(P/s đầu chương: Như đã nói, chúng ta sẽ có một truyện về thư kí Hạ, tập truyện này rất dài, tôi cần các cô có một khoảng thời gian thật trống để có thể đọc trọn vẹn nó, để tăng thêm cảm giác tôi chân thành khuyến nghị các cô hãy mở lên những bài nhạc nhẹ nhàng kiểu như "Piano and rain."
Mở nhạc lên và cảm nhận.)
...............
“Cô Hạ, cô đến đây một mình sao?” Nữ bác sĩ cầm trên tay kết quả bệnh lý, gương mặt nữ bác sĩ không mấy vui vẻ.
Hạ Tình ngồi ở đối diện bàn làm việc của nữ bác sĩ, từ cách nói của bác sĩ, Hạ Tình có thể suy đoán được kết quả của cô có vẻ như không được khả quan, cô nâng nhẹ môi cười.
“Tôi đến đây một mình” Kéo ra nụ cười nói dối, thật ra cô đến đây cùng đứa em gái, nhưng thái độ không vui vẻ của bác sĩ, cô sẽ không để em gái mình vào nghe kết quả thay cô, giọng nói nhẹ nhàng.
“Tôi không sao, bác sĩ cứ nói thẳng với tôi, dù sao cũng không có ai đến cùng tôi.”
Nữ bác sĩ ánh mắt thoáng qua tia đau lòng, bà đặt hai tay trên bàn làm việc, hai bàn tay đan vào nhau, âm thanh trung niên mang theo tiếc thương nói.
“Là ung thư máu giai đoạn cuối, tôi rất tiếc.”
Hạ Tình chợt ngừng lại ánh mắt, cô đang mong chờ vào bác sĩ, lời bác sĩ vừa dứt, ánh mắt cô cũng chợp tắt, nổi lên một tia đau lòng, cô vẫn cố kéo ra một nụ cười nhẹ nhàng với nữ bác sĩ.
...
Trên đường từ bệnh viện trở về căn hộ, Hạ Tình giống như một chiếc xác không hồn trơ trọi giữa dòng người, Hạ Tâm đi bên cạnh cô, tay nắm lấy tay chị gái, gương mặt non trẻ vừa tròn đôi mươi vẫn chưa hiểu chị gái có vấn đề gì.
Vừa rồi khi khám bệnh xong cô có hỏi, sắc mặt chị không tốt chỉ lắc nhẹ đầu, nói nhẹ với cô.
“Về nhà chị sẽ nói.”
Hạ Tình và Hạ Tâm đi trong lớp người tấp nập, Hạ Tâm thì lo lắng nắm tay chị, bước chân dịu dàng sánh bước bên chị. Hạ Tình chỉ đi một cách vô hồn, đôi mi nặng trĩu thẫn thờ, bước chân vô định, cô chẳng biết đích đến là ở đâu nữa, chỉ nắm tay em gái bước đi như thế thôi.
Cô đi giữa dòng người, âm thanh của vị bác sĩ ấy phát lên trong đầu cô, giọng nói trung niên tiếc thương nói với cô.
“Trước đây có phải cô thường xuyên bị đau đầu không?”
“Vâng...”
“Lúc ấy nếu cô không bỏ qua cơn đau đó, có lẽ đã không đến mức này.
Bệnh này thường khó phát hiện, bởi những triệu chứng đau đầu hay chảy máu mũi rất thường gặp, mọi người đều nghĩ nó rất bình thường, cho nên khi phát hiện bệnh thì đa số đều đã đến giai đoạn cuối như thế này. Ở giai đoạn này tỉ lệ sống cũng không còn cao nữa, việc điều trị lúc này mà nói chỉ mang tính chất giảm đau đớn và để kéo dài thêm một phần sự sống. Thời gian sắp tới, cô Hạ phải chuẩn bị một tâm lý thật tốt, cô cần phải hóa trị ngay, cô nên đăng ký thủ tục nhập viện và bắt đầu tiến hành điều trị.”
Đi trên con phố đông người, Hạ Tình hít vào một hơi thật nhẹ, cuối thu rồi, còn chưa đến đông mà đã lạnh thế này, lạnh đến chớp mũi đều đỏ, lạnh đến đỗi hai vành mắt thật cay cay, thật đỏ. Cô hít vào một hơi thật sâu, xoay nhẹ nhìn em gái bằng đôi mắt dịu dàng, buông ra tay em gái, hai tay giấu vào túi áo khoác, hai mắt đỏ ửng ứa ra giọt nóng hổi cô liền xoay đi nhìn hàng người phía, cô không khóc, chỉ là do khí trời quá lạnh thôi.
Hạ Tâm liền câu lấy cánh tay chị, gương mặt thiếu nữ chỉ vừa mới hai mươi tươi cười với chị.
“Nào, mình về nhà nhanh thôi.”
Hạ Tình nén xuống nước mắt trên mi, vẽ ra nụ cười nhẹ.
“Ừm.”
Một tuần trước, bỗng nhiên Hạ Tình chảy máu mũi rất nhiều, cứ chảy liên tục, mất một lúc mới có thể ngừng lại, khi đã không còn chảy máu mũi nữa thì đầu cô lại đau, đau như thể có một chiếc búa đang bổ từng cái vào đỉnh đầu, cơn đau đầu day dẵng cả ngày, đến mức cô chẳng thể nào chịu nổi mà đập đầu liên tục vào tường. Mấy đêm liền cô đau không tài nào ngủ được, cố gắng lắm mới có thể nhẹ nhàng mà chợp mắt một lúc, sáng dậy đứng trong phòng tắm, thực hiện công tác đánh răng rất nhẹ nhàng như mọi ngày nhưng đến cả bàn chảy đánh răng cũng toàn là máu.
Lúc đó cô nghĩ, có thể dạo này tầng suất làm việc nhiều quá nên cơ thể không được khỏe, cô vẫn cứng đầu không đến bệnh viện, bởi lẽ cô sợ một khi đến bệnh viện, khi khám bệnh thì lại lộ ra bệnh trạng nào đó mà cô không thể chấp nhận được.
Giống như giây phút này đây, cô nhận ra bản thân mình thật sự không khoẻ nữa rồi, cô càng không thể chấp nhận vào sự thật đó.
Làm sao mà cô có thể bệnh? Cô bệnh rồi... Thì phải làm sao đây? Gia đình cô sẽ phải thế nào đây?
Hạ Tình sống một mình, cô mưu sinh ở thành phố S tráng lệ phồn hoa này, thuê một căn hộ nhỏ chỉ đủ một mình cô, ở nơi tấp nập xô bồ này, Hạ Tình tự sinh tự diệt, cho nên cô có bệnh như thế nào cũng chỉ có một mình cô biết, một mình cô im lặng chịu đựng, tính tình Hạ Tình từ khi sinh ra đã phải chịu đựng mọi thứ, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, cuộc đời của cô chỉ có thể gói gọn trong hai chữ “Chịu đựng”.
Dù cô bệnh đến mức sắp chết, đầu đau đến mức cô nằm quằn quại dưới sàn nhà, liên tục đập đầu vào sàn nhà như thể rằng cô muốn đem đầu mình đập nát, cô cũng hé răng than thở một câu nào. Cho đến hôm nay, Hạ Tâm từ dưới quê ở thành C xa xôi lên thăm chị gái, mới phát hiện ra thùng rác chỉ toàn khăng giấy dính đầy máu đỏ, Hạ Tâm rặn hỏi mãi thì Hạ Tình mới thành thật nói ra sức khỏe của mình, thế là Hạ Tâm kéo ngay Hạ Tình đến bệnh viện kiểm tra.
Nhà họ Hạ có đến ba người con gái, Hạ Tình là chị cả trong nhà, hai đứa em gái nhỏ là song sinh cách cô tám tuổi, hai đứa nhỏ năm nay đã hai mươi tuổi, đang là sinh viên năm hai đại học, một đứa học ở thành C, một đứa học ở vùng quê thành D.
Hai đứa em gái nhà cô, Hạ Tâm và Hạ Thương.
Nhà cô thật ra rất nghèo, Hạ Tình xuất thân từ một gia đình nhà nông ở vùng quê hẻo lánh, công việc của mẹ là trồng rau đem bán ngoài chợ phiên, cha thì đi theo đoàn đánh cá ra biển làm thuê cho người ta, hôm có cá nhiều thì no, hôm nào không thu được nhiều thì chủ la chủ mắng. Cô là đứa con gái lớn nhất, biết cảnh nhà nghèo, từ nhỏ cô đã không dám đua đòi, cô cũng chẳng dám đòi hỏi bất cứ thứ gì từ cha mẹ.
Khi còn nhỏ, cha thường đi theo thuyền lớn đánh cá nên chẳng ở nhà nhiều, cô thường hay đi theo mẹ ra vườn rau, hái rau cùng mẹ đem ra chợ bán. Cha mẹ Hạ tích góp từng đồng từng cắc để cho cô đi học cho bằng bạn bằng bè, không muốn cô thua thiệt hơn mấy đứa nhỏ trong xóm, nhưng cái năm cô vừa bước sang lớp học thứ hai thì mẹ đã mang thai. Thời gian đầu thì mọi thứ vẫn ổn, nhưng khi bụng mẹ Hạ lớn, cô sợ mẹ cực nhọc nên Hạ Tình đã thay mẹ đi bán rau ngoài chợ.
Năm ấy cô chỉ bảy tuổi, cũng kể từ đó mà cô cũng rất giỏi chuyện bán buôn, tính toán chỉ cần ngoắc ngoắc mấy ngón tay vài cái, dù cuộc sống cơ cực, sớm phải mưu sinh nhưng cô không hề bỏ bê chuyện học, cô học rất giỏi, thành tích học tập luôn đứng đầu bảng.
Sau đó mẹ sinh ra hai đứa em gái, đặt là Hạ Tâm và Hạ Thương, mong muốn của cha mẹ đặt lên những đứa con gái sẽ có tấm lòng bao dung, có cái tâm, có tình, có thương.
Hai em nhỏ ra đời, trách nhiệm nằm trên người cha mẹ càng nặng hơn, thậm chí một phần trọng tách đổ dồn lên người Hạ Tình, cô ngày ngày đi học rồi lại về nhà, hái ra mang ra chợ bán, lớn lên một chút nữa, khi mẹ có thể cùng hai em đi ra chợ bán rau, Hạ Tình năm ấy mười tuổi, cô đến làm thuê cho một cửa hàng tạp hóa, công việc là bán mấy món đồ, vì vậy mà cô càng giỏi tính toán hơn. Cô thật sự học rất giỏi, từ khi còn nhỏ cô đã có ý nghĩ phải đổi đời, cô phải thay đổi cuộc sống cực nhọc này, cô sẽ cố gắng học thật giỏi để có thể cho cha mẹ một cuộc sống thoải mái khi về già.
Năm ấy, cuộc sống cả gia đình năm người tuy cực nhưng vô cùng hạnh phúc, một gia đình êm ấm có cá ăn cá, có cơm ăn cơm như vậy mà lại vui vẻ vô cùng.
À, còn phải nói đến một nhân vật vô cùng quan trọng trong cuộc đời của Hạ Tình. Đó là người bạn hàng xóm, người bạn trai cạnh nhà của cô, hay nói đúng hơn chính là trúc mã của cô, Phùng Thế Phong.
Cô và Phùng Thế Phong là đồng trang cùng lứa, sinh cùng ngày cùng tháng cùng một năm, rất đặt biệt đúng không, hai người còn ở cạnh nhà với nhau. Hồi bé, Thế Phong thường hay cùng cô, ôm mấy bó rau ra chợ bán, cả hai biết nhau từ thuở lọt lòng nên có thể gọi nhau là “Thanh mai trúc mã”.
Nhà Thế Phong khá giả hơn nhà Hạ Tình một chút, nhưng cũng chỉ đủ để ăn, không có dư dả, cả hai từ nhỏ bên nhau nên khăng khít lắm, đi đâu cũng như hình với bóng, nhiều đến mức cha mẹ anh và cha mẹ cô ví hai người bằng đôi vợ chồng non Phong Tình, chỗ nào có Phong sẽ có Tình, chỗ nào thấy Tình chắc chắn sẽ thấy Phong. Phùng Thế Phong từ nhỏ đã rất thích vẽ, chiều chiều lại rủ Hạ Tình ra làm mẫu hình, còn anh thì ngồi họa cô, phong thái giống hệt mấy người họa sĩ.
Cho đến một ngày kia của năm cô và Thế Phong mười sáu tuổi, năm ấy cả hai đang học trung học phổ thông, năm ấy gia đình Phùng Thế Phong xảy ra một tai nạn không may. Nhà họ bị cháy, đám cháy lúc giữa đêm rất lớn, lớn đến mấy nhà bên cạnh, trong đó có nhà Hạ Tình cũng bị lây cháy, hỏa hoạn năm ấy đã cướp đi ba mẹ của Phùng Thế Phong, thậm chí còn cướp đi cả gương mặt, cả đôi mắt của anh ấy. Phùng Thế Phong mất hết tất cả chỉ trong một đêm, anh chuyển đến ở cùng ông bà nội ở thành C, họ cũng chính là họ hàng duy nhất còn lại của anh.
Hạ Tình và Phùng Thế Phong tách nhau từ đó, sau trận hỏa hoạn ấy, Phùng Thế Phong mất đi tất cả mục tiêu sống. Anh mất đi đôi mắt, gương mặt thì toàn vết bỏng, anh không khác gì một hình nhân tàn phế, năm đó ông bà nội đã dùng số tiền dành dụm dưỡng lão và đi vay mượn thêm để có thể chữa đi vết bỏng cho anh. Vết bỏng được chữa lành một nửa nhưng về đôi mắt là chuyện không thể chữa lành, cần phải có nhiều tiền lắm mới có thể chữa lành đôi mắt cho anh.
Năm đó Phùng Thế Phong đã vô cùng tuyệt vọng, ngoài ông bà nội, anh không gặp bất kì ai, kể cả là thanh mai Hạ Tình cũng không thể gặp mặt anh, anh đau khổ vì mất đi cha mẹ, anh mặc cảm về vẻ ngoài ghê tởm, anh khép lại lòng mình trong căn phòng khép kín.
Hai năm sau đó, khi Hạ Tình mười tám tuổi, cô đỗ đại học ở thành phố S, cha mẹ dùng hết số tiền tích góp cho cô đi đại học ở thành phố hoa lệ này. Lần đó, trước khi bước vào thế giới tráng lệ phồn hoa, Hạ Tình đến gặp Phùng Thế Phong, anh vẫn không chịu gặp mặt cô, anh trốn ở trong phòng, còn cô ở ngoài cửa, cô nhẹ nói qua cánh cửa, thông báo về việc đi thành S của mình.
