Mũi tên đã nằm trên dây cung, không thể không bắn.
Tất cả những gì đã xây dựng cho bản thân phải kiên cường, bây giờ đã bị vứt lên chín tầng mây.
Con người mà, cần phải sống ở thời điểm hiện tại.
Nhưng mà, tại sao lần nào cô cũng ở dưới vậy?
Thẩm Giáng Niên bị trêu chọc khiêu khích, nhưng mà vẫn còn suy nghĩ ra được cái này.
Rõ ràng Thẩm Thanh Hoà là người phóng hỏa vào thành, sao giờ ngược lại chính cô bị thiêu trước chứ?
Nhưng cái suy nghĩ này chỉ trong chốc lát, phía dưới đột nhiên bị đột kích, cái đầu lưỡi linh hoạt kia, thực sự làm cô thoải mái muốn chết. Lưỡi của Thẩm Thanh Hoà thật sự có ma lực.
Cái gì mà trên với dưới chứ? Tại sao cô cần phải hỏi vấn đề này? Bây giờ đây, hưởng thụ là tốt rồi.
Cho nên, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn rơi vào trong tay Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên thậm chí còn không biết làm cách nào cô lại lên được giường, khi bị khiêu khích, cô cắn môi Thẩm Thanh Hoà, nỉ non: "Bảo bối, người thật sự cả ngày nay không ăn gì sao?"
"Ừa." Ở trên giường, Thẩm Thanh Hoà nóng bỏng lẳng lơ, ở dưới giường lại ngự tỷ điềm tĩnh, như hai người khác nhau, sự kết hợp giữa lạnh và nóng, khiến Thẩm Thanh Hoà càng quyến rũ thêm.
"Nhưng tại sao sức lực của người dường như không cạn ~" Thẩm Giáng Niên cắn vành tai của Thẩm Thanh Hoà, gừ gừ như mèo, giống như lông vũ chạm vào tai, khiến Thẩm Thanh Hoà không khỏi dùng sức dùng sức, vừa mút vừa trả lời: "Em quá lãng ~ bảo bối à ~" Thẩm Giáng Niên cắn vành tai cô, mùi mẫn hỏi: "Người đang khen em sao? Bảo bối."
"Ừa~ khen em đó~" Lãng có rất nhiều loại, cái lãng của Thẩm Giáng Niên chiếm được trái tim cô, mỗi lần nhìn thấy người này dè dặt kiên nhẫn đến cùng, cô lại không kiềm chế được bản thân, Thẩm Thanh Hòa thích như thế.
Bảo bối, cái từ này, lúc ở trên giường, các cô không chối từ được, đương nhiên, Thẩm Giáng Niên vốn đã không muốn chối từ. Nhưng mà Thẩm Thanh Hoà lại vui vẻ chấp nhận nó, khiến Thẩm Giáng Niên vui vẻ hơn. Thẩm Thanh Hoà đáp lại không chỉ là một cách xưng hô, mà là một loại tình cảm, cô ấy thích cô, không muốn xa rời cô, cô ấy thương yêu cô, thích quấn lấy cô, gọi cô là bảo bối, Thẩm Thanh Hoà đáp lại, khiến cô hạnh phúc.
"Chỉ lãng với người thôi~" Thẩm Giáng Niên vừa nói vừa hôn lên mặt Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà giống như rất hài lòng với câu trả lời này, đầu ngón tay ra sức, liên tiếp tiến công, khiên quân lính Thẩm Giáng Niên tan rã, đến cuối cùng, giọng cũng khàn, cô bắt đầu xin tha: "Bảo bối, không muốn không muốn~" Mặc dù làm nũng xin tha, vẫn bị Thẩm Thanh Hòa công một lúc nữa.
Thẩm Giáng Niên ban đầu nghĩ đến việc phản công, nhưng mà chỉ có thể nghĩ mà thôi, chứ người bây giờ mềm nhũn, bất lực. Thẩm Thanh Hoà hôn nhẹ nhàng lên mặt Thẩm Giáng Niên, tay còn vuốt nhẹ cơ thể cô, khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên vẫn còn ngứa.
Thẩm Giáng Niên giống như một báu vật, được ôm trong vòng tay của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên dụi má vào cổ Thẩm Thanh Hoà, thì thầm: "Người có thích không ~" Cô không hỏi cụ thể điều gì, bởi vì cô ấy sợ rằng câu hỏi đó sẽ quá chi tiết và sẽ khiến Thẩm Thanh Hoà bối rối.
"Em thích không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi ngược lại.
"Em thích, thích được người hôn, thích được người ôm, thích tất cả những gì người cho em." Ngược lại đối với câu hỏi Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên nguyện ý trả lời chi tiết, hy vọng sẽ lưu lại chút dấu vết trong quan hệ giữa hai người.
Thẩm Thanh Hoà có trả lời hay không cũng không quan trọng, Thẩm Giáng Niên nép vào trong lòng Thẩm Thanh Hoà, uể oải như một con mèo, tự nhủ: Hãy tận hưởng giây phút này, đừng lãng phí sự ôn nhu của Thẩm Kình Hà. Mọi thứ bây giờ đều là những hy vọng xa vời gì tối qua, giờ phút này, hy vọng xa vời đã trở thành hiện thực, Thẩm Giáng Niên không khỏi thỏa mãn.
