Lần đầu tiên Lệnh Tử làm phù dâu nên xem chừng hơi hưng phấn, hai ngày trước hôn lễ cô đã như nàng hỉ thước, vui mừng tung tăng đủ kiểu, thậm chí còn mang cả cảm xúc đó lên trên giường.
Buổi tối cô nằm trong lòng anh mà cứ trằn trọc mãi, Úc Thần vỗ nhẹ vào mông cô, “Ngủ mau, nếu không mình lại giao lưu thân thể bây giờ.”
Cô yên tĩnh một lát rồi lại không nhịn được mà nói: “Trước kia Khương Lê thường xuyên nói chờ cô ấy kết hôn sẽ để em làm phù dâu, em đợi đã lâu, không ngờ lần đầu tiên lại làm phù dâu cho Vi Vi.”
Anh cười cười, “Vậy cũng tốt, em có cơ hội làm phù dâu tận hai lần.”
Cô không nhiều bạn bè lắm, rất khó để cô cảm nhận được cảm xúc vui vẻ khi mấy cô gái túm năm tụm ba nói chuyện với nhau, cô không hưng phấn vì được làm phù dâu, Lệnh Tử hưng phấn là vì được làm phù dâu cho bạn thân.
Tuy rằng cô không tiếp xúc với Vi Vi nhiều cho lắm
Úc Thần ôm siết cô vào lòng.
Ban đêm Lệnh Tử bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, cô nhận ra anh không nằm cạnh bèn rời giường chạy đến phòng khách, không thấy anh lại quặt sang bên thư phòng, cửa thư phòng khép hờ, bên trong có ánh đèn màu trắng kéo dài từ kẽ hở.
Cô đi tới mở cửa ra thì thấy anh ngồi sau bàn giấy, có lẽ anh đang xử lý chuyện kịch bản.
Nhưng Úc Thần lại đang đeo một đôi kính gọng bạc.
Đẹp thì đẹp, anh đeo kính trông đặc biệt thanh nhã, nhưng cô chưa bao giờ biết anh bị cận.
Úc Thần ngẩng đầu lên thấy Lệnh Tử bèn mỉm cười, anh tháo kính ra nhét vào ngăn bàn.
Cô lại gần, hoài nghi hỏi, “Anh bị cận à?”
Anh ừ một tiếng, hỏi: “Sao đã dậy rồi?”
“Sao anh không nói với em?” Cô hỏi lại.
“Chỉ bị cận thôi mà,” Anh bật cười cầm tay cô, “Muộn rồi, em mau ngủ đi, phù dâu lẽ ra phải xinh nhất ngày mai mà lại có quầng thâm thì buồn cười lắm đấy.”
“Vậy vì sao em vừa tới anh lại tháo kính ra?” Cô cảm thấy không đúng lắm.
“Đeo kính không tiện hôn em.” Anh rất bình tĩnh, định đứng dậy hôn cô.
Lệnh Tử lùi ra sau một bước, “Có phải anh còn chuyện gì dối em không? Mắt anh bị sao vậy?”
Úc Thần đứng khựng lại, anh chống tay lên mặt bàn.
Lúc trước mắt anh đã được phẫu thuật, tuy không thể nhìn tinh tường như cũ, hơn nữa mấy năm nay thỉnh thoảng mắt anh vẫn gặp phải nhiều vấn đề nhỏ lặp đi lặp lại nhưng không nghiêm trọng lắm, tổng thể vẫn còn khá ổn định.
Nhất là dạo gần đây mắt anh không khác thường thêm nữa, nếu không phải bình thường vẫn phải tới bệnh viện kiểm tra định kỳ có lẽ anh cũng quên mắt mình có vấn đề.
Điều này chứng minh mắt anh đã dần khôi phục, đúng không?
Vậy nên anh cho rằng không cần nói chuyện này cho cô biết, vì nó chỉ khiến Lệnh Tử thêm phiền não mà thôi.
“Di chứng còn lại của vụ tai nạn giao thông ấy mà, không nghiêm trọng lắm, anh chỉ bị cận thôi,” Anh nói qua loa, “Không cần phải nhắc tới làm gì.”
“Bình thường cũng không thấy anh đeo, nhưng đến lúc em ngủ anh lại đeo, rõ ràng là anh cố tình giấu em, từ lúc anh bị tai nạn giao thông đến giờ đã bao lâu rồi? Từ lúc mình gặp lại đến giờ đã bao lâu? Anh vẫn không nói, anh càng không nói càng có nghĩa là vấn đề rất nghiêm trọng.”
Anh nhìn cô, không thể phản bác nổi.
Quả nhiên anh bị cô nói trúng tim đen, Lệnh Tử hỏi: “Anh còn dối em chuyện gì nữa?”
“Hết rồi.” Anh chân thành nhìn cô.
