Ôi không, hai mươi sáu năm thanh bạch của Nhan Tiểu Linh, bây giờ lại để cho người đàn ông này nhìn thấy sao?
Dù mục đích có là khám bệnh đi chăng nữa, Nhan Tiểu Linh cũng không dám để người đàn ông này nhìn thấy. Bởi lẽ cô chưa từng để một gã đàn ông nào nhìn thấy, cho dù là khám bệnh thì đều là nữ bác sĩ, sao hôm nay lại là nam bác sĩ.
Nhan Tiểu Linh vội cười, gương mặt đỏ bừng bừng đáp vội.
"À... À thì bác sĩ, thật ngại quá, hôm khác tôi lại đến."
Cô lật đật đứng dậy, Trần Nghiêm ngừng lại bàn tay gõ bàn phím, ánh mắt nghiêm ngặt nâng lên, nhìn thấy gương mặt vừa thẹn vừa đỏ của nữ bệnh nhân. Cả hành động lãng tránh ánh mắt của anh vừa rồi, nữ bệnh nhân này có vẻ đang rất ngại
Dáng vẻ này... Không vì trên hồ sơ điền hai mươi sáu tuổi anh còn tưởng trước mặt là trẻ vị thành niên vừa tròn mười sáu.
Trong lòng cô chắc hẳn đang nghĩ cách để lần sau đến khám với bác sĩ nữ, Trần Nghiêm lạnh mặt, thẳng thừng nói ra điều mà Nhan Tiểu Linh đang nghĩ.
"Nếu cô không để cho tôi khám thì hãy chịu đựng cơn đau đó thêm hai tháng nữa chờ bác sĩ Thu Minh của cô quay lại, nếu không thì cô có thể sang những phòng khám tư hoặc bệnh viện khác."
Trần Nghiêm còn lạnh lùng bồi thêm "Đau vùng chậu cũng có thể là do ung thư cổ tử cung hoặc là viêm ruột cấp tính, phòng khám tư hay bệnh viện khác cũng không tốt bằng ở đây. Tiếc cho cô, ở đây thì chỉ có một mình tôi phụ trách."
"..." Nhan Tiểu Linh chỉ vừa đứng lên, bị lời nói của vị bác sĩ lạnh lùng dội hết ráo nước nóng đến ráo nước lạnh, cô nửa muốn trở về nửa muốn được khám.
Bởi vì hai tháng nay cô đau rất lạ, cô cũng sợ như Nhữ Y nói là u nan hay u xơ gì đó, bây giờ thì vị bác sĩ này còn nói đến cả ung thư, anh còn lý luận bệnh viện khác hay phòng khám tư cũng không tốt bằng chỗ này. Chuyện đó là hoàn toàn đúng, đây là bệnh viện trung tâm của thành S, là nơi tốt nhất của những nơi tốt. Nhan Tiểu Linh làm sao mà dám bước khỏi phòng bệnh, cô đứng yên như bức tượng cứng đơ.
Trần Nghiêm trừng mắt, nét mặt anh ban đầu đã vô cùng khó chịu ngay lúc này lại càng khó chịu hơn vì chờ đợi cô hành động nhưng cô chứ cứng ngắt đứng ngây ra đó, anh hối thúc bằng một câu xua đuổi.
"Cô gái, cô không khám bệnh thì có thể ra ngoài rồi, công việc của tôi còn rất nhiều."
Anh nói, bàn tay đóng lại bệnh án của Tiểu Linh, ngón tay thon dài nâng lên bệnh án đặt qua một bên bàn, tay cầm lấy quyển bệnh án của người tiếp theo mở ra xem xét.
Nhan Tiểu Linh mím mím cánh môi hồng, hai tay cô cầm áo khoác, bấu chặt lấy vải vóc áo khoác. Tâm thức đang đánh nhau điên cuồng giữa khám bệnh hay không khám bệnh, cô đơn nhiên rất sợ bản thân mắc phải những bệnh khó trị kia nhưng cô không muốn bị người đàn ông lạ nhìn thấy nơi đó.
