Mỗi người đều có một cái tag riêng của bản thân. Cả chúng ta cũng thế, mà bạn bè cũng thế. Từ chòm sao cho đến sở thích, hay vẻ ngoài.... Chỉ một cái tag là không đủ để đánh dấu một người nào đó, nhưng sau khi được gắng nhiều cái tag cùng với sàng lọc, trong kho thông tin của bạn bè nhất định sẽ lựa chọn được cái tag chất lượng cho bạn.
Đương nhiên, cách thức trên, càng thích hợp với bạn bè bình thường hoặc người không quen thuộc. Nếu chúng ta hiểu biết rõ về một ai đó, thì nhất định trên người cô ấy có rất nhiều cái tag. Nếu như Thẩm Giáng Niên miêu tả về Tần Thư, nhất định sẽ mấy cái từ khóa: Tính tình chậm chạp, mặt lạnh, cầm thú, ngự y, lang băm, thẳng thắn, thành thật...
Đây là quan điểm thông thường của chúng ta về một người, và chúng ta gán cho người khác cái tag tùy theo những gì chúng ta biết về người ấy. Khi Thẩm Giáng Niên hỏi Tần Thư rằng cô ấy có hứng thú với Lê Thiển không, trong đầu cô ấy đã có câu trả lời dự kiến. Dựa theo sự hiểu biết của cô đối với Tần Thư, Tần Thư sẽ chậm rãi nói: Mắt mù mới thích Lê Thiển. Bởi vì câu nói này, thời cấp ba Tần Thư đã nói không biết bao nhiêu lần, lúc đó người theo đuổi Lê Thiển rất nhiều, mỗi lần Thẩm Giáng Niên phát hiện có người thương nhớ Lê Thiển, sẽ nói cho Tần Thư biết, thế là Tần Thư lạnh mặt nói: "Lại một kẻ mù thấp kém."
"Ừ, mình thích cậu ấy chết đi được." Tần Thư nói như vậy. Thẩm Giáng Niên nhướng mày nói: "Cậu thật là nhàm chán." Vốn dĩ cô muốn trêu chọc Tần Thư, nhưng lại phàn nàn: "Sao cậu không theo kịch bản chứ?" Kịch bản là cái gì? Ở trong mắt Thẩm Giáng Niên, đó là một quỹ đạo vô tình hình thành giữa hai người bọn họ, không có thỏa thuận nhưng lại hợp ý nhau. Đáp án của Tần Thư đương nhiên là đã lệch quỹ đạo, cho nên Thẩm Giáng Niên cảm thấy nó giả tạo.
"Trên thế giới này không có đường đi sẵn, đi nhiều thì mới có kịch bản." Tần Thư chậm rãi trêu chọc, Thẩm Giáng Niên bĩu môi, "Mình không nói chuyện tào lao với cậu nữa, cậu thật sự không biết cách mua gà à?"
"Mình không biết."
Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, cẩn trọng suy nghĩ, cô quyết định hỏi mẹ cô. Vừa gọi bắt máy, giọng mẹ cô bên kia hơi khàn, "Giọng của mẹ làm sao thế?"
"Không sao." Lục Mạn Vân ngáp một cái, hôm qua bà bận gần như cả đêm, hôm nay lại bận thêm một ngày, mới ngủ được một lúc đã bị đánh thức. Nếu đây không phải là con gái của bà, thì chắc bà đã bóp cổ đến chết.
Thẩm Giáng Niên chỉ nói đơn giản là muốn uống canh gà, hy vọng Lục Mạn Vân nói cho cô biết cách chọn gà ngon, đương nhiên mua giúp thì càng tốt hơn.
"Con tự nấu à?" Lục Mạn Vân hoài nghi.
"Một lần làm hai lần quen, nấu thì biết thôi." Thẩm Giáng Niên nghĩ vô cùng thoáng.
"Mẹ thích sự tự tin của con, nhưng mẹ vẫn phải nói sự thật." Giọng nói của Lục Mạn Vân cứ đều đều, bà ấy rất yêu quý giọng nói của bà, giọng nói ấm áp trong trẻo từng ngần ấy năm chưa thay đổi, nếu như cách một cái điện thoại nghe được giọng nói ôn nhu của mẹ mình, đương nhiên Thẩm Giáng Niên rất thích nghe, nhưng mà lúc này lại nói câu không mấy dễ chịu, Lục Mạn Vân nói: "Gia đình chúng ta, ba con dường như là người hoàn hảo, điểm duy nhất mà ông ấy không được hoàn hảo, chính là bẩm sinh không biết nấu ăn, chẳng lẽ con thông minh hơn ba con sao?" Lục Mạn Vân dường như không nhận ra tiểu sư tử đang không vui, vẫn tiếp tục nói: "Ba con vì lấy lòng mẹ, còn bày đặt đi học nấu ăn, nhưng mà thực tại thì sao? Vẫn là mớ hỗn độn."
