Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chờ Ánh Sao Rơi

“Ây.. đừng, đừng, đừng!” Đinh Hạng vội vàng ngăn cản, làm ra vẻ mặt vì nữ thần mà giải quyết vấn đề khó khăn: “Ném mấy đống này đi thật lãng phí đấy! Chia cho tớ mấy phần đi, tớ ăn, tớ ăn! Bao nhiêu tớ đều ăn hết!”

Hai cậu bạn ngồi bàn trước, cũng xoay người nói: “Bọn tớ cũng có thể giúp cậu.”

Chúc Tinh Dao: “….”

Cô nhìn sắc mặt lạnh lùng của Giang Đồ, cảm thấy cậu chắc có thể đã hiểu lầm, thật sự không phải bởi vì cậu ấy nghèo nên cô mới hỏi cậu ấy muốn ăn hay không.

Lê Tây Tây thuận tay lấy hai quả táo lên trên bàn, đứng dậy hét to: “Ai muốn ăn táo, kẹo chocolate thì tự mình tới lấy nha.”

Chu Thiến tới lấy hai quả táo với một hộp kẹo chocolate, quay đầu bảo: “Tới lấy đi, không có độc đâu.”

Trong lúc nhất thời, nam sinh nữ sinh đều tập hợp lại đây, rất nhanh đã phân chia hết đống đồ ăn này.

“Cảm ơn nhé, nữ thần.”

“Đợi đến giờ giải lao không cần mua đồ ăn vặt nữa rồi!”

“Nếu như mỗi ngày đều có thì tốt quá, tớ nói như vậy thì có bị nữ thần đánh chết không?”

Chúc Tinh Dao: “…”

Cô nghiêm nghị nói: “Có.”

Mọi người đều cười ha hả, Chúc Tinh Dao nhìn mặt bàn sạch sẽ, ngăn nắp, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhỏ giọng than phiền với Lê Tây Tây: “Nhưng đừng tặng nữa, thật phiền phức.”

Lê Tây Tây còn nói: “Đám nam sinh trong đầu này chứa đầy phân rồi! Đưa một đống đồ ăn, là muốn nuôi nữ thần chúng ta thành heo sao?”

Chúc Tinh Dao: “…”

Cô nhét một hộp kẹo chocolate vào trong lòng Lê Tây Tây: “Cậu có thể ngậm miệng được rồi.”

Lê Tây Tây vừa mở kẹo chocolate, quay người ném mấy viên lên bàn Đinh Hạng: “Đinh Hương Hoa, mời cậu ăn kẹo.” Cô nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Giang Đồ, thu cái tay muốn ném vài viên kẹo về phía cậu, ho nhẹ, quay trở lại.

Đinh Hạng bóc một viên bỏ vào miệng, liếc nhìn Giang Đồ: “Đồ ca, ăn không?”

Giang Đồ lạnh nhạt: “Không ăn.”

Buổi chiều tan học, Lê Tây Tây nói muốn đi mua album của Châu Kiệt Luân, Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn lại, thấy Giang Đồ giống như thường ngày, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, hai người cả ngày hôm nay hầu như không nói chuyện với nhau một câu nào, thực ra bình thường cũng gần như thế, Giang Đồ rất ít nói chuyện, căn bản là người khác hỏi cậu, rồi cậu trả lời.

Nếu không cần thiết, cậu chủ yếu sẽ không chủ động nói chuyện.

….Một người hết sức không chủ động.

Giang Đồ kéo khóa cặp sách, rũ mắt xuống nhìn thấy cô.

Chúc Tinh Dao nghĩ thầm cuối cùng cũng nhìn đến cô, cô chớp mắt: “Ngày nào tan học cậu đều gấp gáp như vậy, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy cậu chơi bóng bao giờ, cậu đi làm gì à?”

Bình thường các nam sinh sau khi tan học sẽ chạy đi chơi, không phải đi quán net chơi game thì chính là đến sân bóng chiếm chỗ chơi bóng.

Cô chưa bao giờ thấy cậu ở trên sân bóng.

Giang Đồ mang cặp sách lên vai, nhàn nhạt nói: “Làm việc, tớ đi trước.”

Dáng người cao chân lại dài, rất nhanh đã ra khỏi cửa.

