Dù cả hai đã chạm vào nhau, đó cũng chỉ là chuyện của hôm qua, còn hôm nay, ai ngủ ở phần giường của người nấy như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tờ mờ sáng, Lăng Nhữ Y cuối cùng cũng thức dậy, cô ngủ cả một ngày hôm qua, cơ thể đã tốt lên nhiều. Xoay đầu nhìn người đàn ông nằm ngủ bên cạnh, cả hai vẫn phân ra ranh giới rất rõ, người đàn ông trầm tĩnh ngủ say.
Anh tuấn tú, oai phong lịch lãm, bảo sao có biết bao nhiêu bóng hồng muốn ở bên, gương mặt khi ngủ yên tĩnh buông xuống phòng bị, không còn cứng nhắc nữa. Xương mũi cao thẳng tắp, đôi mài rậm tuấn mi anh dũng, còn có bạc môi cương nghị uy nghi, thật oai nghiêm cuốn hút.
Lăng Nhữ Y nhìn anh đến trầm ngâm, trái tim cô thình thịch, chậm chạp nhưng đập rõ từng tiếng phình phịch ở giữa lồng ngực, mâu thuẫn không biết nên vui hay nên buồn. Nói về vui, Lăng Nhữ Y vui biết bao vì anh trở về nhà ngủ, nằm chung một giường ngủ cùng cô.
Ba năm qua, số lần anh ngủ ở nhà như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi. Nói về buồn là vì chuyện hôm trước, anh và cô cuối cùng cũng phát sinh quan hệ, nhưng mà... Sâu trong tâm trí anh vẫn vô cùng ghét bỏ cô, hôm trước chạm vào cô, chỉ là vì tức giận muốn phát tiết thôi.
Đêm hôm đó, anh không hề ôn nhu, anh chạm vào cô vô cùng mạnh bạo, giống như một công cụ phát tiết không hề yêu thương, chẳng có một chút luyến tiếc dày vò cô cả một đêm đau đớn.
Đó là lần đầu của Nhữ Y, lần đầu thật khủng khiếp.
Kết quả hại cô đứng không vững, đi không nổi, ra về giữa cuộc họp và rồi ngủ cả một ngày hôm qua.
Ngủ quá lâu thức dậy, Lăng Nhữ Y có chút đuối sức, có lẽ vì bụng đói quá lâu đi, cô nhè nhẹ bước xuống giường, tránh đánh thức người đàn ông bên cạnh. Chạm rãi đi cầm lấy một bộ quần áo đi làm, áo sơ mi màu nâu nhạc cùng chiếc váy chữ A màu đen đi vào phòng tắm.
Tắm gội thật sạch sẽ, rột rữa đi toàn bộ cơ thể, phòng tắm bốc ra hơi nước, mùi sữa tắm thơm lừng.
Mạc Đình Quân nằm trở mình, âm thanh vòi nước chảy tí tách, mùi hương nước hoa sữa tắm nồng nàn, gợi lên trong tâm trí Mạc Đình Quân bóng dáng thướt tha, hình ảnh nằm dưới thân anh rên rỉ, gương mặt kiều diễm của thiếu nữ lần đầu làm chuyện người lớn, non nớt đỏ bừng trong nước mắt, e thẹn xấu hổ lại quyến rũ làm sao. Khiến cho anh càng lúc càng không khống chế được ham muốn, càng lúc càng hưng phấn sảng khoái, âm thanh rên rỉ ngọt ngào ấy vang vãn bên tai. Làn da mềm mại như muốn tan chảy trong tay anh, chạm đến đâu liền muốn yêu đến đó, anh hôn lên làn da mềm mại ấy, ngọt ngào cắn mút lưu lại vô vàng vết hôn.
Hơi thở gấp loạn nhịp, rên rỉ nấc nấc ưm a, mềm mại gọi tên.
"Đình... Quân..."
Mạc Đình Quân lập tức mở mắt, đập vào mắt anh là trần nhà màu trắng, tiếng máy sấy ồ ồ, mùi hương thơm nồng từ phòng tắm dội ra, anh nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cảm giác gục rịch ngốc đầu dậy của phân thân phía dưới, hạ thể bức bói nóng nực bắt đầu ngẩn cao đầu, con ngươi u tối ánh lên phiền phức.
Cạch.
Lăng Nhữ Y tắm gội xong bước ra, cơ thể ấm còn đang bốc ra hơi nước, mùi hương sữa tắm dịu nhẹ cùng dầu gội hoà trộn. Lăng Nhữ Y nhìn đồng hồ treo tường điểm sáu giờ rưỡi sáng đi ra ngoài, không chú ý đến rằng anh đã thức giấc.
Cô đi vào bếp, lục lội tủ lạnh tìm đồ ăn, Lăng Nhữ Y cả hôm qua không có ăn gì, hiện tại rất đói.
Xoay qua xoay lại trong tủ cũng không có gì ngoài trứng và một ít rau củ, một ít tôm đông lạnh, Lăng Nhữ Y mang tôm đông ngâm nước, chờ đợi nó rã đông thì quay sang rửa rau củ, Lăng Nhữ Y sẽ nấu một bát mì cực kì thịnh soạn để bồi thường cho cái bào tử của cô.
Chuẩn bị xong nguyên liệu, tôm rã đông cũng trôi qua hai mươi phút, Lăng Nhữ Y bật bếp bắt nồi nước. Cô chỉ chăm chú chuẩn bị đồ ăn, bởi vì quá đói đi, đôi mắt gắt gao nhìn nồi nước mong chờ nó nhanh sôi.
Hoàn toàn không chú ý ở phía sau, Mạc Đình Quân xuất hiện với gương mặt tối đen, đôi mắt ám dục dán lên người cô. Anh bước vào gian bếp, Lăng Nhữ Y mới nghe được tiếng bước chân, đôi mắt chăm chú nhìn nồi nước di chuyển, ngẩn mặt nhìn về phía có tiếng bước chân.
Nhìn thấy anh, Lăng Nhữ Y có phần bất ngờ, anh sao lại xuất hiện chỗ này? Trong ba năm qua anh chưa từng, chưa bao giờ đi vào chỗ bếp này cả.
"A... Anh cần gì hả?"
Mạc Đình Quân không đáp, mặt lạnh đi đến trước mặt cô, bàn tay to nhanh ấn nút tắt bếp, sau đó vòng qua đứng phía sau lưng cô, nắm lấy vạt áo sơ mi đã ăn vận ngay ngắn kéo lên, cầm lấy khoá váy chữ A kéo xuống.
Âm thanh dây kéo chạy rẹt, Lăng Nhữ Y đứng hình bừng tỉnh, hai tay rối rít nắm lại váy đang bị tuột xuống.
"A này..."
Mạc Đình Quân hất ra tay cô, váy rơi xuống sàn, nhanh chóng kéo xuống lớp quần bảo hộ mỏng manh, không cho cô bất kì giây thích ứng nào, đem phân thân to lớn sẫm màu căng cứng từ phía sau đi vào.
"Ách..."
Lăng Nhữ Y nhăn mày, hai bàn tay chống lên thành bếp, hai chân run rẩy cố gắng đứng vững trước những dồ dập từ phía sau ập tới.
Chỉ mới buổi sáng sớm, căn bếp phát ra những âm thanh kiều mị, rên rỉ lạ lẫm.
Còn tiếp...
_ThanhDii