“Thế Phong, khi nào thì anh mới chịu gặp em?”
“Em phải đến thành phố S học rồi, sau này có thể sẽ khó gặp nhau lắm đó.”
“Anh ra gặp em một chút, không được sao?”
Cô đã nói như vậy, bên trong căn phòng ấy cũng chỉ có một màn im lặng, cô biết anh mặc cảm, cú sốc đó quá lớn, anh có thể gắng gượng đến bây giờ đã là một điều kỳ tích.
Hạ Tình cũng không ép anh, cô nhẹ nói lời chào tạm biệt.
“Em đi nhé, khi nào anh muốn gặp em thì bảo Tâm nó đưa đến chỗ em nhé, em đợi anh.”
Cô nói như thế rồi rời khỏi vùng quê vắng lặng, đi đến thành phố S hoa lệ sinh sống và học tập.
Cuộc sống đại học của cô rất bận rộn, bận đến mức đầu tấp mặt tối, học đến đầu đau như vỡ vụng, đến mức chảy cả máu mũi, ở trường học, cô là khách quen của phòng y tế, bởi cứ cách vài tuần cô lại ngất một lần do quá sức dẫn đến hạ đường huyết.
Lúc đó buổi ngày cô đi học, buổi đêm thì đi làm ở mấy quán bar để kiếm tiền mưu sinh, kiếm tiền trang trải, thậm chí lúc đó cô còn kiếm được một ít tiền dư để gửi về nhà cho cha mẹ lo cho hai em nhỏ, và rồi cuộc đời của Hạ Tình thay đổi vào một lần cha cô đổ bệnh.
Năm đó hình như cô đang học năm ba, còn hai đứa em nhỏ đã bắt đầu vào trung học cơ sở. Có vẻ như gồng gánh bao năm qua nuôi cả gia đình, năm cái miệng ăn đã bào mòn sức lực của cha, thời gian qua cha luôn cầm cự chịu đựng, đến ngày đó cha cô giống như một ngọn đèn dầu kiệt quệ. Cha đổ bệnh rất nặng, cha bị suy thận, lúc ấy cha rất nguy kịch, cần phải mổ gấp nhưng gia đình cô thì đào đâu ra tiền. Có đi vay đi mượn cũng chẳng được bao nhiêu, cuối cùng, khi tính mạng cha vô cùng cấp bách, Hạ Tình đã đi đến con đường sai trái, cô đã bán mình.
Trong quán bar, có vô vàng các thiếu gia công tử, đối với họ tiền chỉ là những tấm giấy bạc lót chân, cô còn là con gái, dáng người đến gương mặt đều rất đẹp, đêm đầu tiên của cô đáng giá đến bảy con số không, cho nên cô đã bán mình kiếm tiền thực hiện phẫu thuật cho cha.
Cô đã tự nhủ, cô làm công việc này chỉ một lần thôi, vì quá cấp bách và không còn con đường nào khác nữa, cô mới làm như vậy, cô sẽ làm duy nhất một lần. Nhưng cha cô bị suy thận, mổ rồi cũng cần phải chạy thận, mỗi tuần, lộ trình chạy thân đến hai, ba lần, mà chi phí lại rất đắc.
Nếu như không chạy thận, coi như cha sẽ bỏ mạng, lúc ấy cha đã nói rằng cứ bỏ mặc cha, cha giờ đây chẳng thể nuôi nổi các cô nữa, cha giờ đây chỉ gây thêm phiền phức cho gia đình, cha bảo cứ mặc kệ cha. Nhưng Hạ Tình làm sao mà mặc kệ được, cô không cho phép cha rời khỏi cô khi mà cô còn có thể làm được điều gì đó cho cha, cô có thể cứu cha. Và rồi, cô cứ thế bán thân cho cánh nhà giàu, một đêm rồi lại một đêm, rồi lại một đêm nữa, cứ thế mà trôi qua.
Cô khi ấy đã bị người đời gọi là “Gái”, Hạ Tình cũng mặc kệ, chỉ cần bản thân cô không hỗ thẹn với lương tâm.
Chuyện cô làm gái lâu dần cũng không thể giấu được gia đình, bởi cô chỉ là sinh viên, đến nay đã là sinh viên năm cuối, cô có đi làm thêm cũng không tài nào kiếm được nhiều tiền đến như thế.
Số tiền cô đưa cha chạy chữa bệnh tật có thể từ đâu mà ra? Công việc làm thêm của cô là công việc gì mà có thể kiếm nhiều tiền đến vậy? Còn có thể lo đủ cho Hạ Tâm và Hạ Thương ăn học, mẹ và hai đứa em gái đã rất nghi ngờ cô.
Một ngày kia, ba mẹ con họ Hạ quần áo nhà quê lén lút lên thành phố S, âm thầm đi theo Hạ Tình, họ muốn biết công việc của cô làm là gì, cuối cùng họ nhìn thấy cô đi vào bar, sau đó cùng một người đàn ông đi ra khách sạn.
Cô đã bị phát hiện, ngày hôm đó, sau khi ngủ cùng người đàn ông kia, người đàn ông kia vừa rời đi thì mẹ và hai đứa em gái liền xông vào phòng.
Lúc đó cô nằm quật quại trên giường, sau một trận kịch liệt đến mức toàn thân cô tê dại, gương mặt đẫm lệ nhìn sắp tiền xanh ngắt mà người đàn ông ấy để lại, khi mẹ và em xông vào, cô như chết đứng, thân không một mảnh vải, cô chỉ biết túm chăn che người cúi đầu trước những trách móc của mẹ, mẹ Hạ vừa trách vừa khóc, mẹ vừa mắng vừa tự đánh mình, Hạ Tâm và Hạ Thương chỉ biết đứng một bên nhìn chị mà lặng khóc.
“Tình ơi là Tình, sao con lại như vậy?"
"Con thà rằng con giết mẹ đi, con giết mẹ đi Tình ơi, sao con lại như vậy?”
Mẹ cô trách, mẹ oán trách thảm thương, nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua vì sương gió cuộc đời, Hạ Tình chỉ lặng người, không một câu trả lời nào.
Sao cô lại như vậy à?
Ừ... Câu trả lời có lẽ là tại cuộc đời, nhưng sao mà cô có thể nói được, nói ra mẹ sẽ đau lòng đến thế nào, nói ra mẹ sẽ tự trách đến bao nhiêu nữa? Nhưng thâm tâm cô biết, cô không cần nói, mẹ cũng hiểu vì sao mà cô lại đi vào con đường này.
Cô đã im lặng suốt khi mẹ oán mẹ than, nhưng đến khi mẹ cô nói.
“Cha con mà biết, ông ấy có sống nổi nữa không? Tình, con nói mẹ nghe, mẹ phải làm như nào với con đây?”
Hạ Tình liền trắng mặt, cô sợ hãi cực điểm, cô không muốn cha biết, mẹ trách mẹ đánh cô cũng đều được nhưng ngàn vạn lần đừng nói với cha, cô vội vàng ôm tấm chăn che chắn thân mình quỳ xuống cầu xin mẹ.
Chuyện cô làm gái, nếu cha biết được, ông sẽ đau lòng đến mức nào? Nếu ông biết được chuyện cô làm gái để chạy thận cho ông, nếu ông biết mạng sống của ông kéo dài nhờ vào việc con gái đem thân mình bán mỗi đêm, ông sẽ đau khổ, ông sẽ tự kết liễu cái mạng già vô dụng của ông ngay lập tức.
Hạ Tình khóc nấc, hai đứa em đứng bên cạnh cũng chỉ biết khóc, cuối cùng Hạ Tâm và hạ Thương đều quỳ xuống cầu xin tiếp cho chị, bởi chị vì gia đình, chị cũng vì cha, cũng vì hai đứa em mà lâm vào con đường này.
“Mẹ ơi mẹ bỏ qua cho chị đi...”
“Mẹ thương chị, mẹ đừng nói với cha nha mẹ...”
Mẹ Hạ đêm đó như chết tâm, bà hứa với Hạ Tình không nói với cha Hạ, bà bỏ qua cho Hạ Tình nhưng tâm bà từ đấy như chết lặng, bởi vì bà tự trách mình không thể nuôi con trong nhung lụa, không thể cho con cái một cuộc sống bình yên, Hạ Tình của hôm nay cũng vì do bà mà ra.
Chuyện Hạ Tình làm gái chỉ duy nhất cha Hạ là không biết, ngày hôm đó trở về từ thành phố S, cả ba mẹ con họ Hạ đều đau khổ, ông bà nội của Phùng Thế Phong nhìn thấy cũng hiểu được vấn đề.
Bởi vì ông bà biết rõ nhà họ Hạ vốn rất nghèo, kiếm tiền chạy thận cho cha Hạ là chuyện không thể, thế mà một mình Hạ Tình ở thành S lại có thể kiếm được tiền chạy thận cho cha, còn đủ lo cho cả hai đứa em ăn học. Hôm nay ba mẹ con họ Hạ lên thành S tìm hiểu công việc của Hạ Tình trở về thì sắc mặt ai cũng chỉ có đau khổ, ông bà mới đoán được, Hạ Tình đã sa ngã rồi.
Chuyện rồi cũng tới tai Phùng Thế Phong khi anh rặn hỏi ông bà nội, anh đã cấp tốc bảo Hạ Tâm đưa anh đến chỗ Hạ Tình, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm trốn tránh, khi Hạ Tình nhìn thấy Phùng Thế Phong, cô đã xấu hổ đến mức nghẹn ngào lắc đầu với Hạ Tâm, bảo Hạ Tâm dắt Phùng Thế Phong trở về. Nhưng lần này đến lượt Thế Phong đòi gặp mặt cô, anh ở lì ở thành phố S, một gã mù đứng trước quán bar nơi cô làm việc, chờ đợi từ ngày này sang ngày khác. Hạ Tâm khuyên mãi anh cũng không chịu về, anh nhất định phải gặp cho bằng được cô.
Hạ Tình trốn tránh nhưng cuối cùng cũng không đành lòng, cô gặp anh, đứng cách anh vài ba bước, chỉ vừa cất lên tiếng gọi thân thương.
“Phong...” Cô muốn nói anh hãy trở về đi, nhưng còn chưa kịp mở lời, người đàn ông ấy nghe theo giọng nói nhẹ nhàng, xác định được nơi cô đứng liền vững trải đi đến ôm lấy cô, anh ôm cứng cô vào lòng anh, anh bảo nhỏ.
“Về nhà đi em, đừng ở nơi này nữa.”
Nhưng... Hạ Tình đã chẳng thể quay đầu nữa rồi, cô trở về thì tiền chạy thận của cha phải làm sao? Hai đứa em nhỏ còn đang học phải làm sao?
Cô chỉ biết cười nhẹ.
“Em không thể về được nữa...”
Cô nhẹ đáp, anh liền ghì chặt cô hơn, ôm cứng cô ở trong lòng, cô nghe tiếng trái tim anh đập thật hoảng, âm thanh trái tim ấy khiến cho cô vừa hổ thẹn vừa đau lòng.
“Tình... Em về với anh.”
Trái tim Hạ Tình khi ấy nhức nhói, như hàng ngàn vết dao cắm vào trái tim non dại của cô, mắt cô ứa ra nước đỏ, hàng nước mắt nóng hổi như nhung nham chạy trên làn da cô, cô lắc nhẹ đầu, lặp lại một lần nữa thật oai oán.
“Em không thể về được nữa...”
Cô đẩy ra lồng ngực vững trải, hai tay cô nâng lên chạm lấy gương mặt vẫn còn vươn vết cháy bỏng, dù không hoàn hảo nhưng nó lại chẳng hề kém cạnh một ai, gương mặt này, ánh mắt tối này luôn dịu dàng với cô nhất, hai ngón tay cái yêu thương xoa nhẹ hai gò má của anh, cô nói.
“Chỉ năm nay nữa thôi là em tốt nghiệp rồi, chỉ cần có bằng tốt nghiệp, em sẽ có thể có một công việc tốt, như vậy em sẽ có thể đường đường chính chính kiếm thật là nhiều tiền, khi đó... Em sẽ không cần phải lo âu chuyện gì nữa, khi đó... Em mới có thể về với anh.”
Cô nói như thế chỉ để trấn an anh, bản thân cô biết rõ cô không thể về với anh nữa, bởi vì cô đã bẩn rồi.
“Tiền...” Phùng Thế Phong đau khổ cười, đều vì tiền, vì tiền mà cô phải bán mình như thế, ánh mắt nhìn cô khi đó chỉ có xót xa đến tuyệt vọng.
Phùng Thế Phong trở về thành C với tâm trạng thê lương.
Anh đã một lần tuyệt vọng, giờ đây, Hạ Tình... Tình của anh cũng đã sa ngã rồi, trong khi anh chẳng thể làm gì cho cô cả, mấy năm qua anh chỉ biết tuyệt vọng rồi trốn tránh. Đến khi Tình của anh đã sa ngã rồi, anh mới tỉnh ngộ. Phùng Thế Phong vì muốn kiếm tiền cho Hạ Tình, anh cầm lên bút vẽ, cây bút của một kẻ mù.
Anh cố gắng vẽ lên những bức tranh thật đẹp, trong thế giới tăm tối của một kẻ mù, anh có thể vẽ ra cái gì?
Anh cũng chẳng biết, nhưng anh biết một điều rằng anh phải kiếm ra tiền, bằng mọi giá anh phải kiếm tiền cho Hạ Tình, anh mài mò mấy năm mới bán được bức tranh đầu tiên, bức tranh của một họa sĩ mù. Anh kiếm được số tiền đầu tiên thì khi đó, Hạ Tình đã trở thành thư ký của Mạc thị, một tháng lương của cô bằng anh bán mấy bức tranh, thậm chí còn hơn thế nữa, vì cô đã trở thành người tình của Mạc tổng.
Sau khi đổ tốt nghiệp, một trong những người khách hàng của cô giới thiệu công việc ở Mạc thị, Hạ Tình đến phỏng vấn, với tài năng trí tuệ của mình, cô đã được nhận vào vị trí thư ký, khi ấy Mạc tổng cũng chỉ vừa mới bước chân vào quản lý Mạc thị.
Mạc Đình Quân dẫn dắt cô, cả hai người biến thành một bộ đôi càng quét thương trường, Mạc Đình Quân là người đàn ông duy nhất nhẹ nhàng với cô qua chuyện giường chiếu. Quan hệ giữa thư ký và tổng giám đốc lúc nào cũng mập mờ, có công việc công cũng có công việc tư, nhưng Mạc Đình Quân ngay từ đầu không ép buộc cô.
