Mạc gia và cha mẹ Lăng nhận được tin tức cấp tốc đến bệnh viện, nhìn thấy Lăng Nhữ Y trong chiếc váy đẫm máu đứng thờ thẫn trước cửa phòng cấp cứu.
Cô đơn độc đứng thẫn thờ, gương mặt trắng bệch không còn huyết sắc, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào trong phòng cấp cứu.
Lăng phu nhân vội chạy đến, bà nắm lấy hai vai cô, lập tức truyền vào tay bà là sự rung rẩy cực điểm, bà lo lắng.
"Con có bị làm sao không? Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Hai đứa chỉ mới rời khỏi nhà một chút thôi mà..."
Hai đứa con mới rời đi một lúc không lâu, bà nhận được cuộc gọi của Nhữ Y, cô khóc nấc gọi bà đến bệnh viện, nói rằng Mạc Đình Quân xảy ra chuyện rồi. Bà tức tốc gọi báo cho Mạc gia rồi chạy đến bệnh viện, Lăng Nhữ Y gương mặt trắng bệch đầy sợ hãi, cô nhìn mẹ, hai hàng nước mắt lấp lánh chảy trên má cô, nhiều đến mức hình thành những vết nước mắt mòn trên đôi má.
Giọng cô thổn thức, run rẩy thuật chuyện cho mẹ.
"Con... Con với anh đi dạo thì... Thì... Thì gặp chị... Chị ấy đột nhiên cầm dao muốn tấn công con... Rồi anh ấy... Hức... Anh ấy..."
Lăng Nhữ Y dần nức nở lên, cô nói không lên lời, Lăng phu nhân nghe vậy cũng đã hiểu được câu chuyện, bà vội vàng ôm lấy cô, vỗ vỗ tấm lưng trấn an con gái.
"Không sao, cậu Mạc sẽ không sao đâu" Lăng phu nhân vỗ về con gái, hai tay lau đi nước mắt trên mặt cô, bà nhìn quần áo cô dính toàn là máu. Bà nắm lấy tay cô, muốn dắt về nhà để thay quần áo bẩn.
"Về nhà thay ra quần áo, váy của con bẩn hết rồi."
Lăng Nhữ Y không muốn đi, cô lắc đầu, mắt nhìn vào trong phòng cấp cứu, cô phải đợi đến khi bác sĩ trở ra.
Mạc gia đến, Lăng phu nhân liền đem chuyện nói cho hai người họ.
"Lúc nãy cậu Mạc và Nhữ Y đi dạo, hai đứa nó gặp Nhữ Nhi, Nhữ Nhi muốn tấn công Nhữ Y, cậu Mạc vì bảo vệ con bé nên mới bị thương."
Mạc phu nhân nghe vậy, bà liền đến nắm lấy tay Lăng Nhữ Y, đã lâu rồi nên bà mới được nhìn thấy Lăng Nhữ Y, hai tay già nắm lấy hai bàn tay non dại đang run rẩy của con gái. Bà lắng lo nhìn toàn thân cô, váy đẫm máu đỏ, bà hỏi.
"Thế con có bị làm sao không?"
Lăng Nhữ Y lắc lắc đầu, cô nhìn vào phòng cấp cứu, đôi mắt đỏ hoe mếu lại.
"Con thì có thể bị làm sao... Chỉ có anh ấy thôi..."
Anh bảo vệ cô mà bị thương nặng, cho nên cô chẳng bị làm sao cả.
Mẹ Mạc nghe thế liền thở phào "Con không sao là tốt rồi."
Bà cũng quay đầu nhìn về hướng phòng cấp cứu, ánh mắt buồn bã đau lòng, chỉ biết hi vọng cho con trai.
Mạc lão gia sau khi nghe xong câu chuyện, ông trừng lớn mắt, bàn tay nắm chặt thành quả đấm liền xoay đầu đi. Lăng lão nhìn thấy ông quay đi, nhanh chóng hỏi.
"Lão Thành đi đâu vậy?" Con trai còn nằm trong phòng sinh tử, sắc mặt ông không tốt như vậy là muốn đi đâu.
Mạc lão gia trừng lớn mắt, nói với giọng phẫn nộ "Đi bắt cái cô con gái kia của ông."
"..." Lăng lão gia chạnh lòng, trên mắt vụt qua tia xót xa, nhưng nghĩ lại vừa rồi nếu người Nhữ Nhi đâm là Nhữ Y, hậu quả sẽ là con gái và cháu ngoại của ông. Khi ấy ông sẽ không chạnh lòng như lúc này, ông cười nhẹ một cách xót xa.
"Vậy ông sui cứ đi đi, chỉ là hi vọng ông sui đừng mạnh tay quá."
