Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi - Lê Thiển

"Có thể làm tất cả mọi thứ, biến điều không thể thành có thể." Đây là khẩu hiệu mà người đàn ông sắt Vương Tiến Hỷ, người lãnh đạo của đội khoan số 1205 tại mỏ dầu Đại Khánh.

Khẩu hiệu này không chỉ để hò hét cho vui mà còn bày tỏ thái độ. Vì để đạt được mục đích nào đó mà sẵn sàng trả mọi giá. Chuyện lớn như phụ sự tổ quốc, chuyện nhỏ như mấy chuyện vặt trong nhà, trích dẫn câu này cũng không có gì quá đáng.

Vì Thẩm Giáng Niên mà Thẩm Thanh Hòa đã truy vấn mấy lần, đều cùng một thái độ, cô ấy muốn biết dáng vẻ của Thẩm Giáng Niên bị bệnh, bây giờ cũng chỉ là một phần, cảm giác như mọi thứ mới bắt đầu... Quan trọng hơn, Thẩm Thanh Hoà muốn biết, làm thế nào để Thẩm Giáng Niên mau khoẻ.

"Tôi nhớ, lần đó đó Lê Thiển không ở bên cạnh cô ấy," Tần Thư nhớ lại, "Cuối cùng tôi đã gọi điện cho Lê Thiển, nhưng Lê Thiển chưa về được, cho nên qua trường cấp ba bên cạnh tìm hoa khôi của trường bên đó." Hoa khôi của trường sao, đúng là rất đẹp, Tần Thư cười nói, "Mọi người cuối cùng cho rằng có thể tiêm được rồi, ai cũng yên tâm hết." Thẩm Thanh Hoà nghe người này nói vậy, cảm thấy phía sau vẫn còn chuyện nữa.

Quả nhiên, Tần Thư đi sâu vào câu chuyện: "Đẹp thì đẹp rồi đó, nhưng mà bạn học Thẩm Giáng Niên cực kỳ bắt bẻ, nói người ta không mặc đồng phục y tá, vậy không phải là y tá rồi, nói không muốn bị lang băm tiêm chết, nói không cho người ta tới gần, còn nói chị gái xinh đẹp này, cô ấy chưa từng gặp, thật xa lạ." Tần Thư còn nhớ rất rõ, y tá đứng ở bên ngoài xem mà buồn cười, lại nhịn không được phàn nàn, "Đều là phụ nữ hết, sao mà háo sắc thôi rồi."

Thẩm Giáng Niên làm yêu sách thế còn không bị người ta chán ghét, cũng một phần có liên quan tới Lục Mạn Vân, cũng như các bạn học. Ngày thường bà ấy hay bệnh vặt, hoặc bạn cùng lớp không thoải mái, Thẩm Giáng Niên cũng sẽ đến bệnh viện cùng bọn họ, không ít y tá đều quen biết cô. Nhưng bởi vì phát sốt mơ hồ, nên đây là lần đầu tiên Thẩm Giáng Niên nhập viện.

Thẩm Thanh Hoà thực sự sốt ruột, nhưng vẫn không kêu một tiếng, Tần Thư thở dài: "Cuối cùng hoa khôi của trường đi thay đồng phục y tá, đi dỗ dành Thẩm Giáng Niên ngủ, khi nhắm mắt lại, y tá thực sự ngay lập tức tiêm cho cô ấy, đến lúc đó coi như mới tiêm xong."

Thẩm Thanh Hoà thở ra một hơi, Thẩm Giáng Niên vừa rồi hình như còn nhớ ra cô là ai, nhưng mà nhìn một hồi giống như lại không biết cô là ai. Chẳng lẽ trong mắt người này, cô cũng được coi là xinh đẹp sao? Hình như là vậy, Thẩm Thanh Hoà nhớ rằng Thẩm Giáng Niên đã nói với cô: đẹp khiến người ta nao lòng. Cho nên, chỉ là một người xinh đẹp, chỉ thế thôi sao?

"Liều thuốc đó, tiêm cho Thẩm Giáng Niên rất bình yên vô sự, tôi vẫn còn buồn bực đây." Tần Thư không nói nên lời, "Sau đó, tôi mới biết, tiêm luôn thuốc an thần cho cô ấy, cho nên rất nhanh đã ngủ." Sau khi trải qua lần đó, Tần Thư tổn thương vô cùng, bởi vì cô đến gần, Thẩm Giáng Niên cực kỳ ghét bỏ.