“Em không tin.” Cô tức mình định quay đi thì bị anh ôm eo xoay người lại đối diện với anh.
“Anh sai rồi.” Anh hôn lên đôi lông mày đang nhíu chặt của cô, sau đó định hôn môi cô.
“Giờ em muốn ngủ.” Lệnh Tử nghiêng mặt tránh đi.
Úc Thần im lặng nhìn cô, với Lệnh Tử bao giờ anh cũng bất lực, tuy không thể không buông tay nhưng anh vẫn hôn môi cô, “Ngủ ngon.”
Lệnh Tử rời khỏi lòng anh, cô quay về phòng.
——
Khi Úc Thần gập laptop lại về phòng thì phát hiện Lệnh Tử hãy còn bật đèn ngủ, anh tưởng cô chưa ngủ bèn bước nhanh đến trước mặt cô, bấy giờ anh mới biết cô đã ngủ rồi.
Úc Thần cười cười, cô sợ anh về phòng không nhìn thấy gì ư?
1
Anh bị cận chứ đâu phải bị quáng gà.
Úc Thần bò lên giường từ mép bên kia, anh dịch tới chỗ Lệnh Tử, lồng ngực dán vào lưng cô, cánh tay anh vươn qua eo cô, trong xoang mũi anh ngập tràn mùi hương thoang thoảng từ tóc cô, anh kề mặt sát thêm nữa, tựa vào đó.
Chẳng biết qua bao lâu, có lẽ tầm nửa giờ.
Lệnh Tử chậm rãi quay lại, cô sờ từng đường nét một trên gương mặt anh trong bóng đêm, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên hôn cằm anh, bỗng Úc Thần nâng cằm Lệnh Tử lên, anh hôn cô.
Lệnh Tử còn tưởng anh đã ngủ rồi, lần này chưa kịp chuẩn bị gì đã bị anh tấn công như thế nên cô ngớ cả người, mũi miệng cô chỉ toàn hơi thở của anh, đuổi cũng không chịu đi.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Gậy ông đập lưng ông.
Nụ hôn của anh trượt xuống dưới cổ cô.
“Anh đừng…”
“Anh biết rồi.”
Ngày mai cô mặc váy phù dâu lộ vai, không thể để lại dấu vết được.
…
Ngày kế Lệnh Tử vẫn lờ anh đi, mới sáng sớm cô đã dọn đồ tới chỗ Khương Lê định đến nhà An Vi Vi cùng cô ấy, hai người là phù dâu nên cần đến trước để chuẩn bị.
Úc Thần cũng phải ra ngoài, nhưng anh không tới chỗ Khấu Lâm mà tới công ty, hôm nay anh phải đi thu thập tư liệu quay phim, tới chiều mai mới về được nên không thể làm phù rể.
Hai người ra khỏi cửa cùng lúc, thang máy vừa xuống được một tầng cô đã định bước ra nhưng bị anh kéo về, xuống tới một tầng nữa cô mới đến chỗ bãi đậu xe chung với anh.
Lão Đồ tài xế đã ngồi chờ ở chỗ ghế lái, Úc Thần nhét Lệnh Tử vào xe, anh tự tiễn cô đến nhà Khương Lê.
Vì an toàn nên mấy năm nay anh hiếm khi lái xe, sợ rằng đôi mắt đột nhiên xảy ra vấn đề gì.
Xe dừng, cô cứ thế im lặng xuống xe luôn, lão Đồ còn ngồi đằng trước, anh cũng không tiện làm chuyện gì trước mặt người ngoài, nên đành phải nhìn cô đi không ngoảnh đầu lại.
Rạng sáng hôm sau đằng trai mới tới đón dâu, Lệnh Tử đợi ở chỗ Khương Lê tới tối mới xuất phát đến nhà An Vi Vi.
An Vi Vi cũng không thích tổ chức đám cưới quá lòe loẹt, cái gì mà chặn rể các thứ cô ấy hoàn toàn không thấy hứng thú chút nào, chỉ muốn yên bình xuất giá, thanh thản bình tĩnh mà gả cho người ta.
Tuy Khương Lê thích quậy phá nhưng mấy ngày gần đây cô ấy chạy ngược chạy xuôi nên cũng chẳng còn sức nữa.
Cho nên, đương lúc đoàn Khấu Lâm vội vàng chân ráo chân ướt vào nhà cô dâu đúng giờ lành thì thấy thuận lợi tới nổi da gà, trong phòng cũng yên ắng tới đáng ngờ.
Cao Học Nhai vội nhắc Khấu Lâm, “Anh họ, cẩn thận mắc bẫy đấy.”
Lý Trình Dương lại có vẻ rất bình thản, “Đàn ông đàn ang, bị vợ mình bẫy một lần thì đã làm sao, trước tiên thích nghi đi đã, sau khi kết hôn bẫy còn đầy.”