Từ ban đầu anh nói với cô, nếu cô không thích, anh sẽ tìm người khác làm ấm giường, khi đó cô còn mạo muội hỏi anh.
“Vợ anh thì sao? Chẳng phải anh có vợ rồi sao? Sao lại tìm người khác làm ấm giường?”
Mạc Đình Quân mọi khi rất bình thường, nhưng khi nghe nhắc đến vợ, mặt anh liền băng lãnh, từ đó mà Hạ Tình biết được, anh rất ghét vợ mình.
Cô đồng ý làm nhân tình của anh, Hạ Tâm và Hạ Thương đều đã lên trung học phổ thông, cô cần phải có nhiều tiền hơn nữa, làm nhân tình của Mạc Đình Quân cũng rất tốt, cô không cần phải bán thân bừa bãi.
Cứ như thế mà Hạ Tình trở thành người tình trong bóng tối, một người chỉ mãi mãi ở trong bóng tối. Tiếp xúc lâu dần, sau gần hai năm làm nhân tình của Mạc Đình Quân, quan hệ thư ký và tổng giám đốc trên dưới Mạc thị, ai cũng biết. Tiếp xúc lâu với người đàn ông vô cùng hoàn hảo, thành đạt, phong trần, Mạc Đình Quân lại còn rất tốt với cô, trên công việc hai người rất tốt, chuyện giường chiếu lại bình yên vô cùng, tuy đối với anh đó chỉ là ăn bánh trả tiền, còn với Hạ Tình thì khác, cô đã không kiềm nén được lòng tham của mình, thời gian đó cô đã có ý nghĩ khác với Mạc tổng, và rồi ý nghĩ đó ngày một lớn hơn.
Cô ganh đua với Mạc tổng phu nhân, cô ghen ghét với Lăng Nhữ Y, cô luôn lôi kéo những nhân viên trong công ty làm khó, khi dễ, khinh thường Lăng Nhữ Y.
Không thể phủ nhận một chuyện rằng, ngày đó cô đã mộng ước đến ngôi vị Mạc tổng phu nhân đến mức cô quên mình chỉ là một con điếm bẩn, cô làm nhân tình cho Mạc tổng được hai năm thì Mạc tổng phát sinh quan hệ với Lăng Nhữ Y, dần dần, anh cũng chẳng tìm đến cô nữa. Lúc đó cô biết, mình đã bị vứt bỏ rồi, cô nhận ra Mạc tổng có tình cảm với Lăng Nhữ Y, cô đã ghen, trong một ngày đông đến tuyết đổ trắng xóa, cô chạy đến chỗ Lăng Nhữ Y, vì lòng ghen ghét mà cô đã chạy đến đó rồi nói rằng.
"Cô đừng tưởng tổng giám đốc đối tốt với cô là tổng giám đốc yêu cô, tổng giám đốc không hề yêu cô, cô chỉ là thú vui nhất thời của anh ấy thôi. Rồi sẽ đến một ngày anh ấy vứt bỏ cô giống như trước đây, cô không là gì trong tim anh ấy cả, cô không hề quan trọng đối với anh ấy, anh ấy sẽ vứt bỏ cô sớm thôi."
Cô đã nói như vậy, trong khi bản thân cô biết rõ, Mạc Đình Quân cũng nào có yêu cô, cô chỉ là trong giây phút ghen tức, không chấp nhận mà chạy đến nói lý, nhưng ngày đó Lăng Nhữ Y chẳng hề tức giận, trái lại Lăng Nhữ Y còn nhẹ cười, nụ cười chỉ toàn sự chua chát, trong đôi mắt Nhữ Y lúc ấy đều là đau khổ, Lăng Nhữ Y cười đắng, cô ấy không hề tức giận mà còn đồng tình.
"Tôi biết chứ. Tôi chưa từng nói anh ấy yêu tôi."
"Giống như cô."
"Tôi nói tôi cũng giống như cô vậy, chúng ta đều là dự phòng, chỉ khác rằng tôi may ra còn có một chút danh phận là Mạc phu nhân, còn cô thì không.”
Lời nói của Lăng Nhữ Y hôm ấy đã đánh tỉnh cô, nhắc nhở cô nhớ lại bản thân cô là ai, cô chỉ là một con điếm may mắn được Mạc tổng cưu mang, anh đã nhận cô làm việc, anh đã đối tốt với cô rất nhiều, gia đình cô trở nên tốt hơn là nhờ cô được làm việc ở Mạc thị. Ấy vậy mà cô còn mơ tưởng cao sang trên người của Mạc Đình Quân, cô đã quên mất bản thân mình là ai, ngày hôm đó Lăng Nhữ Y đã nhắc cho cô nhớ lại vị trí của mình, chỉ là một tình nhân trong bóng tối.
Cuối cùng, cô đã lùi về sau thêm một bước nữa, bỏ xuống lòng ghen ghét của mình, chúc phúc cho Lăng Nhữ Y và Mạc Đình Quân.
Cô từ đó hoàn toàn chỉ làm một nàng thư ký, cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình, cô có tài năng, Mạc Đình Quân vô cùng trọng dụng cô. Hai người đã ngừng mối quan hệ mập mờ khi mà Mạc tổng chú ý đến vợ mình từ năm năm trước, từ đó đến nay cô và anh hoàn toàn là mối quan hệ cấp trên cấp dưới trong sạch.
Cô cần có công việc này để nuôi sống gia đình, hai đứa em đã bắt đầu vào đại học, Hạ Thương học ở một trường đại học nhỏ tại vùng quê nhà để tiện chăm sóc cha mẹ, ngày ngày phụ mẹ bán rau, mỗi khi cha cần chạy thận thì đều nhờ Hạ Thương chăm sóc. Hạ Tâm chuyển đến nhà ông bà nội của Phùng Thế Phong ở thành C để ở nhờ, cô ở đó vừa học vừa giúp đỡ chăm sóc ông bà nội đã già, ở thành C nên Hạ Tâm cũng dễ dàng lên thành S thăm chị hai hơn.
Gia đình ba chị em chia nhiệm vụ rất rõ, Hạ Tình ở thành phố S tập trung đi làm kiếm tiền lo cho cả gia đình, nào là viện phí của cha, học phí của hai đứa em, phí sinh hoạt của hai đứa, nói trắng ra là cô lo cho cả gia đình năm cái miệng ăn, nếu không phải là công việc ở Mạc thị, cô đã sớm không trụ nổi. Hạ Tâm ở thành C, ở nhờ nhà họ Phùng để học, có trách nhiệm chăm sóc ông bà nội đã già. Ở thành phố C, Hạ Tâm cũng tìm được một công việc làm thêm, phụ giúp chị một phần nào về phí sinh hoạt riêng, lâu lâu Hạ Tâm sẽ đến thành phố S để thăm chị. Hạ Thương học ở vùng quê nhà, chăm sóc cho cha ở, phụ giúp việc bán rau cùng mẹ ở chợ.
Cuộc sống nhà họ Hạ cứ thứ thế mà trôi qua, Hạ Tình đã cho rằng cuộc đời cứ thế mà trôi qua thì hay biết mấy. Tuy nghèo nhưng bây giờ cô đã có đủ khả năng lo cho cả gia đình, cô chịu đựng rất giỏi, cô vốn nghĩ, chỉ cần cố gắng hơn nữa, thêm vài năm nữa... Khi mà Hạ Tâm và Hạ Thương ra trường thì hai đứa nhỏ ấy sẽ có thể phụ giúp cô, cô sẽ có thể thoải mái hơn một chút, khi ấy cô đã có thể nhẹ nhõm hơn một chút. Rồi ba chị em sẽ cùng nhau làm việc, cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau thoát ra khỏi cái cảnh nghèo nàn cơ cực và cho cha mẹ một cuộc sống về già hằng mong ước.
Nhưng cuộc đời này thật biết cách trêu đùa cô, giờ đây cô phát hiện mình mang bệnh, còn đã đến giai đoạn cuối, trong khi cảnh nhà thì như thế, giai đoạn cuối này có điều trị thì cũng vô nghĩa, chỉ để giảm đi những cơn đau, để kéo dài thêm sự sống yếu ớt một cách đau khổ, còn phải tốn rất nhiều chi phí.
Cô phải làm thế nào đây?
Trở về căn hộ, Hạ Tâm đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ rồi vội vàng bật lên ấm nước đun, rót một ly nước ấm mang đến cho chị.
"Chị uống chút nước đi."
Hạ Tâm cười nói, trên gương mặt thiếu nữ vừa tròn đôi mươi nổi lên muộn phiền. Mấy chị em nhà cô quen cực khổ từ nhỏ, cho nên trên gương mặt luôn mang một nét trải đời già dặn dù chỉ mới đôi mươi, các cô trưởng thành rất nhiều so với tuổi, ánh mắt Hạ Tâm đầy lo lắng cho chị, Hạ Tâm muốn được biết kết quả khám bệnh của chị, chờ chị uống một ngụm nước ấm, cô mới khẽ hỏi.
"Chị nói cho em nghe đi, kết quả sao rồi?"
Hạ Tình đặt xuống cốc nước ấm, cô thở nhẹ ra một hơi, đôi mi u buồn vì gió lạnh cuối thu làm cho đỏ hay là vì lòng cô thật sự đang rất yếu đuối, nước mắt cứ tràn hồng đôi mi, dẫu vậy, cô vẫn rất nghiêm nghị, dáng vẻ của một người chị cả khắt khe, cô yêu cầu.
"Chị nói với em, em phải hứa với chị không được nói cho bất kì ai, kể cả em Thương cũng không được kể, chỉ một mình em biết, được không?"
Hạ Tâm mở tròn mắt, tâm như chết mòn, bởi chẳng cần chị nói nữa, cô đã hình dung ra một cái gì đó không hay, hai mắt tròn đỏ ửng lên, cả gương mặt mếu máo gật mạnh đầu, hai bàn tay nhỏ liền nắm lấy bàn tay của chị đầy âu yếm.
"Chị bị làm sao rồi?"
Hạ Tình cười nhẹ, tay cũng nắm lấy tay em gái nhỏ, đầu ngón tay cái xoa xoa mù bàn tay nhỏ nhắn, cô hít vào một hơi ngăn cản trái tim yếu ớt đang run rẩy, cô nhẹ thở ra một hơi với hai hàng nước mắt rát bỏng trên làn da.
"Tâm à..."
...
Hạ Tâm trở về thành phố C, trở về nhà của ông bà lão họ Phùng.
"Tâm thăm chị về rồi à? Chị con vẫn khoẻ chứ?" Bà nội Phùng khẽ hỏi, Hạ Tâm gật nhẹ đầu, giấu đi nước mắt cười đáp "Chị vẫn khoẻ."
"Vậy à? Lâu quá bà không được thấy con bé đó, phải nói chị hai con thật là giỏi, con phải ráng học hành rồi sau này phụ giúp chị đó, đừng phụ lòng chị con."
Hạ Tâm cười nhanh "Dạ... Con biết rồi."
"Sao sắc mặt con xanh xao quá vậy?" Ông nội Phùng chú ý đến nét mặt của Hạ Tâm, lo lắng hỏi "Hay là đi đường xa nên mệt rồi, con lên phòng nghỉ ngơi đi."
"Dạ...".
Hạ Tâm vội gật đầu, bước chân đi về phòng ngủ của mình, cô xanh xao đến mức chỉ cần một cơn gió quật ngang liền có thể ngã, chân bước lên cầu thang chẳng có lực, vấp phải bật cầu thang, may mắn hai tay cô túm lấy tay vịnh cho nên không bị ngã.
"Ấy, cẩn thận một chút."
Bà nội thấy cô vấp liền nói, Hạ Tâm liền vẽ ra nụ cười hì hì, cúi cúi đầu chào ông bà nội rồi trốn lên phòng.
Cô trốn rút trong phòng, khóc nức nở đến đêm muộn, nước mắt cứ không ngừng chảy xuống, trong tâm trí cô chỉ toàn là giọng nói yếu ớt cay đắng ấy, cô không thể ngừng nhớ đến gương mặt bi ai của chị.
"Tâm à... Chị không còn nhiều thời gian nữa."
Ôi trời ơi, cuộc đời này của chị cô còn chưa đủ đau khổ sao, bây giờ còn phải mắc vào căn bệnh quái ác ấy, còn đã đến giai đoạn cuối, như thế... Thật quá tàn ác với chị của cô.
Tại sao vậy?
Tại sao lại đối với chị như thế?
Chị đã phải cố gắng cả một đời, chị chưa từng được thoải mái một ngày nào cả, chị luôn phải chăm lo cho hai đứa em nhỏ, lo từng miếng cơm manh áo cho cả gia đình, đến mức chị còn phải đem thân đi bán.
Chị cô đã quá đau khổ rồi, vì sao ông trời vẫn không thương xót cho chị ấy?
Vì sao cuộc đời này lại tàn nhẫn với chị như thế?
Chị đã chịu đựng cả một đời, vì sao không thể nhẹ nhàng thương xót cho số phận của chị, trời cao kia rốt cuộc còn có mắt hay không?
Đạo lý nằm ở đâu rồi?
Từ nhỏ chị đã phải chịu đựng, lớn lên gánh nặng càng chất chồng lên thân hình bé nhỏ của chị, chị đâu có làm gì sai trái, vì sao cuộc đời này của chị lại đau khổ như thế?
Cô biết phải làm sao đây?
Cô biết phải làm như nào với chị đây?
Dù chị bệnh nặng như thế nhưng đến cuối cùng chị vẫn chỉ nghĩ cho mọi người đầu tiên, chị không muốn mọi người đau lòng, chị bảo.
"Em đừng nói với ai cả, chuyện này chỉ mình em biết thôi, chị không muốn thấy bất kì ai phải đau lòng vì chị, em trở về thành C thì cứ tiếp tục lo ăn học thật giỏi, ở đây chị vẫn còn xử lý được, chị sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt cho hai đứa sau này, chị làm việc ở Mạc thị đã lâu rồi, cũng được giám đốc tính nhiệm, chị sẽ vạch đường trước cho hai đứa, cho nên hai đứa chỉ cần học thật giỏi. Hoàn thành xong tất cả, chị sẽ trở về thành C thăm anh Phong, sau đó chị sẽ trở về nhà với mọi người, vui vẻ được bao nhiêu thì vui vẻ. Cho nên từ đây đến đó, em tuyệt đối không được nói với ai về bệnh trạng của chị, nghe chưa?"
Hạ Tâm khóc đến thê lương, nhưng cô cũng không dám khóc lớn, cô như đứa trẻ nhỏ sụt sùi nước mắt khóc thút thít, trái tim đau đớn nấc nghẹn, cô thực chỉ muốn oà oà khóc nhưng cô không thể làm như vậy được.