"Tôi có cách xử lý thoả đáng với những gì con gái lớn của anh làm" Mạc lão gia nghiêm mắt, khí lực uy nghiêm toát ra, ông lạnh lùng xoay đầu.
Không gian trước phòng cấp cứu trở nên yên tĩnh, ai ai cũng căng thẳng chờ đợi ánh đèn kia, trôi qua mấy giờ liền, Lăng Nhữ Y được hai mẹ dìu ngồi xuống trên hàng ghế đợi. Mẹ Lăng ngồi cùng cô, nắm lấy tay cô trấn an, lòng bà cũng đã rối bời. Truyện Khoa Huyễn
Mạc phu nhân thì đi đi lại lại trước phòng cấp cứu, gương mặt già hiền hậu chỉ toàn là lo âu.
Trôi qua thêm vài giờ, mẹ Lăng thật sự lo lắng cho cô, sắc mặt cô ngày càng không tốt, quần áo thì toàn là mùi máu.
"Hay là con về tắm rữa rồi quay trở lại, không thể mặc quần áo dính máu như thế này mãi."
Lăng Nhữ Y lắc đầu không đáp, mắt cô chỉ nhìn đăm đăm đèn cấp cứu, Mạc phu nhân cũng đi đến khuyên ngủ cô.
"Con nghe lời mẹ con đi, sắc mặt con không được tốt đó, về chuẩn bị thật tươm tất rồi trở lại, chỗ này có mẹ rồi, có kết quả mẹ báo ngay cho con."
"Không..." Lăng Nhữ Y chau chặt đôi mi, rỉ ra một âm phản đối, cô tuyệt đối sẽ không đi đâu.
"Haiz..." Mạc phu nhân thở dài, cô không muốn, bà cũng không ép, bà nhìn Lăng lão ngồi bên cạnh, nảy ra ý kiến "Hay là anh sui trở về nhà mang quần áo đến cho con bé đi."
Lăng phu nhân tán thành ngay "À phải rồi, sao tôi lại không nghĩ ra chứ, ông nó về mang đồ đến cho con đi."
Có lẽ là do tình huống cấp bách, bà lo lắng quá, chỉ biết mong chờ hi vọng Mạc con không xảy ra vấn đề mà quên bén đi chuyện có thể về nhà lấy quần áo đến cho Nhữ Y.
Lăng lão gia liền đứng dậy "Vậy tôi về rồi quay lại ngay, có tin tức liền gọi cho tôi."
Lăng lão gia rời đi, hai mẹ ngồi hai bên, vừa lo lắng cho Mạc Đình Quân vừa lo lắng cho Lăng Nhữ Y. Cô cứ ngồi im lặng như bức tượng đá, gương mặt không hề nhăn nhó nhưng nước mắt cứ như mưa tuông xuống hết dòng này đến dòng khác làm cho gương mặt cô ướt đẫm.
Hai mẹ cứ thay nhau quan sát phòng cấp cứ rồi chùi nước mắt cho con gái nhỏ, biết rằng cô đang rất đau lòng, nhưng hai bà cũng không thể làm gì khác, chỉ chờ đợi thời gian trôi qua và cầu nguyện.
Một lúc sau, đèn cấp cứu vụt tắt, Lăng Nhữ Y liền phản ứng theo ánh đèn, chỉ vừa vụt tắt cô liền đứng bật dậy như một cái lò xo. Hai mẹ phản ứng theo cô, vội đứng dậy đỡ lấy lưng cô đi đến trước cửa chờ đợi đội ngũ bác sĩ đi ra.
Đội ngũ bác sĩ già dặn đầy kinh nghiệm bước ra, trên gương mặt mệt mỏi vừa trải qua một cuộc phẫu thuật khó, ông nhìn cả nhà với gương mặt nhẹ nhõm thông báo.
"Bệnh nhân đã an toàn, chúng tôi đã xử lý được vết thương của anh ta, may mắn con dao không bị đâm vào tim, lệch sang lá phổi gây tổn hại bề mặt phổi và lồng ngực. Chúng tôi đã xử lý an toàn vết thương, mọi người đã có thể yên tâm rồi, bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt."
"Cảm ơn bác sĩ, thật sự cảm ơn bác sĩ" Mạc phu nhân mừng rỡ cúi cúi đầu với đội ngụ bác sĩ áo trắng.
Lăng Nhữ Y nghe xong kết quả, hai vai cô nhẹ hững, những nặng đề được trút bỏ nhẹ hững người đến mức cả cơ thể bấp bênh.
"Ấy ấy" Lăng phu nhân đỡ lấy cô, mẹ Mạc cũng bị hoảng hai tay chụp lấy con dâu nhỏ.