Nhan Tiểu Linh đứng chết chân một chỗ, suy nghĩ đắn đo giữa khám bệnh hay không khám bệnh.
Nếu cô khám bệnh thì phải bỏ đi mặt mũi, nếu cô không khám bệnh thì có thể bỏ cả cuộc đời. Hậu quả quá rõ ràng, Nhan Tiểu Linh xoay đầu, bước lên một bước chân, Trần Nghiêm nhìn cô xoay đi, anh chỉ có thể ngán ngẫm lắc đầu.
Đã nói đến như vậy cô còn lựa chọn rời đi, nếu mà cô thật sự dính phải bệnh hiểm nghèo nào thì cũng đừng trách anh cảnh báo, là do cô có thành kiến với nam bác sĩ.
Thật tình, một ngày làm việc ở phòng khám phụ khoa thì anh phải nhìn bao nhiêu người, không phải chỉ có mỗi cô, thế mà cô vẫn ngại cho được.
Nhan Tiểu Linh nâng lên ba bước chân đi đến tấm rèm che, tay cô nâng lên nắm lấy tấm rèm che kéo lại. Sau đó quay trở lại trước bàn làm việc của Trần Nghiêm, anh nhìn cô đã quay trở lại sau khi kéo màn, mặt cô cứ đỏ bừng bừng như thế bị thiêu chín, ánh mắt anh giãn ra một chút, tay mở hộp cầm lấy một đôi găng tay y tế.
Mắt anh hướng về giường đặc dụng dành riêng cho khám phụ khoa, Nhan Tiểu Linh nhìn theo mắt anh đến chiếc giường khám. Biết ý anh bảo cô lên giường, nhưng trước tiên cần phải cởi quần con.
Cô bậm cánh môi, tay đặt áo khoác cùng túi xách trên ghế ngồi, chuẩn bị thao tác vén váy cởi quần lót ở phía trong. Cô kéo lên lớp váy dài, trước khi kéo váy lên, Nhan Tiểu Linh nhìn anh đang rất ung dung chờ đợi.
"Anh xoay sang chỗ khác một chút."
Trần Nghiêm nhăn lại đôi mi, ánh mắt nhìn cô trở nên buồn cười, anh nhúng vai mắt liếc đi nơi khác thuận theo ý nữ bệnh nhân, nhưng vẫn không quên thả ra một câu nói vừa đùa vừa mang theo ý trêu ghẹo.
"Trước sau gì tôi cũng nhìn thấy."
Nhan Tiểu Linh bậm môi, hai mặt đỏ bừng như muốn nổ, nhận thấy anh đã nhìn đi nơi khác, cô mới vụng về vén lên làn váy dài cởi ra quần lót nhỏ bên trong. Cởi ra quần lót trong, cô đem quần nhỏ gói vào bên trong áo khoác đặt trên ghế cùng túi xách.
Nhan Tiểu Linh lại chẳng biết, khi cô tưởng chừng vị bác sĩ đã nhìn đi nơi khác để cô cởi đồ, trong một khoảnh khắc tít tắc nào đó khi cô vén lên làn váy. Không rõ là vô tình hay cố ý, anh ta đã lia đôi mắt rất nhanh lướt qua ngay khoảnh khắc cô kéo xuống quần lót nhỏ.
Một giây nhìn trộm trong tít tắc vụt qua, đơn nhiên, Nhan Tiểu Linh không nhận ra.
Cô đi đến giường khám, rụt rè leo lên giường khám nằm xuống. Nằm lên giường khám phụ khoa, hai chân cô gác hai bên giường dạng ra. Vẫn chưa đến lúc anh khám cho nên tà váy dài vẫn phủ xuống để che đi bản thân, Nhan Tiểu Linh nằm lên giường khám, mắt nhìn trần nhà trắng tinh tươm như trong trắng hai mươi sáu năm của mình. Hai bàn tay đặt trên ngực đo nhịp tim đang bung bung beng beng. Đặt hai tay trên ngực, trong bụng bắt đầu niệm thần chú tiếc thương cho thanh bạch hai mươi sáu năm kia, lần đầu tiên bị đàn ông nhìn thấy của cô là khám phụ khoa.
