Nói chung là, nếu có một người có thể khiến bạn không là chính bạn, hay nói cách khác, không giống con người mà bạn mong đợi, thì người này có thể có một mối quan hệ sâu sắc với bạn, dù là kẻ thù hay người yêu. Nếu như là kiểu khiến bạn không còn là chính bạn, là bởi vì không thể kiểm soát được, vậy thì chúc mừng bạn, người kia chính là người mà bạn để ý.
Khi bạn gặp được người đó trong cuộc đời của bạn, bạn sẽ không còn là chính bạn nữa, ngược lại, khi ở bên người đó, bạn sẽ tiến gần hơn đến con người thật của bạn.
Bạn luôn cho rằng bản thân cao lãnh cấm dục, đối với bất cứ ai hay chuyện gì cũng vô cảm, nhưng mà sự xuất hiện của người ấy khiến bạn hiểu ra, cái mà bản thân bạn tự cho rằng chỉ là chưa gặp đúng người mà thôi. Thẩm Giáng Niên trước khi gặp được Thẩm Thanh Hòa sống thật, nhưng sau khi gặp được Thẩm Thanh Hoà cô càng sống thật hơn, trong lúc vô tình luôn quên che giấu bản thân.
Đối với Thẩm Thanh Hoà, nhiều bản năng của cô đã bị kích thích, bao gồm cả ham muốn thân mật và chiếm hữu. Cho nên, khi Thẩm Thanh Hoà vừa mới phát ra mệnh lệnh, cả cơ thể lẫn tâm hồn của Thẩm Thanh Hoà đưa ra một phản ứng chấp nhận, còn có vui mừng và chờ mong. Thẩm Giáng Niên đi theo sau Thẩm Thanh Hoà vào trong văn phòng, Thẩm Thanh Hoà quay lại từ từ đẩy cửa, mà Thẩm Giáng Niên ở phía sau không có thời gian để tránh, thế nên cửa vừa đóng lại, người cũng dựa vào cửa theo.
Khuôn mặt nhỏ bị gió đêm thổi hơi lạnh lập tức đỏ lên, khi Thẩm Thanh Hoà cúi người xuống, Thẩm Giáng Niên gần như vô thức nhắm mắt lại. Nụ hôn còn chưa đặt lên, Thẩm Giáng Niên nghe thấy tiếng tim mình đập, cô vô cùng xấu hổ, mở mắt ra, ngược ánh đèn, ánh mắt Thẩm Thanh Hoà thâm thúy, khiến người ta càng thêm khó lường.
Sợ nhất không khí đột nhiên yên lặng, thân thể Thẩm Giáng Niên áp chặt vào tấm ván cửa, nghĩ đến việc vừa rồi cô nhắm mắt lại, nhất định là Thẩm Thanh Hòa đã nhìn thấy, xấu hổ muốn chết, cơ thể nhỏ vừa định hướng bên cạnh chạy trốn, nào ngờ Thẩm Thanh Hoà đột nhiên giơ tay lên, chống lên cửa, cản đường cô.
Thẩm Giáng Niên bị Thẩm Thanh Hoà giam trong một không gian nhỏ, cô hơi chóng mặt, bị Thẩm tổng mặc đồ công sở đè trên cửa, mặt cô đỏ như sắp cháy đến nơi. Tuy nhiên, Thẩm Thanh Hoà vẫn có một biểu hiện mờ nhạt, điều này khiến Thẩm Giáng Niên có chút không chắc chắn về tình hình, sự tương phản giữa nóng và lạnh giữa hai người khiến Thẩm Giáng Niên có chút khó chịu. Cô Đã đến Thượng Hải, nhưng Thẩm Thanh Hoà vẫn thờ ơ như vậy, cô làm sao mới có thể làm người này hài lòng đây?
Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhón chân, cúi người về phía trước, hôn nhẹ Thẩm Thanh Hoà, rời ra, đỏ mặt và mỉm cười. Thẩm Thanh Hoà mím môi, liếm môi nói: "Em đổi son mới à?" Thẩm Giáng Niên vừa nghe, cảm thấy rất vui vẻ, trên mặt vẫn còn chút dè dặt, "Lần này là mùi gì?"
"Hoa hồng."
Nụ cười của Thẩm Giáng Niên nở rộ, "Người rất vinh hạnh khi được nếm thử từng loại son mới mà em có." Thẩm Thanh Hoà giơ tay, đầu ngón tay gõ gõ lên trán cô, than một tiếng, "Em a." Hai chữ này đầy nói ra đầy cưng chiều. Thẩm Giáng Niên phát hiện, mỗi khi Thẩm Thanh Hoà hết cách với cô, sẽ cảm thán thế này.
"Sao đột nhiên em lại đến đây?" Thẩm Thanh Hòa trở lại chỗ ngồi, Thẩm Giáng Niên đứng đối diện cô, mở túi ra, cẩn thận đêm hộp bánh nhỏ xinh đẹp đưa qua, còn trêu chọc: "Không phải nói rồi sao? Đến để người thực hiện lời hứa." Lúc nói lời này, mặt vẫn còn đỏ bừng, "Không biết khẩu vị của người, cho nên mua bánh dâu tây mà em thích."
"Thích dâu tây vậy sao?" Thẩm Thanh Hoà ngồi ngay ngắn, hơn nữa còn mặc bộ đồ công sở, Thẩm Giáng Niên nhìn thế nào cũng bị cái đoan trang này mê hoặc, mà cơ thể được bộ đồ công sở kia bao bọc càng mê người hơn, "Người không thích sao?" Thẩm Giáng Niên hỏi lại.
"Tôi thích trồng dâu tây trên người em hơn." Thẩm Thanh Hoà nhàn nhạt nói, Thẩm Giáng Niên xấu hổ muốn chết, hờn dỗi nói, "Sao người lại đáng ghét đến thế chứ?" Thẩm Thanh Hoà thế mà còn cười, Thẩm Giáng Niên cảm thấy, ác thú vị của Thẩm Thanh Hòa chính là thấy cô mặt đỏ tai hồng, "Mau ăn đi, đừng nhìn em." Thẩm Giáng Niên rũ mắt thẹn thùng, mỗi lần nói lời tán tỉnh cô đều đường đột mà thốt ra, người ta không có thời gian chuẩn bị sẵn sàng, được chưa?
Cổ tay mảnh khảnh của Thẩm Thanh Hoà dưới ánh đèn toát ra một màu sắc mơ hồ, những ngón tay thon dài thẳng tắp của cô chạm vào hộp bánh, Thẩm Giáng Niên có chút ghen tị với chiếc hộp nhỏ, lúc này Thẩm Thanh Hòa đã chạm vào. Thẩm Thanh Hoà hơi cúi đầu, che môi cắn một miếng nhỏ, Thẩm Giáng Niên không khỏi kinh ngạc, ngay cả đường cong khi nhai cũng có thể đẹp như vậy.
Thẩm Thanh Hoà ngước mắt lên, đồng tử sáng ngời, Thẩm Giáng Niên cảm thấy người này thật chói mắt, mỗi ánh mắt, mỗi cử động đều là phiên bản độ nét cao trong mắt cô, thậm chí đến từng chi tiết cũng vô cùng đẹp mắt. Cô thích người này như vậy, cho nên khi nhìn thấy cô ấy ăn chiếc bánh mình mua, trong lòng ngọt ngào đến mức sắp nổi bong bóng, cái tâm tư của cô gái trẻ, nếu như chưa từng trải qua, Thẩm Giáng Niên còn không tin vào nó.
"Nước ở đâu vậy?" Thẩm Giáng Niên nhìn quanh không thấy, cô nhớ Tưởng Duy Nhĩ có nói, người này cả ngày không ăn không uống gì hết.
"Phòng kế bên."