Người ta nói cái đẹp có thể khiến người ta vui vẻ, Tần Thư cũng không phủ nhận, nhưng cô cũng không xấu đến mức ma chê quỷ hờn, đúng không? Tại sao Thẩm Giáng Niên lại khóc khi cô ấy đến gần?

Đề tài cũng đã nói xong, vậy bây giờ nên làm gì với người bệnh đây? Thẩm Thanh Hoà còn đang suy nghĩ, nếu Tần Thư không được, vậy làm sao Lê Thiển làm được chứ? Thẩm Thanh Hoà hỏi Tần Thư, Tần Thư thản nhiên nói:

"Chuyện này tôi thật sự không biết, dù sao hai người bọn họ đều rất thần bí, phát bệnh sẽ cách ly, cô có thể hỏi Lê Thiển, cô ấy đã dùng phương pháp kỳ lạ gì đi."

Thẩm Thanh Hoà không muốn hỏi, nhưng cơn sốt của Thẩm Giáng Niên khó có thể hạ xuống chỉ bằng biện pháp vật lý. Sau khi do dự, Thẩm Thanh Hoà nói: "Tôi biết tiêm tĩnh mạch." Tần Thư kinh ngạc nói: "Cô có thể tiêm sao?"

"Ừ."

Tần Thư suy nghĩ một chút, "Hay là chúng ta thử xem?" Thẩm Thanh Hoà hỏi ngược lại, "Cô muốn thử thế nào?"

Điều mà Tần Thư nghĩ là sau nhiều năm, Thẩm Giáng Niên không chỉ là một người trưởng thành mà còn là một người trung niên, những tính cách lập dị đó nên thay đổi hoặc thậm chí biến mất. Ở tuổi dậy thì, một số tật lạ là chuyện bình thường, ai mà chẳng có tuổi thơ quậy phá? Thẩm Thanh Hoà nghĩ nghĩ, nói: "Để đề phòng, cô có dư bộ đồ y tá nào không? Sạch sẽ là được."

Một lúc sau, Tần Thư mới nói: "Đừng nói là cô muốn tự tiêm cho cô ấy...."

"Cô ấy sốt nặng, nếu không chữa trị kịp thời có thể tổn thương thần kinh." Thẩm Thanh Hoà dừng một chút, "Hiện tại cô ấy có chút mơ màng."

Tần Thư đáp ứng 10 phút nữa sẽ đến, Thẩm Thanh Hoà cúp điện thoại vội vàng trở về phòng, vừa mở cửa, hô hấp của cô lập tức dồn dập, hai mắt không chớp, ánh mắt bị người trên giường khoá chặt. Khi Thẩm Thanh Hoà gọi điện thoại, tiểu yêu nghiệt ở trên giường, đã cởi sạch toàn bộ thứ còn sót lại trên người, chiếc quần lót bên dưới xộc xệch, kéo xuống bắp chân, nghiêng gương mặt nhỏ úp lên gối. Dưới ánh đèn ấm áp, làn da mịn màng non nớt trông vô cùng mềm mại xinh đẹp, lúc này không tạo cảm giác dục vọng, chỉ thấy đẹp, làm cho người ta không đành lòng phá vỡ nó.

Thẩm Giáng Niên khép hờ mắt nằm ở đó, giống như là ngủ rồi. Nhưng khi Thẩm Thanh Hoà vừa mới bước vào, cô mở to đôi mắt, đồng tử ẩm ướt sáng ngời, nằm ở chỗ đó, đưa tay về phía Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy động tác của cô liền hoàn hồn, bước nhanh tới, chộp lấy chăn đắp lên người cô, lại nhìn một lần nữa, thầm nghĩ...

"Nóng~" Thẩm Giáng Niên nắm lấy tay Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa thực sự cảm thấy lòng bàn tay nóng bừng, "Lát nữa tôi tiêm cho em, được không?" Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng hỏi. Sau khi chạm vào Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên dường như cảm nhận được một sức hút mạnh mẽ, liền mạnh mẽ chui vào trong vòng tay cô ấy, cuối cùng cũng tìm được một vị trí trong lòng Thẩm Thanh Hoà, thoải mái rên rỉ, nheo mắt lại lẩm bẩm: "Đẹp quá ~"

"Ai đẹp?" Thẩm Thanh Hoà nhìn bộ mặt hớn hở của Thẩm Giáng Niên, nhìn đâu phải như bị bệnh đâu, lần đầu tiên cô thấy, có người sinh bệnh mà vui như vậy.