A ha ha ha, có vẻ như cuộc đời cô đen hơn cả mõm chó rồi.
Ôi thần linh ơi, vì sao cô lại rơi vào cái tình thế như thế này?
Trần Nghiêm đứng lên, anh đi đến bên cạnh giường khám, đứng ngay bên vai cô, hai tay thực hiện thao tác đeo vào găng tay y tế màu trắng. Nhan Tiểu Linh nhìn anh đeo găng tay, vì cô đang nằm, anh ở ngay trước mặt cùng ánh đèn trắng tinh của bệnh viện phủ xuống. Hai bàn tay anh ở trước mặt cô đeo găng tay, nhìn đôi tay to thon dài từng ngón kia.
Ôi... Sao cô có cảm giác mình giống như một con cá đang nằm trên tấm thớt, còn ngươi kia là ông đầu bếp đang mang găng tay chuẩn bị chắt lìa đầu cô.
Ôi... Thân tôi.
Nhan Tiểu Linh vừa niệm chú vừa than khóc cho cuộc đời mình, vị bác sĩ tuấn soái dưới ánh đèn trắng tinh, anh đứng bên cạnh, cô có thể ngửi rõ hơn mùi thuốc khử trùng từ anh.
Anh hỏi "Cô đã quan hệ bao giờ chưa?"
Đây là câu hỏi đầu tiên anh phun ra trong ngày hôm nay, bởi lẽ số người phụ nữ anh khám qua đều rất tự nhiên, nhìn biểu hiện ban đầu của họ đều đã trải qua chuyện người lớn. Chỉ có mỗi mình cô nhìn thấy anh mới hốt hoảng, còn muốn trốn tránh chuyện khám bệnh.
Cho nên anh mới được thốt ra câu hỏi này với cô nàng rụt rè này nha.
Nghe xong câu hỏi, Nhan Tiểu Linh không thể không khỏi ngượng, mặt càng ngày càng đỏ. Đến việc nam bác sĩ khám bệnh, cô còn ngượng đến không dám khám, thế mà anh lại hỏi câu hỏi đấy ư?
Cơ mà... Nếu như cô nói chưa.
Cô đã hai mươi sáu tuổi rồi, ở cái tuổi mà bạn bè cô đều đã gả chồng, thậm chí còn có mấy lứa con, cô mà nói mình chưa quan hệ, anh sẽ nghĩ cô là một đứa ế móc ê meo, không thằng đàn ông nào chịu sờ vào người. Thời đại hiện tại đã tân tiến đến mức tối tân rồi, học sinh cấp ba còn biết chuyện quan hệ người lớn, thậm chí đứa cháu họ nhà cô đang học đại học đã có mấy anh người yêu, trong người lúc nào cũng mang theo ba con sói và thuốc tránh thai dự phòng, trong khi cô đã hai mươi sáu tuổi vẫn còn chưa biết mùi hôn môi.
Nếu cô nói ra mình chưa từng quan hệ, có phải sẽ hơi thảm hại không?
Anh ta sẽ nghĩ cô xấu xa đến mức không gã đàn ông nào chịu đụng vào người cô, cho nên cô mới ế móc ế meo, ế chổng bờ mông giữa chân giăng ra mạng nhện.
"R... Rồi" Nhan Tiểu Linh ấp úng đáp một câu nói xạo, mặt cô nóng quá rồi, cô có cảm giác hai gò má sắp bốc thành khói.
"Được rồi, vén váy lên đi" Trần Nghiêm nhận được câu trả lời, anh gật đầu tiếp ứng, đeo vào khẩu trang y tế, đi xuống phía dưới giường khám ngồi, chính thức ngồi ở phía dưới của Nhan Tiểu Linh.