Thật ra cô cũng không đòi hỏi quá nhiều ở Thẩm Thanh Hoà phải không? Yêu cô ấy là đủ rồi.
Tuy nhiên, xét cho cùng, cô không phải là một tiểu sư tử ngoan, đầu ngón tay của Thẩm Giáng Niên dường như đang cào vào cơ thể của Thẩm Thanh Hoà. Sau đó, tay cô từ từ trượt xuống, Thẩm Thanh Hoà đè tay cô lại, Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu lên cười: "Người không muốn sao?" Thẩm Thanh Hoà nắm lấy tay cô, đơn thuần hôn lên, "Tôi muốn em, là đủ."
Thẩm Giáng Niên không phủ nhận trong lòng lại mất mát, nhưng mà nhớ đến sự thô bạo của bản thân đã làm Thẩm Thanh Hoà bị thương, cô khá sợ khi tiến vào bên trong cơ thể Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hòa đã đến cái tuổi như sói như hổ, thế mà lại bị cô chiếm lấy tấm thân còn là xử nữ, điều này có nghĩa là trong lòng Thẩm Thanh Hoà có chỗ cho cô, chứ nếu không, cho dù cô có đòi thế nào chưa chắc đã được, với lại, Thẩm Thanh Hoà khá miễn cưỡng khi bị tiến vào, Thẩm Giáng Niên không biết trước kia người này đã từng trải qua việc gì.
Cho nên, hiện tại, Thẩm Giáng Niên không định làm gì với Thẩm Thanh Hoà, cứ từng bước một mà đến, chậm rãi, hơn nữa cô cũng muốn nhân cơ hội này học cách lấy lòng người cô yêu, bao gồm cả thân thể lẫn cuộc sống sinh hoạt thường ngày. Là một người luôn được theo đuổi, Thẩm Giáng Niên chưa từng theo đuổi người ta với dỗ dành ai đó, đặc biệt là đối với người lớn hơn cô nhiều tuổi như Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên cảm thấy bản thân có chút yếu ớt của một cô gái nhỏ, trong tiềm thức cũng thích được Thẩm Thanh Hoà cưng chiều như một cô gái nhỏ.
Nhưng điều này không có nghĩa, Thẩm Giáng Niên không nghĩ đến chuyện cưng chiều Thẩm Thanh Hòa. Cô nói cô còn nhỏ, nhưng mà chỉ là nhỏ hơn so với ngự tỷ Thẩm Thanh Hoà này thôi, rốt cuộc cũng sắp 30 tuổi, cho nên khi nghe thấy bụng Thẩm Thanh Hoà réo, cô đưa tay vuốt má Thẩm Thanh Hoà, hôn bên má cô ấy, "Em đi làm đồ ăn cho người nha." Không biết nấu ăn có cái gì phải sợ? Lên công cụ tìm kiếm có hết mọi thứ.
Thẩm Thanh Hoà ôm cô, như không muốn buông ra: "Không cần."
"Yên tâm đi, em không cho hạ thuốc kích dục đâu a~" Thẩm Giáng Niên vừa nói chuyện vừa hôn Thẩm Thanh Hoà, cảm nhận sự tồn tại của người bên cạnh, đang ở ngay bên cạnh cô đây, giờ phút này thuộc về cô.
"Em có chắc là bản thân còn sức không?" Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu, đáp lại nụ hôn của Thẩm Giáng Niên.
Một nụ hôn dài chứa đầy ôn nhu khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên mềm mại trở lại, cô cần tiết kiệm chút sức lực để nấu ăn cho người yêu, "Nếu người không cho em nấu, em sẽ cưỡng hiếp người~", Đương nhiên là Thẩm Giáng Niên đang nói đùa. Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay gõ gõ lên trán cô, có chút bất đắc dĩ: "Thật ra trong nhà có một đầu bếp túc trực 24/24, tôi muốn ăn lúc nào cũng được, nhưng tôi..."
"Đầu bếp của người nhất định nấu không được mùi vị em làm." Thẩm Giáng Niên không định làm mấy món phức tạp, "Em nấu cháo cho người, không phức tạp đâu."
Ờ, thì ra là thế, với tài nghệ nấu nướng của Thẩm Giáng Niên, cũng không thể đòi hỏi gì hơn. Nhưng mà nếu Thẩm Giáng Niên nấu, Thẩm Thanh Hoà rất hưởng thụ, cô buông tay ra: "Muộn thế này rồi, ăn chút cháo là được rồi."