"Người ~" Tiến lại gần, Thẩm Giáng Niên nâng mí mắt nặng trĩu nhưng bên môi lại cong lên.

"Em bị bệnh rồi, có biết không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"Bệnh sao?" Thẩm Giáng Niên hiển nhiên không hiểu lắm, ánh mắt bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Thẩm Thanh Hoà, nhưng đầu óc khá chậm chạp, dụi vào lòng ngực người ta, "Rất đẹp... rất thích...." Thẩm Thanh Hòa thực sự cảm thấy, có lẽ mỗi lần bệnh sẽ chui vào lòng ngực của người ta, "Biết tôi là ai không?" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên, có chút... so đo. Có phải chỉ cần đẹp, là Thẩm Giáng Niên sẽ chui vào trong lòng ngực người ta nũng nịu không?

"Thích... Thanh...." Thẩm Giáng Niên thấp giọng lẩm bẩm, chữ sau nói không rõ lắm, Thẩm Thanh Hoà nghi hoặc ừ một tiếng, "Không nói không cho ôm."

"Thích.... Hoà...." Thẩm Giáng Niên vẫn thấp giọng lẩm bẩm từ này, vào lúc Thẩm Thanh Hoà thật sự muốn buông cô ra, lại nghe thấy giọng khàn khàn của cô, "Thanh Hòa....". Kiếm Hiệp Hay

"Thích ai?" Trong vô thức, Thẩm Thanh Hoà muốn dẫn người này nói ra câu "Thích Thanh Hòa". Thật ra thì Thẩm Thanh Hoà biết, Thẩm Giáng Niên thích cô, cái cô gái ngốc này thích cái gì, thì không thể che giấu được. Người đã phát sốt đến mơ hồ, còn nói thích cô.... Tim cô có chút nhói, lại có chút thoải mái.

Thẩm Thanh Hoà dỗ dành, đặt Thẩm Giáng Niên xuống, muốn mặc đồ lót vào cho cô cũng không có khả năng. Ngay cả Thẩm Thanh Hoà đắp chăn cho cô, thì cô cũng không hài lòng, giống như đứa trẻ nghịch ngợm, luôn muốn đạp chăn ra. Thẩm Thanh Hoà dùng phương pháp cũ để ổn định Thẩm Giáng Niên, cướp đi mọi chú ý của người này, quả nhiên Thẩm Giáng Niên đã quên chuyện đá chăn.

Thẩm Thanh Hòa đã thực hành lặp đi lặp lại nhiều lần, mà cô gái Thẩm Giáng Niên đang mơ hồ kia, có lẽ biết được nguyên tắc, nếu không đá chăn sẽ được hôn người đẹp. Nhìn thấy người đẹp, đã quên mất sự khó chịu, cho nên thích Thẩm Thanh Hoà. Tần Thư sắp đến nơi, Thẩm Thanh Hoà chỉ chừa mu bàn tay cô lại, nhắc nhở: "Lát nữa em ngoan ngoãn tiêm một cái, không đá chăn sẽ vừa được ôm vừa được hôn, phải ngoan nghe không?" Thẩm Giáng Niên không tình nguyện cho lắm, bĩu môi, không hé một lời, cụp mắt xuống, đôi lông mi cong vút chớp chớp vài cái.

"Vậy bây giờ đừng nắm tay tôi nữa." Thẩm Thanh Hoà thật sự rút lòng bàn tay ra, mắt Thẩm Giáng Niên lập tức đỏ hoe, như thể cô ấy sẽ khóc bất cứ lúc nào. Thẩm Thanh Hoà dịu giọng hơn, nắm lấy tay cô vuốt ve: "Ngoan nha, chỉ một lát thôi? Được không?" Giọng nói ôn nhu của Thẩm Thanh Hoà làm xoa dịu, Thẩm Giáng Niên mới đồng ý gật đầu, coi như là đáp ứng rồi.

