"Đi mà đi mà, xem một chút thôi" Nhan Tiểu Linh rất muốn xem nội dung thư tình ah, khó lắm mới thấy được một bức thư tình kiểu như vậy.
Kiểu viết tình vào giấy rồi trao thư tay ấy, nó thuộc thời đại từ mười mấy năm trước rồi, thật sự là rất cổ rồi ah, đời nay muốn thấy một bức thư như vậy là rất khó, thật sự rất muốn đọc.
Lăng Nhữ Y làm sao có thể để cho Tiểu Linh đọc thư này, cô bạn với cái miệng bép xép này mà đọc được, chắc chắn sẽ trêu chọc cô đến khi cô lâm chung mồ xanh mã đẹp vẫn còn trêu.
"Không được, đừng quậy nữa, cũng chiều rồi ăn nhanh cho xong rồi mau đi về" Lăng Nhữ Y lắc đầu cự tuyệt.
"Hớ, chưa gì đuổi người ta rồi" Tiểu Linh bĩu môi, nhưng mà nhìn lại đồng hồ thì cô nàng lập tức hốt hoảng "Ấy, đã gần tan tầm rồi, mau mau dọn dẹp cho sạch sẽ rồi tớ phải chuồng đi đây."
Nhan Tiểu Linh phải chạy đi trước khi Mạc tổng trở về ah, Lăng Nhữ Y haha cười "Biết vội rồi sao?"
Hai người vội vội vàng vàng dọn dẹp tiệc nướng thật sạch sẽ, sau đó Tiểu Linh trở về nhà. Hôm nay cô y tá cũng trở về cho nên lúc này, căn hộ chỉ còn mỗi một mình Nhữ Y, cô nhìn lên gian bếp, chai rượu trái cây vẫn còn một ít, cầm lấy chai rượu và bức thư tay đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Cô cầm cả chai rượu ngửa đầu uống một ngụm rồi hít hà.
Chà, lâu lắm rồi.
Bức thư này đã lâu lắm rồi, tính từ tiệc mừng thọ đến nay thì đã bảy năm, thư này cô viết sau tiệc mừng thọ một tuần.
Chà, đã lâu rồi...
Tâm tư của thiếu nữ ấy mới đó đã bảy năm rồi.
Lăng Nhữ Y mở ra bì thư, cầm lấy lá thư màu vàng nhạt bạc màu, giấy thư đã bị thời gian bào mòn cũ kỹ.
Nhớ lại, lần đầu tiên gặp anh ở tiệc mừng thọ, cô đã thầm yêu, cái gọi là tình yêu sét đánh chớp nhoáng một cái liền đánh trúng tim cô. Sau tiệc mừng thọ, thiếu nữ mười sáu tuổi lần đầu tiên ôm tương tư nhung nhớ, cô đã mộng mơ rất nhiều về người ấy.
Thao thức mấy đêm không ngủ được, cô nhớ nụ cười của anh, cứ nhắm mắt lại thì khuông mặt tuấn tú, nụ cười dịu dàng ấy lại hiện lên chói loá trong tâm trí. Nhữ Y không tài nào mà ngủ được, thao thức mấy đêm liền, lần đầu tiên rung động cho nên cô ôm mộng mơ rất nhiều. Mãi không ngủ được, Nhữ Y quyết định sẽ viết thư cho anh, bức thư này là thành quả của hơn ba bốn ngày vặn vẹo trong mớ giấy bút.
Cô nắn nót từng câu chữ, sai một chữ liền phải bỏ đi thư đó mà viết một tờ mới, chấm sai chỗ liền bỏ, viết xấu cũng bỏ, vẽ mấy đầu gấu biểu cảm xấu cũng phải vứt đi. Thư này là thành quả của hơn trăm tờ giấy bị vứt đi, nhìn thư trên tay, Lăng Nhữ Y nỡ ra một nụ cười hạnh phúc.
Nhớ lại cô ngây ngô của khi đó, chính cô cũng bật cười.
Uống thêm một ngụm rượu chát đắng, hít hà suýt xoa cổ họng.
Hô hô, phải đọc lại thôi.
Mở đầu thư tay, dòng chữ nắn non to tròn kèm một cái đầu gấu đang cười.
Xin chào, anh chắc hẳn sẽ thắc mắc em là ai, đọc xong thư anh sẽ biết em là ai thôi. Sơ qua thì em gặp anh ở tiệc mừng thọ của lão gia gia, anh cũng có nói chuyện với em đó, đã có thể suy đoán em là ai chưa?