Chị cô, đến cuối cùng vẫn chỉ nghĩ cho người khác, chị chưa bao giờ nghĩ cho bản thân chị cả, cô phải làm sao đây?
Vì sao cô lại vô dụng đến thế này, chưa bao giờ cô lại cảm thấy bản thân thật vô dụng đến như thế này, từ bé cho đến lớn cô chưa thể giúp gì cho chị cả, chỉ toàn là chị chăm lo cho cô, bây giờ chị đổ bệnh rồi, cô vẫn chẳng thể làm được gì khác ngoài đau khổ khóc lóc.
Hạ Tâm ôm lòng ngực đau nhói, nước mắt như mưa nóng rực chảy không ngừng, cô nấc nghẹn từng cơn đau đến nghẹt thở.
Bỗng nhiên một âm thanh thật ấm phát lên phía sau lưng Hạ Tâm, âm thanh trầm ấm lo lắng hỏi.
"Em sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Là Phùng Thế Phong, hôm nay anh biết Hạ Tâm đi thăm chị, anh chờ Hạ Tâm về để sang hỏi thăm về Hạ Tình, nhưng vừa đi đến cửa thì anh nghe tiếng khóc, anh nhẹ đẩy cửa vào, đứng lặng bên cửa lắng nghe, quả thật Hạ Tâm đang khóc, còn khóc rất đau khổ.
Vừa mới đi thăm chị về lại đau lòng như thế, Phùng Thế Phong liền lo lắng, đôi mắt tối tăm vô hồn nhìn đi phương xa hỏi.
"Tình có chuyện gì rồi sao? Sao em lại khóc?"
"..." Hạ Tâm nhanh chóng chùi đi nước mắt, đột nhiên anh vào khiến cho cô hơi hoảng "À... À thì..."
Phùng Thế Phong lo lắng hơn, tay anh men trên vách tường căn nhà quen thuộc bước vào phòng, âm thanh mang theo hoảng sợ dò hỏi.
"Có chuyện gì? Em nói anh nghe, Tình có chuyện gì rồi?"
"À..." Hạ Tâm nuốt xuống nước mắt, nghẹn ngào lòng ngực rỉ máu, cô vội cười, bịa ra một câu nói dối, vừa là thật vừa là dối.
"Chỉ là em hơi buồn nên em mới khóc, em buồn vì chị... Chị ấy cứ lo cho cả nhà mà chẳng bao giờ lo cho bản thân chị ấy cả, chị ấy gầy lắm, mặt mày thì xanh xao cả rồi, em nói mãi chị ấy mới chịu hứa chăm sóc tốt cho bản thân một chút. Nhìn thấy chị như vậy nên em xót, cho nên... Em buồn."
"Vậy chị của em vẫn khoẻ phải không?"
Nghe Hạ Tâm nói, Thế Phong hỏi nhanh.
Hạ Tâm nào dám chần chừ, cô đáp nhanh.
"Dạ, chị vẫn khoẻ, chỉ là chị ham làm việc quá nên hơi gầy đi thôi, không có gì quan trọng."
Nghe em gái nói thế, Phùng Thế Phong liền nở ra nụ cười ấm áp, anh thở nhẹ một hơi, đôi vai nhẹ nhõm thấy rõ, ánh mắt tối tăm của anh lúc ấy như sướt qua một tia sáng lấp lánh, làm cho đôi mắt mù lòa ấy trở nên lấp ánh những vì sao thật dịu dàng, thật đẹp, anh vừa mừng vừa cười.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Hạ Tâm như chết lặng, toàn thân rỉ máu, đôi mắt đỏ hoe thê lương, giây phút ấy cô chỉ muốn thét lên thật lớn, cô chỉ muốn oà oà khóc và nói với anh rằng "Anh ơi, chị không khoẻ."
Nhưng cô đã lỡ hứa với chị rồi, chuyện của chị, không ai được phép biết, Phùng Thế Phong càng không được phép biết đến, anh ấy sẽ đau lòng lắm, chị ấy càng không muốn nhìn thấy anh đau lòng.
Chị ấy... Sợ nhất chính là gương mặt đau khổ của anh ấy.
...
Một tuần sau đó, Hạ Tình cầm trên hai tệp hồ sơ cùng một lá thư xin nghỉ việc đi đến Mạc thị, đứng trước mặt Mạc tổng, đặt lên bàn lá thư xin nghỉ việc, Mạc Đình Quân đã vô cùng ngạc nhiên.
Vì Hạ Tình là một thư ký rất hoàn hảo, cô rất giỏi, anh đã bắt đầu làm việc cùng cô từ lúc anh mới tiếp quản Mạc thị, hai người giúp đỡ dẫn dắt nhau trên thương trường đã lâu, đột nhiên cô xin nghỉ việc, anh mất đi một nhân tài. Tìm một người khác thay vào vị trí của cô là chuyện vô cùng khó khăn, Mạc Đình Quân cầm thư xin nghỉ việc đọc, phần lý do cô hoàn toàn để trống.
Mạc Đình Quân hỏi.
"Có thể nói cho tôi biết lý do vì sao em muốn nghỉ việc không? Nếu là vấn đề về lương bổng chúng ta có thể thương lượng."
Hạ Tình lắc lắc đầu, cô cười nhẹ, gương mặt cô hôm nay được phủ một lớp phần dày, môi son đậm che đi những nhợt nhạt xanh xao, giọng cô hơi khàn, có lẽ vì một đêm đau đầu khóc lóc, cô nói.
"Mạc tổng, em theo anh cũng được bảy năm rồi, em chưa từng đòi hỏi điều gì, hôm nay, em có thể đòi hỏi anh một chuyện được không?"
Ngày ấy cô được Mạc Đình Quân thu nhận, nhờ vậy mà đã thay đổi cuộc đời cô rất nhiều, nhờ vậy mà cô có thể gòng gánh gia đình đến hôm nay, bảy năm làm việc, trong đó có hai năm làm nhân tình, cô chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì, chỉ duy nhất hôm nay, cô muốn đòi hỏi anh.
Mạc Đình Quân nhìn đơn xin nghỉ việc, anh thở dài một hơi, sau đó nhẹ gật đầu.
"Em nói đi."
Hạ Tình như được ân xá, cô nở ra môi cười rất tươi, nhanh chóng chìa ra tệp hồ sơ mà cô cầm trên tay từ ban đầu một cách đầy âu yếm.
Mạc Đình Quân nhận lấy, anh mở ra hồ sơ xem, bên trong có hai hồ sơ thông tin cá nhân, Hạ Tâm và Hạ Thương, hồ sơ có tóm tắt năng lực học tập, bảng điểm học tập trong hai năm đại học, còn có cả một bảng đánh giá năng lực riêng do chính tay Hạ Tình viết, từng chữ viết đều rất nắn nót.
Anh nhìn sơ qua thông tin gia đình, nhận ra hai chị em song sinh này là em gái của cô, Hạ Tình liền nói ra đòi hỏi của mình.
"Hai đứa nhỏ đang bước sang năm ba, khoảng hai năm nữa sẽ ra trường, Hạ Tâm khả năng giao tiếp rất tốt, em ấy sẽ làm tốt những công việc thuộc mảng giao tiếp, mấy chuyện như bàn bạc hợp đồng, thương lượng đều rất giỏi. Hạ Thương thì không giỏi giao tiếp lắm nhưng em ấy tính toán rất tốt, em ấy sẽ phù hợp với mảng kế toán viên, em muốn nhờ anh thu nhận hai đứa nhỏ vào Mạc thị làm, dẫn dắt cho hai đứa nó, việc dẫn dắt này em nghĩ anh sẽ làm rất tốt."
Giống như năm đó vậy, khi cô mới ra trường được anh thu nhận, tuy là anh chỉ mới bắt đầu tiếp quản Mạc thị, anh lúc đó rất non nớt nhưng vẫn có thể dẫn dắt cô rất tốt, anh chỉ bảo cô ngày một hoàn thiện hơn, thư ký Hạ tài giỏi ngày hôm nay đều nhờ có Mạc tổng chỉ bảo mà ra.
Cô muốn... Sắp xếp cuộc sống của Hạ Tâm và Hạ Thương sau này thật tốt, hai đứa nhỏ mà có được công việc ở Mạc thị, cô sẽ chẳng còn lo lắng nào nữa.
Mạc Đình Quân đặt xuống hồ sơ, anh vẫn muốn giữ cô lại, đưa ra một lý do khác để thương lượng.
"Thay vì nhờ tôi dẫn dắt, em có thể tự tay dẫn dắt hai đứa em của mình, em ở Mạc thị này vị thế không nhỏ, em vẫn làm ở đây, đợi hai đứa em vào tự mình chỉ bảo, tự mình dẫn dắt chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Cô cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng cuộc đời của cô chưa bao giờ như ý muốn cả, Hạ Tình vội cười.
"Mạc tổng, em đã làm việc rất nhiều rồi, bây giờ không làm nổi nữa, em muốn được nghỉ ngơi một chút."
Nghe cô nói, Mạc Đình Quân ngẫm lại, cô đã theo anh làm việc đã hơn bảy năm rồi, có lẽ giờ đây đã đến lúc cô nghĩ cho cô, có thể cô sẽ tính đến chuyện hôn nhân, phải rồi, cô cũng là phụ nữ.
Có lẽ như cô muốn được nghỉ ngơi để lo cho cuộc đời mình, Mạc Đình Quân cũng không ép buộc cô, chỉ là anh hơi tiếc một nhân tài.
"Được rồi, nếu em đã giao cho tôi thì em nên cảnh báo hai cô em nhà em đi, tôi khó tính thế nào em cũng biết rồi."
Cô biết chứ, haha, cô đã từng quật quại trong đống văn kiện, làm việc đến sức đầu mẻ trán vẫn chưa đáp ứng được Mạc Đình Quân, anh đúng là rất khó còn rất nghiêm khắt, nhưng anh như vậy là muốn tốt cho cô, nhờ vậy mà cô mới giỏi gian hơn, Hạ Tình cười tươi.
"Không ai có thể cho em tin tưởng giao em gái ngoại trừ anh đâu, anh cứ thoải mái mạnh tay với hai đứa, càng nghiêm càng tốt."
Bởi tất cả đều là vì muốn tốt cho Hạ Tâm và Hạ Thương hơn.
"Còn nữa..." Hạ Tình nhẹ đáp, Mạc Đình Quân liền cười cười, anh đùa.
"Lại còn nữa à?"
Trách nhiệm dẫn dắt cả hai đứa trẻ nhỏ đã đủ lớn rồi nha, cô vẫn còn yêu cầu với anh sao? Đúng là trước đây cô không dám đòi hỏi, đến khi được phép thì đòi hỏi quá đi.
Hạ Tình haha cười, cô nhúng nhẹ vai "Phải còn chứ, khó lắm mới đòi hỏi được Mạc tổng."
"Em nói xem."
Anh tập trung lắng nghe, tay đóng lại hồ sơ của Hạ tâm và Hạ Thương, chuyện này coi như đã giải quyết xong, lăng nghe yêu cầu thư hai của cô thư ký thân quen.
"Em muốn anh gỡ hết toàn bộ hình ảnh của em trên mạng xã hội xuống, mấy bài phỏng vấn em thay anh trả lời, những phóng sự về Mạc thị có sự xuất hiện của em, anh mang chúng gỡ xuống hết đi, em muốn không còn bất kì hình ảnh nào của em lưu giữ lại."
Cô khẽ đáp.
"Chuyện giải quyết truyền thông đơn giản mà, anh chỉ cần búng tay một cái là được rồi, không khó phải không?"
"Em muốn xoá hết?"
Mạc Đình Quân bất ngờ, chuyện được lên truyền hình, chuyện cô tài năng như vậy mới được trọng dụng, trở thành gương mặt đại diện cho Mạc thị, đáng lẽ là một chuyện đáng để tự hào, vì sao cô lại muốn xoá đi hết, Mạc Đình Quân khó hiểu đến chau mày.
Hạ Tình cười nhẹ, cô gập người cúi đầu thành khẩn.
"Xin nhờ anh."
Đối với thỉnh cầu rất dễ dàng như vậy, anh đúng thật chỉ cần búng tay với phía truyền thông xoá đi lưu trữ về cô, nhưng Mạc Đình Quân thật không hiểu vì sao cô lại muốn như vậy.
"Tại sao em lại muốn như vậy?"
Anh hỏi, Hạ Tình chỉ cười, ánh mắt nổi lên một tia yêu thương về một bóng hình thân thương trong trái tim.
"Vì lý do riêng tư, không tiện nói."
Rời Mạc thị, nơi đến tiếp theo của Hạ Tình là bệnh viện, nhưng cô đến đó không để làm thủ tục nhập viện, cô đến đó để làm một chuyện khác hơn. Sau hàng loạt thủ tục, Hạ Tình cuối cùng cũng có thể trở về căn hộ, thu dọn quần áo để rời khỏi chốn phồng hoa này, nơi đã gắn bó mười một năm vật lộn với cuộc sống.
Đúng, đúng như tên gọi, thành phố S tráng lệ phồn vinh, trốn hoa lệ như nghìn năm ánh sáng, quả thật là hoa lệ, nhưng hoa cho người, còn lệ cho cô.
Cô rời khỏi thành phố S, trở về thành C ghé thăm nhà họ Phùng.
Bước vào Phùng gia, Hạ Tâm liền mừng rỡ chạy đến ôm cô, Hạ Tâm mừng đến mếu máo khóc.
"Chị về rồi."
Vỗ về cô em nhỏ, Hạ Tình cười khẽ.
"Ừm, chị về rồi."
Bà nội Phùng đã lâu không gặp cô, bà vui cười "Con về chơi à? Lâu quá bà mới thấy con đó."
"Dạ" Hạ Tình vui vẻ đáp ứng, cô nhìn sang Phùng Thế Phong đang vui mừng đứng kia, cô nhẹ nói.
"Con nghỉ việc rồi, thành phố S xô bồ quá, bây giờ con đã có thể trở về nhà rồi."
Phùng Thế Phong nghe cô nói, câu nói đã có thể trở về nhà ấy khiến anh xao xuyến, anh nâng bước chân đi theo âm vang giọng nói, đi đến ôm lấy thân thể mềm mại của cô, vui mừng đến hai mắt đỏ hồng.
"Chúc mừng em, đã có thể trở về nhà rồi."
Hạ Tình cười tươi, hai tay ôm lấy anh đầy vỗ về, Hạ Tình quay sang nhìn Hạ Tâm, cô nhẹ yêu cầu.