Từ những giây phút đầu chờ đợi Lăng Nhữ Y như một ngọn hải đăng trực chờ, giờ phút này cô mệt mỏi đến toàn thân tê dại buông lỏng, khóc nhiều đến mức đôi mắt vừa cay vừa mỏi, nghe được kết quả tốt rồi, cô cũng không gắng gượng được nữa mà ngất đi. Lăng phu nhân và Mạc phu nhân hoảng hốt giữ chặt lấy Lăng Nhữ Y, không cho cô ngã xuống sàn.
Mẹ Lăng hoảng hốt liên tục gọi tên cô.
"Nhữ Y... Nhữ Y à con sao vậy? Nhữ Y con đừng làm mẹ sợ..."
"Bác sĩ, bác sĩ ơi con gái tôi bị làm sao rồi" Mạc phu nhân nói lớn, đội ngụ bác sĩ chỉ vừa quay đầu đi liền chạy vội lại đỡ lấy cô mang vào phòng kiểm tra.
May mắn là Lăng Nhữ Y chỉ bị ngất do mất sức và tâm lí căng thẳng quá độ, cô chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại sẽ ổn.
Mạc Đình Quân được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Lăng Nhữ Y nằm ở một phòng hồi sức, cô ngủ một giấc đến buổi tối. Mẹ Lăng ngồi bên giường quan sát cô, khi cô tỉnh lại, mẹ mừng rõ hỏi han.
"Con cảm thấy trong người thế nào rồi? Có không khoẻ chỗ nào không?"
Lăng Nhữ Y lắc lắc đầu, đôi mắt cô ánh lên tia lo lắng nhìn mẹ, mẹ liền biết cô nghĩ gì.
Bà nói "Cậu Mạc nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, có chị Dung trông coi rồi."
Nghe vậy, Lăng Nhữ Y thở phào, mẹ liền hỏi "Con cũng đói rồi phải không, hồi chiều mẹ có nấu cháo sẵn cho con rồi, con ăn một ít nha."
Mẹ Lăng nói rồi luống cuống xoay người tìm bình cách nhiệt đựng cháo, lay hoay đổ ra bát, Lăng Nhữ Y bên này cũng chậm rãi bước xuống giường, cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt sơ qua. Nhìn gương mặt tái tái trong gương, cô nhìn đến mái tóc dài của mình, mấy năm qua cô luôn để mái tóc dài như thế. Dài đến giữa eo, đen óng như những dòng thủy tinh mềm mại.
Người ta nói, mái tóc chứa đựng những ký ức của người con gái, mấy năm nay cô chịu quá nhiều đau khổ, mái tóc này đã chứa những kỉ niệm u buồn. Giờ đây cô muốn chấp nhận anh, muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới không còn đau thương nữa, cô sẽ không nhìn lại quá khứ, không giữ lại những ký ức buồn đau.
Ngày hôm nay, khi cô chứng kiến ranh giới cái chết của anh, khoảnh khắc cô sắp mất đi anh, cô nhận ra bản thân mình cần anh đến mức nào. Sau những tổn thương mà anh đã gây ra, tình yêu của cô không mất đi mà chỉ là chôn vùi xuống. Ngay lúc nhìn thấy anh bỏ mạng vì cô, trái tim nóng rực phản ứng, những rào cản trái tim, những chôn vùi trỗi dậy. Cô không muốn mất đi anh, không muốn anh xảy ra bất kỳ mệnh hệ gì, cô muốn anh phải tiếp tục cưng chiều cô như những ngày qua, muốn anh nâng niu cô hơn nữa, muốn anh... Tiếp tục gọi cô bằng hai từ bảo bối đầy sến súa ấy.
Suy cho cùng, Lăng Nhữ Y muốn anh ở cạnh cô, nói trắng ra là muốn anh yêu cô thêm nữa. Hoá ra... Cô vẫn yêu anh nhiều như thế.
Cô nhìn mình trong gương, bàn tay chạm lên lọng tóc đen dài, xoắn xoắn lọng tóc uốn lấy ngón tay, Lăng Nhữ Y cười nhẹ, ánh mi hạnh phúc trên đôi mắt lấp lánh.
Cô trở ra từ phòng vệ sinh, đứng bên cửa nhìn mẹ, gương mặt tươi tắn nâng lên nụ cười nhẹ nhàng, âm thanh êm êm khả ái cất lên.
"Mẹ ơi, cắt tóc cho con."
Lăng phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng bát cháo, nghe cô nói vậy, bà ngạc nhiên nhìn cô. Bởi tóc Nhữ Y mấy năm qua vẫn dài như vậy, mái tóc thật đẹp thật dài, vì sao đột nhiên lại muốn cắt?
"Sao thế? Con thích tóc dài mà, sao lại muốn cắt?"