"..." Thẩm Giáng Niên muốn ngắt lời mẹ cô, nhưng cô không thể, bởi vì mẹ cô rất nóng tính. Ở nhà trong nhà, tiểu tổ tông nhìn có vẻ là cô, nhưng thực ra thì chính là vị hoàng hậu kiêu ngạo này.
"Coi như số ba con cũng may mắn, mới tìm được mẹ, mẹ biết nấu cơm, mà cũng thích nấu cho ba con ăn."
"...." Không giúp thì thôi, lại còn ở đây thể hiện tình yêu, thật sự không thể chịu nổi.
Khi Thẩm Giáng Niên thực sự muốn cúp điện thoại, Lục Mạn Vân đã thay đổi chủ đề, "Con a, cũng đừng tốn công làm gì, cũng đừng lấy Thẩm Thanh Hoà ra làm chuột bạch, dẫn người về đây."
"Con nói là con muốn tự nấu để con ăn."
"Vậy con về nhà đi, mẹ nấu cho con ăn."
"Không phải mẹ chỉ cách cho con nấu là được rồi sao?" Sao cái chuyện mua gà khó vậy.
"Con, đứa nhỏ này, sao cứng đầu vậy chứ?" Lục Mạn Vân bất đắc dĩ nói, "Con đợi một lát." Lục Mạn Vân cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng chịu cúp máy rồi, cô dứt khoát gọi điện thoại đặt hàng qua mạng, ngoại ô Bắc Kinh đều có hết.
Thẩm Giáng Niên nằm ở trên giường chọn gà, điện thoại lại vang lên, là mẹ của cô.
Thẩm Giáng Niên chần chờ, vẫn chọn nghe điện thoại, Lục Mạn Vân vui vẻ nói: "Ngày mai, con đem Thẩm Thanh Hoà về nhà ăn cơm."
"Mẹ, con...."
"Mẹ đã nói với cô ấy rồi."
"!!!" Thẩm Giáng Niên gần như phát cáu, "Người ta đang ngủ, sao mẹ có thể đánh thức người ta!"
"Thế mẹ cũng đang ngủ, sao con lại đánh thức mẹ, nói sao đây ta?" Lục Mạn Vân hỏi ngược lại, Thẩm Giáng Niên lập tức đuối lý, thảo nào vừa rồi giọng nói có chút không đúng, nên cũng dịu đi, "Tối hôm qua, mẹ lại tăng ca sao?"
Lục Mạn Vân không trả lời, Thẩm Giáng Niên đành vờ vui vẻ nói, "Được rồi ạ, con sẽ mang người về nhà, nhưng mẹ đừng có làm gì quá đáng."
"Mẹ làm gì quá đáng hả?" Lục Mạn Vân nghe con gái nói vậy, lập tức không vui, chưa đâu vào đó, mà khuỷu tay đã quẹo ra ngoài.
"Hi, con chỉ nhắc nhở mẹ thôi mà."
"Nhắc nhở mẹ á?" Giọng nói Lục Mạn Vân đột nhiên nghiêm túc, "Hình như gần đây mẹ ít quản con rồi nhỉ, Thẩm Giáng Niên, mẹ nói cho con biết, con đừng có mà đi quá xa." Bị mẹ điểm danh tên cúng cơm, điều này có nghĩa là người kia sắp phát giận, Thẩm Giáng Niên lập tức dỗ: "Mẹ ơi~ đừng có giận con mà~"
"Cúp máy." Giáo sư Lục rất lỗ mãng, cắt ngang một phát.
Giờ thì hay rồi, cần thiết phải về nhà. Thẩm Giáng Niên về nhà thì không có gì lớn, đây là nhà của cô, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà.... Mối quan hệ giữa các cô, nói sao đây? Cái này có được xem là ra mắt phụ huynh không?
Ngồi ở trong phòng khách, Thẩm Giáng Niên ai oán về mối quan hệ của cô và Thẩm Thanh Hoà, không được bình thường cho lắm. Từ lúc đầu cho đến giờ, đều khác thường, như là chó ngáp phải rồi, lỡ đâu vì khác thường mà chết.... Thẩm Giáng Niên nghĩ đến có chút phiền lòng.