Thẩm Giáng Niên trần như nhộng xuống giường, còn đang tìm quần lót, Thẩm Thanh Hoà ôm eo cô. Thẩm Thanh Hoà đặt tay lên bụng dưới của cô, hôn phía lưng cho cô, giống như rất không nỡ xa cô. Thành thật mà nói, Thẩm Giáng Niên thích cảm giác này, ngay cả khi Thẩm Thanh Hoà chỉ yêu thích cơ thể cô, đó vẫn là một loại dây dưa giữa hai người, "Nếu người không buông tay, tôi sẽ thực sự cưỡng hiếp người đó ~" Thẩm Giáng Niên nửa đùa nửa thật, bụng nhỏ bị siết chặt, cảm giác được Thẩm Thanh Hoà muốn đứng lên, cô định xoay người lại thì đã bị Thẩm Thanh Hoà ôm lấy, áp dưới thân, "Em còn hấp dẫn hơn so với cháo~" Thẩm Thanh Hoà vừa hôn cô vừa nói, "Tôi muốn ăn em hơn~"
Hai người hôn nhau một hồi lâu, Thẩm Giáng Niên vốn đã thích Thẩm Thanh Hoà, nghị lực lỡ mà thấp một chút, lập tức sẽ rời vào vùng đất ôn nhu. Thẩm Giáng Niên thật sự rất muốn tuyên bố, bạn đừng bao giờ bị vẻ ngoài của một người lừa dối, giống như cái người thường ngày tạo cho người ta cảm giác thờ ơ, thờ ơ hơn cả Thẩm Thanh Hoà đây, ở trên giường thế mà lại vô cùng nóng bỏng.
Kỳ thật Thẩm Giáng Niên không biết, bản thân cô không phải như vậy, không chỉ có một người nói cô lạnh lùng. Có lẽ, tất cả sự ngạo kiều cùng hờn dỗi đều giấu ở trong xương, chỉ có người trên giường kia nhìn thấy.
"Ưm~ em hơi đói~" Thẩm Giáng Niên lấy ra cái thứ vũ khí mà cô tự cho lý do thoái thác, quả nhiên, Thẩm Thanh Hoà hôn vành tai cô nói: "Tôi đi nấu cho em~" Thẩm Thanh Hoà cưng chiều cô thế này, Thẩm Giáng Niên làm sao mà không thích cho được, cố ý hỏi: "Không phải có đầu bếp 24 giờ sao ~"
"Bọn họ không thể làm ra mùi vị mà tôi làm đâu~" Thẩm Thanh Hoà cắn nhẹ vào vành tai Thẩm Giáng Niên, giống như là trừng phạt, Thẩm Giáng Niên nhịn không được hừ nhẹ, nhận thua: "Toàn thế giới chỉ có một Thẩm Thanh Hoà." Cho nên, trước khi có được người, em xem người là báu vật, rất sợ mất đi.
Hai người không bận tâm nấu gì, nấu cháo đơn giản cũng vui. Điều duy nhất khiến Thẩm Giáng Niên thất bại là nhà bếp quá lớn và dụng cụ quá thông minh, nếu không có ai dạy cô sử dụng, thì đừng nằm mơ mà thấy cô dùng đến nó, "Cũng kỳ lạ thật, người có đầu bếp riêng, mà còn biết sử dụng mấy cái này sao?" Hỏi xong, Thẩm Giáng Niên nhớ trước đó Thẩm Thanh Hòa đã từng nói cô ấy biết nấu ăn từ lúc nhỏ, nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà như không có ý định trả lời, thế là đổi đề tài: "Ngày mai, người có đi làm không?"
"Có." Thẩm Thanh Hoà xuống giường, lập tức như đã trở lại con người điềm tĩnh kia, sự ôn nhu của cô rất keo kiệt. Thẩm Thanh Hoà bình thường rất ít nói, nếu Thẩm Giáng Niên không chủ động nói, thì giữa hai người im lặng luôn chiếm nhiều nhất.
Lúc này, lòng Thẩm Giáng Niên không biết vì sao chùng xuống, cô dứt khoát không nói nữa, Thẩm Thanh Hoà lại chủ động lên tiếng: "Thật ra tôi đã xin nghỉ phép rồi, không cần phải đến công ty. Nhưng gần đây công ty xảy ra vấn đề." Thẩm Thanh Hòa như muốn giải thích, Thẩm Giáng Niên ậm ừ: "Người bận rộn cả ngày cũng không ăn cơm, không muốn giữ gìn sức khỏe sao?", Ngay khi Thẩm Thanh Hoà mở miệng, sự hờn dỗi của cô bắt đầu biến mất và giọng điệu của cô trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Hôm nay tôi bị đám nhân viên cấp dưới bất tài chọc giận." Thẩm Thanh Hoà múc đầy cháo, bưng đến bàn ăn, nói: "Lại đây." Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn đi theo sau.
Thẩm Giáng Niên đứng đối diện, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại đặt cháo bên cạnh, "Ngồi bên cạnh tôi." Thẩm Giáng Niên cầu mà không được, nhưng còn ra vẻ dè dặt, "Ngồi bên cạnh người làm gì, ngồi đối diện được rồi." Thẩm Thanh Hoà duỗi tay ra kéo cô lại bên cạnh, "Ngoan~ lại đây đi." Lại là cái loại giọng điệu dỗ dành kiểu 'bó phép với em', thế là Thẩm Giáng Niên lại yểu xìu. Cô giống như biến thành tiểu sư tử thú cưng của Thẩm Thanh Hoà, đối với người khác thì lộ răng nanh, nhưng mà đối với Thẩm Thanh Hoà lại rất nghe lời.