Lê Tây Tây quay đầu nhìn Đinh Hạng: “Đồ ca làm công việc gì vậy?”

Chúc Tinh Dao cũng đang nhìn Đinh Hạng.

Đinh Hạng nhún vai: “Đừng nhìn tớ, tớ cũng không biết đâu, dù sao bình thường khi tan học là Đồ ca liền đi ngay, có đôi khi còn thức cả đêm, hỏi cậu ấy thế nào cũng không nói cho tớ biết. Có điều, theo quan sát của tớ….ngày nào cậu ấy đến lớp mà ngủ nửa ngày, chứng tỏ đêm hôm trước chắc chắn cậu ấy làm việc suốt cả đêm.”

Chúc Tinh Dao suy nghĩ kỹ càng, ngồi bàn trước bàn sau cũng đã hơn một tháng, hình như mỗi khi cuối tuần cậu ấy sẽ luôn có hai ba ngày ngủ không đủ giấc.

Thời gian lễ hội chào mừng năm mới vào buổi tối thứ sáu, địa điểm ở hội trường Nhất Trung, đằng sau hội trường nối liền với sân thể dục, rộng rãi đủ để chứa hết toàn học sinh của trường. Tuần này Chúc Tinh Dao rất bận rộn, phải phối hợp tổng duyệt toàn bộ quy trình của chương trình để tránh khỏi xảy ra sai sót, nhà trường sắp xếp tiết mục của cô làm tiết mục hạ màn.

Buổi chiều thứ năm, Chúc Tinh Dao mang đàn cello tới trường học, tiến hành diễn tập một lần cuối cùng.

Đàn cello là bảo bối của cô, lần đầu tiên cô mang đàn cello đến trường, vừa vào cổng lập tức thu hút vô số ánh mắt của mọi người.

Lục Tễ, Chu Nguyên và Hứa Hướng Dương cùng nhau đạp xe đến trường, vừa bước vào cổng trường, đã nhìn thấy trước mặt bọn họ là một cô gái đang mang cái cặp lớn màu đỏ.

Đàn cello sở dĩ gọi là cello, là bởi vì nó rất to, buổi chiều hôm nay cô không mặc đồng phục học sinh, trên người mặc một cái áo khoác màu kaki ngắn phối với quần jeans tự sửa lại, cả người xem ra rất nhỏ nhắn, cặp đựng đàn so ra còn cao hơn cô một cái đầu.

Chu Nguyên vội vàng đẩy đẩy Lục Tễ: “Cái cặp kia xem ra rất nặng, cậu…”

Cậu tranh thủ thời gian đi lấy lòng đi chứ!

Cậu còn chưa nói xong, Lục Tễ liền đạp xe chạy nhanh ra ngoài.

“Chúc Tinh Dao.” Lục Tễ hô tên cô, dừng lại bên cạnh cô.

Chúc Tinh Dao quay đầu lại, Lục Tễ chỉ cái cặp đang nằm trên lưng cô: “Nặng lắm phải không? Để tớ mang giúp cậu nhé.”

“Không cần đâu, cảm ơn.” Chúc Tinh Dao mỉm cười, từ chối: “Tớ mang nó quen rồi, không cảm thấy nặng bao nhiêu, cậu đi lên lớp trước đi, sắp vào giờ học rồi!”

Cô xoay người đi thẳng về phòng hội trường.

Lục Tễ chống chân nhìn dưới mặt đất vài giây, Chu Nguyên và Hứa Hướng Dương đứng ở bên cạnh cậu ta, Chu Nguyên chỉ về Chúc Tinh Dao đã đi xa: “Tớ nghe nói, một cây đàn cello của Chúc Tinh Dao muốn mua cũng phải mười mấy vạn tệ, chính là cây đàn trong video được đăng trên diễn đàn của trường đấy.”

Học sinh trong nhà có điều kiện ở Nhất Trung không ít, đồ vật về nghệ thuật từ trước đến giờ đều là vô giá.

Tục xưng: Đắt tiền

Lục Tễ thu lại ánh mắt: “Không có gì ngạc nhiên khi giá cả của cây đàn được đặt làm riêng đều là hàng chục nghìn nhân dân tệ trở lên.”