"Gia đình mình lâu rồi không hội tụ, ngày mai em lên trường làm đơn xin nghỉ phép một tháng, trở về nhà với chị."
Hạ Tâm đang vui mừng, nghe chị nói, Hạ Tâm như chết lặng, nhưng cô cũng không dám để ưu phiền trên mặt, chỉ có ánh mắt u buồn, môi nhẹ nâng lên nụ cười đáp ứng.
"Dạ..."
Cô đưa cả ông bà Phùng và Phùng Thế Phong về nhà mình, cô muốn tổ chức một bữa tiệc gặp mặt thật sum vầy, cô muốn khoảng thời gian còn lại của mình thật vui vẻ.
Cô tận hưởng vui vẻ cùng gia đình ấm cúng, ai ai cũng đều rất vui vẻ đầm ấm cùng chị, chỉ có một mình Hạ Tâm nhìn Hạ Tình bằng đôi mắt bi ai. Có những khi hai gia đình đang vui vẻ cười nói, Hạ Tâm lại đột nhiên không nói gì, cả gương mặt đỏ hoe chạy thẳng lên phòng, mọi người đang vui cũng bị gián đoạn.
"Chị Tâm dạo này sao ấy ta?" Hạ Thương nhìn chị gái sinh đôi liền nhận ra khác thường.
Cả mẹ Hạ cũng cảm thấy kì lạ "Con bé này, cả nhà đang vui mà sao nhìn con bé chẳng vui nổi."
"Nhìn như chị ấy có chuyện gì phiền lòng lắm, mà con hỏi mãi chị cũng không nói gì" Hạ Thương thở dài.
Lúc này, bà nội Phùng mới nói.
"Tâm nó như vậy từ trước rồi, hình như bắt đầu từ cái hôm con bé đi thành S thăm cháu đó Tình."
Hạ Tình nhẹ cười, cô nhanh đứng dậy, trấn an mọi người.
"Cả nhà đừng lo, con lên hỏi con bé thế nào?"
"Phải rồi, chị hỏi đi, chỉ có chị mới cại được miệng chị Tâm thôi" Hạ Thương đã hỏi mãi mà Hạ Tâm chẳng nói gì cả "Chỉ có chị hai là chân ái thôi."
"Phải rồi, chị hỏi đi, chỉ có chị mới cại được miệng chị Tâm thôi" Hạ Thương đã hỏi mãi mà Hạ Tâm chẳng nói gì cả "Chỉ có chị hai là chân ái thôi."
Chị hai hỏi, chị Tâm có cứng cỡ nào cũng phải khai báo thôi nha.
"Thôi đi, cô lại nịnh" Hạ Tình phất tay, Hạ Thương liền chu môi thể hiện tình cảm hôn vào không khí với Hạ Tình.
"Moah moah moah chụt chụt."
Chọc cho mọi người cười lớn, bà nội Phùng rất hài lòng cười.
"Mấy chị em nhà này khăng khít quá."
Cha Hạ cũng hạnh phúc cười "Nghèo mà được cái vui, chị em nó thương nhau lắm, từ nhỏ đến lớn chả mấy khi mấy chị em nó cãi nhau."
Hạ Tình tươi cười với mọi người, sau đó đi lên phòng tìm Hạ Tâm.
Mở cửa phòng đi vào, Hạ Tâm nằm trên giường, cuốn chặt trong chiếc chăn khóc thút thít, chẳng thể nào khóc lớn nên Hạ Tâm nấc nghẹn liên tục.
Hạ Tình đến bên giường ngồi xuống, cô giơ ra bàn tay muốn xoa đầy đứa em nhỏ, Hạ Tâm liền vội chui ra khỏi chăn, chui vào lòng chị ôm ấp, cái mũi nhỏ hít thở ủi ủi vào lòng chị, hít vào những mùi hương ngọt ngào của chị, giống như những lúc còn nhỏ, khi chị ôm cô, khi chị ru cho cô ngủ.
"Chị..."
Cô bé nấc nghẹn, cô không thể nhìn cảnh nhà đầm ấm vui tươi ấy khi mà cô biết rằng một ngày nào đó chị sẽ rời đi, cảnh nhà vui vẻ này sẽ không còn có chị nữa.
"Ngoan, Tâm ngoan nào."
Hạ Tình vuốt ve em gái nhỏ đang run rẩy trong lòng, ánh mắt đau thương nóng rực ứa ra nước mắt cay nồng, cô an ủi đứa em nhỏ trong khi mà chính cô cũng không kiềm được nước mắt cay đến bỏng rát, nuốt xuống mấy ngụm nước mắt cũng không tài nào cầm lại cơn tê tái trong cõi lòng ngây dại, giọng cô run rẩy từ lúc nào chính cô cũng không hay, cô không kiềm được cơn run rẩy cho bản thân mình.
"Ngoan..."
Giọng cô phát run, Hạ Tâm càng nấc lên dữ dội hơn, cô không tài nào chịu nổi nữa.
Làm sao mà chịu được cảnh nhà sum vầy ấm cúng ấy, khi mà... Một ngày mai đây chị rời xa cô.
"Chị đừng bỏ em mà..." Âm thanh bé nhỏ thỉnh cầu một cách run rẩy.
Hạ Tâm đã sống trong bảo bọc của chị bao lâu nay, không có chị, cô phải biết làm thế nào, cô cầu xin chị một cách vô nghĩa.
Hạ Tình chợt cười, trái tim cô quạnh dường như đã chết, cô cũng thật muốn hỏi cuộc đời này rằng, liệu... Cô có thể hay không được ở lại nơi này thêm một thời gian nữa.
Ở nơi này, ngày ngày được ở bên gia đình trôi qua một cách bình yên, ngày ngày được vui cười với những người mà cô yêu thương nhất, cô ngàn vạn lần không muốn rời khỏi nơi này, cô chỉ muốn đắm mình trong không khí đầm ấm ấy mãi mãi, nhưng... Không được rồi.
Hạ Tình ôm Hạ Tâm, dịu dàng vỗ về em gái nhỏ khóc nấc, khóc đến khi chìm vào giấc ngủ sâu, được chị vỗ về, Hạ Tâm nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ khi đôi mắt đã mỏi mệt.
Cô bước ra khỏi phòng Hạ Tâm, thân ảnh to lớn của Phùng Thế Phong đứng bên cầu thang chờ đợi, Hạ Tình liền đi đến dò hỏi.
"Anh đứng đây làm gì thế?"
Phùng Thế Phong nâng ra môi cười, nụ cười tuấn tú như những tia nắng ấm, nụ cười của anh từ bé đến lớn đều xinh đẹp như vậy, anh đáp lời.
"Anh đợi em."
"Ồ" Âm thanh Hạ Tình mang theo một chút trêu ghẹo "Đợi em làm cái gì đây nha? Tâm với Thương đã đeo dính người em rồi, đến anh cũng muốn dính người em à? Haha, em thật là có súc hút quá đi."
Phùng Thế Phong cười càng tươi hơn, nụ cười mang theo cưng chiều, ánh mắt chỉ có duy nhất là dịu dàng, anh ghẹo theo trò vui của cô.
"Phải rồi, anh đúng là muốn dính người em đó, em bị mọi người vây quanh quá, chẳng cho anh một chút thời gian nào."
Nụ cười tươi như chàng hoàng tử trong cổ tích ấy, Hạ Tình mất vài giây đắm say, làm cho trái tim cô xuyến xao, anh và cô từ bé đến lớn luôn bên cạnh nhau. Dù rằng chẳng một ai nói ra nhưng giữa hai người đã tồn tại cảm xúc mà đối phương đều biết rõ, anh biết cô có tình với anh, cô cũng biết anh có tình với cô... Nhưng vì cuộc đời của hai người quá bấp bênh, vì hoả hoạn năm ấy anh khép mình, vì cuộc đời mưu sinh cô bán thân, ngày anh tỉnh ngộ ra thì cô đã không còn là Hạ Tình của trước kia nữa.
Dẫu vậy, anh vẫn chờ đợi cô, chờ ngày cô "Trở về nhà", chờ ngày cô về bên anh, dù anh chỉ là một kẻ mù loà, nhưng anh có thể cho cô những hạnh phúc bình yên giản đơn nhất, anh nguyện ý chờ đợi cô về dù có bao lâu đi nữa, dù cô có ra sao đi nữa, chỉ cần cô không chê anh, nhưng chuyện tình cảm với Hạ Tình giờ đây mà nói là chuyện xa vời, cô nhanh tránh né vấn đề.
"Vậy à?" Cô vội cất bước đi, đi lướt qua anh "Xuống nhà thôi, mọi người đợi đó."
Phùng Thế Phong chợt theo bước chân, theo làn gió mùi hương nhẹ khi cô lướt qua, anh phản ứng bắt lấy tay cô, giữ lại cánh tay cô.
Hạ Tình đứng im, nhẹ quay đầu lại cười cười.
"Anh sao vậy?"
Phùng Thế Phong chỉ nắm tay cô, bàn tay anh rất tham lam nắm chặt tay cô, hai người cứ mãi chưa có xác định, anh đã thể hiện rất nhiều nhưng cô vẫn không có ý bước đến, mấy hôm nay nhìn cô vui vẻ anh cũng rất vui, nhưng sẽ hạnh phúc làm sao nếu cô cho anh một câu trả lời, anh đã đợi mãi nhưng cô vẫn không có động tĩnh, giờ đây, anh muốn được xác định, anh khẽ hỏi.
"Em... Có thể xem xét anh một chút không?"
Giọng anh thật lo lắng hỏi, Hạ Tình hiểu rõ câu hỏi ấy, nhưng cô lại giả vờ như mình chẳng hiểu gì.
"Hả? Xem xét cái gì?" Cô cười nhanh, muốn tránh đi, rút lại tay "Xuống nhà thôi, mọi người đợi chúng ta kìa."
Cô rút tay đi nhưng Phùng Thế Phong nắm rất chặt, anh chau đôi mi, gương mặt hiện rõ lo lắng, anh nhẹ cười.
"Xem xét chuyện ở bên cạnh anh đi."
"..." Hạ Tình lặng người, cô nhẹ nâng lên bàn tay kia chạm lên cánh tay anh, gỡ tay anh buông ra mình, cô rút lại tay, gương mặt xinh đẹp trùng xuống.
Ánh mắt cô chỉ có bi thương nhìn anh, nhưng anh chẳng thể nhìn thấy cô đang bi ai đến mức nào, đôi mắt đỏ hoe lấp lánh ngấn nước mắt, hai tay cô nắm chặt thành quả đấm, để móng tay cắm vào lòng bàn tay mình, kiềm hãm cơn đau tê dại trong trái tim run rẩy, cô nhẹ nhàng nói.
"Chuyện này... Em sẽ suy nghĩ."
Phùng Thế Phong liền nở ra môi cười, anh đã vô cùng hồi hộp chờ đợi, vừa rồi anh sợ cô sẽ thẳng thừng từ chối, may mắn quá, cô nói cô sẽ suy nghĩ, cô có suy nghĩ về hai người là điều hạnh phúc vô cùng đối với anh, Phùng Thế Phong đưa ra đôi bàn tay, gương mặt tuấn soái làm vẻ trẻ con.
"Em có suy nghĩ là được, bây giờ thì dắt anh xuống nhà đi."
"Ơ... Anh tự đi xuống được kia mà" Hạ Tình bĩu môi.
"Không được, em phải dắt anh cơ" Anh cười tươi, bàn tay giơ ra không khí vẫy vẫy cực kì trẻ con "Dắt anh nào."
"Xùy" Hạ Tình hất hủi vểnh mặt đi, nhưng bàn tay nhỏ lại chìa ra nắm lấy tay anh, dắt anh đi xuống nhà.
Cô nắm lấy tay anh, gương mặt Phùng Thế Phong liền tràn đầy phấn khởi, theo bước cô đi xuống nhà.
Hạ Tình trôi qua tuần đầu tiên vô cùng hạnh phúc, mọi người cùng nhau rất vui vẻ, đầm ấp xoay quanh một bàn ăn tròn, đây có thể nói là thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời cô, không cần phải làm việc, không cần phải gòng gáng cuộc sống mỏi mệt nữa. Chỉ có tận hưởng những giây phút bình yên bên cạnh những người thân yêu, ước chi mà thời gian có thể ngừng lại, cô sẽ bấm ngừng động ngay giây phút này.
Nhưng đi đôi với hạnh phúc ngắn ngủi chính là nỗi đau mỗi khi đêm về, cô đau đớn nằm trên giường quằn quại, đầu cô đau như thể có một chiếc búa đang bổ liên tục vào đầu, toàn thân cô đau nhức như thể có một chiếc máy cưa đang cưa ra từng đốt xương cốt, đau đến mức Hạ Tình quằn quại lăn lộn trên giường, đến khi cô ngã lăn xuống đất.
Đầu cô đập xuống đất, toàn thân va đập với mặt đất liền tê liệt, cô mất đi sức lực, cô không thể điều khiển được tứ chi của mình nữa, nó xụi lơ nằm trên đất, chỉ có đôi mắt đau đớn đẫm nước cứ liên tục tuông rơi ra những giọt máu nóng hổi.
Nửa đêm, Hạ Tâm lo lắng đi vào phòng Hạ Tình, cô muốn xem chị đã ngủ chưa, cô cũng đang ôm một âm mưu leo lên giường ôm chị ngủ, nhưng đi vào phòng cô lại thấy chị nằm dưới đất quật quại đau khổ.
Hạ Tâm vội vàng đỡ chị dậy, cô muốn đi gọi người, nhưng Hạ Tình lại giữ lấy tay cô, chị đau khổ lắc nhẹ đầu, máu mũi bắt đầu chảy, Hạ Tâm vội chùi đi máu trên mũi chị, đỡ chị lên giường rồi ôm lấy chị.
Trôi qua một lúc đau đớn, chị thở ra một hơi thật nhẹ, khi đau đớn giảm xuống, chị khẽ cười.
"Chị mong là một tháng... Nhưng còn chưa qua được một tuần..."
Không... Không nhiều nữa đâu.
Cô đau quá, cô níu lấy tay Hạ Tâm một cách yếu ớt, bàn tay chị nhíu lấy ngón tay cô run rẩy, âm thanh của chị thật chậm chạp thốt lên.
"Tâm... Có chuyện này... Nhờ em..."
Hạ Tâm không cần biết chị sẽ nói cái gì, cô nhất định phải gật đầu.
"Dạ."
Từ đêm đó, Hạ Tâm đêm nào cũng sang phòng chị ngủ, nửa đêm khi cơn đau tìm đến, cô sẽ ôm lấy chị, vỗ về chị đến khi cơn đau ấy buông tha cho chị.