Lăng Nhữ Y xoắn lọng tóc trên ngón tay, ngón tay xoắn lọng tóc tròn tròn, hai gò má hồng hồng đỏ đỏ như nàng thiếu nữ nhỏ tuổi.
"Chỉ là... Con muốn cắt tóc ngắn."
Cô muốn cắt đi mái tóc dài, cắt đi những ký ức phiền muộn để chấp nhận một cuộc đời mới, chấp nhận một Mạc Đình Quân khác.
"Mẹ cắt cho con nhé?"
Lăng phu nhân nhìn nụ hồng trên má con gái, nhìn vào đôi mắt trong veo như hạt ngọc, bà đã hiểu được ý con, dịu dàng tươi cười.
"Được, mẹ giúp con, nhưng mà bây giờ cũng đã tối, không tiện cắt tóc, đến đây ăn cháo rồi ngoan ngoãn nghỉ ngơi, sáng mai mẹ cắt cho con."
Được sự đồng ý, Lăng Nhữ Y nâng môi vô cùng hạnh phúc, hai mắt tít lại đi đến chỗ mẹ, ngoan ngoãn ngồi ăn cháo.
Mạc Đình Quân hôn mê sâu một ngày, hai ngày rồi ba ngày. Mọi người ai cũng lo lắng cho anh, bác sĩ bảo mọi thứ vẫn ổn, chỉ cần đợi anh hồi sức và tỉnh lại. Anh cứ thể hôn mê đến ngày thứ tư rồi ngày thứ năm, Lăng Nhữ Y đã cắt đi mái tóc xuông dài, tóc cô giờ đây rất ngắn, những sợi tóc còn không chạm vào bã vai, tóc ngắn thả lơi ôm lấy gương mặt nhỏ, một mái đầu như búp bê.
Cắt đi tóc dài khiến cho đầu cô trở nên nhẹ hững, sau mấy năm tóc dài thì cô đã cắt tóc ngắn, cô ngày ngày ở phòng bệnh của anh chờ đợi anh tỉnh dậy. Ở phòng bệnh có chiếc giường để cô ngủ nghỉ, thời gian rảnh rỗi Nhữ Y sẽ đọc sách cho mẹ bầu.
Cha mẹ Mạc và cha Lăng thay phiên nhau túc trực ở bệnh viện với Lăng Nhữ Y, mẹ Lăng thì tới lui nấu đồ ăn mang đến cho Nhữ Y. Bà không an tâm với chất lượng của đồ ăn ở bệnh viện, cho nên đồ ăn của Nhữ Y luôn là tận tay bà chuẩn bị.
Mấy hôm nay, sau giờ tan tầm Nhan Tiểu Linh cũng có ghé qua trò chuyện cùng cô, lúc này Nhữ Y đang cùng Tiểu Linh nói chuyện, hai người ngồi ở bàn trà.
"Vậy... Cô ta sao rồi?" Nghe chuyện về Nhữ Nhi đã tấn công Nhữ Y khiến cho Mạc Đình Quân bị thương, Nhan Tiểu Linh không khỏi kinh ngạc thắc mắc.
Lăng Nhữ Y thở nhẹ, theo như mẹ Lăng nói cho cô biết thì "Chị ấy đang bị truy tố, mẹ tớ nói, cha chồng đang muốn đẩy chị ấy vào tù."
"Phải rồi, đây là chuyện mạng người mà, thử nghĩ mà xem, nếu Mạc Đình Quân không đỡ cho cậu, cậu và đứa nhỏ có qua được không? Cô ta vào tù là đáng" Nhan Tiểu Linh phản ứng vô cùng đồng thuận.
Lăng Nhữ Y bậm môi, suy nghĩ trong lòng đảo lộn, đúng là nếu anh không đỡ, nhát dao đó đâm vào cô có khi cô sẽ không qua khỏi, đứa bé cũng sẽ vậy. Nhưng dù sao thì... Lăng Nhữ Y trước giờ chưa từng oán trách chị, cô chỉ là không hiểu vì sao chị lại trở nên như vậy.
"Hồi bé chị ấy rất tốt với tớ, chị thật sự rất thương tớ, nhưng mà hôm đó tớ hỏi chuyện chị tráo thư, chị lại bảo rằng chị ghét tớ" Lăng Nhữ Y sụp mi "Tớ đang không hiểu vì sao chị lại ghét tớ, rõ ràng trước giờ cả hai chị em vẫn rất tốt."
Nhan Tiểu Linh nhúng vai, cô cũng không phải người trong chuyện, cô càng không hiểu động cơ của Nhữ Nhi là gì nhưng hai người phụ nữ, lại còn là hai chị em dính vào cùng một người đàn ông. Trước đây Mạc tổng yêu cô ta, giờ đây Mạc tổng thay lòng yêu Nhữ Y, cho nên Tiểu Linh có thể cho rằng.
