ra một hơi hỏi. Thấy Thẩm Thanh Hoà vẫn chưa ngủ, Thẩm Giáng Niên động một cái, hít hít cái mũi nói, "Hay là để em ngủ dưới sàn nhà đi." Thẩm Giáng Niên sợ lúc cô ngủ sơ ý chạm phải Thẩm Thanh Hoà.
"Đừng lo lắng cho tôi, cứ ngủ đi." Thẩm Thanh Hoà trở mình, cuối cùng đem người ôm vào trong lòng, Thẩm Giáng Niên còn đang giãy dụa, Thẩm Thanh Hoà đè người trong lòng, "Càng không ngủ sẽ càng lăn qua lộn lại, ngủ thì tốt rồi." Thẩm Giáng Niên thích cái ôm này, cô ngập ngừng đặt tay lên eo Thẩm Thanh Hoà, thấy người kia không từ chối, cô nín thở siết chặt lòng bàn tay, cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên.
Thật sự rất thích a, Thẩm Giáng Niên âm thầm hít thở một hơi, giống như một tên trộm, lòng bàn tay vuốt ve vòng eo thon thả của Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà vòng tay qua cổ cô, ngón tay xoa xoa lỗ tai cô, ôn nhu nói: "Ngủ đi em." Thẩm Giáng Niên ậm ừ, ngẩng đầu lên, nhanh chóng hôn lên cằm Thẩm Thanh Hoà rồi nép người vào vòng tay kia, run rẩy nói, "Trưởng quan, ngủ ngon!" Thẩm Thanh Hoà mới vừa nhéo tai cô một cái nhẹ, khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên nhũn ra.
Rốt cuộc cô cũng đã mệt mỏi quá lâu, Thẩm Giáng Niên nhanh chóng ngủ say trong vòng tay của Thẩm Thanh Hoà, hô hấp của cô càng lúc càng nặng nề, trông không được thoải mái. Có lẽ là đã làm mộng, cho nên Thẩm Giáng Niên lại ưm a hừ nhẹ. Thẩm Thanh Hoà đắp chăn cẩn thận, ôm chặt Thẩm Giáng Niên, khẽ vuốt nhẹ sau lưng cô, Thẩm Giáng Niên nép sâu vào lòng cô, vô cùng đáng thương nói ra hai chữ, "Đừng đi...." Hốc mắt Thẩm Thanh Hoà có chút cay cay, có lẽ là do mở mắt hơi lâu.
Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại, nhưng cô không ngủ được, cô thường như vậy, nhưng lần này, cô không cảm thấy lạnh. Cô đang ôm một người trong tay, giống như một chiếc máy sưởi nhỏ, máy sưởi đang ngủ say mà ôm chặt lấy cô. Thẩm Thanh Hoà muốn đi vệ sinh, tốn không ít sức lực mới đẩy Thẩm Giáng Niên ra được.
Trong nhà vệ sinh, Thẩm Thanh Hoà ngồi trên bồn cầu, trầm mặc liếc nhìn, lần này không rõ vì lý do gì mà kỳ kinh của cô trôi qua rất nhanh. Sau kỳ kinh thì cơn đau bụng bớt đi nhiều nhưng bên dưới vẫn còn đau. Nghĩ lại, thì cái quậy phá kia của Thẩm Thanh Hoà, đã khiến cô thế này. Thẩm Thanh Hoà nhìn mình trong gương, cô không thể biết mình đã hốc hác đến mức nào. Vào lúc nửa đêm, cô thường nhìn mình như thế này và nói chuyện với người trong gương. Điều cô nói nhiều nhất là: Sau bao nhiêu năm, tôi biết cô không dễ dàng, vất vả cho cô, vẫn luôn bên tôi.
"Thẩm Thanh Hoà!" Với giọng nói hoảng sợ, Thẩm Thanh Hoà vội vàng đáp lại, "Tôi đang ở trong nhà vệ sinh."
Cùng với tiếng bước chân dồn dập, Thẩm Giáng Niên đột nhiên đẩy cửa ra, trực tiếp ôm cô từ phía sau khi nhìn thấy cô, nghẹn ngào nói: "Người làm gì ở đây? Người làm em sợ muốn chết." Thẩm Thanh Hoà xoa xoa mu bàn tay đặt bên hông, "Vào nhà vệ sinh còn có thể làm gì nữa?" Thẩm Thanh Hoà vỗ vỗ mu bàn tay cô, "Em gặp ác mộng à?
"Em mơ thấy người đột ngột rời đi. Khi em tỉnh dậy, người đã không còn ở trên giường. Em..." Thẩm Giang Niên nghẹn ngào không nói tiếp được, nước mắt cô ướt đẫm lưng Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà bẻ tay Thẩm Giang Niên nắm lại, dẫn người đến bên cạnh, giơ tay ôm má cô, hôn lên khóe mắt cô rơi lệ, "Đừng khóc."
"Người đừng đi." Nụ hôn ấm áp và mềm mại khiến cho nước mắt của Thẩm Giáng Niên vào nửa đêm không ngừng rơi.
"Tôi ở đây." Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng nói, Thẩm Giáng Niên đột nhiên ôm lấy cô, "Em muốn ở bên cạnh người, cho dù người có làm bất cứ cái gì."
Trông bóng dáng Thẩm Thanh Hoà, làm người ta cảm thấy người này luôn cô đơn, muốn được ôm. Trong gương nửa đêm lạnh lẽo, rốt cuộc cô ấy cũng không cô đơn, giơ tay ôm lấy người trong tay là thật, thật ấm áp, thật yên tâm. Thật sự nhịn không được, làm cho người ta sinh ra cảm giác lưu luyến.
