“Ummm……….. ư…………” Ý thức có chút choáng váng Trần Kỳ Trâm trở mình, mở mí mắt nặng nề, đập vào mắt lại là căn phòng được bài trí xa lạ.
Hả, đây là nơi nào? Hoàn toàn không thể làm rõ mình đang ở nơi nào, nhưng dư quang ở khoé mắt cô lại thấy có một người nằm bên cạnh – một người đàn ông toàn thân trần trụi.
Mặc dù trên người mình mặc một chiếc áo sơmi nam, nhưng bên trong lại trống rỗng, đừng nói nội y, ngay cả quần lót cũng bị cởi sạch.
Tình hình hiện tại là như thế nào? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì...
Kỳ Trâm vừa xoa mí mắt, vừa cố gắng nhớ lại những hình ảnh còn sót lại trong đầu, nhưng trừ bỏ cô ở đâu, cái gì cũng đều không có...
Càng đừng nói đến người đàn ông nằm ở bên cạnh mình, cả người rộng mở, ngủ mê man.
Mặc dù cô di động thân thể, gã đàn ông bên cạnh vẫn mê man, không có dấu hiệu tỉnh lại. Quên đi! cô cũng lười suy nghĩ sao lại xảy ra chuyện này .
Toàn thân đau nhức, cô cũng không rõ lắm rốt cuộc là để cho người ta chiếm tiện nghi, nên thân thể mới đau, hay là tứ chi va chạm với người khác, mới có đau đớn này...
Quản anh làm khỉ gió gì, những điều này cũng không phải là trọng điểm.
Cô phải lập tức trở về ký túc xá, đây mới là việc quan trọng nhất.
Ngày hôm qua cô không về ngủ, chưa xin phép mà ở bên ngoài, nếu như hôm nay lại không đi giải thích với quản lý, tin tức truyền về nhà, cô sẽ ăn không hết, ôm không nổi.
Ngắm sơ qua người đàn ông thở to ngủ bên cạnh...
Diện mạo thật đẹp trai, lông mày đậm, rất có hình, thể trạng cũng không tệ lắm, có cơ bụng, chân rất dài.
Nếu như ngày hôm qua cô thất thân cho anh, tính ra cô cũng không lỗ quá.
Tuy nhiên cô chưa từng có kinh nghiệm tình một đêm, nhưng trong thời đại nam nữ ngang hàng này, uống rượu say rồi cùng đàn ông xa lạ xảy ra quan hệ cũng là một kinh nghiệm nên học hỏi.
Họ tên anh ta là gì nhỉ? hoặc tối hôm qua hai người rốt cuộc có đoạn ở chung như thế nào, cô chẳng muốn so đo, cô cũng không muốn làm nhân vật hoan ái một hồi, hôm sau thức dậy, ngồi trên giường khóc lóc muốn đàn ông phụ trách.
Cô không phải người như vậy! Nên nhanh chóng trở lại trường học báo danh! Kỳ Huy đỡ phải khó xử.
Sau khi hạ quyết tâm Kỳ Trâm liền nhanh chóng xuống giường, tìm quần áo của mình, nhanh chóng mặc vào, dùng tốc độ nhanh chóng rời đi chỗ ở của người đàn ông, ngay cả danh thiếp đặt ở trên bàn cũng không thèm nhìn.
Gió sớm từ cửa sổ thổi vào đầu tiên làm tấm danh thiếp thổi rơi, ánh sáng mơ hồ làm sáng lên một hàng chữ – Tống Trọng Hi, Tổng giám đốc kiêm người phụ trách của khoa học kỹ thuật Thiên Dực.
Không xong rồi! Nước mắt sắp chảy ra...
Kỳ Trâm một tay mang theo sách vở, một tay che miệng ngáp.
Này! Này! Phía sau có người đẩy đẩy lưng cô.
“Ừ?” Miễn cưỡng dựng thẳng thân thể, Kỳ Trâm vừa chăm chú nhìn động tĩnh của thầy giáo ở trên bục, vừa nói chuyện với Vệ Mỹ sau lưng.
“Cài cái cúc áo đầu lại đi!” Vệ Mỹ nhỏ giọng dặn dò, phải chết cũng sửa sang lại quần áo thật tốt, không nên không để ý như vậy.
“Không cần! Không thoải mái.” Chuông tiết đầu mới vang lên mà cô đã muốn gục xuống bàn ngủ, cài cúc áo?
“Có dấu hôn. Cài nhanh!” Hung hăng nhéo cô một cái, muốn cô hồi hồn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!