1
Khấu Lâm quay sang nhìn anh ấy, “Nói như anh là người từng trải ấy nhỉ, anh đã kết hôn chưa mà biết?”
Lý Trình Dương chỉ cười chứ không nói.
Kết quả là, không mắc bẫy.
Khấu Lâm thuận lợi rước được vợ về, tuy vui nhưng cũng thấy hơi thấp thỏm. Có phải thuận buồm xuôi gió quá không?
Cao Học Nhai đi bộ đội bao nhiêu năm là bằng đấy năm cậu ta chưa gặp Lệnh Tử, bây giờ xa cách gặp lại hai người một là phù rể một là phù dâu, đúng là ý trời.
——
Cao Học Nhai vừa cao vừa vạm vỡ, cậu ta đứng trước Lệnh Tử chẳng khác nào một pho tượng, lúc hưng phấn cậu ta cứ tôi tôi tôi hồi lâu, khuôn mặt rất men – lì đỏ ửng lên, hỏi: “Em còn nhớ tôi không?”
Lệnh Tử cười, “Nhớ chứ.”
Khương Lê đập thật mạnh vào lưng cậu ta, cô ấy nhắc: “Cậu là đàn ông chứ không phải phụ nữ đâu!”
Cao Học Nhai lạnh lùng lườm cô ấy.
Khương Lê sợ tới giật mình, cô ấy đang hoang mang bối rối trước ánh mắt đáng sợ của cậu ta thì bị Lý Trình Dương đứng sau kéo lại, Khương Lê vừa nhận ra là anh ấy bèn vội vàng giật tay ra.
Bận bịu một hồi, giờ đã là 5 giờ sáng.
Hai nàng phù dâu đặt một phòng ở khách sạn tổ chức tiệc cưới, cả hai ngủ một mạch đến gần hai giờ chiều mới về nhà chú rể cùng cặp đôi mới cưới một chuyến rồi lại vòng về khách sạn chung với đôi vợ chồng son.
Trên đường tới khách sạn họ bị kẹt xe, nhưng cũng may không phải giờ cao điểm nên hơn mười phút đường đã thông trở lại, lúc họ tới khách sạn đã là 4 giờ chiều, cũng mất tới tận 1 tiếng tiếp khách.
Một phút cuối Úc Thần rốt cuộc cũng tới kịp, từ xa anh đã bị ấn tượng bởi những dải lụa sắc màu rực rỡ, anh nhanh chóng nhìn về phía Lệnh Tử đang đứng một bên tiếp khách.
Cô vẫn không nhìn anh, ánh đèn chiếu lên những dải lụa tới sáng ngời, Lệnh Tử đứng đó, vòng eo mảnh khảnh trông sao mà duyên dáng yêu kiều.
Nghi thức kết hôn của đôi vợ chồng son tổ chức trong vườn hoa dưới tầng 1 khách sạn.
Trong hoa viên khách khứa đông đúc, cô dâu chú rể dẫn theo người thân và bạn bè vào từ hai phía rồi hội hợp ở trung tâm.
Úc Thần ngồi ở hàng thứ hai, anh đang nghiêm nghị nhìn cô gái của mình tươi cười, sau đó lại thấy cô với… Anh bất giác nhướng mày, Cao Học Nhai à?
Suýt nữa thì quên, Cao Học Nhai là em họ của Khấu Lâm.
Nghi thức kết hôn kết thúc, anh định tới chỗ Lệnh Tử nhưng tiếc rằng anh quá chậm chân, Cao Học Nhai đã tới cạnh cô trước, cả đường hai người vừa chuyện trò vui vẻ vừa đi về phía đại sảnh tổ chức tiệc cưới.
Anh đành kiềm lòng đi sau hai người, định bụng tìm cơ hội phạt cô.
Đáng tiếc trong tiệc cưới anh không có cơ hội lại gần công chúa nhỏ nhà mình, phù dâu phù rể và đôi vợ chồng son ngồi cùng bàn, thế mà lại lợi cho Cao Học Nhai, cậu ta cứ muốn nói gì đó với cô rồi lại thôi, hơi chút là lại đỏ mặt.
Mà trong tiệc rượu luôn có người nhận ra đạo diễn Úc vừa quay một bộ phim được nhận giải thường gì đó, thường thường lại có mấy cô gái tới gần xin chụp ảnh chung với anh.
Lúc mời rượu vợ chồng son, đến phiên bàn Úc Thần anh trực tiếp cầm chai rượu trắng lên đứng trước mặt Khấu Lâm, cứ rót từ chén này tới chén khác như đang giận dỗi với ai, nói một câu mời một chén, cuối cùng mời rượu tới độ Khấu Lâm cũng bắt đầu lơ mơ.