"Chắc hẳn là bởi vì cô ta đố kị với cậu, bởi vì cậu đã cướp đi trái tim của Mạc tổng rồi, mất đi người yêu nên cô ta không can tâm."
Lăng Nhữ Y nhíu nhíu mày, lý thuyết này cũng có thể đúng nhưng...
"Hồi trước, lúc mà tớ gửi thư cho anh ấy, giữa tớ và anh ấy chưa có chuyện gì, lúc đó thì làm sao có thể nói chị ấy ghen tỵ với tớ vì anh ấy thích tớ được" Thời gian đó, Mạc Đình Quân và Lăng Nhữ Y còn chưa quen biết nhau, lý thuyết của Tiểu Linh chỉ đúng cho sau này, còn về chuyện tráo lá thư hoàn toàn không phù hợp.
"Hừ... Thế thì tớ cũng không rõ, hay là cậu đi hỏi cô ta là biết, bây giờ chắc cô ta đang bị tạm giam nhỉ?" Nhan Tiểu Linh ngỏ ý "Tạm giam rồi nên cô ta không làm gì cậu được đâu, cậu có muốn đi gặp không? Tớ dắt cậu đi."
"..." Lăng Nhữ Y bậm bậm môi, cô ngoái đầu về giường bệnh phía sau, trái tim đập xao xuyến đập mạnh không muốn xa anh một phút giây nào, nhưng thâm tâm rất muốn làm rõ mọi chuyện với chị.
Cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ "Ừm... Cậu đưa tớ đi gặp chị đi."
"Được thôi" Nhan Tiểu Linh hứng thú đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi đến trước mặt Nhữ Y, rất cưng chiều bạn thân "Đây, mặc áo khoác vào nào, không để cháu tui bị lạnh được."
Lăng Nhữ Y haha cười, ngoan ngoãn mặc vào áo khoác. Nhan Tiểu Linh đưa cô đến trụ sở cảnh sát nơi Lăng Nhữ Nhi đang bị tạm giam, để đảm bảo cho Nhữ Y, cả Tiểu Linh cũng theo vào phòng gặp mặt.
Lăng Nhữ Y và Tiểu Linh ngồi đối diện Lăng Nhữ Nhi trên bàn thẩm vấn, Nhữ Nhi mặc bộ đồ cũ kĩ màu nâu của người bị tạm giam, tay bị còng sắt còng lại. Lăng Nhữ Nhi mặt lạnh nhìn Nhữ Y, không để cho Nhữ Y nói trước, Lăng Nhữ Nhi mở lời dò hỏi.
"Anh ấy sao rồi?"
Câu đầu tiên giành cho Mạc Đình Quân, Lăng Nhữ Nhi rất lo lắng cho tình trạng của anh, Nhữ Y thành thật trả lời.
"Anh ấy không sao, vết thương đã ổn chỉ là chưa tỉnh lại."
Nghe vậy, Lăng Nhữ Nhi nhẹ nhõm thở ra một hơi, đôi mắt lắng lo biến mất chỉ còn sự lạnh nhạt "Chắc không phải đột nhiên mà em đến, có chuyện gì muốn nói sao?"
Nhan Tiểu Linh ngồi bên cạnh chỉ lặng lẽ nghe hai chị em đối thoại, Lăng Nhữ Y thẳng thắng nhìn vào mắt chị, lần này cô đã có đủ dũng cảm đối đầu với chị.
Trước đây cô không dám đối mặt với chị, vì cô sợ, vì cô có lỗi với chị, giờ đây sự thật đã an bày, cô hoàn toàn không có lỗi. Lăng Nhữ Y nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của chị một cách nghiêm túc, cô hỏi.
"Em muốn biết, vì sao chị lại ghét em, vì sao lại tráo thư của em, lúc trước... Em và chị chẳng phải rất tốt sao? Em không hiểu lúc đó sao chị lại ghét em."
Lăng Nhữ Nhi nghe thấy, gương mặt ngày càng lạnh đi, Nhữ Y nói xong, cô lạnh mặt nhếch lên nụ cười nửa miệng bất cần.
"Tốt? Lại còn rất tốt? Haha" Lăng Nhữ Nhi cười khinh, phẫn nộ đố kị trong lòng trỗi dậy, bác bỏ "Chị chưa từng vui vẻ với em, chưa từng."
Mày nhăn lại, Lăng Nhữ Y chau mày vấn lại "Chưa từng?"