Chị đau đến khóc, nhưng chị cũng không khóc nổi nữa, chị chỉ nằm trong lòng cô chảy nước mắt, những giọt nước mắt nóng hổi chạy xuống. Cô thay chị lau đi, ngón tay run rẩy lau đi giọt lệ nóng trên gò má chị, Hạ Tâm chết lặng đi, chị của cô giống như một đoá hoa điêu tàn, từng cánh hoa của chị đang úa dần đi mà không một ai biết.
Hạ Tâm ôm ấp chị hơn nữa, hôn lên tóc chị, vỗ về những cơn đau ấy đến khi nào chị ngủ đi trong lòng cô, giống như lúc nhỏ khi chị ru cô ngủ vậy, giờ đây, cô phải trân trọng những giây phút này hơn.
Cô phải ôm chị thật chặt, thật chặt, để mai này... Chị sẽ không còn ở cạnh để cho cô ôm nữa.
Hôm nay đã gần hai tuần, mẹ giao nhiệm vụ đi chợ cho Hạ Tình và Phùng Thế Phong, nói là giao nhiệm vụ nhưng thật ra mẹ cố tình để cho anh và cô có thời gian ở riêng với nhau.
Ở nhà Hạ Tình bị hai đứa em đứa em dính lấy, nhất là con bé Hạ Tâm, cứ ôm dính người Hạ Tình, hại Hạ Tình chẳng có thời gian riêng với Thế Phong. Bà cũng mong Hạ Tình và Phùng Thế Phong bên nhau, bởi hai người đã bên nhau từ bé, đã sớm bên nhau đến trở thành thói quen, có Phong thì phải có Tình, có Tình chắc chắn sẽ có Phong, trước giờ chính là như vậy, cho nên bà cũng mong Hạ Tình và Thế Phong bên cạnh nhau.
Hai mảnh đời đau khổ bám víu nhau, ở bên cạnh nhau cũng đủ hạnh phúc rồi.
Đi trên phố đông người ở phiên chợ, Hạ Tình nắm chặt tay Phùng Thế Phong, cô sợ anh bị lạc, còn anh thì lẽo đẽo theo sau cô không dám rời dù chỉ là nửa bước.
Đi cùng nhau, anh cứ luôn miệng gọi.
"Tình ơi."
"Ơi" Cô lên tiếng, ngỡ anh có chuyện gì muốn nói "Sao vậy?"
Anh lại lắc đầu, nâng ra nụ cười đầy hạnh phúc đáp "Không có gì."
"..." Ơ cái người này.
Một lát sau, anh lại gọi.
"Tình à."
"Hả?" Cô xoay đầu nhìn anh, tay anh nắm chặt tay cô, anh nâng ra nụ cười vừa phong trần vừa lưu manh trả lời.
"Anh chỉ gọi để xem mình có đang nắm tay đúng người không thôi."
"..." Cô có nên đạp anh một cái không nhỉ?
Một lát sau anh lại.
"Tình ơi."
"Tình à."
Aa, Hạ Tình nghe đến sắp phát máu nóng rồi, đi cả phiên chợ mà ai cũng biết tên cô rồi, Hạ Tình tức giận nha, cô cáu lên.
"Cái gì nữa đây?"
Phùng Thế Phong chỉ haha cười, tay nắm thật chặt tay cô, anh vui vẻ nói.
"Nắm tay đúng người rồi."
"..." Giữa chợ mà tống một đạp vào anh, người ta có nghĩ cô đang bắt nạt người khuyết tật không?
Thật muốn đạp anh một cái quá đi, cô quay ngoắt, tay nắm anh kéo đi, nhưng đâu đó trên môi cô vẽ ra một nụ cười thật đẹp.
Đã lâu rồi, cô mới cười tươi như thế.
Đi chợ về nhà, Hạ Tâm lại giành lấy Hạ Tình, hai tay câu lấy tay chị, chị đi đến đâu cô liền đeo theo đến đó hệt như một con sam, mọi người nhìn Hạ Tâm cứ như vậy cũng chẳng phiền nữa, mặc cho cô ôm dính Hạ Tình gây cản trở trong bếp.
Cả nhà mấy người lại sum vầy, đầm ấm trong bếp nấu ăn, sau đó lại vui vẻ dùng bữa cùng nhau.
Đang dùng cơm, Hạ Tình vừa dùng cơm vừa lướt điện thoại, cô giống như rất chăm chú vào điện thoại, đến mức cha Hạ phản ánh.
"Ăn cơm đi, sao lại vừa ăn cơm vừa bấm điện thoại như vậy?"
Dáng vẻ Hạ Tình rất tập trung vào điện thoại, đến mức phớt lờ lời cha, sau đó cô rất bất ngờ và mừng rỡ hô lên.
"Á này!"
"Sao vậy chị?" Hạ Thương lo lắng hỏi, cả ông bà Phùng cũng ngạc nhiên "Chuyện gì thế?"
Cha thì bị tiếng hét của cô làm cho hết hồn "Ôi trời, chuyện gì mà hét lên như vậy? Doạ chết cha mày rồi."
Hạ Tình cầm điện thoại giơ lên, màn hình chính là một thông báo, cô vui vẻ báo tin vui đến mọi người.
"Có người hiến tặng giác mạc cho anh Phong đó, tin đáng vui mà" Hạ Tình cười tươi "Vậy là anh Phong sắp nhìn thấy lại rồi, phải vui chứ?"
"Con nói thật không?" Mẹ Hạ ngạc nhiên vô cùng, đây phải nói là chuyện hơn cả đáng mừng.
Bà nội Phùng thậm chí vui đến phát khóc, không dám tin tưởng "Thật không Tình?"
"Thật, con gạt mọi người làm gì kia chứ, cả chi phí cũng được phía bên kia chi trả rồi" Hạ Tình tự tán thưởng "Quào, vậy là anh Phong chỉ cần leo lên bàn mổ là được rồi."
Phùng Thế Phong là người mừng rỡ nhất, cô nhìn sang anh, nhìn thấy anh đang mừng đến mức gương mặt đỏ hoe, cô vội vàng ngã ghế sang anh, hai tay dang ra ôm lấy anh vỗ vỗ.
"Cuối cùng may mắn cũng đến với anh rồi."
Phùng Thế Phong vội ôm lấy cô, anh vùi xuống vai cô ngửi lấy mùi hương ngọt thật dịu dàng, hạnh phúc đến mức không nói thành lời, anh chỉ biết ôm cô, hơi thở nóng mang theo ướt át trên mi mắt xúc động.
Mọi người trên bàn ăn đều mừng đến khóc, họ khóc vì mừng rỡ, chỉ có Hạ Tâm đưa mắt nhìn chị, đôi mắt Hạ Tâm vô hồn, giọt nước mắt bi ai chạy trên gò má, đôi mày xinh đẹp nhăn chặt.
Giây phút ấy Hạ Tình đưa mắt nhìn Hạ Tâm, cô nâng lên môi cười thật nhẹ với Hạ Tâm, một nụ cười thật đẹp thật tươi, Hạ Tâm cuối cùng đáp theo môi chị, vẽ lên nụ cười chua chát.
Khi màn đêm buông xuống, Phùng Thế Phong tìm đến phòng của cô.
"Sao vậy? Lại chuyện gì đây?" Mở cửa ra, cô hỏi với âm thanh có chút khó chịu, có lẽ vì đầu cô đang hơi đau.
Phùng Thế Phong lo lắng nói "Anh muốn nói chuyện với em, em có đang rảnh không?"
Có chứ, cô bây giờ thì có chuyện gì để mà bận, cô nhẹ lách người qua một bên.
"Anh vào đi."
Được cho phép, Phùng Thế Phong liền vui vẻ, anh còn thở phào ra một hơi, đi vào bên trong phòng, cô dắt anh đến ghế nhỏ ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
"Anh muốn nói chuyện gì?" Cô hỏi.
Phùng Thế Phong hít vào một hơi, anh nâng ra nụ cười khẽ.
"Chắc là vì sắp được nhìn lại ánh sáng cho nên anh có chút hồi hộp" Anh nhẹ cười "Đã lâu rồi không có nhìn thấy em."
Cô chính là người anh muốn nhìn thấy nhất sau khi nhìn thấy lại, anh trầm ngâm "Tình của anh hẳn rất xinh đẹp."
Hạ Tình lặng người, trái tim cô chạnh lại, anh sẽ ra sao nếu biết người hiến tặng đó chính là cô?1
"Anh muốn nhìn thấy em quá" Anh nói.
Đôi mi Hạ Tình nhĩu động, đôi mi cong dài chớp nhẹ đã chảy xuống một hàng nước mắt, cô vội lau đi nước mắt trên mi.
Tiếc quá, anh sẽ chẳng thể nào nhìn thấy được cô. Khi ấy... Hạ Tình đã là đôi mắt của anh rồi, khi ấy, cô sẽ cùng anh ngắm nhìn thế giới, chỉ riêng một điều...
Chính là anh sẽ chẳng thể nhìn thấy cô.
Hạ Tình khẽ cười, cô nắm lấy hai bàn tay anh nâng lên chạm lên hai gò má mình, bởi vì sau này anh sẽ không thể nhìn thấy, cô sẽ cho anh nhìn thấy cô vào lúc này, hai tay anh áp lên hai gò má, Hạ Tình hạnh phúc nâng ra nụ cười với đôi mắt lấp lánh đầy nước, cô bảo.
"Anh có thể nhìn thấy mà."
Phùng Thế Phong được chạm vào mặt cô, tim anh chậm đi một nhịp, hai ngón tay cái xoa xoa hai bên gò má, sau đó ngón tay hoạ bút thon dài chạy trên đường sống mũi, anh chạm lên từng đường nét trên gương mặt cô, cảm nhận gương mặt xinh đẹp đang dần hiển thị trong tâm trí, hai ngón tay cái nhẹ lướt trên đôi mày thanh tú, chạy xuống mân mê xương mũi thêm một lần nữa, đến chớp mũi nhỏ, cuối cùng anh lần hoạ xuống đôi môi nhỏ xinh.
Hai ngón tay anh chậm chạp chạm trên môi cô một cách nhẹ nhàng nâng niu, đôi mắt anh tuy tối mịt nhưng trong ánh mắt anh lại có vô vàng vì sao sáng, Hạ Tình cũng tròn xoe mắt ngắm nhìn người đàn ông xinh đẹp như bước từ cổ tích ra, bàn tay cô nhẹ chạm lên vết bỏng bên gò má của anh, cô yêu thương xoa xoa lên vết bỏng, ánh mắt say đắm nhìn người đàn ông dịu dàng nhất thế gian này, nhẹ nhàng xoa dịu vết bỏng trên gò má anh, cô khẽ hỏi.
"Anh đã nhìn thấy em chưa?"
Phùng Thế Phong hạnh phúc nâng lên bạc môi ôn nhu.
"Anh thấy rồi."
Ngón tay anh xoa trên đôi môi nhỏ, yêu thương khen thưởng.
"Đúng là Tình của anh rồi, em đẹp lắm."
Hạ Tình cười nhẹ, cô cũng đang tròn xoe đôi mắt nhìn anh, cố gắng khắc ghi hình bóng anh vào tâm trí, cố gắng hoạ thật kỹ gương mặt ôn nhu của anh vào sâu trong trái tim, giọng cô khẽ run, âm thanh dịu dàng nói với anh, những lời căn dặn từ trái tim yếu ớt.
"Sau này khi nhìn thấy ánh sáng lần nữa, anh sẽ thấy, cuộc đời này xinh đẹp lắm. Có nhiều thứ xinh đẹp hơn nữa, anh sẽ được nhìn thấy, anh phải nhớ... Được nhìn thấy cuộc đời một lần nữa chính là cơ hội sống hiếm hoi lần nữa của anh. Cho nên, bất kể có chuyện gì, anh cũng phải cố gắng sống thật tốt, phải ngắm nhìn cuộc đời xinh đẹp này, biết chưa?"
Phùng Thế Phong gật gật đầu, nhưng anh cảm thấy cô thật lạ, anh vội lo lắng.
"Anh biết, nhưng mà sao em lại nói như vậy, nói như em không ở bên anh nữa vậy."
Trái tim anh chợt nhói, Phùng Thế Phong giữ lấy gương mặt cô, đôi mắt anh nổi lên lo sợ, anh khẽ hỏi.
"Em sẽ ở bên anh mà... Phải không?"
Hạ Tình im lặng, cô không nói, chỉ có đôi mắt đỏ hoe nước mắt lấp lánh nhìn anh, Phùng Thế Phong không nghe được câu trả lời, anh càng bối rối hơn, hai tay nâng niu gương mặt cô, khẽ gọi.
"Tình... Em ở bên cạnh anh mà phải không?"
Nước mắt trực trào trên mi cuối cùng không chứa được nữa chạy xuống hai hàng lấp lánh, Hạ Tình chợt thở ra một hơi ấm, cô buông ra gương mặt anh, hạ tay xuống, chính mình đứng lên.
Phùng Thế Phong liền nắm lấy tay cô, anh nhíu chặt mày.
"Tình..." Vì sao cô không trả lời anh, vì sao cô lại lãng tránh, anh mím lại cánh môi, đôi mắt ứa ra hàng nóng, trái tim anh đau đến lùng bùng, cảm giác lòng ngực anh sắp vỡ ra, anh níu lấy tay cô.
"Anh yêu em bao lâu rồi... Em không biết sao?"
Biết chứ.
Cô biết, làm sao mà không biết cho được.
Anh yêu cô từ cái thời cô còn nhỏ xíu, từ cái thời mà hai đứa sáng sớm ra vườn hái rau, sau đó ôm mấy bó rau đem ra chợ cho mẹ bán, cái thời anh tập tành vẽ còn cô đứng làm mẫu cho anh vẽ.
Từ cái thời ban sơ cô với anh đã như hình với bóng, đến mức mà cha mẹ anh và cha mẹ cô luôn bảo, anh và cô là một đôi vợ chồng non, thấy Phong là thấy Tình, có Tình là có Phong.
Thấm thoáng thôi đưa, anh yêu cô bao lâu rồi nhỉ?
Năm nay hai người hai mươi chín tuổi, anh yêu cô có lẽ... Hơn hai mươi năm.
Cô không trả lời, đôi bàn tay nắm chặt thành quả đấm, anh nắm lấy tay cô, nắm lấy nắm đấm tay đang nắm chặt của cô. Trái tim anh đau dại, anh thổn thức muốn cô trả lời anh, anh níu lấy tay cô, âm thanh ôn nhu trầm ấm trở nên nghẹn.
"Tình... Anh không tốt sao?"