Xong rồi xong rồi, Nhan Tiểu Linh chết mất thôi.
Hay là cô chết lâm sàng một lúc nhỉ? Chết lâm sàng đến khi nào anh khám xong thì tỉnh lại? Làm sao để có thể chết lâm sàng một chút đây?
"Cô Nhan?" Không nhìn thấy cô kéo váy lên, Trần Nghiêm nhắc nhở.
Hai tay Nhan Tiểu Linh nằm trên ngực nâng lên, hai tay cô run lẩy bẩy trong không khí hạ xuống bụng nắm lấy gấu váy. Hai bàn tay siết chặt gấu váy trong nắm đắm tay, cô nhắm chặt mắt đếm số trong lòng rồi kéo váy lên.
1 2 3!
Quao!
Kéo lên rồi!
Đã kéo lên rồi!
Thật là cảm giác... Cảm giác thật là mát... Mát như hai mươi sáu năm trắng trong bay bay trong làn gió... Mát như hai mươi sáu năm đóng thành mạng nhện... Mát như thuở bé bé hay cởi chuồng tắm mưa... Mát như thời nho nhỏ cởi chuồng lắc vũ điệu cậu bé bút chì.
Ôi... Mát! Cơn gió mát đến mức cô chỉ ước được chết lâm sàng.
Không, cô đã chết rồi, tim cô bùng beng hết rồi.
Hỡi thần linh, ngó xuống mà coi, rốt cuộc Nhan Tiểu Linh cô đã phạm phải tội ác tày trời gì để giờ đây phải phơi thây lần đầu trong cái tình huống dở khóc dở cười này.
Trần Nghiêm nhìn thấy u hoa kia, ngày hôm nay anh cũng đã nhìn không biết bao nhiêu rồi, sức chịu đựng của anh phải nói là vô cùng phi thường. Sống dưới tay viện trưởng bao năm qua thì sức chịu đựng của anh đã được rèn cứng như crom, nhìn qua bao nhiêu người phụ nữ cũng không có phản ứng.
Nhưng đụng phải cái cô gái họ Nhan này, vừa rồi có nhìn trộm cô một giây khi cô cởi quần con, bây giờ được nhìn trước diện anh có hơi nóng trong người, cảm giác trở nên không ổn, luồng nhiệt nóng từ giữa chân sộc lên đại não.
Trần Nghiêm nuốt xuống một ngụm khó chịu, đánh bỏ suy nghĩ cặn bả trong đầu, lương tâm nghề nghiệp của anh ở đâu hết rồi, y đức của anh giờ phút này biến đi đâu mất rồi kia chứ.
Ý đức ơi là y đức, lương tâm ơi là lương tâm!
Trần Nghiêm nuốt vào thêm một ngụm, yết hầu lên xuống liên tục, đôi mắt chứa đầy phức tạp nhìn u hoa phấn hồng kia, làn da trắng múp như sữa u hoa ở giữa phấn hồng tươi mơn mởn như thiếu nữ mời gọi, bàn tay nâng lên chạm vào hai bên u hoa vạch ra, bắt đầu thăm khám bên ngoài.
"..." Nhan Tiểu Linh nắm chặt váy của mình, cô cùng nhắm chặt mắt, hai chân gác hai bên giường động nhẹ khi bị anh chạm vào. Anh đã đụng vào thì cũng không có gì, chỉ là đột nhiên lại vạch ra.
Haha... Cô cười nhưng lòng cô khóc, con tim rỉ máu, ôi không, khám bệnh xong trở về cô sẽ gieo mình xuống dòng sông.
Và rồi ngày mai cô sẽ được lên đầu trang báo với tiêu đề một người phụ nữ gieo mình xuống dòng sông sau khi khám phụ khoa, nhưng cô sẽ không chết vì bệnh phụ khoa, cô chết vì đuối nước.