"Đúng, chưa từng" Lăng Nhữ Nhi lạnh lẽo trả lời, không một trốn tránh trực tiếp thừa nhận, thâm tâm đố kị rỉ máu "Từ khi có sự xuất hiện của em, cha mẹ dần không quan tâm chị nữa, em cố tình không nhận ra hay là thật sự không nhìn thấy cha mẹ thiên vị em? Từ khi sinh ra em đã là cành vàng cành ngọc trên tay mẹ rồi, em làm sao mà hiểu được cảm giác thiếu thốn? Suốt mười mấy năm ở cùng nhau, sự tồn tại của chị trong mắt cha mẹ ngày càng xa dần, về sau cha mẹ chỉ biết có em, cha mẹ không hề quan tâm đến chị nữa. Em làm hiểu được cái cảm giác đơn độc trong chính gia đình của mình đó, một gia đình bốn người nhưng thực tế chỉ có ba người là cha mẹ và em, không có chị."
Lăng Nhữ Nhi nói trong căm phẫn, đôi mắt trở nên đỏ rực ngấn ra lớp nước trong suốt, Lăng Nhữ Y và Tiểu Linh chỉ có im lặng lắng nghe. Lăng Nhữ Nhi trở nên thổn thức, tức giận cùng tủi phận đan xen.
"Em chưa hề chịu bất kì thiệt thòi nào cả, bất kể là thứ gì chỉ cần em muốn, cha mẹ liền cho em. Chị thì chẳng có một thứ gì, sự tồn tại trong gia đình đó hoàn toàn vô nghĩa, ngày ngày nhìn cha mẹ nâng niu em, chị không chịu được. Dần dần chị trở nên căm ghét em vô cùng, chỉ là em vẫn ngây thơ không nhìn thấy thôi Nhữ Y à. Lúc đọc thư của em, biết em thích con của chú Mạc, bữa thọ tiệc đó chị cũng có nhìn thấy anh ta. Quả thật anh ta rất xuất chúng, cho nên em đã rất thích anh ta, chị nghĩ, sẽ như nào nếu chị cướp đi người mà em yêu thích?"
"Người mà cả đời được bảo bọc như em sẽ chẳng bao giờ biết cảm giác mất mác đó, cho nên chị nghĩ, chị sẽ cướp lấy tình yêu của em, chị phải khiến cho em đau lòng, khiến cho em nếm trải những đau khổ đó. Thế thì chị đã tráo thư, chuyện từ lúc này thế nào thì em cũng biết rồi. Quả nhiên trong mắt mẹ vẫn chỉ có em, mẹ còn có thể đuổi chị để giành lấy hôn sự cho em, trong khi chị chỉ mong muốn sự quan tâm của mẹ thì mẹ chỉ có em. Lăng Nhữ Y, chị ghét em, chị thật sự ghét cái cuộc đời hoàn hảo của em."
Lăng Nhữ Y chợt ngừng thở, cất ra tiếng nói đau lòng.
"Nhưng mà em thương chị..." Giọng cô nhỏ xíu rỉ ra, đứa em gái nhỏ bày tỏ với người chị mà nó tôn sùng từ lâu "Chị ghen tỵ với em, nhưng chị có biết em đã sùng bái chị đến thế nào không? Chị rất giỏi, mọi chuyện chị đều có thể tự mình lo liệu, không giống như em cái gì cũng phải phụ thuộc vào ba mẹ, chị không bị cha mẹ gò bó, chị tự do tự tại biết bao, hơn nữa... Chị đã được anh ấy yêu."
Nói đến người ấy, giọng Lăng Nhữ Y trở nên nghẹn.
"Em thích thầm anh ấy rất lâu, còn chị, lúc đó chị đã là người yêu của anh ấy rồi, chị được anh ấy yêu thương, em của lúc đó... Cái lúc mà anh ấy đứng lên phác bỏ chuyện hôn sự của em và anh ấy, rồi... Rồi anh nói với một gương mặt rất hạnh phúc, anh nói anh yêu Nhữ Nhi, hôn sự này phải cho Nhữ Nhi. Em đã ngưỡng mộ chị biết bao, chị đã có được trái tim người đó, người mà em chỉ có thể vụng trộm thương nhớ. Rồi khi... Cha mẹ hai bên ngăn cản nhưng anh ấy vẫn rất kiên định nói rằng anh yêu chị, anh phải cưới chị, nếu không thì bác bỏ hôn sự. Anh ấy đã đấu tranh vì người mà anh ấy yêu, vì chị, em của lúc đó... Thật sự ngưỡng mộ chị. Cái cách mà anh nói về chị, nói về tình yêu của anh chị, trên gương mặt ấy chỉ toàn là hạnh phúc. Chị nói, chị ghét em, chị ghen tỵ với em, chị cũng đâu biết em cũng đã từng ghen tỵ với chị."