Hạ Tình nâng ra nụ cười bi ai, đôi mày cô nhíu chặt lại, cơn đau đầu lại bắt đầu ăn mòn cơ thể cô, khiến cho cô không ngừng run, nhưng cô không thể để cho anh biết đến cơn đau ấy, cô đè nén đau đớn xuống, nâng ra nụ cười chát đắng, tay cô rút ra khỏi tay anh, giọng cô so với anh chỉ có nghẹn hơn chứ không kém, thật nghẹn ngào trả lởi anh.
"Anh rất tốt... Anh tốt đến mức... Em không dám phạm vào..."
Phùng Thế Phong giống như một tính ngưỡng trong lòng cô, anh luôn ôn nhu, luôn ấm áp đối với cô, anh... Luôn yêu cô dù cô có trở nên thế nào đi nữa.
Anh... Anh chính là sự dịu dàng nhất trong cuộc đời này của cô, ở cuộc đời đầy đau khổ này, chỉ có anh là dịu dàng với cô nhất.
Anh quá tốt, anh quá mức thuần khiết, đến mức mà cô không dám mạo phạm vào, cô sợ mình sẽ làm bẩn anh. Bởi vì cô đã bẩn rồi, cô rất bẩn, cô không còn là Tình của anh như trước nữa. Dù rằng anh vẫn chấp nhận cô, nhưng còn bản thân cô thì không thể, cô không dám đến bên anh, cô sẽ làm bẩn anh mất, nhưng mà...
Giờ đây đừng nói đến vấy bẩn anh, cô đến cơ hội bên cạnh anh cũng không có, thời gian của cô sắp cạn kiệt rồi.
Làm sao mà dám cầu mong được ở bên cạnh anh?
Đó là mộng, là mơ mộng hão huyền.
"Em... Em bẩn lắm..."
Nghe thấy cô tự trách, Phùng Thế Phong vội vàng đứng dậy, anh ôm lấy cô, anh khẩn thiết ôm thân thể mềm mại nhỏ nhắn vào lòng, trong giọng nói của anh chỉ toàn thỉnh cầu.
"Em đừng nói như vậy, em không bẩn, em vẫn là em, em vẫn là Tình của anh."
Phùng Thế Phong hôn lên tóc cô, anh ôm chặt cô vào lòng, vội hôn lên mái tóc mềm mại mà anh yêu thương bấy lâu, ôn nhu giữ cô trong lòng.
"Anh không cần biết em thế nào cả, trong mắt anh, em vẫn là Tình của anh, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh đã mãn nguyện lắm rồi."
Hạ Tình được anh ôm, cô lắng nghe trái tim anh đang đập vội, trái tim anh đập thật mạnh, đập đến lùng bùng vang dội vào tai, đây đều là đập vì cô, tay cô buông lỏng dần nắm chặt thành quả đấm.
Ôi... Cô hạnh phúc làm sao, cô vui mừng làm sao, nhưng cô... Làm sao mà nhận lấy?
Cô muốn lắm chứ, nhưng cô không tài nào nhận lấy được.
Cô chỉ cười, tay siết chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến gần như đâm thủng, bi đát trên môi cười, cô đáp thật nhẹ.
"Nếu anh yêu em... Thì ngoan ngoan phẫu thuật mắt, nhìn thấy ánh sáng lần nữa phải sống cho thật tốt, được không?"
Phùng Thế Phong không dám từ chối, nhưng anh vẫn kèm theo một điều kiện, anh nói.
"Chỉ cần có em bên cạnh anh là được."
Hạ Tình cười khổ, đúng thật là... Vì sao lại oan trái như thế này?
"Ừm... Em ở bên cạnh anh."
Cô đáp khẽ, Phùng Thế Phong liền vui biết bao, anh ôm cô như bảo vật trong lòng giữ lấy, cảnh tượng ấy, Hạ Tâm đứng một bên nhìn thấy, cô định sang ngủ cùng chị thì nhìn thấy, Hạ Tâm đau khổ cười, lặng thầm rời khỏi nơi đó, cô đi ra ngoài trời đêm dạo một vòng, trời đêm cuối thu thật lạnh làm sao, cô vừa đi vừa mếu máo khóc.
Vì sao...
Vì sao lại đối với chị của cô như vậy?
Vì sao lại tàn nhẫn như thế?
Vì sao cả đời của chị không có lấy một ngày thoải mái?
Hạ Tâm đứng lặng ngoài trời khuya, cô chùi nước mắt mãi không thôi, Hạ Thương bước theo cô, nhìn cô đứng chùi nước mắt bi thảm.
Cô biết mà, cô biết ngay mà, có chuyện gì đó đang xảy ra, chuyện gì đó mà chỉ có chị Tình và chị Tâm biết, chuyện gì đó mà họ giấu cô.
Đứng nhìn tấm lưng run rẩy của Hạ Tâm, Hạ Thương lên tiếng.
"Chị Tâm."
Hạ Tâm ngừng lại tiếng khóc, xoay đầu nhìn Hạ Thương, hai chị em với gương mặt giống nhau như đúc nhìn nhau, Hạ Tâm lặng người.
"Chị và chị hai có chuyện gì giấu em phải không?" Cô hỏi.
Hạ Tâm đau khổ nhìn nhân bản của mình, cô chau chặt đôi mi ép ra hàng nước mắt như dòng nhung nham bỏng rát, cô không thể giấu được nữa, bọc bạch với Hạ Thương.
"Chị Tình... Không khoẻ..." Cô khổ sở thốt lên.
Hạ Thương nghe được sự thật từ Hạ Tâm, cô nhất thời kích động chạy nhanh về phòng muốn tìm chị hỏi cho ra lẽ, nhưng khi cô vào phòng chị.
Khi nói chuyện với Phùng Thế Phong, đầu cô đã rất đau, cô cố gắng lắm mới có thể đuổi đi anh ấy, Phùng Thế Phong vừa đi, cô đã ngã xuống sàn ngất liệm.
Hạ Tình đã ngất trên sàn. Hạ Tâm biết giây phút không mong muốn ấy đến rồi, cô vội vàng bảo Hạ Thương đưa chị đến bệnh viện trên thành phố S. Còn cô sẽ ở lại giải thích với mọi người, cô đi thông báo với mọi người.
"Chị Tâm vừa đưa em Thương lên thành phố S trước rồi, bệnh viện thông báo về chuyện phẫu thuật mắt cho anh ấy, hai người đó gấp quá nên đi trước để chuẩn bị thủ tục rồi."
"Khuya như này sao?" Cha Hạ không khỏi ngạc nhiên.
"Chuyện gấp mà cha, từ chỗ mình lên thành S thì cũng tận trưa mai mới đến đó, nhận được tin báo hai người liền đi rồi" Hạ Tâm giải thích.
"Đi mà không nói câu nào thế sao?" Mẹ Hạ bày tỏ tức giận "Thật là... Cũng phải nói một câu chứ."
"Hì hì" Hạ Tâm cười tươi, cô nhanh vào vấn đề, đánh thẳng vào tâm tính ông bà nội.
"Mọi người còn phải lo cho anh Phong mà, anh Phong chuẩn bị phẫu thuật rồi, mọi người chuẩn bị đi rồi mình đi nhanh lên thành S."
"À được được" Ông bà nội liền vui mừng dắt Phùng Thế Phong đi lên phòng soạn quần áo.
Chỉ còn lại Hạ Tâm và cha mẹ, khi mấy người họ Phùng đi rồi, Hạ Tâm mới lộ ra đau khổ, thú thật với cha mẹ.
Cha mẹ Hạ như chết lặng đi khi nghe được lời thú thật của Hạ Tâm, hai người liền vội vàng đi đến thành phố S, tất nhiên cô nói với cha mẹ.
"Nguyện vọng của chị... Là anh Phong có thể nhìn thấy lại ánh sáng, cho nên, cha mẹ đừng nói gì với anh ấy cả, cha mẹ thương chị thì đừng nói với anh Phong nhé?!"
...
Hạ Thương đưa Hạ Tình đến bệnh viện, bác sĩ cấp cứu qua cho chị chỉ còn lắc đầu tiếc thương, Hạ Thương ngồi bên giường bệnh, nâng niu bàn tay của chị, cô không thể ngừng khóc được, cô cứ mếu khóc nức nở như đứa trẻ, miệng liên tục gọi chị. Nhưng chị đã không thể trả lời cô nữa, chị chẳng một hồi âm nằm như thế, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt chị tái nhợt.
Chị luôn giấu đi gương mặt nhợt nhạt này dưới lớp phấn dày, son đỏ, thảo nào cô nhìn không ra rằng chị không khoẻ. Hạ Thương ôm ấp bàn tay chị, cô khóc cả một ngày vẫn không thể ngừng lại, bỗng Hạ Tình nâng nhẹ mi mắt, có vẻ như mi mắt chị rất mỏi, cố gắng mãi mới có thể nâng nhẹ lên.
Hạ Thương vội vàng nắm tay chị, áp lòng bàn tay chị lên gương mặt mình, để cho chị cảm nhận được mình, cô còn hôn hít mu bàn tay của chị, vội nói.
"Chị hai... Thương nè chị, em Thương đây chị ơi..."
Hạ Tình chỉ nâng mắt, chỉ nâng mỗi mi mắt cũng thật nặng làm sao, cô muốn nhìn xung quanh, muốn nhìn xem cha mẹ đã đến chưa, còn cả Hạ Tâm nữa, nhưng cô không nâng nổi mi, cố gắng lắm cũng chỉ có thể mở nhẹ hàng mi, thậm chí cả gương mặt của Hạ Thương, cô cũng không nhìn được, cô chỉ nghe loáng thoáng âm thanh nức nở của Hạ Thương.
"Chị ơi... Chị cố chờ một chút, cha mẹ đang đến, chị Tâm cũng đang đến... Chị cố một chút, cha mẹ với chị Tâm sắp đến rồi..."
Hạ Thương vừa nói vừa khóc, tiếng khóc nấc lấn áp đi tiếng nói.
Hạ Tình muốn an ủi em gái nhỏ đừng khóc nữa, nhưng việc mở mắt với cô cũng thật khó, mọi thứ trong mắt cô còn đang nhoà đi, cô không tài nào nhấc được miệng, chỉ nhẹ mở mắt nhìn đi mơ hồ.
Tầm mắt cô chợt tối dần đi, cô dần không nhìn thấy gì nữa, dần cũng chẳng nghe rõ giọng của Hạ Thương nữa, cô chỉ loáng thoáng nghe được tiếng khóc của em gái nhỏ.
Cha mẹ gần đến rồi...
Cha mẹ gần đến rồi...
Cha mẹ... Đã đến chưa...
Có vẻ như cô chẳng đợi được nữa, hàng mi thật nặng, lồng ngực cũng thật trĩu...
Có vẻ như... Cô không đợi cha mẹ đến được nữa.
Đôi mi nặng nề khép mở dần sụp xuống, hàng mi dài run run khép lồng vào nhau, thật nhẹ nhàng sụp xuống, thật nhẹ nhàng vụt tắt, một âm thanh đau điếng từ máy đo điện tim phát lên, Hạ Thương cũng theo âm thanh kia mà sụp đổ.
Cô oà khóc nức nở, nắm lấy tay chị nắn nắn xoa xoa, vừa khóc vừa gọi chị.
"Không được... Chị ơi..."
"Chị đừng như vậy mà..."
"Đừng đi vội... Chị ơi..."
Cô thảm thiết khẩn cầu, nhưng chị của cô... Đã đi rồi.
Cửa phòng nhanh mở ra, cha mẹ Hạ và Hạ Tâm hốt hoảng chảy đến không thể hô hấp được, nhưng chỉ còn lại là một Hạ Thương nức nở khóc.
Mẹ Hạ đi đến bên giường bên với gương mặt trắng bệch, bà xoa lên mái tóc cô, chạm lên gương mặt đứa con gái tội nghiệp, bà khẽ cúi đầu hôn lên vầng trán con gái nhỏ, trái tim đau khổ kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
"Tình con... Con gái của mẹ..."
Bà thổn thức lau nước mắt, lau đi giọt này lại phải lau đi giọt kia, bà yêu thương nở ra một nụ cười chua xót, bàn tay run rẩy xoa xoa gương mặt con gái đáng yêu đang ngủ sau, nhẹ nhàng cưng chiều, bà cố gắng nuốt vào nướt mắt, vẽ ra môi cười dịu hiền.
"Ngủ ngoan... Ngủ ngoan con nhé."
Phẫu thuật mắt cho Phùng Thế Phong rất thành công, sau khi hoàn thành ca phẫu thuật, Phùng Thế Phong tỉnh lại, mắt vẫn cần phải băng bó một thời gian, anh lúc này vẫn chưa thể nhìn thấy, vừa tỉnh lại anh đã tìm kiếm âm thanh dịu dàng mà anh thương yêu, nhưng xung quanh anh chỉ có âm thanh giọng nói của ông bà nội và Hạ Tâm, anh liền hỏi.
"Chị Tình đâu rồi Tâm?"
"Chị ấy đi công tác rồi, một thời gian sau mới về" Giọng Hạ Tâm hơi nghẹn đáp.
"Công tác?" Phùng Thế Phong ngạc nhiên "Chẳng phải đã nghỉ việc rồi sao? Sao lại có chuyện đi công tác?"
Hạ Tâm hì hì cười, cô theo kịch bản chị đã soạn sẵn mà trả lời.
"Đúng là chị ấy xin nghỉ việc, chị ấy được nghỉ một thời gian xã hơi với chúng ta, sau đó vẫn phải đi làm một thời gian cho đến khi bàn giao hết tất cả việc cho nhân viên mới, cho nên bây giờ có thể nói là chị ấy trở lại với công việc rồi, chị ấy cần phải bàn giao hoàn tất cho nhân viên khác rồi mới có thể chính thức nghỉ việc."
"À... Vậy khi nào thì chị em về?"
Hạ Tâm cười nhẹ "Chắc khoảng hai tuần nữa, khi ấy anh cũng tháo băng rồi, chị sẽ vui mừng lắm."
Phùng Thế Phong liền nâng ra nụ cười hạnh phúc, âm thanh cưng chiều đáp lên.
"Đúng rồi, nhất định sẽ rất vui mừng, anh mong chờ quá."
Anh thật mong chờ, thật sự rất mong chờ ngày được nhìn thấy cô.
Nhưng không... Anh mãi mãi không nhìn thấy cô ấy nữa.
Khi anh tháo bằng, anh nhìn thấy anh sáng, thứ anh nhìn thấy đầu tiên không phải là gương mặt vui vẻ của Hạ Tình, mà là những gương mặt u ám của những người trong nhà.
Họ không nói gì cả, Hạ Tâm chỉ nhét vào tay anh một lá thư.