Đương nhiên, điều làm Thẩm Giáng Niên ngạc nhiên chính là Thẩm Thanh Hoà thế mà lại đồng ý, cô cũng có chút vui vẻ. Nếu ngày mai về nhà, vậy đêm nay sao đây, vẫn tiếp tục ăn cháo đi, coi như hai người bây giờ đều cần đồ ăn thanh đạm.
Thẩm Thanh Hoà tỉnh, Thẩm Giáng Niên nấu cháo xong, thế là bưng vào trong phòng ngủ. Thẩm Giáng Niên lén lút mở cửa, rồi từ từ đẩy cửa ra, Thẩm Thanh Hoà đang đưa lưng về phía cô. Lại là ban đêm, trong phòng không bật đèn, Thẩm Giáng Niên sợ hấp tấp đi vào sẽ làm Thẩm Thanh Hoà giật mình.
Mở đèn lên, Thẩm Thanh Hoà vẫn không động đậy, Thẩm Giáng Niên thả nhẹ bước chân đi qua, Thẩm Thanh Hoà vẫn còn đang nhắm mắt, vẫn còn ngủ à? Giáo sư Lục thật là, người ta đang ngủ nỡ lòng nào đi đánh thức chứ! Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng đắp chăn cho Thẩm Thanh Hoà, đắp chăn xong cô vẫn không rời đi, cứ nhìn chằm chằm một lúc.... Nhìn thì nhìn, người cũng tiến lại gần, vốn định hôn lên mặt, nhưng mà cảm giác không đúng lắm.
Thẩm Thanh Hoà vẫn nhắm mắt, dùng tay bịt môi cô lại, nhẹ giọng nói: "Không phải tôi đã cảnh cáo em, không được hôn lén tôi rồi sao." Đoán chừng bị đánh thức nên không ngủ lại được.
"Có phải bị mẹ em đánh thức rồi không?" Thẩm Giáng Niên đau lòng, đỏ mặt hỏi.
"Không." Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại, thở ra một hơi, lật người nằm ngửa ra, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Đã hơn 7 giờ rồi." Thẩm Giáng Niên đưa tay sờ trán Thẩm Thanh Hoà, "Người thấy ổn không?"
"Ổn." Câu trả lời của Thẩm Thanh Hoà cũng chung chung.
Sau một lúc im lặng, Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vẫn còn mệt mỏi của Thẩm Thanh Hoà và nói: "Đừng vì em mà làm cái gì." Không muốn đi thì đừng đi, Thẩm Giáng Niên hy vọng rằng Thẩm Thanh Hoà ở trước mặt cô ấy có thể được tự do. Tuy nhiên, cô cũng hy vọng rằng trong lòng Thẩm Thanh Hòa cô là đặt biệt, hy vọng Thẩm Thanh Hoà đối xử với cô không giống những người khác. Cho nên, lúc cô nói xong câu này, trong lòng mang chút ấm ức.
Lông mi của Thẩm Thanh Hoà run lên, cô híp mắt lại, khi nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Giáng Niên đáng thương, mỗi lần ánh mắt không chạm được vào cô, trông luôn bị ấm ức, "Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên gọi tên Thẩm Giáng Niên, cái ôn nhu này đã mất từ lâu, khiến tim Thẩm Giáng Niên đập nhanh hơn, hơi thở có chút gấp gáp, "Sao thế~ em đây."
"Tặng cho em câu nói tương tự."
"Hả?"
"Đừng vì tôi mà làm gì hết."
"Nhưng là do em tình nguyện."
"Vậy tôi cũng tình nguyện."
"A?" Cô có chút ngây người, tình nguyện...
"Đến nhà em." Thẩm Thanh Hoà nhàn nhạt nói: "Ngày mai, tôi đến nhà em dùng cơm."
Đêm đó Thẩm Giáng Niên rất vui, cho dù Thẩm Thanh Hoà nói sẽ ngủ giường riêng, cô vẫn rất vui. Thẩm Thanh Hoà nói, tình nguyện về nhà cô. Một câu em tình nguyện, hiếm khi nói ra được. Thế mà cũng một câu tôi tình nguyện của Thẩm Thanh Hoà, ở trong lòng Thẩm Giáng Niên quý như ngàn vàng, lời nói của chính cô cũng tầm thường đến mức cô không đặc biệt để ý, bởi vì cô vốn dĩ luôn tình nguyện.