Khi đang ăn cháo, Thẩm Giáng Niên bất chợt phát hiện ra, hành động nhỏ của Thẩm Thanh Hoà, tay người này ở dưới bàn nắm lấy tay cô, giống như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn. Thẩm Giáng Niên cũng không né tránh, để mặc cho Thẩm Thanh Hoà nắm tay cô, nghe người này tóm gọn lại chuyện ở công ty hôm nay.
Buổi họp báo ở Bắc Kinh ban đầu dự kiến tổ chức vào ngày 1 tháng 11, nhưng đêm qua Thẩm Thanh Hoà không ngủ được nên đã lên trên web của chi nhánh Bắc Kinh kiểm tra, trong quá trình kiểm tra này, cô phát hiện hệ thống nền tảng WeChat và các vị trí APP trên thiết bị di động không thể được đồng bộ hóa.
Thẩm Thanh Hoà mặt lạnh ngay tại chỗ, sáng sớm đi làm, cô lập tức tổ chức đại hội cổ đông, yêu cầu bộ phận Marketing và bộ phận kỹ thuật đưa ra lời giải thích. Bộ phận Marketing nói là có đề cập đến, còn bộ phận kỹ thuật nói không nhận được lời nhắc, giám đốc của hai bộ phận đều khăng khăng cho rằng mình đúng trước mặt Thẩm Thanh Hoà, sắc mặt Thẩm Thanh Hoà ảm đạm, "Tưởng tổng, ý cô thế nào?" Tưởng Duy Nhĩ trên danh nghĩa là lãnh đạo cao nhất của công ty, từ lúc cuộc họp bắt đầu không nói lời nào, bây giờ cũng không đưa ra câu phán xét, "Thẩm tổng, lúc đó toàn bộ quá trình cô đều ở đây, giữ chừng tôi có đi ra ngoài nói chuyện, khó mà đưa ra phán xét đúng, cô xem xử lý đi." Hành động này của Tưởng Duy Nhĩ, nhưng đem củ khoai nóng quăng cho Thẩm Thanh Hoà.
Tưởng Duy Nhĩ cũng muốn xem Thẩm Thanh Hòa sẽ giải quyết những bất bình giữa hai bộ phận chưa bao giờ hòa hợp như thế nào. Trong phòng họp rộng lớn, vẫn còn một khoảng trống tương đối nhỏ, Thẩm Thanh Hoà đứng dậy:
"Tưởng tổng, cô chủ trì cuộc họp trước, hai người đi theo tôi." Hai giám đốc bộ phận Marketing và kỹ thuật theo sau, Tưởng Duy Nhĩ tiếp tục nói Kế hoạch phát triển của chi nhánh Bắc Kinh sau khi ra mắt.
Chưa đầy 5 phút, Thẩm Thanh Hoà đi ra đầu tiên, ngay sau đó là giám đốc bộ phận Marketing đi ra, với vẻ mặt vô cảm, còn giám đốc bộ phận kỹ thuật đi ra sau cùng, với vẻ mặt không quá mấy tốt đẹp. Tưởng Duy Nhĩ cũng bực bội, chuyện là như thế nào đây? Cô ấy chuyển chủ đề này sang cho Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà trả lời: "Bây giờ sắp diễn ra cuộc họp báo, tạm thời không truy cứu trách nhiệm. Bộ phận kỹ thuật phải đưa ra giải pháp trong ngày hôm nay. Đồng thời, bộ phận Marketing phải làm một phương án dự phòng thêm, bây giờ mọi người ra ngoài chuẩn bị." Hai giám đốc rút lui, cuộc họp cổ đông tiếp tục.
"Người dùng phương pháp nào để đánh giá ai trong số họ nói dối?" Thẩm Giáng Niên cũng tò mò, Thẩm Thanh Hoà nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Tôi có cách của mình." Thẩm Giáng Niên tựa vào người Thẩm Thanh Hoà, khen ngợi: "Trưởng quan, người thật lợi hại." Cô đã dần dần quen với việc, Thẩm Thanh Hoà không nói thì cô không hỏi tiếp, đương nhiên, việc này không liên quan đến chuyện tình cảm của các cô, nếu như có liên quan đến tình cảm của các cô, Thẩm Giáng Niên có thể bấm bụng không hỏi, nhưng mà mong muốn được biết của cô sẽ không giảm bớt.
Sau khi ăn xong, Thẩm Giáng Niên định rửa chén, Thẩm Thanh Hoà lại ném vào máy rửa chén, "Không cần rửa, đi thôi." Kéo người ra khỏi nhà bếp đi đến phòng khách, "Mới ăn xong ngủ liền không tốt, em muốn xem gì không?"
"Xem phim kinh dị thì sao?" Thẩm Giáng Niên có một ý thích bất chợt.
"Đi thôi, đi xem phim." Thẩm Thanh Hoà luôn nắm tay cô, Thẩm Giáng Niên đi theo cô, đành phải thở dài, thế giới của người giàu a.