"Chị gửi anh."
Anh vội hỏi.
"Tình đang ở đâu?"
Nhưng Hạ Tâm không đáp, chỉ nhìn vào bức thư trên tay anh, ngón tay chỉ vào bức thư ấy, dường như để nói với anh rằng, Tình của anh đang ở đó.
Trái tim Phùng Thế Phong run rẩy dữ dội, anh vội mở ra lá thư, tay anh run đến lá thư run run trong tầng không khí, anh mở ra lá thư là những dòng chữ xinh xinh đẹp đẹp.
"Phong... Khi anh đọc thư này, Tình của anh đã không còn ở đây nữa."
Phùng Thế Phong ngừng ngay việc đọc thư, chỉ một câu đầu tiên đã quá đủ, anh bước xuống giường bệnh, anh thống khổ gào lên với mọi người.
"Hạ Tình đâu rồi? Em ấy đi đâu rồi?"
Anh kích động bước xuống giường, bà và ông nội ngăn lại anh.
"Phong con bình tĩnh lại đi."
Làm sao mà anh có thể bình tĩnh? Anh trừng đôi mắt đỏ máu, đôi mắt trên mi anh thật nóng quá, anh quét đôi mắt nhìn sang phía Hạ Tâm, anh quát lớn.
"Tâm, chị của em đâu rồi?"
Hạ Tâm đau đớn tựa vào bức tường, cô dường như chẳng đứng nổi nữa, bức tường nâng đỡ cô, cô đáp một hơi thật nhẹ.
"Chị chết rồi..."
Một câu chị chết rồi, nghe thật dễ dàng.
Phùng Thế Phong như người chết đứng ngừng giãy giụa, ông bà đỡ anh ngồi xuống giường, anh liền nắm lấy đầu, tay nắm lấy tóc trên mái đầu một cách đau đớn như thể anh muốn nắm đứt tóc mình, rặn ra một câu nước mắt đỏ rực.
"Chết rồi..."
Bà nội muốn xoa dịu anh, tay nắm lấy bàn tay anh đang tự nắm trên mái đầu mình, bà muốn gỡ ra.
"Phong à, con bình tĩnh lại."
Chết rồi, chết rồi... Tình của anh chết rồi?
Bình tĩnh? Anh làm sao có thể bình tĩnh?
Anh quát lên một tiếng lớn.
"Ra ngoài!"
"Con à..." Ông nội vội vàng trấn an, nhưng anh không tài nào có thể tiếp nhận, anh quát lên, tiếng quát thảm thiết đến cổ họng đau rát.
"Ra ngoài!!!"
Hạ Tâm dìu ông bà nội ra ngoài, anh cần có không gian riêng để chấp nhận sự thật đau lòng này, ba người họ ra khỏi phòng, để lại mình anh.
Phùng Thế Phong cầm lá thư một cách run rẩy, anh còn chưa phải đọc nó... Nước mắt đã đổ đẫm trên mặt anh. Trái tim anh nhức nhói quá, đau đớn đến anh không thể thở được nghẹn ngào nấc ra tiếng khóc thảm thiết.
Anh nắm lấy bức thư một cách cầu xin, một cách tuyệt vọng, anh chết lặng một lúc lâu, nước mắt cứ trực trào rơi xuống, anh nắm lá thư, trái tim nức nẻ nhìn vào lá thư được nắn nót từng chữ một.
"Phong... Khi anh đọc thư này, Tình của anh đã không còn ở đây nữa.
Thật xin lỗi vì đã gạt anh, em biết lúc này anh đang rất tức giận, anh đang rất đau khổ nhưng mà... Anh đã hứa với em rồi.
Anh đã hứa khi anh nhìn thấy ánh sáng một lần nữa thì anh sẽ sống thật tốt, dù rằng em thật sự không ở bên anh, nhưng em vẫn luôn ở bên anh, em sẽ cùng anh ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này.
Anh có thương em thì sống cho tốt, đừng phụ lòng em.
Cũng chẳng biết phải nói sao nữa, biết trách ai bây giờ đây?
Thôi thì cứ coi như em hồng nhan bạc mệnh, em của cuộc đời này đau khổ quá, em của cuộc đời này thật nghiệt ngã quá. Anh cũng vậy, cuộc đời đã tàn ác với anh một lần, cướp đi tất cả của anh trong một đêm, ngay cả đôi mắt của anh cũng bị lấy đi, lần này anh nhìn lại được, đó là cơ hội sống mới của anh, anh phải nắm lấy, anh phải sống, không những phải sống, anh còn phải sống cho thật hạnh phúc.
Em đã từng nghĩ... Khi mà em có đủ tiền rồi, khi mà em có thật nhiều tiền, em có thể rời khỏi chốn phồn hoa ấy và trở về bên cạnh anh, “Trở về nhà” giống như những ngày hôm nay, cùng gia đình quay quầng bên nhau hạnh phúc biết bao. Nhưng cuộc đời này với em nghiệt ngã quá, điều giản đơn như thế cũng trở thành ảo mộng xa vời.
Anh biết không, Phùng Thế Phong, anh là tín ngưỡng xinh đẹp nhất cuộc đời em. Anh còn là người đàn ông dịu dàng nhất trong cuộc đời này của em, anh tốt đến mức em cảm thấy, bản thân dơ bẩn của em không xứng đáng với tình yêu của anh.
Nhiều lúc, em cũng muốn nói với anh rằng em cũng muốn được ở bên cạnh anh, em cũng muốn được yêu anh nhưng mà... Sao lại khó khăn quá. Dù cho anh vẫn chấp nhận em, dù cho em trở nên thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn chấp nhận em, nhưng em... Em không thể chấp nhận bản thân mình.
Tín ngưỡng của em xinh đẹp đến như thế, em làm sao mà vấy bẩn? Anh sẽ phù hợp với một người khác, rồi cũng sẽ có một người khác, người đó sẽ xứng đáng với tình yêu thuần khiết của anh.
Mọi thứ với em thật khó khăn quá, dường như cuộc đời này rất thích trêu đùa em, bất cứ thứ gì em mong muốn, cuộc đời này đều không cho em.
Em cũng như bao cô gái khác, em muốn được yêu, em cũng như bao cô gái khác, em muốn được chở che trong một vòng tay ấm áp.
Em cũng muốn... Như bao cô gái khác được yêu thương, được cưng chiều. Không phải cố gắng chống chọi với mọi thứ như thế này, không phải một mình đối mặt với cuộc đời nghiệt ngã như thế này.
Em cũng chỉ là một cô gái, rõ ràng em cũng chỉ là một cô gái như bao cô gái khác, nhưng vì sao em lại không được như họ? Em cũng cố gắng, cố gắng mãi kia mà... Có người đã chờ được mùa đông ấm áp rồi, vì sao em lại không?
Thậm chí đến điều giản đơn nhất, em chỉ muốn có một người đàn ông của riêng em, một người đàn ông sẽ che chắn khỏi cuộc đời cay đắng này. Em chỉ mong muốn một người có thể nắm lấy đôi bàn tay em, đường đường chính chính dắt em đi giữa phố người đông đúc.
Điều đơn giản như vậy mà ông trời cũng thật keo kiệt, ông cho em người đàn ông của riêng em, chính là anh, nhưng ông không cho em được nắm tay anh đi hết cuộc đời này.
Anh biết không...
Hạ Tình tên em, cha mong mẹ ước đó là một mùa yêu nồng cháy, hạ trong "Hạ" nóng, tình trong "Tình" say, Hạ Tình tên em, ngỡ là một mùa yêu say đắm nhưng...
Thật đáng tiếc.
Hạ Tình trong em... Lại là buông xuống, lại là từ bỏ.
Hạ Tình trong em là nhẹ nhàng buông xuống một mối tình thầm thương.
Anh yêu em từ bao lâu rồi... Đã rất lâu.
Em yêu anh từ bao lâu rồi... Rất lâu rồi.
Nhưng cuộc đời này oan nghiệt quá, đều yêu nhau lại chẳng thể chung một đường, rõ ràng ta đều yêu nhau mà... Bên nhau lại khó khăn quá.
Em có nghe một câu chuyện bảo rằng, loài người cũng giống như loài mèo, mỗi người có đến chín kiếp sống. Kiếp sống này của em đau khổ quá, mong rằng kiếp sống sau này cuộc đời sẽ nhẹ nhàng với em một chút.
Nếu mà có kiếp sống sau này, em sẽ đến gặp anh đầu tiên.
Kiếp sống sau này, em sẽ nắm lấy tay anh trước nhất.
Nhưng liệu kiếp sống sau này, có thể hay không, anh vẫn yêu em nhiều như thế?
Phùng Thế Phong... Kiếp sống sau, liệu em có thể gặp lại anh không?
Kiếp sống sau này, có thể hay không, nắm lấy đôi bàn tay em, dắt em đi giữa phố người đông đúc?
Kiếp sống sau này, có thể hay không, cho em ở bên anh lâu thêm một chút?
Có thể hay không, cho em một đời êm ấm bình an?
Kiếp sống sau này, anh có thể hay không, đợi em đến kiếp sống sau này?
Phùng Thế Phong... Anh cố mà sống cho tốt.
Phùng Thế Phong... Anh là điều em luyến tiếc cuộc đời này.
Tình của anh.”
Phùng Thế Phong đọc xong lá thư ấy, nước mắt anh đã chẳng còn rơi được nữa, hai hốc mắt đau nhói đỏ rực. Cảm giác đôi mắt trên mi đang thật run rẩy, tâm tư tê tái, anh ôm lá thư ấy bật ra một nụ cười đau khổ.
“Tình... Đến cuối cùng, em vẫn tàn nhẫn với anh như vậy.”
Cô đã nói, anh là người dịu dàng nhất cuộc đời cô, nhưng cô có biết... Cô chính là ánh sáng của cuộc đời anh không?
Anh thương cô, anh thương cho cuộc đời đau khổ của cô, anh thương cô đến mức, anh chẳng dám chạm vào cô, vì trong anh, cô mong manh như một bình thủy tinh nhỏ, anh sợ cô vỡ biết bao.
Anh thương cô đến tâm tê liệt phế, anh thương cô... Nhưng cô lại tàn nhẫn với anh quá.
"Tình à... Em thật sự tàn nhẫn với anh quá."
Ngày hôm ấy, anh đau khổ, anh tuyệt vọng đến mấy Tình của anh cũng không về nữa.
Anh đã cố gắng lục tìm hình ảnh về cô, nhưng đã không còn nữa, không một hình ảnh nào của cô được lưu giữ, chúng biến mất như thể chưa từng có sự tồn tại về cô.
Anh chỉ được nhìn thấy Hạ Tình vào một lần đó cô cho phép anh chạm vào cô, chỉ duy nhất một lần đó anh được nhìn thấy, anh được cảm nhận cô ấy.
Anh biết không...
Vì cô ấy không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ héo tàn của cô ấy.
Cô ấy chỉ muốn hình ảnh của cô ấy trong anh chỉ là một cô bé nhỏ của năm ấy cùng anh vui đùa mỗi buổi chiều tà, chỉ là cô gái nhỏ với nụ cười thiếu nữ xinh tươi của tuổi mười sáu, khi mà cô ấy vẫn còn là... Tình của anh.
Anh chỉ có thể nhìn thấy cô bằng cách nhớ lại cảm nhận ngày hôm đó rồi họa cô vào trang giấy để nhìn ngắm nhìn, về sau, anh trở thành một họa sĩ rất nổi tiếng với những bức tranh của mình, những bức tranh mang tên “Phong Tình”.
Trong tranh, anh chỉ vẻ đúng duy nhất một cô gái, những bức tranh của anh đều chỉ vẽ một mình cô gái ấy, một cô gái thật xinh đẹp đứng giữa cánh đồng hoa tím biếc, cô ấy dưới ngồi bút của anh hoàn toàn thuần khiết, như một nàng tiên nữ không vướng một hạt bụi trần.
Bởi vì Tình của anh sợ bẩn lắm... Anh sẽ hoạ cho cả thế giới nhìn thấy rằng cô ấy hoàn toàn không bẩn, mà cô ấy thuần khiết giống như những ngôi sao trên bầu trời vậy.
Cô ấy chính là “Tình của anh", mãi mãi là "Tình của anh."
Mười năm sau...
Hạ Tâm và Hạ Thương ôm đóa hoa sơn hà trắng tinh, đặt đoá hoa lên trên bia mộ đá.
“Chị...” Ánh mắt Hạ Tâm bao năm vẫn thế, vẫn dịu dàng, yêu thương ngắm nhìn bia mộ như đang ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của chị gái, âm thanh Hạ Tâm nhẹ nhàng mà vương vấn.
“Chị đã gặp được anh ấy chưa?”
Anh ấy cố gắng như ước nguyện của cô ấy, thông qua đôi mắt của cô ấy ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này, cố gắng cũng chỉ được mười năm.
Khi ông bà Phùng mất đi vì tuổi già, anh cũng không còn níu kéo gì nữa, anh đã cạn kiệt, anh không thể cố gắng được nữa, anh đã tự giải thoát cho cuộc đời đầy khổ đau của mình vào chính cái ngày mà cô ấy rời khỏi anh.
Thế giới này đã không có cô ấy, anh có nhìn thấy lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì, thế giới này không còn cô ấy... Đối với anh, thế giới này đã không còn xinh đẹp nữa rồi.
Bởi trong thế giới này, anh chỉ muốn nhìn một mình cô ấy.
Anh ấy và cô ấy sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, mất đi cùng ngày cùng tháng cách mười năm.
Xuân thì có hạ, đông còn có thu, Phong phải có Tình.
Từ ngày còn bé đã là như vậy, sau này vẫn là như vậy, mãi mãi về sau này vẫn chỉ có như vậy, chỗ có Phong phải có Tình, chỗ có Tình... Chắc chắn sẽ có Phong.
“Tình... Đợi anh.”
Trời đổ cơn mưa, Hạ Thương cầm chiếc ô che cho Hạ Tâm, hai người ngắm nhìn đóa sơn hà trên bia mộ thấm nước mưa hóa thành một đóa hoa trong suốt.
Tình à, chị đã gặp được anh ấy rồi, phải không?
_Hoàn văn_
(P/s Và thế là Gió đông đã chính thức khép lại rồi, một bộ truyện mà tôi nghĩ sẽ mang rất nhiều cảm xúc cho mọi người.
Mở đầu với Quân Y đầy đau khổ và phẫn nộ, tiếp đến Linh Nghiêm là những trận cười vô cùng sảng khoái, cuối cùng khép lại với Phong Tình là một chút gì đó tiếc nuối và day dứt.1
Hạ Tình trong em chính là Tình của anh.)