An Vi Vi thấy không ổn bèn cau mày nói: “Đừng uống nữa.”
Lý Trình Dương và Khương Lê đồng loạt nhìn về phía Lệnh Tử.
Cô cũng sốt ruột: “Anh đừng uống nữa.”
Cuối cùng Lệnh Tử về bàn cùng với đôi vợ chồng son, nhưng cô chẳng muốn ăn uống nữa, ăn gì cũng thấy nhạt, lòng cứ lo cho anh mãi, anh uống nhiều vậy không biệt có say không.
An Vi Vi ghé lại gần cô, nói: “Cậu muốn đi xem xem cậu ta thế nào không? Chỗ tôi có Khương Lê là đủ rồi.”
Lệnh Tử gật đầu, cô cẩn thận đứng dậy tới bàn Úc Thần ngồi nhưng không thấy anh đâu, Lệnh Tử cuống cuồng tìm khắp nơi, mãi mới tìm được anh.
Không biết anh mới đi đâu về, vẻ mặt ngà ngà say, áo vest và cà vạt đều vắt bên khuỷu tay, mái tóc ngắn cũng rối bời, anh vừa tới đã gác mặt lên vai cô, mũi miệng chôn hết bên cổ Lệnh Tử.
Cô đỡ anh vào thang máy lên lầu, Lệnh Tử dẫn Úc Thần vào phòng hôm qua cô và Khương Lê đặt để ngủ.
Mùi rượu và mùi thuốc hỗn tạp trên người anh thoảng qua, cô đoán mới nãy anh uống rượu xong lại đi đâu hút thuốc.
Lệnh Tử quét thẻ vào phòng, cửa vừa mở anh đã kéo cô vào lòng, Úc Thần ép hai tay Lệnh Tử vắt chéo sau lưng mình, anh đè cô lên ván cửa bắt đầu hôn, đầu lưỡi còn vương mùi thuốc và rượu tiến thẳng vào khoang miệng cô, không dịu dàng tuần tự như lúc bình thường.
Môi và lưỡi của cô bị hàm răng anh cọ khá đau, Lệnh Tử hơi kháng cự, anh đành ngừng hôn mà chuyển sang gặm từ môi tới cổ cô, rồi lại tới vành tai trái của Lệnh Tử, anh cứ thế ngậm phần da kia nghiến đi nghiến lại, dẫu anh có lượng sức nhưng vẫn cắn đau cô.
Lệnh Tử cố chịu đau, cô bảo anh nhả ra nhưng mấy lần anh vẫn thờ ơ, cô bực bội nói em không thích anh như vậy, tận lúc này Úc Thần mới tỉnh táo lại, Lệnh Tử nhân lúc anh còn đang sững sờ định tránh đi mở cửa ra ngoài nhưng lại bị anh ôm chặt thêm.
Lệnh Tử siết chặt áo sơ mi của anh, cô giận dữ tố cáo: “Mới nãy anh làm đau em.”
Rất đau, rất đau…
Úc Thần đột nhiên muốn bật cười, anh cố nhịn, xin lỗi cô thật chân thành: “Xin lỗi, em đừng giận, Lệnh Tử, em đừng giận dỗi với anh.” Đừng im lặng với anh, đừng lờ anh đi không thèm liếc tới, anh không chịu nổi.
Tới lúc này cô mới ngoan ngoãn để anh ôm, bàn tay Úc Thần đặt trên lưng Lệnh Tử chậm rãi ve vuốt làn da trần của cô, vết chai trong lòng bàn tay cọ làm cô rùng cả mình.
Lệnh Tử để yên cho anh ôm hồi lâu, tới khi nguôi giận cô mới hỏi lại chuyện cũ, “Anh còn dối em chuyện gì nữa?”
Anh thật muốn móc tim móc phổi ra chứng minh với cô: “Hết rồi mà, chỉ có chuyện này thôi, sau này anh sẽ không dối em thêm một lần nào nữa.”
Cô im lặng một lát, lại hỏi: “Cuối cùng thì mắt anh gặp phải vấn đề nghiêm trọng tới mức nào vậy?”
Thật ra lúc này Úc Thần đã thấy hơi say, hơn nữa anh còn đang ôm trọn cô vào lòng, mỗi phần da thịt dưới lòng bàn tay đều khiến anh thấy thật sung sướng, bỗng dưng Úc Thần thấy thỏa mãn theo kiểu đời này sống không uổng, giọng anh cũng bắt đầu vương men say, “Không nghiêm trọng lắm, ít nhất là dạo gần đây đang chuyển biến tốt rồi, em yên tâm, anh vẫn kiểm tra định kỳ ở bệnh viện, không có vấn đề gì đâu.”
“Kỳ kiểm tra lần tới vào lúc nào? Em muốn nghe chính miệng bác sĩ nói.”
+
“Được thôi.”