Hai người lại nằm xuống, trời vừa rạng sáng. Lần này, Thẩm Giáng Niên không quan tâm Thẩm Thanh Hoà có từ chối hay không, cô ôm người vào lòng và vùi mình vào chăn bông. Bụng của Thẩm Thanh Hoà không đau lắm nên để cô ôm. Người trong tay chắc có tâm lý phòng bị, sợ cô bỏ đi nên ngủ không ngon giấc.
Không lâu sau bình minh, một cuộc điện thoại đến, Thẩm Giáng Niên quyến luyến người trong lòng không chịu dậy, nhưng mà giả bộ ngủ cũng không được nữa. Thẩm Thanh Hoà cũng không có gọi Thẩm Giáng Niên dậy, nhưng Thẩm Giáng Niên từ từ ngồi dậy, bật dậy với vẻ tức giận, ngồi đó, không biết giận ai, cũng không nghe điện thoại.
Thẩm Thanh Hoà cầm lấy điện thoại, nói: "Là Tiền Xuyến Tử." A! Tiền Xuyến Tử, Thẩm Giáng Niên dường như không cười, cô cầm lấy điện thoại, ấn Thẩm Thanh Hoà nằm xuống, "Người nằm xuống đi, em đi nghe điện thoại." Vừa lúc, cả đêm cô ngủ không ổn, ngoài lo lắng cho Thẩm Thanh Hoà, còn có lo cho Lê Thiển nữa.
"Chào buổi sáng, bảo bối ~" Giọng nói của Lê Thiển đầy phấn khích, nhưng Thẩm Giáng Niên khi nghe nó lại cảm thấy hơi dao động, "Sáng sớm mà sao cậu vui thế?"
"Đã mười giờ, còn sớm sao?" Lê Thiển ở đầu điện thoại bên kia, nghe được hơi thở tức giận, cẩn thận nói, "Mình đánh thức cậu à?"
Hừ, cũng coi như thông minh, Thẩm Giáng Niên dụi mắt, "Cũng không hẳn thế, tối hôm qua giật mình thức giấc, thức đến giờ."
"Có tâm sự à?" Lê Thiển cố ý hỏi. Từ lúc nghe Thẩm Thanh Hoà nói phải đến Bắc Kinh, cô vẫn luôn nghẹn lòng hiếu kỳ. Tối hôm qua, ngủ cũng không ngon lắm, rảnh quá nghĩ đến chuyện của Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà, nghẹn đến sáng, không nghẹn được nữa, cho nên mới gọi hỏi.
"Cậu đừng hỏi đến chuyện của mình, mình có chuyện hỏi cậu trước." Thẩm Giáng Niên đang cân nhắc làm sao để mở miệng, "Mấy viên đá trên móng tay lần trước cậu làm vẫn còn chứ?" Lê Thiển ngẩn người, "Còn chứ, sao thế?" A, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau lại nói: "Sau này chúng ta bớt làm móng tay đi."
"Hả?" Không hiểu ý của Thẩm Giáng Niên cho lắm, sao thế nhỉ, chẳng lẽ Thẩm Thanh Hoà không cho Thẩm Giáng Niên làm móng tay à? Gì chứ? Chẳng lẽ... suy nghĩ của Lê Thiển như một con ngựa hoang chạy băng băng trên đồng cỏ, sau đó cười gian xảo, "Á à, được rồi, vậy cậu cũng nên cắt móng tay." Trước kia, Thẩm Giáng Niên chắc chắn sẽ không hiểu hết được những ẩn ý trong đó, nhưng mà qua một số việc cùng với chuyện đã làm với Thẩm Thanh Hoà, cô rất khó mà không hiểu sai, hơn nữa tối hôm qua Lê Thiển còn đăng đàn hỏi, Thẩm Giáng Niên không nhịn được mà nghĩ sai, hỏi, "Cậu cắt móng tay à?" Chẳng lẽ đã cái kia sao?
"Gì mà cắt móng tay." Lê Thiển cứ cảm thấy cô gái này hôm nay hơi khác lạ, "Lần này móng làm rất đẹp, mình còn muốn để thêm vài ngày nữa.
"Để thì cứ để, nhưng mà mình nói cho cậu biết, viên đá trên móng rất bén, đừng làm thương bản thân." Thẩm Giáng Niên không biết nói vậy Lê Thiển có hiểu hay không.
Đáp án, đương nhiên là không hiểu, Lê Thiển: "Bảo bối, cậu làm sao thế?" Nhớ đến Tần Thư, Thẩm Giáng Niên đổi chủ đề, "Mà này, Tiền Xuyến Tử, cậu còn nhớ Tần Thư không?"
"Tên cầm thú chết tiệt kia à?" Nhắc đến Tần Thư, giọng Lê Thiển cao lên quãng tám, "Đừng nhắc đến cái tên biến thái kia, tối hôm qua chọc tức chết mình!"
A... hình như có chuyện gì đó? Thẩm Giáng Niên ra vẻ chị em tốt, "Đừng giận nữa, đừng giận, nói với mình xem chuyện thế nào."
Lê Thiển tức giận nói, "800 không liên hệ với nhau, thế mà nhắn tin cho mình, cậu đoán xem cậu ta nhắn cái gì cho mình?"
Thẩm Giáng Niên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, tâm hồn hóng hớt nổi lên, dỗ dành nói: "Cậu nói đi."