Ừ thì anh Quân này, chuyện là... Sau hôm ở tiệc mừng đó, em trở về nhà liền cảm thấy kỳ quặc, không hiểu vì sao em cứ nhớ anh, cứ nhắm mắt lại là em lại nghĩ đến anh. À mà không, nên nói là cứ mỗi khi em nhắm mắt lại, anh tự nhiên sẽ hiện lên trong tâm trí em ấy. Hại em đã mấy đêm không ngủ được rồi, cả đêm cứ nhớ anh suốt, sáng ra thì cứ thơ thơ thẩn thẩn, mắt đã thành hai hố đen rồi, nếu chưa đoán ra em là ai thì em là một con gấu trúc ngồi thờ thẫn tại vì anh đây *Một cái đầu gấu trúc.*
Thì... Lúc ở bữa tiệc em đã cảm thấy kỳ lạ rồi, vừa lúc nhìn thấy anh, khoảnh khắc đó tim em đập rất mạnh, lùng bùng kiểu muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ấy. Mới vừa nhìn thấy anh đã vậy, anh còn đến nói chuyện, còn cười với em, mấy nay không ngủ được là vì nụ cười sáng chói của anh đấy, sáng quá sáng, chói quá chói, loé cả mắt *Cái đầu gấu hai tay che mắt*
Nhưng mà em trước giờ có bị như thế đâu chứ? Trước giờ em cũng có gặp mấy người đẹp trai mà không có phản ứng kỳ lạ như vậy, nhắc lại là em không phải đứa thấy trai đẹp là sáng mắt đâu nhá! Khi nhìn thấy anh cùng Mạc lão gia từ xa xa đi đến, bước chân anh đi toát ra khi chất ngời ngời luôn, trái tim em đập bụp bụp bụp lùng bùng cả hai lỗ tai.
Ừ thì... Em có hỏi một vài người bạn, họ nói là em yêu rồi *Một cái đầu gấu há hốc*
Yêu rồi, mới gặp có một lần mà đã yêu rồi? Em không biết đâu *Cái đầu gấu khóc nhè*
Thì là... Viết thư này để muốn nói với anh là sau khi gặp anh, em kỳ lạ lắm. Không biết cảm giác lúc này nên gọi là yêu không nhưng chỉ cần em nghĩ đến anh là tim em đập rất nhanh, cảm giác rất bồi hồi, rất xao xuyến thế nào ấy, rất là khó hiểu nữa.
Nên nói là yêu không? Chỉ mới gặp có một lần mà đã yêu thì em có hơi bị vội không?
Đều không rõ nữa, chỉ biết là em rất thích anh thôi, rất muốn gặp anh, rất muốn được trò chuyện với anh nhiều hơn nhưng em không có cách liên lạc với anh, em chỉ biết anh là con của chú Mạc nên muốn nói chuyện với anh thì chỉ còn cách gửi thư thôi, địa chỉ thì em đã dò hỏi mẹ rất kỹ càng rồi nên là thư này chắc chắn sẽ đến tận tay anh. Hôm đó, em bối rối quá, có mấy câu chào hỏi với anh, em còn ú a ú ớ nói gì đến việc xin số liên lạc, nên là anh có thể cho em xin cách liên lạc được không? Số điện thoại hay là tài khoản mạng xã hội đều được.
Em nói lang mang quá không biết anh có hiểu gì không nữa... Tóm lại là...
Em thích anh nên là anh cho em cách liên lạc nhé, à mà anh yên tâm khi cho em cách liên lạc, em không có ép anh thích em hay gì đâu, nếu anh không thích thì em sẽ không nhắn tin hay làm phiền anh, em xin đảm bảo. Chỉ là em muốn có một cách để liên lạc với anh thôi, còn về chuyện em thích anh thì... Ừ thì nếu anh không thích thì chắc từ từ em cũng sửa được.
Nên là... Nên là cho em số điện thoại nha?! Em chỉ cần cách liên lạc để có thể nói chuyện với anh thôi *Cái đầu gấu đỏ mặt*
Lăng Nhữ Y vừa đọc vừa cười, nụ cười nhẹ nhàng tán thưởng cho cái sự ngốc nghếch hồi bé của cô.
Đúng là ở cái tuổi mộng mơ, thư tay viết cũng phải vẽ mấy cái biểu cảm thật đáng yêu. Thư tình của một con bé mười sáu tuổi, ngây thơ trong sáng đến mức có chút khờ dại, từng câu từng chữ đều rất chân thành, thật thà bày tỏ tấm lòng, những đáng yêu hồn nhiên của lứa tuổi mộng này thì có gì mà lừa dối.
Lăng Nhữ Y đọc hết thư, nhìn xuống dòng bút cuối cùng, gương mặt tươi cười của Nhữ Y bỗng khựng lại, cô nhìn thấy một thứ gì rất lạ, một nét duy nhất thay đổi toàn bộ lá thư của cô.
Em sẽ chờ hồi âm của anh, anh đã đoán được em chưa?
Em là con gái của chú Lăng, Lăng Nhữ Nhi.
"Nhữ... Nhữ Nhi?"
Hai tay cô nắm lấy lá thư, mở to mắt nhìn dòng cuối cùng trên thư giấy, tim cô giống như đã ngừng đập.
Sao lại biến thành Nhữ Nhi rồi? Đây rõ ràng là thư của cô kia mà, sao cuối cùng lại biến thành tên của chị? Rõ ràng cô đã viết thư này rất kỹ, từng câu từng chữ nắn nót đều là chữ viết của cô, hơn nữa, cho dù cô có phạm lỗi cũng không thể nhầm tên mình thành tên chị.