Mặc dù đã đáp ứng, nhưng Thẩm Thanh Hoà vẫn không yên tâm, nên trước khi Tần Thư đi vào trong phòng ngủ, Thẩm Thanh Hoà đã trở lại phòng ngủ, dùng tay bịt mắt Thẩm Giáng Niên, đồng thời đè cái chăn xuống. Rốt cuộc thì người trong chăn, đang trong tình trạng không mảnh vải che thân.

Tần Thư càng đến gần, phản ứng của Thẩm Giáng Niên càng mãnh liệt, làm cho Thẩm Thanh Hoà biết cô đã nghĩ quá đơn giản. Thẩm Giáng Niên nhìn thấy Tần Thư cầm cây kim tiêm, nước mắt trong hốc mắt lập tức rơi xuống, mặc dù khóc nhưng vẫn chui vào trong lòng ngực Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà chỉ đành chiều cô, rồi quấn chặt cô ấy trong chăn như cái bánh bao nhỏ, Thẩm Giáng Niên rất hợp tác, một hai đòi Thẩm Thanh Hoà bọc luôn tay cô vào trong chăn, cô không muốn bị tiêm.

"Tiêm một cái thôi, sẽ mau ổn lại, được không?" Thẩm Thanh Hoà ôm người vào trong ngực rồi dỗ dành, Thẩm Giáng Niên thút thít lắc đầu, cái miệng nhỏ nhắn kề sát bên tai Thẩm Thanh Hoà, nỉ non. Tần Thư không biết Thẩm Giáng Niên nói cái gì, nhưng mà thấy ánh mắt phức tạp của Thẩm Thanh Hoà khi nhìn cô, Tần Thư cũng bực bội, "Cô xem đi, tôi đã nói không được mà!" Tần Thư bực bội, là vì sao có người lớn thế này rồi mà còn nhõng nhẽo.

"Thẩm Giáng Niên, cậu sắp 30 tuổi rồi, trống trong lòng người ta, ăn đậu hũ của người ta, ngon lắm sao?" Tần Thư giả vờ lớn tiếng khiển trách, "Muốn chiếm tiện nghi người ta, thì quang minh chính đại mà làm, mượn bệnh chơi trò lưu manh, cũng chỉ có cậu mới làm được chuyện này thôi!" Vừa nói xong, dùng đầu ngón tay chọc vào trán Thẩm Giáng Niên một cái.

Nhưng đầu ngón tay, lại chọc vào mu bàn tay của Thẩm Thanh Hoà, sắc mặt Thẩm Thanh Hoà tối sầm lại: "Cô đi pha thuốc đi, để đồ y tá lại, tôi sẽ tự làm."

Tần Thư nhìn Thẩm Thanh Hoà thật lâu, không xác định mà nói: Cô muốn cosplay y tá...." Cô thật không ngờ, người có mặt lạnh như băng lại còn có mặt này. Thẩm Giáng Niên ở trong lòng ngực lại ồn ào, chân tay không thành thật, dùng đôi mắt chán ghét nhìn Tần Thư, giống như là chỉ cần nhìn chằm chằm vào người ta thì người ta sẽ biến mất.

Trong cơn tuyệt vọng, Tần Thư chỉ có thể đi chuẩn bị thuốc, để lại bộ y tá mang từ phòng khám tới đưa cho Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà run run bộ đồ, có cái gì đó rớt ra, ánh mắt trầm xuống, nói không nên lời; "Không cần nón y tá."

Tần Thư xách toe nón y tá đi ra ngoài, Thẩm Thanh Hoà lại hôn an ủi người kia, cảm xúc Thẩm Giáng Niên ổn định lại đôi chút. Thẩm Thanh Hoà quay người đi, định ở chỗ này thay đồ y tá luôn, chứ cảm thấy đi ra ngoài thay, thì không biết tiểu yêu nghiệt lại làm cái trò gì nữa.

Thẩm Thanh Hoà đứng ở mép giường, mới vừa cởi áo khoác ra, thì cái quần rộng bị kéo lấy, vừa quay người lại, thấy Thẩm Giáng Niên không biết ngồi dậy từ khi nào, nghiêng đầu, hai mắt đỏ hoe vì khóc, thế mà cười rất hồn nhiên. Đáng tiếc là một người đang khoả thân, kéo quần người ta, thật sự làm người ta khó tin người này có tâm hồn trong sáng.

"Em kéo quần tôi làm cái gì vậy?" Thẩm Thanh Hoà thấy người này túm lấy không chịu bỏ ra, nhịn không được bật cười, cô gái này a.... Nói sao đây ta, không chỉ cho mấy phen bất ngờ mà còn cho mấy phen hú hồn chim én.