Phòng kế bên phòng Thẩm Thanh Hoà, là hai văn phòng tương đối nhỏ hơn, tất nhiên chỉ là tương đối. Khi Thẩm Giáng Niên đến cửa, cô nhìn thấy tấm biển trên cửa có ghi: Văn phòng Trợ lý Đặc biệt của Phó Tổng.
"Uống nước đi." Thẩm Giáng Niên đẩy chiếc cốc trắng đen đơn giản tới, trêu chọc hỏi: "Thẩm tổng, có còn tuyển trợ lý không?"
"Sao? Em muốn à?"
"Ừa~" Thẩm Giáng Niên ừa một tiếng, đi vòng qua, dựa vào bàn, cúi người nghiêng đầu cẩn thận nhìn Thẩm Thanh Hoà, thật xinh đẹp, cô thích. Thẩm Thanh Hoà cũng ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt chạm vào nhau, nhìn nhau trong im lặng nhưng lại mang theo tia lửa.
Chỉ trong tích tắc, Thẩm Giáng Niên đã nhìn đi chỗ khác, người quá chói mắt, nhìn hồi lâu sẽ đau mắt muốn khóc. Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào chân cô, nói: "Người còn phải làm bao lâu?" Cô nhìn ra được, Thẩm Thanh Hoà rất mệt, trong đồng tử còn có tia máu, cho nên lúc hỏi câu này, lòng cô lại nhói.
"Phải một lúc nữa." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Thẩm Giáng Niên, kéo cô về phía mình, Thẩm Giáng Niên không kịp đề phòng đã ngã vào vòng tay của người đẹp. Thẩm Giáng Niên có chút hoảng hốt, nằm trong lòng Thẩm Thanh Hoà, đỏ bừng mặt, "Người làm gì vậy ~" Thẩm Thanh Hoà lại cười, bạn nhìn đi, người này rất thích trêu chọc cô.
"Không chờ kịp sao?" Giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Thanh Hoà như ma mị mê hoặc lòng người. Thẩm Giáng Niên cụp mắt xuống, ở trong lòng người ta rồi, cũng không kiên cường chống đỡ được nữa, "Người đừng làm loạn, chẳng phải còn việc phải làm sao?"
Thẩm Thanh Hoà đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi Thẩm Giáng Niên một cái, xoa nhẹ môi cô, Thẩm Thanh Hoà thì thầm: "Tôi không làm nữa, tôi đưa em về nhà." Tim Thẩm Giáng Niên, quả thực tê dại đến nhức nhối, cô thích Thẩm Thanh Hoà nói chuyện như thế này.
Cô ấy nói, đưa em về nhà.
Được, em tình người đi theo người, đi đến nơi nào cũng được.
"Em có thể chờ người." Thẩm Giáng Niên ra vẻ ân cần,
Được rồi, tôi sẵn sàng đi với bạn, bất cứ nơi nào.
"Tôi có thể đợi anh." Thẩm Giáng Niên giả vờ ân cần, cô có thể nghe ra ẩn ý của Thẩm Thanh Hoà, không làm việc nữa là bởi vì cô, cô ấy có thể kết thích sớm công việc, có vẻ như rất quan tâm, nhưng mà nếu giờ không làm việc cho xong, không biết Thẩm Thanh Hoà bị chậm trễ như thế nào nữa.
"Ừa, vậy em chờ tôi 15 phút nha." Thẩm Thanh Hoà nói rất dứt khoát, Thẩm Thanh Hoà không nỡ, nhưng cũng đành rời khỏi lòng ngực của Thẩm Thanh Hoà, "Người ăn bánh kem hết đi, được không?" Làm nũng, chính là vũ khí thần kỳ của phụ nữ, huống chi còn được người phụ nữ ôn nhu đút cho ăn. Thẩm Giáng Niên vốn định đưa cho Thẩm Thanh Hoà để tự người này ăn, nhưng Thẩm Thanh Hòa đã nắm lấy tay cô và cúi xuống cắn chiếc bánh mềm.