Nhan Tiểu Linh mím chặt môi, hai tay nắm chặt vạt váy trên bụng hơn. Cảm giác phía dưới đang bị mân mê vạch ra, cũng khá giống với khi cô Thu Minh khám cho cô. Nhưng có phải hay không vì anh là đàn ông cho nên cô cứ có cảm giác khác biệt kỳ lạ.
Mỗi cái chạm vào của anh không giống như là xem bệnh, đôi bàn tay đeo găng ấy, cô có thể hình tượng ra hai tay anh. Một tay đang vạch ra u hoa của cô xem xét, một tay còn lại chạm trên từng thơ da thịt phía trước, cảm giác nửa gần giống cô Thu Minh nửa lại không giống.
U hoa tươi mơn hồng hoa, anh vạch ra thịt nộn đỏ hồng bên trong, Trần Nghiêm liền buông ra cô, âm thành trở khàn khàn mà chính anh cũng không biết.
"Tôi hỏi lại, cô đã quan hệ bao giờ chưa?"
Nhan Tiểu Linh xấu hổ đến mức chỉ ước có một cái hố, hoặc là một con sông để cô gieo mình xuống. Nhưng mà tự cao của cô cũng lớn, cô không muốn thừa nhận mình là một mụ ế chổng chơ hai mươi sáu năm qua, cô vẫn cương quyết đáp lời.
"Rồi..." Giọng cô mang theo hơi bủn rủn run run, Trần Nghiêm nghe xong liền co giật đầu lông mày.
Rõ ràng cô đang nói dối, anh là bác sĩ, vừa rồi anh còn có thể nhìn thấy cả màng tơ xử nữ của cô.
Anh phản kháng lại câu trả lời của cô "Cô thành thật một chút, tôi có thể nhìn thấy cô đã bị phá hay là chưa."
"..." Nhan Tiểu Linh vẫn nhắm mắt tuyệt đối, âm thanh của anh làm cho cô thẹn người, cái gì mà có thể nhìn thấy cả cô đã bị phá hay là chưa.
Thánh thần ơi, anh ta nhìn hết toàn bộ như vậy thì cô còn mặt mũi nào nhìn anh ta.
Cái hố, cho cô cái hố. À mà không, cho cô một dòng sông!
"T... Tôi chưa..." Nhan Tiểu Linh chỉ đành có thể thành thật trả lời, cơ mà nếu anh đã có thể nhìn thấy thì còn hỏi cô làm gì?
Thấy rồi mà còn hỏi, cần phải xác nhận nữa à?
Trần Nghiêm thở dài ra một hơi, khám bước đầu đã xong, anh đứng dậy cởi ra găng tay bỏ vào thùng rác bên cạnh nói.
"Có thể bỏ váy xuống được rồi."
Nhan Tiểu Linh như được đặc ân xá, cô vội vàng thả váy xuống. Trần Nghiêm lại mang vào găng tay khác, kéo máy nội soi đến bên cạnh giường, anh ngồi xuống cạnh giường cô cùng máy nội soi.
Động tác của anh vốn rất thuần phục, cho đến khi cầm lên máy nội soi nhìn cô, anh khựng lại, nhìn chiếc váy dài nối liền mà cô đang mặc, anh rít ra một hơi vừa dài vừa nặng yêu cầu.
"Kéo váy lên qua ổ bụng của cô để tôi nội soi."
Nhan Tiểu Linh mím môi, vừa mới được kéo váy lên chưa được bao lâu, vừa mới phủ xuống lại phải hóng gió mát nữa rồi. Cô kéo váy cao lên túm thành cuộn nằm trên phần bụng trên, anh bôi dung dịch lên phần bụng dưới của cô rồi bắt đầu di máy nội soi kiểm tra.
Nhan Tiểu Linh đến thở cũng không dám, cô thở rất khẽ tránh để bụng phập phòng, cơn gió mát ở phía dưới thật sự khiến cô rất thẹn, mặt cô ngày càng đỏ bừng, cảm giác hai lỗ tai nóng đến phì ra khói.