Vì sao lại... Là Lăng Nhữ Nhi?
Nhữ Y thật sự không hiểu, lồng ngực cô nặng trịch khiến cô không thở được, bàn tay nắm chặt lá thư tình mà cô từng nâng niu nắn nót, cô nắm chặt lá thư. Siết chặt giấy bạc màu trong tay, lá thư nhăn nhó trong lòng bàn tay cô, cô không chấp nhận muốn xé rách nó, nhưng nó là tâm tình của cô.
Lăng Nhữ Y không xé được nó, cô chỉ có thể nắm chặt nó trong lòng bàn tay, hai tay siết chặt lá thư làm cho lá thư trở nên nhăn nheo.
Mạc Đình Quân trở về sau tan tầm, nhìn thấy cô ngồi trên bàn ăn, sắc mặt vẫn còn hốc hác, hai mắt ứa ra nước mắt đỏ hoe chảy tí tách xuống mặt kính bàn ăn. Anh nhìn bên cạnh cô là quyển album hình ảnh, bên cạnh còn có một phong bì rỗng. Trên hai tay cô đang ngấu nghiến nắm một tờ giấy bạc màu, Mạc Đình Quân lập tức nhận ra đó là gì.
Anh phóng tới chỗ cô như một con thiêu thân lao vào lửa, giật lấy lá thư từ hai tay cô, cô đã làm nó trở nên nhăn nheo, anh trừng mắt, con ngươi tức giận đẫm máu, giọng nói nặng nề quát lớn.
"Em làm cái trò gì???"
Lăng Nhữ Y chóng đỡ hai tay trên mặt bàn, thân thể yếu ớt như lá liễu đứng dậy, chỉ mới ngẩn đầu nhìn anh, anh đã quát lớn, dùng con mắt phẫn nộ muốn giết người trừng lên.
"Ai cho phép em động vào nó? Em không có quyền đụng vào nó!"
Nhữ Y thở ra hơi nặng, lồng ngực nặng nề hít thở, cô nhìn anh, rõ ràng cô đã biết đó là cái gì, nhưng cô lúc này lại phát ngốc, thều thào như người sắp chết hỏi anh.
"Đó... Đó là cái gì?"
Mạc Đình Quân phẫn nộ đến cực điểm, đây là vật anh nâng niu không hết, anh bảo bọc nó bảy năm qua không dám động, cô lại nhồi nó thành một mảnh giấy nhăn nheo. Anh nắm lấy quyển album trên bàn, giơ lên quyển album dày, giọng nói phẫn nộ rằng ra từng tiếng.
"Em có thể xem nó, nhưng em không được phép đụng vào thứ này" Mạc Đình Quân ném quyển album vào người Lăng Nhữ Y, cô lúc này như một ngọn đèn yếu ớt, quyển sách lớn đập vào lồng ngực, càng khiến ngực cô nặng trĩu, cơ thể mềm nhũng bấp bên sau một cái va đập.
Nước mắt thi nhau chảy xuống, Lăng Nhữ Y khổ sở ôm lấy lồng ngực mình, rên rỉ ra tiếng khóc.
Đối với khóc lóc đau đớn của cô, anh càng không quan tâm, cái anh quan tâm là lá thư bị cô vò nhăn, đây là vật có thể xem là định tình của anh và Nhữ Nhi, anh bảo vệ nó, cô lại dám làm hư nó. Mạc Đình Quân khó chịu, nhìn thấy vật quan trọng bị cô làm hỏng, tâm tình không khống chế được, lần nữa quát lớn.
"Đồ của cô ấy, em không được động vào!"
Lăng Nhữ Y ôm lồng ngực đau đớn của mình, nước mắt không tài nào mà ngừng được, cả cơ thể cũng phát run, run rẩy như con chó nhỏ bị ướt mưa.
Một câu đồ của cô ấy, nghe thật hay.
Cô ôm lồng ngực hiu quạnh của mình, làm cách nào cũng không thể ủ ấm được bản thân, miệng khô lưỡi đắng, lời muốn nói nghẹn lại ở cổ họng, đau đớn rên rỉ ra tiếng khóc, không thể cất ra bất kì âm thanh nào khác.
Muốn nói, thứ đó... Của cô.
Muốn nói, tâm tình trong đó... Đều của cô.
Đều không nói được, mọi thứ đó trong lòng anh đều ghi nhớ là của Lăng Nhữ Nhi rồi, giống như câu nói đồ của cô ấy đó.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu, vì sao năm ấy anh mãi không hồi đáp.
Thì ra không phải anh không hồi âm mà chỉ là anh hồi âm nhầm người, không phải là anh biết tình cảm của cô mà vẫn làm lơ, năm ấy anh căn bản... Một chút tâm tư của Nhữ Y, anh đều không biết.
Còn tiếp...
(P/s Thì là chị Nhi trộm thư tráo tên đó, thương chị Y cụa tôi.)
_ThanhDii