Lần này nhìn rõ hơn, thậm chí còn nhìn thấy động tác liếm láp của chiếc lưỡi hồng nhuận, khiến Thẩm Giáng Niên nuốt nước miếng, mẹ kiếp! Tim cô thật ngứa, cơ thể cũng ngứa. Người này trong lúc vô tình đã dụ dỗ cô lúc nào còn không hay, đầu lưỡi còn đang lần theo đường cong trên môi, liếm mứt dâu còn sót lại, Thẩm Giáng Niên thở dốc, như không thể chờ đợi được, đầu ngón tay nâng cằm Thẩm Thanh Hoà lên, cúi người, đầu lưỡi liếm lấy cánh môi kia, cuối cùng đoạt được nụ hôn vị dâu tây.
Đó là một nụ hôn bất ngờ, mang tính xâm chiếm cùng với khiêu khích. Thẩm Thanh Hoà hơi híp mắt đánh giá cô, Thẩm Giáng Niên chợt nhận ra, cô thế nào nâng cằm Thẩm Thanh Hoà lên rồi cưỡng hôn người ta. Khụ khụ, Thẩm Giáng Niên vờ ho hai tiếng, "Người làm việc đi, em ở bên cạnh chờ người." Sau đó, ngồi vào bên cạnh, giả vờ làm một đứa trẻ ngoan.
Thẩm Thanh Hoà làm việc trông có vẻ tập trung và nghiêm túc, Thẩm Giáng Niên thực sự rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không nhúc nhích chút nào, sợ sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Thanh Hoà. Thời gian trôi qua, Thẩm Giáng Niên vẫn bất động, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại ngẩng đầu cười nói: "Bất động không mệt à?" Thẩm Giáng Niên động một cái, "Còn ổn, không mệt bằng người." Thẩm Thanh Hoà nhìn đồng hồ, "Còn 8 phút nữa."
Thẩm Giáng Niên âm thầm đếm ngược, sau 8 phút nữa, cô và Thẩm Thanh Hoà sẽ có thể về nhà, thật tốt. Khi thời gian đếm ngược của Thẩm Giáng Niên chỉ còn 3 phút, điện thoại của Thẩm Thanh Hoà đổ chuông. Rõ ràng Thẩm Giáng Niên đã nhìn thấy đôi lông mày hơi cau lại của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên suy đoán rằng đây là cuộc gọi mà Thẩm Thanh Hoà không muốn bắt máy, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại nhấc máy và đi sang phòng bên cạnh.
Là ai, gọi cho Thẩm Thanh Hoà vào ban đêm chứ? Thẩm Thanh Hoà không muốn nghe cũng phải nghe. Đây là đãi ngộ mà Thẩm Giáng Niên không có, cô muốn gọi điện thoại, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại bảo cô nhắn tin WeChat. Cho nên, trong vô thức Thẩm Giáng Niên đã uống một ngụm giấm.
Thẩm Giáng Niên nhìn đồng hồ, 10 phút đã trôi qua kể từ cái gọi là 15 phút. Thẩm Thanh Hoà từ trong phòng họp đi ra, lông mày hơi nhíu lại, đặt điện thoại xuống tiếp tục làm việc, giống như hoàn toàn không để ý đến ánh mắt thăm dò của Thẩm Giáng Niên.
Lại 3 phút sau, Thẩm Thanh Hoà đứng dậy thu dọn đồ đạc, "Đi thôi, về nhà thôi." Thẩm Giáng Niên ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích. Động tác tay của Thẩm Thanh Hoà dừng lại, "Sao vậy em?" Thẩm Giáng Niên không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ.
Thẩm Thanh Hoà trong nháy mắt hiểu ra, lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, đã để em đợi thêm 10 phút." Người cũng còn biết là 10 phút, Thẩm Thanh Hoà xin lỗi, nhưng mà Thẩm Giáng Niên chẳng vui vẻ mấy, giống như Thẩm Thanh Hoà thừa nhận, cuộc gọi kia cùng với người gọi quan trọng hơn, cho nên mới xin lỗi đã để em đợi thêm 10 phút.