Chu Nguyên cười khoác vai cậu ta, nhíu mày nói: “Chẳng qua trong nhà cậu có nhiều tiền như vậy, có thể tặng cậu ấy một cây đàn cũng được, dũng cảm lên nào!”

Lục Tễ hừ một tiếng: “Đi thôi.”

Chu Nguyên gấp rút đạp xe đuổi theo: “Buổi lễ hội cậu thật sự không dự định làm gì à? Cơ hội tốt như vậy….”

“Cậu đừng ồn ào nữa.” Lục Tễ quay lại trừng mắt cậu ta một cái, thấp giọng nói: “Tớ có chuẩn bị quà năm mới rồi.”

Lớp Bảy cũng có nam sinh trên đường tình cờ gặp Chúc Tinh Dao, vừa về tới lớp học đã hăng hái tuyên dương: “Vừa nãy tớ nhìn thấy nữ thần cõng đàn cello đến tổng duyệt, tối ngày mai là có thể xem lễ hội được rồi.”

Đinh Hạng cầm bút chọc vào lưng Lê Tây Tây: “Này Lê Tây Tây…”

Lê Tây Tây quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu có chuyện gì thì nói đi, lại chọc lưng tôi làm gì, tôi sẽ đánh cậu.”

Đinh Hạng: “…”

Cậu ta gãi đầu, nói không nên lời: “Cậu hung dữ cái rắm gì, chỉ là muốn tìm cậu nói chuyện phiếm thôi mà.”

“Cậu tán gẫu với Giang Đồ đi.”

“Cậu ấy không nói chuyện với tớ….hơn nữa cậu ấy cũng không biết đâu!”

“….” Giang Đồ đang xoát lại đề thi Vật Lý, nghe vậy cũng không ngẩng đầu.

Lê Tây Tây cảm thấy Đinh Hạng thật đáng thương, cô có thể sẽ uất ức khi ngồi cùng bạn với người như Giang Đồ. Cô quay đầu nhìn Đinh Hạng: “Cậu muốn tán gẫu chuyện gì, những vì sao hay là ánh trăng?”

Đinh Hạng cười gượng: “Lúc nãy tớ ở nhà vệ sinh nam nghe nói đến cây đàn cello của nữ thần muốn mua cũng phải mất mười mấy vạn, thật hay giả vậy?”

Lê Tây Tây: “Đúng. Một cây đàn cello mới do nhạc công ở Ý chế tác độc lập thường có giá trị lên đến mười mấy vạn, mấy cây đàn của Tinh Tinh đều đặt làm riêng, hình như cây đắt nhất gần trăm vạn.”

Đinh Hạng tặc lưỡi: “Đắt đến dọa người.”

Sau đó lại cười, nói: “Này mới xứng với nữ thần.”

Ngòi bút Giang Đồ dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm đề thi, hơi xuất thần.

Ngày đó sau khi tan học, rất nhiều người đều chạy tới hội trường xem buổi tổng duyệt, Giang Đồ gặp Lâm Giai Ngữ ở khu giữ xe, Lâm Giai Ngữ mới vừa đẩy xe đạp đi ra, nhìn cậu cười: “Giang Đồ, lát nữa cậu đi đâu à?”

Cậu ngồi xổm xuống, mở khóa xe đạp: “Ừ, quán bar bạn anh Lương thiếu người, tớ đến đó giúp đỡ.”

Loại công việc tạm thời này tiền lương tương đối cao, có điều Lâm Giai Ngữ rất ít đi làm, cô không ngờ cậu thiếu tiền như vậy, cô “à” một tiếng: “Vậy cậu cẩn thận một chút nhé, chung quy là quán bar rất loạn, đừng chọc đến người khác.”

Giang Đồ dắt xe đạp, nhìn cô: “Tớ đi trước.”

Lâm Giai Ngữ: “Này, chờ chút..”

Câu đã đi rồi, nhưng dừng lại quay đầu: “Sao thế?”

Lâm Giai Ngữ đẩy xe đạp lên phía trước: “Chờ tớ một lát, tớ muốn mua thiệp chúc mừng năm mới, có bạn học tặng tớ, tớ cũng phải đáp lễ, cậu thì sao?” Cô chớp mắt: “Có người tặng cậu thiệp chúng mừng năm mới không?  Nếu có vài lời muốn nói tớ giúp cậu mang đi vài tấm, không đáp lễ thì không hay cho lắm, cậu cũng đừng lúc nào lẻ loi một mình nữa, tiếp xúc nhiều bạn bè nhiều một chút,…”

Giang Đồ không kiên nhẫn nghe cô thuyết giáo. lạnh giọng nói: “Không cần, tớ đi đây.”