Trần Nghiêm đè xuống ý nghĩa bậy bạ, đem lương tâm đặt lên hàng đầu mắt nhìn đăm đăm màn hình máy soi, tập trung thăm khám để quên đi ý nghĩa điên rồ của mình. Kiểm tra rất kỹ từ xương chậu bên phải sang bên trái, soi từ buồng trứng bên phải sang bên trái, rõ ràng không có gì đáng lo ngại.
Anh nói "Cô bắt đầu đau như vậy từ khi nào?"
Nhan Tiểu Linh được hỏi, đầu cô phừng phực khói lửa tập trung trả lời, cố gắng quên đi sự mát mẻ giữa hai chân.
"Tháng trước, không hiểu vì sao đột nhiên lại đau như vậy, cô Thu Minh nói rằng là do tôi gần đến kỳ kinh nguyệt mà sinh hoạt lại không lành mạnh nên bị đau."
"Ừm, hội chứng tiền kinh nguyệt" Trần Nghiêm đáp ứng, anh cũng cố gắng dùng công việc để đánh bỏ ý nghĩ trong đầu "Buồng trứng bình thường, tử cung cũng bình thường, không có dấu hiệu của bị viêm, tôi nghĩ cô hoàn toàn bình thường."
"Có người bình thường nào mà đã đến không đi nổi đâu chứ" Nhan Tiểu Linh thở hắc, nghĩ đến cơn đau đó lại dợn tóc gáy.
Trần Nghiêm nhìn màn hình nội soi, anh nghiền ngẫm rất lâu cũng không soi ra điều gì bất thường. Cuối cùng, anh thu lại máy nội soi, dùng khăn lau đi dung dịch trên bụng cô, cô cho rằng anh đã khám xong liền vội kéo váy xuống. Lần trước cô Thu Minh soi xong cũng nghĩa là đã khám xong, cho nên cô ngay tức khắc kéo váy xuống ngăn lại cảm giác mát mẻ kia.
Trần Nghiêm nheo mi "Tôi còn chưa có khám xong."
"Chưa xong nữa à?" Nhan Tiểu Linh ngu ngốc hỏi, Trần Nghiêm đi xuống dưới giường, anh ôn tồn nói.
"Không soi được gì ở bên trong, tôi phải kiểm tra kỹ lại bên ngoài, cho nên cảm phiền cô lần nữa kéo váy lên đi."
"..." Nhan Tiểu Linh mím mím môi, bà già nó, cô muốn khóc quá. Mặt cô méo nó muốn khóc, vừa mới ngăn lại cảm giác thoáng mát kia chưa được bao lâu nữa mà, lại phải kéo lên cho anh ta giám định. Nhan Tiểu Linh kéo lên váy, cô vừa khổ vừa thẹn yêu cầu.
"Anh nhanh nhanh một chút, tôi thực sự không quen bị người khác giới nhìn thấy."
Trần Nghiêm nâng lên bàn tay to vạch ra u hoa phấn hông tươi mơn mởn, anh thành thật mà đáp.
"Tôi cũng áp lực lắm."
Nghe vậy, Nhan Tiểu Linh nhìn trần nhà trắng tinh, nghĩ lại vị bác sĩ này cũng đáng thương, một ngày phải nhìn của bao nhiêu người kia chứ, thế mà anh ta có thể chịu đựng giỏi như vậy.
Cô bỗng nhiên chợt khen "Làm nghề này khó khăn như vậy, anh thật là tài giỏi, sức chịu đựng cũng thật sự rất phi thường đó."
Trần Nghiêm vạch xem rất kỹ u hoa phía trước, anh muốn tìm ra vấn đề của cô, nội soi không có vấn đề, anh phải ngoại soi thật cẩn thẩn tìm ra cho bằng được vấn đề. Chỉ là nghe câu nói của cô, anh vừa kiểm tra u hoa hồng hào vừa đáp lời, không một chần chừ nào đáp trả lời cô.