"Em có thể hỏi là ai gọi đến không?" Thẩm Giáng Niên đi theo Thẩm Thanh Hoà. Đêm ở Thượng Hải, có chút lạnh, không đợi Thẩm Thanh Hoà trả lời, Thẩm Giáng Niên đã nói, "Đừng nói, em không muốn nghe." Cô không nên hỏi, cô chẳng là gì của Thẩm Thanh Hoà, không phải sao? Nếu cô đã chẳng là gì của người này, tại sao lại theo người ta đi về nhà?
Khi xe chạy ra ngoài, Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu, đôi mắt cay cay. Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, cảm xúc của cô luôn dễ bị dao động, "Thẩm Thanh Hoà, tối nay em không đến nhà người." Thẩm Giáng Niên khó khăn nói, cô muốn đi, nhưng lại nghĩ không đi, sau một hồi mâu thuẫn, cô lựa chọn cái sau.
Thật ra, lúc Thẩm Giáng Niên chọn không đi, nhưng mà trong lòng lại muốn về nhà cùng Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà không cho Thẩm Giáng Niên cơ hội đi, trực tiếp lái xe về nhà.
Không giống như lần trước, khung cảnh bên đường đã thay đổi, Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy rằng Thẩm phủ quá lớn. Chiếc xe vẫn đỗ ở chỗ cũ, Thẩm Thanh Hoà vừa đỗ xe vừa nói: "Là Thích Tử Quân gọi." Tim Thẩm Giáng Niên thắt lại, Thích Tử Quân, lại là người này.
Lòng Thẩm Giáng Niên càng nặng trĩu, không biết vì sao, tóc dài thẳng kia không ở đây, vẫn làm ngực cô nghẹn. Thẩm Thanh Hoà mở khoá cửa xe, Thẩm Giáng Niên không có ý định đi xuống, cô nhẹ giọng nói, "Nếu người khó xử, thì đưa em đến khách sạn đi." Đúng vậy, lúc nói ra, cô khó chịu, cô biết, lời nói này cũng sẽ làm Thẩm Thanh Hoà khó chịu, nhưng cô vẫn muốn nói.
Thẩm Thanh Hòa trực tiếp mở cửa xe đi xuống, khi cửa xe đóng lại, Thẩm Giáng Niên cảm thấy cánh cửa trái tim mình sắp đóng lại, nhưng giây tiếp theo, cửa xe của cô đã mở ra. Thẩm Thanh Hoà nhét chìa khóa vào tay cô, cúi xuống trực tiếp bế cô lên, may mắn là xe của Thẩm Thanh Hoà đủ rộng rãi, Thẩm Giáng Niên hơi cúi đầu xuống để không đụng đầu.
"Khóa xe." Thẩm Thanh Hoà đứng thẳng người, ra lệnh. Thẩm Giáng Niên theo bản năng ôm chặt lấy cổ Thẩm Thanh Hoà, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn khóa xe, đồng thời lúng túng nói: "Bỏ em xuống."
Thẩm Thanh Hoà ôm chặt lấy cô, yên lặng đi về phía trước, Thẩm Giáng Niên giả vờ bình tĩnh nhưng tim đập thình thịch, "Người lại muốn làm gì, bỏ em xuống, em tự đi." Thẩm Thanh Hoà hơi rũ mắt xuống, hơi thở có chút dồn dập, "Không phải nói đến tìm tôi thực hiện lời hứa sao?" Tim Thẩm Giáng Niên nóng lên, đã giả vờ quên đi cái đêm qua, thế mà giờ lại hiện về, cuộc sống muôn màu về đêm bắt đầu nở rộ rực rỡ.