Vừa mở cửa, Thẩm Giáng Niên đã sững sờ, đây chính là một rạp chiếu phim sang trọng! Ở giữa là một cặp ghế đôi, một khi tắt đèn, thật hoàn hảo để tán tỉnh nhau. Thẩm Giáng Niên không hề phát hiện ra, lực chú ý của cô không hề đặt lên bộ phim, mà lại chú ý đến cặp ghế kia, trực tiếp dựa vào lòng ngực Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà ôm người vào lòng, hơi thở ngay bên tai Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên không biết bộ phim kinh dị nói về cái gì, tất cả các giác quan trong cơ thể cô cố gắng cảm nhận mọi thứ từ Thẩm Thanh Hoà. Lẳng lặng lắng nghe hơi thở của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên hơi nghiêng đầu, lấy tai cọ cọ vào ngực Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng nói: "Em không thích xem sao?"
"Không có." Thẩm Giáng Niên cảm thấy có chút mất mát, cô còn đang nằm trong vòng tay người ta thế mà người ta lại nghiêm túc xem phim.
Thẩm Giáng Niên buộc mình phải chuyển hướng sự chú ý của mình, một cái quay đầu, thế mà lại bị gương mặt người chết phóng đại, bởi vì chất lượng hình ảnh quá tốt nên có thể nhìn thấy rõ những đốm trên xác chết, Thẩm Giáng Niên lập tức cảm thấy buồn nôn, quay đầu vùi mặt vào ngực Thẩm Thanh Hoà, không xem nữa. Thẩm Thanh Hoà đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, có phần cưng chiều: "Không thích xem cái này thì đổi bộ khác nha?"
"Người thích xem không?" Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu hỏi, khuôn mặt Thẩm Thanh Hoà thấp thoáng dưới ánh sáng màn hình, lúc này Thẩm Giáng Niên có thể nhận ra người này đang mệt mỏi.
"Tôi sao cũng được." Không thích không ghét.
"Hay là chúng ta đi ngủ đi?" Thẩm Giáng Niên muốn Thẩm Thanh Hòa nghỉ ngơi, hôm nay bận rộn cả ngày, ngày mai còn phải đi làm. Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay gõ gõ trán cô, "Em không muốn xem sao?" Thẩm Giáng Niên nắm lấy tay cô, cắn một miếng rồi ừ một tiếng.
Lại nằm trên chiếc giường lớn mềm mại và thoải mái, Thẩm Giáng Niên ôm Thẩm Thanh Hoà, hôn trán cô ấy, "Tối nay, em ôm người ngủ." Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn vật nhỏ trước ngực người kia, thân thể Thẩm Giáng Niên tê dại, khẽ thở gấp nói: "Người ngoan ngoãn đi ngủ đi~ Thẩm Thanh Hòa~" Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, sau đó không lộn xộn nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Thanh Hoà nghe thấy tiếng thở đều, mở mắt ra thấy Thẩm Giáng Niên đã ngủ rồi. Thẩm Thanh Hoà ngồi dậy, nhìn người bên cạnh, không mang theo chút phòng vệ, cũng không có chút ý thức cảnh giác.
Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng rời khỏi giường, đi đến phòng thiền và ngồi trong một giờ. Trên giường thiếu một người, Thẩm Giáng Niên rốt cuộc ngủ không được ngon, khi mở mắt ra, trong chốc lát cô đã mê man, Thẩm Thanh Hòa đâu rồi? Thẩm Giáng Niên đứng dậy và tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy người đâu, giờ phút này, cô thật sự ghét căn nhà lớn này.
"Thẩm Thanh Hoà!" Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng không nhịn được, cô gọi Thẩm Thanh Hoà, nghe thấy tiếng khóc của bản thân, cô rất sợ Thẩm Thanh Hoà đột nhiên biến mất.
Thẩm Thanh Hoà đang ngồi trong phòng thiền, đột nhiên mở mắt ra, tâm đang tịnh bỗng nhiên xốc nảy lên. Cô nghe thấy có người gọi tên cô, trong bất lực và khổ sở, càng có rất nhiều khát vọng.
Thẩm Giáng Niên không tìm thấy người cho nên về phòng ngủ, dựa người vào góc tường rồi trượt người ngồi xuống, hốc mắt cay cay. Rốt cuộc làm thế nào mới có thể giữ người người này ở lại? Bản thân đã tới đến nhà Thẩm Thanh Hoà rồi, thế mà vẫn không có cách nào bắt giữ được người này. Thẩm Giáng Niên không biết phải nên làm gì đây, ngây ngốc để cho tâm phiền ý loạn, nước mắt lưng tròng.
"Thẩm Giáng Niên."
Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà từ phía trên truyền đến, thân thể Thẩm Giáng Niên rõ ràng đông cứng lại, nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô ngồi dưới đất không nhúc nhích, không muốn người ta nhìn thấy nước mắt của mình. Thẩm Thanh Hoà ngồi xổm xuống, Thẩm Giáng Niên đặt hai cánh tay lên đầu gối, gương mặt nhỏ vùi vào đó, cảm nhận được Thẩm Thanh Hoà chạm vào tóc cô, cơ thể Thẩm Giáng Niên vẫn còn đau nhói.