Lăng Nhữ Y trở nên nghẹn, hai mắt nóng hổi ứa ra nước mắt nóng rực, trong khi Lăng Nhữ Nhi đang bất thần vì những lời cô nói.
"Bốn năm ở bên nhau nhưng chị có biết, anh ấy chỉ mong nhớ về chị không? Anh ấy chưa từng ngừng thương nhớ chị, em chẳng thể nào bù đắp được khoảng trống trong lòng anh ấy. Em đã vô cùng ngưỡng mộ anh chị, tình yêu của anh chị khiến người ra sùng bái như thế nào chị có biết không chứ?"
Chị ghen tỵ với cô, còn cô thì tôn sùng chị, sao chị lại không nhận ra nó để cho lòng đố kị dìm nát tâm tư trong sáng của chị.
Lăng Nhữ Nhi chợt cười, mày chau chặt lại ép ra giọt nước mắt nóng hổi, Lăng Nhữ Nhi hít thở thật sâu cũng không dừng lại xót xa thở ra hơi nóng trách móc cuộc đời.
"Có những người sinh ra đã vốn rất hạnh phúc, còn số phận của chị, đã sớm an bày chỉ có thể đố kị với người khác, tình yêu đến mức sùng bái ư? Haha, nó vốn không dành cho chị."
Tình yêu của anh chị sao? Đều nhầm lẫn, bởi vì anh nhầm lẫn lá thư đó là của Nhữ Y, anh và chị quen biết nhau từ lá thư đó, cho nên, tình yêu mà Lăng Nhữ Y đang ghen tỵ vốn thuộc về cô. Lăng Nhữ Nhi chỉ là kẻ lừa gạt tạm bợ, cho nên... Cuộc đời của Nhữ Y vẫn là hoàn hảo đến mức Nhữ Nhi không tài nào chấp nhận.
Lăng Nhữ Nhi lạnh người, chùi đi giọt nước mắt "Chuyện muốn biết đã được biết rồi, em về đi."
Lăng Nhữ Nhi đứng lên, nhìn người canh quản cửa, họ mở ra cửa, Lăng Nhữ Nhi nâng bước chân không hề do dự.
"Em thương chị mà..." Oán trách cha mẹ không quan tâm chị, nhưng còn cô, cô rất thương chị, chị không cảm nhận được sao?
Lăng Nhữ Nhi trầm mặc, bước chân chậm lại, sau những gì bản thân ích kỷ đã làm trở nên thật hỗ thẹn, bước chân nâng lên rất nhanh cùng người canh giữ rời đi. Bỏ lại Lăng Nhữ Y đang trực trào nước mắt, Nhan Tiểu Linh xoa xoa tấm lưng Nhữ Y, sau đó đưa cô trở về bệnh viện.
Câu trả lời đã có, Lăng Nhữ Y đã không còn bất kỳ thắc mắc nào nữa. Cô trở về phòng bệnh, ngồi bên giường bệnh, hai bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh, ủ ấm bàn tay to lớn.
"Năm ngày rồi, anh còn định nằm như vậy đến khi nào?" Lăng Nhữ Y ũ rũ, nghĩ về cuộc gặp vừa rồi liền đau lòng nghẹn mũi, cái mũi nghẹn cứng hít nước mũi sụt sùi.
Hai bàn tay cô nắm tay anh, hai ngón tay cái xoa trên mu bàn tay của anh, cúi đầu che đi đôi mắt muốn khóc. Hai vai phát run, cánh mũi sụt sịt phát ra tiếng nước.
Tiếng hít thở sụt sịt lọt vào tai, Mạc Đình Quân chau mày nhăn mặt, đôi mi nặng nề khó khăn mở ra nhìn trần nhà trắng tinh, mùi thuốc khử trùng nồng nặc sộc vào mũi. Anh nghiêng đầu về âm thanh đang khóc thút thít, Lăng Nhữ Y đang cúi gầm mặt nắm lấy tay anh, nước mắt nước mũi cứ trào ra mà nức nở hic hic hu hu.
Mạc Đình Quân liền đau lòng, lòng ngực quặn thắc làm anh hơi khó khăn để lên tiếng.
"Khóc cái gì? Anh còn chưa chết mà."
"Ư... Hu... Nhưng mà anh chưa chịu dậy" Lăng Nhữ Y đáp theo câu nói, cô cúi gầm mặt chợt nhận ra khác thường, vội ngẩn đầu liên nhìn anh đang mở mắt cười cười. Lăng Nhữ Y hoảng hốt đứng bật dậy, hai tay chụp lấy gương mặt anh nhìn cho rõ.
Quả thật là anh tỉnh rồi, cô vui mừng đến muốn nhảy cẩn, gương mặt mừng rỡ cười tươi nhưng rất nhanh mếu máo.