"Sức chịu đựng của tôi không được giỏi đến thế đâu."
Nhan Tiểu Linh bị dội ráo nước, người ta khen anh mà anh lại hất ngang đi ngược thế kia, cô chỉ có thể nhìn trần nhà đắng cay trong cổ họng.
Trần Nghiêm ngoại soi một lúc, tay anh di chuyển chạm lên cả hạt nhỏ để xem xét. Ở đời hạt nhỏ đó chính là điểm nhạy của phụ nữ, anh lại vì muốn tìm ra vấn đề mà chạm vào nó, Nhan Tiểu Linh giật bắn mình, xém một chút nữa đã rỉ ra âm thanh kì lạ, may mà cô kịp ngậm miệng. Tay túm chặt váy, khi ngón tay anh chạm vào hột nhỏ, hai chân cô trên giường theo cái giật mình mà run lên.
"..." Mặt cô đỏ ửng, anh cứ vạch qua vạch lại còn chạm vào nụ hồng nhỏ kia mãi, Nhan Tiểu Linh bị chạm đến nóng đầu "Anh... Kiểm tra như vậy đủ rồi."
Trần Nghiêm từ kết quả nội soi đến kết quả ngoại soi đều không thu được vấn đề, anh chợt ngợ ra vấn đề gì đó, cởi ra một găng tay cầm lấy bệnh án của cô lật ra xem xét, xem xong anh hỏi.
"Lần trước cô đến khám không được lấy dịch âm đ*o xét nghiệm à?"
Nhan Tiểu Linh đối với vấn đề này không có hiểu rõ, cô chỉ thuật lại những gì cô nhớ "Tôi cũng không rõ lắm, cô Thu Minh cũng có khám ngoại và nội soi như anh vừa rồi."
"Cô ấy có dùng mỏ vịt... À không, cô chưa có quan hệ" Trần Nghiêm nhìn sang Nhan Tiểu Linh đầy ngán ngẫm "Không thể dùng nội soi đầu dò cũng không thể dùng mỏ vịt, cô đã từng tự thủ chưa?"
"Hả?" Nhan Tiểu Linh há hốc với trần nhà trắng, cô bật dậy "Anh hỏi cái này làm gì? Cái này cũng nằm trong phần chuẩn đoán bệnh à?"
"Vâng" Trần Nghiêm nhăn mày, từ sáng đến giờ anh mới đụng phải một ca khó đến thế này nha, vì cô còn chưa có quan hệ, anh không thể dùng nội soi đầu dò, anh càng không thể dùng mỏ vịt, cả hai phương pháp duy nhất để lấy dịch âm đ*o đều vô dụng. Thảo nào lần trước, bác sĩ Thu Minh bỏ qua bước này xét nghiệm dịch âm đ*o, anh ôn tồn nói "Tôi cần phải lấy dịch âm đ*o để xét nghiệm xem là cô có mắc phải bệnh viêm âm đ*o do trùng roi hay tạp khuẩn không."
"..." Anh nói về bệnh lý cao siêu như vậy, Nhan Tiểu Linh không thể phản ứng được, cô ngớ người ra hai mắt tròn nhìn anh không chớp.
Trần Nghiêm cũng thành thật mà nói "Tôi không thể dùng đầu dò hay mỏ vịt để lấy dịch âm đ*o của cô được, cô tự thủ đi."
Há?!
"Tôi sẽ ra ngoài" Trần Nghiêm đứng dậy, gương mặt anh thoáng qua nét căng thẳng, giọng trở nên trầm đặc "Cô cứ tự nhiên, ở đây không có camera cho nên cô cứ tự nhiên."
Anh nói rồi liền xoay đầu đi ra ngoài, bỏ lại Nhan Tiểu Linh đang há hốc mồm to mắt mở.
Nói là nói vậy... Cơ mà cô có biết tự thủ đâu?
A... Điện thoại, điện thoại ở đâu rồi?
Tự thủ là làm sao? Aaa... Chị google a!