Quán bar ở trung tâm thành phố, nằm ngay phía sau nhà hàng thịt nướng của anh Lương, Giang Đồ để xe đạp ở nhà hàng thịt nướng, thay đồ đồng phục học sinh rồi mới đi về quán bar, đi qua chỗ rẽ có một cửa hàng tinh phẩm, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Trên tủ kính cửa hàng treo đủ các loại quà tặng tinh xảo, ánh mắt của cậu rơi vào tấm thiệp chúc mừng được treo trên đó, thiếu nữ ôm đàn cello ngồi trên bệ cửa sổ, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh.

Giang Đồ nhìn chăm chú, đi vào mua tấm thiệp chúc mừng kia.

Gần tới kì nghỉ Tết Dương Lịch, các quán bar như này đặc biệt rất đông khách, Giang Đồ mặc áo quần đồng phục vào, đã bị người ta nhét trong tay một cái khay: “Vodka chỗ ngồi số 97, cậu đưa tới đi.”

Giang Đồ gật đầu: “Ừm.”

Cậu bưng khay xuyên qua ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, đến gần chỗ ngồi số 97.

Vừa nâng mắt, liền nhìn thấy Trần Nghị với đám anh em kia của hắn ta, hắn ta đối với mấy chỗ này quá quen thuộc, mỗi tháng đều có thể thấy một hai lần, bước chân cậu dừng lại, cũng không muốn gây chuyện, vừa định xoay người nhờ đồng nghiệp đưa tới.

“Chính xác ạ, nhìn thấy ngay trước cổng trường Nhất Trung, mang theo cây đàn cello bước xuống từ chiếc xe Mercedes-Benz, chiếc xe kia chừng mấy trăm vạn đấy, quả nhiên là đại tiểu thư nhà có tiền.”

“Tao cũng nhìn thấy, cảm giác so với hai tháng trước càng ngày xinh hơn, rất có khí chất.”

“Đàn cello?” Trần Nghị lười biếng hỏi: “Chắc là sinh viên nghệ thuật?”

“Không phải.” Tên đàn em uống ngụm rượu, có chút trở nên k1ch thích: “Em bắt một đứa học sinh hỏi, cô bé kia tên là Chúc Tinh Dao, là hoa khôi trường học của bọn chúng, thảo nào xinh đẹp như vậy, tối mai Nhất Trung có buổi tiệc chào đón năm mới, cô bé sẽ biểu diễn tiết mục kéo đàn cello. Anh Nghị, tối mai chúng ta có muốn trèo tường vào xem không?”

Trần Nghị lắc ly rượu, hừ lạnh nói: “Tao vốn dĩ dự định đến ngõ Hà Tây vào tối mai, nghe nói hôm qua Giang Cẩm Huy thắng tiền, tên khốn nạn kia thắng tiền cũng không biết chủ động trả nợ, mỗi lẫn đều phải đe dọa mới chịu trả, thật là con mẹ nó muốn ăn đòn đây mà.” Hắn ta nhớ đến gương mặt xinh đẹp của Chúc Tinh Dao, bỗng nhiên nở nụ cười xấu xa: “Quên đi, tối mai tao sẽ đi xem, nói thật tao cũng rất nhớ nhung tiểu mỹ nhân kia, còn nằm mơ thấy, này…”

Lời nói còn chưa dứt, cạch một tiếng.

Một ly rượu Vodka hắt xuống trước mặt hắn ta, bị đổ một nửa, mẹ nó, toàn bộ văng xuống đũng qu4n của hắn ta.

“Rượu của ngài.”

Giọng nói thiếu niên lạnh lùng, xoay người rời đi.

Trần Nghị phục hồi tinh thần, hùng hổ đứng lên, tóm chặt cổ áo của cậu kéo lại, tàn nhẫn nói: “Giang Đồ, con mẹ nó mày có ý gì?”

HẾT CHƯƠNG 13
Nhấn Mở Bình Luận