Thẩm Thanh Hoà, đừng hỏi em bất cứ điều gì, người có hỏi em cũng sẽ không trả lời, Thẩm Giáng Niên đang nghẹn ngào, không nói ra lời, cô sợ Thẩm Thanh Hoà hỏi cô sao lại tỉnh, sao lại ở đây, sao lại khóc.... Nhưng Thẩm Thanh Hoà không hỏi gì hết, chỉ ôm người vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Giấc ngủ tôi không tốt lắm, sợ đánh thức em, cho nên vào phòng thiền ngồi thiền, chỉ mới một tiếng thôi." Thẩm Thanh Hoà giải thích, có phải chứng tỏ người này để tâm đến cô không?
Trở lại trên giường, Thẩm Thanh Hoà chủ động ôm Thẩm Giáng Niên, "Tôi ôm em ngủ." Thẩm Giáng Niên quay lưng về phía Thẩm Thanh Hoà, để cô ấy ôm mình, làm sao cũng không thể ngủ được. Thẩm Thanh Hoà khẽ hôn lên tai cô, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, bất kể khi nào em tỉnh lại, tôi đều ở đây." Bàn tay còn nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô, khiến cơ thể căng thẳng của Thẩm Giáng Niên mềm nhũn ra.
Khi trời gần sáng, Thẩm Giáng Niên ngủ thiếp đi một lúc, nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, cô nhớ ra Thẩm Thanh Hoà phải đi làm. Đôi mắt vì khóc vẫn còn hơi sưng và đau. Thẩm Giáng Niên lật người lại. Thẩm Thanh Hoà nhìn cô với đôi mắt sáng ngời. Thẩm Giáng Niên chớp chớp mắt, khoé mắt cay cay, "Giấc ngủ của người vẫn luôn không tốt vậy sao?"
"Ừ, không tốt cho lắm." Thẩm Thanh Hoà cười nói: "Tôi đã quen rồi."
Nghĩ đến trước đây, khi cô và Thẩm Thanh Hoà ở cùng nhau, cô luôn ngủ trước, Thẩm Giáng Niên cảm thấy đau lòng nên hôn lên mắt Thẩm Thanh Hoà, nhẹ nhàng nói: "Sau này, em sẽ ở cùng người, từ từ tìm giấc ngủ của người trở lại." Thẩm Giáng Niên rời giường, không cho phép Thẩm Thanh Hòa dậy, "Em đi làm bữa sáng, người nằm đi."
Thẩm Giáng Niên thế này quá gợi tình, Thẩm Thanh Hoà nói với trợ lý riêng là Nguyễn Duyệt, hôm nay không cần chuẩn bị bữa sáng. Nguyễn Duyệt đi nói cho đầu bếp, đầu bếp nhận được chỉ thị, rồi nói với phụ bếp: "Bữa sáng hôm nay huỷ." Tất cả mọi người sửng sốt, đại sư phụ đang cầm dao tỉa hoa, than: "Haizz, muốn làm bữa sáng cho Thẩm tổng, thế mà còn không đến lượt tôi. Cây dao này của tôi thật cô đơn."
Bếp phụ nhu mì ấm ức nói: "Gương mặt nhu mì của tôi coi như xong rồi, chủ đề hôm nay đã định là mèo con yêu thích của Thẩm tổng."
Người thợ làm bánh cười tủm tỉm: "Mọi người có khổ bằng tôi đâu? Thôi được rồi, mỗi người ăn một cái đi, lần này tôi làm bánh mì kiểu Pháp, khá ngon đó." Ai bảo Thẩm tổng nói không được lãng phí lương thực đâu, đã làm ra rồi phải có trách nhiệm giải quyết, đầu bếp cười ha ha nói: "Tôi không thích đồ ăn Tây, đừng chừa cho tôi." Sau đó nói tiếp, "Hôm nay 3 giờ đi làm, bây giờ tan ca."
...
Thẩm Giáng Niên có lẽ không biết, vì ý tưởng ngẫu hứng của cô, nhóm người này đã tan làm sớm, nhiều người trong số họ đã mang theo đồ ăn thức uống, điều buồn cười nhất là họ đã mang bột về nhà.
Sáng sớm, Thẩm Thanh Hoà ngồi ở bàn ăn và nhìn Thẩm Giáng Niên, người đang đeo một chiếc tạp dề nhỏ màu xanh da trời, đặt cháo trước mặt cô, "Vẫn còn hơi dính." Thẩm Giáng Niên xấu hổ, mặt đỏ bừng. Thẩm Thanh Hoà khẽ cười: "Lại đây ngồi đi." Thẩm Giáng Niên ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà đưa tay vén vành tai nhỏ của cô, "Tạp dề rất hợp với em."
Thẩm Giáng Niên lỗ tai đỏ bừng, "Hợp chỗ nào?"
"Ngực."
"..." Thẩm Giáng Niên tức giận nói: "Người ăn cháo đi."
Thẩm Thanh Hoà đi làm, cho nên để cho Thẩm Giáng Niên lựa chọn, hoặc là ở nhà đợi hoặc là đi ra ngoài đi dạo. Thẩm Giáng Niên không muốn ở nhà, căn biệt thự sang trọng to lớn này của Thẩm Thanh Hòa, cô ở một mình không quen cho lắm, nếu đi ra ngoài, cô cũng không thích đi một mình, "Thẩm tổng, em có thể đi với người không?"
"Hả?"
