Dù sao một ngày vừa qua, bọn họ tiêu hao quá nhiều thể lực rồi, cần phải bồi bổ.
“Không có ai tranh với em, chậm một chút.” Ánh mắt mang theo sự chiều chuộng nhìn về phía người con gái của anh, duy chỉ có anh biết rõ đường cong yểu điệu ở dưới áo sơ mi là phong tình như thế nào...
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tống Trọng Hi lại hỗn tạp màu sắc khác nhau.
“Em biết rõ! Nhưng em đói quá!” Cô vừa ăn vừa trả lời, cười hì hì nhìn người yêu, chỉ cần có thức ăn nóng, cô rất dễ đuổi.
“Anh cũng đói bụng!” Ngồi ở cô bên cạnh, đáy mắt tản ra dục vọng bất đồng.
“Tự mình ăn đi –” Cô kiều mỵ làm nũng với anh, cũng không muốn đút anh ăn cơm lúc này.
“Anh vất vả tìm bữa tiệc phong phú đến giúp em, em hồi báo anh như vậy sao?” Tống Trọng Hi cũng bắt đầu khóc thét, trình độ đáng thương không thua người con gái vừa mới nằm ở trên giường “khóc yểu”.
“A! Anh đáng thương như vậy sao?” Kỳ Trâm cười trêu chọc anh, nhưng vẫn múc một muỗng cơm thịt kho đưa đến trước miệng của anh.
“Ừ hừ... cảm ơn, nhờ em đút mới ăn ngon.” Tống Trọng Hi liên tiếp gật đầu, dùng sức nhấm nuốt mấy ngụm, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vui vẻ.
“Thức ăn của ‘Khách mau tới’ ăn ngon không?” Ngắm đàn ông đang nói chuyện điên đảo, “Em ngửi thấy được mùi thơm, liền biết anh gọi bên ngoài đưa tới! Ăn một miếng nữa.” Lại gắp một đũa ruột già xào gừng lớn, đưa đến trong miệng người yêu.
Chẳng lẽ đút người ăn cơm sẽ trở thành thói quen? Nhưng nhìn anh vui vẻ, trong lòng cô cũng không hiểu sao cảm thấy ngọt ngào.
“Anh no rồi.” Tống Trọng Hi nhún nhún vai, liền múc thịt kho tàu hải sâm, đưa đến trước cặp môi đỏ mọng, “Em nên ăn nhiều một chút! Sợ em đói bụng lắm.” Ánh mắt thâm tình chân thành giống như dẫn theo dòng điện, làm cho Kỳ Trâm thoáng thất thần.
“Bây giờ anh mới nói như vậy... lúc trước em nói không muốn anh lại...” Kỳ Trâm bĩu môi, không tin anh thật sự sợ cô đói bụng.
“Anh kìm lòng không được nha, ai bảo em mê người như vậy.”
Nhanh tay nhanh chân giúp cô múc thêm một chén canh cá.
Hừ, nhìn xem người đàn ông này đang nói chuyện ma quỷ gì?
Tự mình túng dục quá độ, bây giờ ngược lại đổ thừa cho người khác? Diện mạo cô rất mê người sao! Cô chưa bao giờ biết diện mạo mình lại đẹp...
“Lúc ăn cơm không nên nói chuyện.” Lườm anh một cái, ngăn lại hồ ngôn loạn ngữ của anh, giọng điệu rất lạnh nhạt.
“Vâng... Vâng... Lập tức tuân mệnh! Nữ hoàng của anh.” Thân mật ôm người trong lòng, giọng điệu ngoan ngoãn phục tùng tựa như thiếu niên mới nếm thử tư vị tình.
“Hì!” Kỳ Trâm nhịn không được cười ra tiếng. Anh thật láu lỉnh!
“Vui vẻ không...” Thì ra tâm tình đế vương cổ đại chiếm được nụ cười của mỹ nhân là như thế này sao!
Chứng kiến nụ cười của Kỳ Trâm, Tống Trọng Hi đột nhiên cảm nhận được tâm tình của những quân vương mất nước kia.
Kỳ Trâm vung tóc đuôi ngựa, mạnh mẽ bước vào vào phòng họp hội học sinh, đã bị Đồ Tĩnh chặn lại. ”Như thế nào? Bây giờ vào phòng họp hội học sinh phải trình thẻ sao?” Kỳ Trâm không hiểu cái tay kia có ý tứ gì, nhướng mày hỏi thăm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!