"Anh dậy rồi... Hu... Hic... Anh dậy rồi."
"Ừ..." Biểu cảm biến hoá khôn lường trên mặt cô làm anh thật muốn cười, bàn tay nâng lên ôm lấy gò má nhỏ cưng chiều trấn an "Anh không sao hết."
Tay anh nâng niu gương mặt cô, những sợi tóc ngắn phủ trên bàn tay anh, phấp phơi ôm lấy gương mặt cô, Mạc Đình Quân liền chau mài.
"Nhưng mà bảo bối của anh sao lại cắt tóc rồi?" Anh ngạc nhiên vô cùng, tám năm qua, từ lần đầu biết mặt cô, tóc cô luôn là mái tóc đen dài nhẹ nhàng rất ấn tượng. Lần đầu tiên anh nhìn thấy tóc cô thế này, không khỏi ngạc nhiên, cũng không quên trêu ghẹo "Tóc ngắn như thế này, anh còn chưa chết mà đã cắt tóc rồi, anh mà có vấn đề có khi nào em cạo đầu làm ni luôn hay không?"
Lăng Nhữ Y bậm môi, cô đánh vào lòng ngực anh "Anh đừng có nói bậy nữa."
"A..." Mạc Đình Quân bị đánh vào ngực, anh nhăn nhó đau đớn, phát ra tiếng đau, Lăng Nhữ Y liền nhận thức được hành động.
"Em... Em xin lỗi, anh đau lắm hả? Em đi gọi bác sĩ" Lăng Nhữ Y hốt hoảng muốn xoay đi, Mạc Đình Quân liền nắm lấy tay cô, không cho cô rời đi, dù gương mặt có hơi đau đớn nhăn lại đôi mày cương nghị.
"Không đau lắm, đừng đi."
Lăng Nhữ Y dừng lại, tay cũng nắm chặt lấy tay anh.
"Anh chỉ giỏi nói bậy" Cô ngước mặt nhìn ra cửa "Cha ra ngoài hút thuốc rồi, em ra nói với cha đã."
Mạc Đình Quân vẫn không buông tay cô, gương mặt tuấn soái nhăn lại.
"Đừng đi, trèo lên đây anh ôm một chút, cha đi vào nhìn thấy cũng biết thôi" Nói rồi, Mạc Đình Quân nhích qua một bên tạo ra khoảng trống trên giường, đôi mắt mong chờ nhìn cô.
Lăng Nhữ Y mím môi, cũng không cưỡng lại được cám dỗ trèo lên giường nằm nghiêng, anh ôm lấy cô, vẫn dịu dàng từ phía sau ôm lấy cô và chiếc bụng to.
Xoa xoa lên cái bụng lớn, giọng anh trở nên trong trẻo giống như đang nhái giọng một đứa trẻ.
"Mấy ngày qua bảo bảo có nhớ papa không? Mama thì khỏi nói rồi, chắc chắn là rất nhớ papa" Anh rất tự tin nói.
Lăng Nhữ Y liền bĩu môi, phản bác ngay "Mới không thèm."
"Vậy à? Em không nhớ anh à? Đau lòng đấy."
Lăng Nhữ Y xoay người lại, cái bụng lớn chắn giữa hai người, cô ngước nhìn anh, đôi mắt vừa giận vừa thương trừng lên, oán trách.
"Anh chỉ biết làm người khác lo lắng, em mới không thèm nhớ anh."
Mạc Đình Quân hì hì cười, nâng tay chạm lên gương mặt cô, những sợi tóc ngắn luồn vào kẻ mấy ngón tay của anh, anh dịu dàng xoa xoa gương mặt nhỏ. Cúi hôn lên đỉnh đầu, hôn lên mái tóc mềm mại dịu êm, hít vào một hơi đầy nhung nhớ thổn thức.
"Em không nhớ anh nhưng mà anh thì nhớ em chết đi được, anh đã ngủ rất lâu, trong lúc ngủ chỉ toàn mơ về em đó."
Lăng Nhữ Y nghe thấy, trái tim cô co rút mãnh liệt, xuyến xao lan khắp lòng ngực ứa lên trên mắt, tay cô nắm lấy tay anh, cố gắng cảm nhận hơi ấm của anh, mếu máo nấc lên.
"Anh... Đừng như vậy nữa... Sau này không được như vậy nữa..."
Mạc Đình Quân vỗ về cô, hôn lên mái tóc, xoa xoa gò má đỏ hồng, dịu dàng đáp ứng.
"Anh không như vậy nữa, em cũng đừng bỏ anh nữa."
Dịu dàng đáp ứng nhưng vẫn không quên kèm theo điều kiện.
Còn tiếp...