Đương nhiên, tiểu sư tử cũng đâu phải là người ngoan ngoãn, Đồng ý với người ta ngủ riêng, hơn nửa đêm lại đẩy cửa phòng Thẩm Thanh Hoà ra, nói: "Ngủ một mình lạnh lắm." Giọng nói yếu ớt đầy đáng thương, Thẩm Thanh Hoà không nói đồng ý, nhưng cũng không nói từ chối, thế là Thẩm Giáng Niên trèo lên giường người ta, đương nhiên, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý bị đá xuống giường.
Cũng may là Thẩm Thanh Hoà không đá cô xuống giường, ngược lại còn ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: "Ngoan ngoãn đi ngủ, đừng trằn trọc." Tim Thẩm Giáng Niên lập tức mềm nhũn.
"Người của em cũng thật ấm áp." Thẩm Thanh Hoà chỉ đơn thuần cảm thán, nhưng mà có người có tật giật mình, "Mới vừa rồi lạnh thật, được người ôm, em liền ấm." Thẩm Giáng Niên sẽ không nói, là cô cố ý ở phòng bên kia không đắp chăn, chờ lạnh cả người mới đi qua. Mà lời cô nói cũng không có nói dối, Thẩm Thanh Hoà chạm vào cô một cái, cô cũng đã nóng lên, từ trong ra ngoài.
"Ừa." Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng nói, "Ngủ đi, ngày mai dậy sớm." Chính thức đến nhà thăm hỏi, cũng không thể đi tay không.
Cái ôm của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên lưu luyến, trời đã sáng mà thậm chí cô còn không nghĩ chuyện về nhà, làm nũng trong lòng Thẩm Thanh Hoà, "Người không dậy có được không~ ngủ một lát nữa đi~" Thẩm Thanh Hoà không dậy, thế là cô có thể công khai ngủ nướng, ăn vạ trong tay Thẩm Thanh Hoà.
Đáng tiếc là Thẩm Thanh Hòa đã dậy, Thẩm Giáng Niên mếu máo, rất chi là không tình nguyện. Hai người rửa mặt, ăn bữa sáng đơn giản, lúc chuẩn bị đi ra cửa, Thẩm Giáng Niên cũng muốn đi theo Thẩm Thanh Hoà, rồi nhớ tới cái gì đó, thế là quay lại lấy.
"Quên gì thế?" Thẩm Thanh Hoà hỏi, Thẩm Giáng Niên lắc đầu, nhe hàm răng ra cười.
Đầu tiên Thẩm Thanh Hoà đến một cửa hàng gần đó mua một chiếc sườn xám và rượu vang đỏ, nói đó là quà tặng gặp mặt, Thẩm Giáng Niên tức giận nói, "Vậy em cũng muốn quà gặp mặt."
"Sau khi chúng ta gặp nhau, không phải tôi đã đưa cho em ở khách sạn sao?"
"Người đưa cái gì hửm? Chúng ta gặp nhau đã...." Thẩm Giáng Niên làm sao có mặt mũi để nói tiếp. Thẩm Thanh Hoà liếc mắt nhìn cô gái thẹn thùng, thế là trêu chọc: "Nhớ ra rồi à?" Thẩm Giáng Niên xấu hổ, hờn dỗi bắt lấy tay Thẩm Thanh Hoà quơ quơ, đỏ mặt nói: "Người thật đáng ghét." Phiên dịch lại: Rất thích.
Khi đến gần cửa nhà, Thẩm Giáng Niên đột nhiên căng thẳng. Bởi vì, cô nhìn thấy một chiếc xe cổ quý giá ở cửa. Thẩm Thanh Hoà để ý thấy, hỏi: "Sao vậy em?" Thẩm Giáng Niên nuốt nước miếng, "Hình như ông bà ngoại em cũng đến...." Không phải là hình như, cô biết, chắc chắn chiếc xe cũ này chính là chiếc xe của ông ngoại cô.
Trời ơi, chẳng lẽ Thẩm Thanh Hoà lần đầu tiên đến nhà gặp mặt tất cả người thân của họ đàng gái sao? Nghĩ đến trong nhà có hai cặp vợ chồng mẫu mực yêu thương nhau, cẩu độc thân như Thẩm Giáng Niên thực sự giận dỗi, đương nhiên, cô không sợ cẩu lương, "Thẩm Thanh Hoà, sau khi vào nhà, nếu như bà ngoại em có hỏi ngày sinh của người, người đừng có nói nha!"