"Không phải công ty người muốn thuê em làm phiên dịch sao? Coi như em gia nhập đội sớm đi." Thẩm Giáng Niên nghịch những ngón tay mảnh khảnh và xinh đẹp của Thẩm Thanh Hoà, nhìn sao cũng thích, cô làm nũng hỏi: "Được không nè?" Đầu ngón tay Thẩm Thanh Hoà cong lại, trầm mặc vài giây, "Cũng được."
Thẩm Giáng Niên bật dậy, kích động được mấy giây, quay lại nói với Thẩm Thanh Hòa, "Trưởng quan, em không có mang theo quần áo đi làm đến đây." Thẩm Thanh Hòa nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, khiến người ta muốn yêu thương không ngừng, đầu ngón tay gãi gãi cằm cô, "Vậy mặc đồ của tôi trước đi, tối nay dẫn em đi mua đồ."
"Có cảm giác như được người bao nuôi." Thẩm Giáng Niên nghiêm mặt.
Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ cười cười, Thẩm Giáng Niên vẫn nghiêm mặt, "Tiểu nữ không có gì đền đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp." Nụ cười của Thẩm Thanh Hoà càng sâu, lại có tiếng thở dài đầy cưng chiều, "Em a."
Trên đường đi, Thẩm Thanh Hoà trước tiên nói với Tưởng Duy Nhĩ một tiếng, rốt cuộc thì nữ đế của tập đoàn Nhã Nại vẫn là cô ấy, Tưởng Duy Nhĩ chậc chậc hai tiếng: "Thẩm tổng đã lên tiếng rồi, người đẹp cũng nguyện ý tham gia sớm, ngoài đồng ý ra tôi còn có thể làm gì khác?"
"Nói chuyện đàng hoàng lại. Nếu cậu cảm thấy chỗ nào không ổn, có thể nói thẳng."
"Có gì đâu mà không ổn, chỉ là người đẹp đến rồi, vậy thì cũng nên nói đến chuyện tiền công, phải bàn bạc cho kỹ, đương nhiên là do cậu phê duyệt, nên cân nhắc kỹ nha~"
"... Tôi sẽ công tư phân minh."
"A~" Tưởng Duy Nhĩ cười một tiếng, Thẩm Thanh Hoà nhướng mày, "Cậu gọi tên cô ấy đi, ai đời lãnh đạo lại nói lời cợt nhã thế này."
"Dạ vâng, Thẩm tổng." Tưởng Duy Nhĩ vẫn cười đùa với cô, Thẩm Giáng Niên dứt khoát cúp điện thoại, thấy vẻ mặt tò mò như một đứa trẻ của Thẩm Giáng Niên, liền nói: "Nếu như em quyết định gia nhập, vậy thì cần tuân theo quy trình chuẩn."
"Được."
"Vừa hay, hôm nay công ty có nhân viên mới đến nhận việc, em có thể cùng bọn họ xử lý, cụ thể, bên nhân sự sẽ nói chi tiết với em." Tới cửa công ty, Thẩm Giáng Niên muốn xuống xe trước, Thẩm Thanh Hoà dặn dò vài câu, Thẩm Giáng Niên cũng đều dạ vâng, vừa định xuống xe, Thẩm Giáng Niên đột nhiên xoay người, hỏi: "Người đoán xem nay em có hương vị gì?"
Khóe miệng Thẩm Thanh Hoà nhếch lên một nụ cười xấu xa, cô dùng một tay câu cổ Thẩm Giáng Niên, giữ chặt nó, khi hơi thở của Thẩm Giáng Niên dồn dập, cô kéo khoảng cách ra, ngón tay cái xoa xoa môi Thẩm Giáng Niên nói: "Vị cam." Mặt Thẩm Giáng Niên ửng hồng, hài lòng xuống xe.
Chắc là do hôm nay tâm trạng tốt nên cảm thấy gió ở Thượng Hải thơm phức, Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình trôi dạt đến tận trụ sở của tập đoàn Nhã Nại. Lênh đênh đến cửa, cô bị hiện thực chặn lại, không có thẻ khóa thì không vào được, không hẹn trước, không trả lời được câu hỏi của nhân viên bảo vệ, Thẩm Giáng Niên thực sự không muốn bị Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy trong một cảnh tượng xấu hổ như vậy, vì vậy cô do dự không biết có nên gọi cho Tưởng Duy Nhĩ hay không. "Có chuyện gì vậy?" Thẩm Thanh Hoà đỗ xe và nhìn thấy Thẩm Giáng Niên từ xa.
"Em không vào được..." Thẩm Giáng Niên chỉ có thể thành thật trả lời, Thẩm Thanh Hoà quẹt thẻ của cô, "Đi thôi." Nhân viên bảo vệ cũng cung kính chào Thẩm Thanh Hoà.
Trong số tám thang máy, sáu thang còn lại đã đầy người, ngoại trừ hai thang bên cạnh, Thẩm Giáng Niên khó hiểu.
"Chào buổi sáng, Thẩm tổng." Thỉnh thoảng có người chào Thẩm Thanh. Hầu hết Thẩm Thanh Hoà đều cười đáp lại, đồng thời nhấn thang máy bên cạnh, Thẩm Giáng Niên nhận ra đây là thang máy riêng, "Vào đi." Thẩm Thanh Hoà đi vào trước, Thẩm Giáng Niên nhìn thoáng qua mấy ánh mắt đang nhìn cô chăm chú, cô thẳng lưng đi vào.