"Nóng mà...." Gương mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, giọng nói khàn khàn, "Cởi đi...." Thẩm Thanh Hoà phát hiện, khi người này bị bệnh sẽ ít nói hoàn một câu, luôn nói mấy chữ đơn giản.

"Nhưng tôi đâu có nóng." Thẩm Thanh Hoà cố ý vỗ tay cô, cô muốn mau mặc xong đồ y tá, rồi tiêm cho người này. Nào biết, bàn tay của Thẩm Giáng Niên đột nhiên duỗi vào trong, lòng bàn tay nóng bỏng áp chặt vào làn da ấm áp, "Nóng ~" Thẩm Giáng Niên nghiêm túc nói: "Chạm vào, nóng quá!" Vừa nói, lòng bàn tay vẫn còn nóng còn muốn sờ xuống, da đầu Thẩm Thanh Hoà tê dại.

"Không nghe lời, không cho hôn cũng không cho ôm." Sắc mặt Thẩm Thanh Hoà lạnh lùng, khiến Thẩm Giáng Niên ngẩn người, Thẩm Thanh Hoà nhân cơ hội lấy tay của tiểu lưu manh kia ra. Cuối cùng cũng thay xong đồ y tá, thấy Thẩm Giáng Niên thỉnh thoảng nhìn vào lòng bàn tay của bản thân, đôi mắt nhỏ rõ ràng liếc thấy vị trí bên hông vừa chạm vào, Thẩm Thanh Hoà thật sự không biết, cái người bệnh còn có thể làm như vậy....

Sự thật đã chứng minh những gì Tần Thư nói là đúng, Thẩm Thanh Hoà mặc xong đồ y tá, rất dễ dàng ghim ống tiêm vào tay Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, nằm ở đó, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Hoà, lúc bị đâm vào, có hơi đau, cô mếu máo, bắt gặp ánh mắt dò xét của Thẩm Thanh Hoà, lại cười tươi, làm vẻ như không đau.

Cô gái hư hỏng cuối cùng cũng ngoan rồi, Thẩm Thanh Hoà ghim kim vào rất nhẹ nhàng, còn thưởng cho Thẩm Giáng Niên vài cái hôn, "Hôm nay rất ngoan, chờ đến thuốc trong chai cạn, lại hôn em nha." Thẩm Giáng Niên nỉ non, mím môi, giống như đồng ý.

Thẩm Thanh Hoà ra ngoài tiễn Tần Thư, Tần Thư đưa nốt chỗ thuốc còn lại cho cô, "Tôi đoán cô ấy sẽ không ăn trong thời gian ngắn, đây là túi glucose, truyền sau cùng là được." Thẩm Thanh Hòa nhận lấy và cảm ơn cô ấy. Tần Thư thu dọn hộp thuốc, Thẩm Thanh Hoà tiễn người tới cửa, lúc tạm biệt, Tần Thư thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, cười nói: "Cô quan tâm đến Thẩm Giáng Niên hơn tôi tưởng tượng rất nhiều." Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà vẫn nhàn nhạt, nói: "Ngày mai nếu cô ấy vẫn chưa khoẻ, vẫn phiền cô mang thuốc đến, trên đường trở về cẩn thận, không tiễn nữa." Nói xong, cửa đóng lại.

... Tần Thư sờ mũi, đồ phụ nữ vô tình, đối với Thẩm Giáng Niên thì dịu dàng, không thể chia cho cô một ít được à? Đều là phụ nữ với nhau, sao lại làm khó nhau.

Về đến nhà, việc đầu tiên Tần Thư làm là mở máy tính đăng nhập diễn đàn, hiển thị cô có hơn N tin nhắn và cuộc trò chuyện riêng tư. Tần Thư nhấp vào hộp thoại mới nhất từ quản trị viên diễn đàn "Fan ngốc của Tần đại nhân", có nội dung như sau: Mẹ kiếp, đại nhân à, tài khoản của ngươi bị trộm rồi à? [ảnh chụp màn hình]

Nội dung ảnh chụp màn hình là bài viết trả lời của một bài viết có tên "Cầm thú hại người rất nặng", tiêu đề bài viết là: Phụ nữ làm sao có thể tự mang thai?
Nhấn Mở Bình Luận