Vẫn là căn biệt thự rộng rãi sáng sủa, Thẩm Giáng Niên bị đặt vào đó, trong lòng hoảng hốt. Một lần nữa, cô lại xuất hiện ở nhà Thẩm Thanh Hoà.
Trong phòng, Thẩm Giáng Niên giãy giụa, "Bỏ em xuống ~"
Thẩm Giáng Niên, người đã đáp xuống đất, muốn tiến lên một bước, nhưng Thẩm Thanh Hòa đã nắm lấy vai cô, vừa quay người một cái, Thẩm Thanh Hòa đã chào đón.
Hai người đứng đó hôn nhau, nụ hôn mãnh liệt đến mức Thẩm Giáng Niên không thể cưỡng lại được. Thẩm Giáng Niên đều đặn lùi lại, Thẩm Thanh Hoà theo từng bước, cuối cùng Thẩm Giáng Niên ngã xuống chiếc sofa mềm mại, Thẩm Thanh Hoà cũng theo sau, như mất kiên nhẫn, cô thò tay vào trong quần áo, nắm lấy cái mềm mại rồi xoa.
Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình sắp bị phá huỷ, có chút đau, nhưng sự trêu chọc giữa môi và răng lại khiến cô ngứa trở lại. Đau và ngứa đan xen khiến Thẩm Giáng Niên không chịu nổi, đến lúc khó thở, cô dùng sức quay đầu để tránh nụ hôn dán chặt, hít một hơi thật sâu.
Cảm thấy Thẩm Thanh Hòa chuẩn bị cởi cúc áo của mình, Thẩm Giáng Niên đè tay cô lại, nói: "Đi tắm trước đi." Thẩm Giáng Niên nhìn thấy ánh mắt không thể tách rời của Thẩm Thanh Hoà, người này miễn cưỡng cắn cắn môi, nhưng tay vẫn còn định động, Thẩm Giáng Niên kiên trì: "Tắm trước đã." Thẩm Thanh Hoà hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy tôi đi tắm trước." Trước khi đi, tay lại không tuân thủ tiếp tục trêu chọc trái cây nhỏ, khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên mềm nhũn, Thẩm Giáng Niên đá nhẹ Thẩm Thanh Hoà một cái, hờn dỗi nói: "Đồ lưu manh~"
Thẩm Thanh Hoà cười đi vào nhà tắm, Thẩm Giáng Niên nằm một hồi lâu, khi hơi thở ổn định, mới đứng dậy đi tắm, nếu Thẩm Thanh Hòa thích đến chỗ đó tìm cô, vậy sau khi tắm xong, dựa vào trí nhớ của mình, tìm được chỗ bị lạc lần trước.
Cô ở chỗ này, Thẩm Thanh Hoà có thể nhìn thấy cô, Thẩm Giáng Niên đứng ở đó, vẫy tay cười nói, "Trưởng quan, có nhìn thấy em không?" Thật ra, cô không chắc chắn, Thẩm Thanh Hoà có đang xem cô hay không.
Đợi một lúc, quả nhiên có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Thẩm Giáng Niên quay đầu lại thì thấy Thẩm Thanh Hoà quấn khăn tắm, đi chân trần, vẻ mặt bình tĩnh.
Ở một khoảng cách rất ngắn, Thẩm Thanh Hoà đứng đó không di chuyển, Thẩm Giáng Niên cũng đứng đó không di chuyển.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, sắc mặt Thẩm Thanh Hoà trở nên sinh động, khóe miệng hiện lên một nụ cười, vội vàng nói: "Không phải nằm mơ, em thật sự ở đây."
Thẩm Giáng Niên chỉ cười, cô đưa tay ra, chờ Thẩm Thanh Hoà nắm lấy. Thẩm Thanh Hoà vội vàng đi tới, khi đến nơi vừa hay chiếc khăn tắm tuột xuống, cơ thể ẩm ướt nóng bỏng áp lên người Thẩm Giáng Niên, khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên tắm trong biển lửa, bắt đầu bốc cháy.