Sau khi vào thang máy, Thẩm Thanh Hoà đồng thời nhấn 30 và tầng 11, "Phòng nhân sự ở tầng 11." Thẩm Giáng Niên ậm ừ không nói gì thêm.
"Nếu có chỗ nào bất ổn, thì đến tìm tôi." Đến tầng 11, Thẩm Thanh Hoà dặn dò, khiến Thẩm Giáng Niên an tâm thêm phần nào, nhưng mà cô không muốn quấy rầy Thẩm Thanh Hoà: "Lúc nhớ người mới đi tìm người." Thẩm Giáng Niên nói xong, lập tức đi ra, với dáng vẻ tự tin kiêu ngạo, khiến Thẩm Thanh Hòa gợi lên ý cười.
Đương nhiên, Tưởng Duy Nhĩ đã sắp xếp trước khi Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên đến, giám đốc nhân sự Lý Nhuế nhìn thấy Thẩm Giáng Niên cũng không bất ngờ, nhẹ nhàng lịch sự nói: "Chào cô, tôi là Lý Nhuế, có thể gọi tôi là Nhuế Nhuế." Người khiến Tưởng Duy Nhĩ đích thân gọi điện thoại chỉ thị, cô đã đoán trước người này không hề đơn giản, cho nên khi trợ lý của cô nhìn thấy Thẩm Giáng Niên từ xa, đã lập tức báo cho cô biết một tin quan trọng, "Sáng nay, cô ấy đi cùng Thẩm tổng, dùng chung một thang máy đi lên." Cho nên, Lý Nhuế lộ ra vẻ mặt thân thiện.
Trợ lý giám đốc nhân sự bên cạnh kịp thời bổ sung: "Lý Nhuế là giám đốc nhân sự của Tập Đoàn Nhã Nại." Thẩm Giáng Niên vội vàng lễ phép đưa tay ra, "Giám đốc Lý, chuyện kế tiếp phiền cô." Thẩm Giáng Niên không giỏi giao tiếp ở nơi làm việc, vì vậy cô chưa bao giờ làm cố định ở một công ty nào đó, ngay cả khi bên kia đưa ra mức lương cao, cô cũng không sẵn lòng, nhưng vì người yêu... ừ thì vậy đi.
"Không cần khách sáo như thế, sau này đều là người một nhà." Lý Nhuế đã xem trước lý lịch của Thẩm Giáng Niên, có thể dùng từ vô cùng xuất sắc để mô tả, cô cũng là người coi trọng những người có tài năng, "Tôi có thể gọi cô là Giáng Niên được không?" Thẩm Giáng Niên cười cười, "Đương nhiên."
"Giáng Niên, trước tiên tôi sắp xếp văn phòng cho cô ở tầng 11, cùng tầng với tôi, để tôi tiện mang cô làm quen với công ty." Lý Nhuế dẫn Thẩm Giáng Niên đi vào bên trong, nói tiếp: "Tầng 11, chủ yếu là bộ phận hành chính nhân sự." Thẩm Giáng Niên gật đầu tỏ ý là cô đang nghe, "Chi tiết thì sẽ nói sau với cô, hôm nay lúc 9 giờ, sẽ có nhân viên mới đến nhân việc, vốn dĩ định chuẩn bị nghi thức chào đón một mình cô, nhưng mà Tưởng tổng gọi điện thoại, bảo có thể làm chung với nhân viên mới, cho nên đành uỷ khuất cô cùng với đám người mới tốt nghiệp cùng nhau làm quen." Lý Nhuế dùng dư quang đánh giá Thẩm Giáng Niên, muốn dùng kinh nghiệm nhiều năm của mình để xem người này có phải là một người hời hợt hay không.
Một người có liên quan đến cả hai sếp lớn của công ty, người này vô cùng lợi hại, cho nên Lý Nhuế cũng phải có chút cảnh giác.
"Không sao, tôi cũng là người mới đối với tập đoàn Nhã Nại." Thẩm Giáng Niên khiêm tốn nói, vô tình bắt gặp được ánh mắt đánh giá của Lý Nhuế, Thẩm Giáng Niên chỉ đơn giản nói vậy rồi không nói thêm, nhưng trong lòng tăng thêm lớp phòng vệ.
"Vậy tôi đi làm trước, 9 giờ, trợ lý của tôi sẽ đến tìm cô." Lý Duệ đi ra ngoài.
8:55, Thẩm Giáng Niên xuất hiện ở cửa phòng họp, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều người bên trong, Thẩm Giáng Niên than thở, không ngờ tốt nghiệp nhiều năm vậy rồi, còn phải cùng với một đám nhóc miệng còn hôi sữa làm quen, lâu lắm rồi mới thế này.
"Làm ơn, nhường đường." Một câu nói đột ngột vang lên từ phía sau, cắt ngang cảm xúc của Thẩm Giáng Niên, cô nói xin lỗi, khi định thần lại thì nhìn rõ người đến, cả hai người đều sửng sốt trong giây lát.