“A?” Lâm Cương nghệt ra.
“Ông ma men, Từ Nam Y, Triệu Nhân, bọn họ có là người chơi không?”
Lâm Cương gật đầu: “Tất nhiên.”
“Ông ma men chết ngay hôm đầu tiên, Từ Nam Y và Triệu Nhân chết tối hôm qua, bọn họ chỉ ở trong phòng và phòng khách.”
“Có ý gì?” Lâm Cương cảm giác mình mơ hồ bắt được chút gì đó, nhưng vẫn chưa nói ra được: “Là giới hạn phạm vi sao?”
“Có thể hiểu là vậy, người đầu tiên chết là một con ma men, thức dậy e là chưa tỉnh rượu, còn chưa hiểu ra sao đã bị giết, nhưng ông ta cũng là một người chơi. Vì sao hệ thống nói ‘nơi tất cả người chơi đều có thể nhìn thấy’, chỉ có một khả năng, đó là trước khi ông ma men chết, bao gồm chính ông ta, toàn bộ người chơi chúng ta đều đã thấy.”
Khi hệ thống đưa ra gợi ý Kỷ Vô Hoan đã nghĩ đến vấn đề này.
Phản ứng và hành động của mỗi người sau khi tỉnh lại không thể đoán trước, nhưng chỉ có một động tác là ai cũng sẽ làm, đó là mở mắt.
Bất kể ông ma men kia có tỉnh táo hay không, nhất định ông ta phải mở mắt, nếu không hệ thống sẽ không nói “Toàn bộ người chơi đã tỉnh.”
Nếu đứa bé kia ở phòng khách, ở hoa viên hay ở trong phòng khác, ông ma men sẽ không nhìn thấy, cho nên có khả năng nhất chính là thứ bọn họ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy.
“Cái gì?!” Lâm Cương kinh ngạc kêu to, nhớ lại thứ mình nhìn thấy lúc vừa mở mắt, đột nhiên hiểu ra, anh chỉ lên trần nhà, dùng khẩu hình hỏi: “Là chúng nó?!”
“Nhưng không phải lúc trước hai người đã kiểm tra rồi sao, chúng nó chỉ là búp bê bình thường.”
Chưa kể nhất định không chỉ Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên kiểm tra, các phòng khác hẳn cũng có người nghi ngờ, đặc biệt là người chơi có kinh nghiệm như Đao Sẹo, chắc chắn gã đã cẩn thận kiểm tra rồi cho ra kết luận tất cả đều là búp bê bình thường.
“Đại khái là vậy, tiếp là gợi ý thứ hai.” Kỷ Vô Hoan gặm thịt khô, tay kia đang định bôi lên người Nhiếp Uyên lại bị người kia đập bay, mới bĩu môi thành thật lau khăn, gõ chữ: “Trong lòng nữ chủ nhân là một cái đầu, nếu như nó chính là đầu con của nữ chủ nhân, vậy con của bà ta hiện tại thế nào?”
“… Xác không đầu?”
“E là phân thây.” Kỷ Vô Hoan liệt kê: “Chưa biết trong phòng Đỗ Toa và bà ta có không, tính riêng người chơi chúng ta có tám phòng, nếu muốn cam đoan mỗi người chơi đều có thể nhìn thấy thì chính là phân thây, sau đó khâu vào cùng đám búp bê, trừ phi là cực kì may mắn, nếu không trong số nhiều búp bê như vậy chưa chắc đã đụng trúng, chưa kể còn phải đụng trúng một bộ phận trên thi thể kia, xác suất quá nhỏ.”
Lâm Cương giờ đã hiểu hoàn toàn: “Vậy nên tối hôm qua hai người kiểm tra đám búp bê là muốn xác nhận điều này?”
“Một nửa thôi, đương nhiên cũng muốn xác nhận chúng có nguy hiểm không. Ngoài ra còn có một gợi ý rất rõ ràng ‘Nữ chủ nhân làm ra rất nhiều búp bê đứa con’, ngay bản thân câu này đã chơi chữ rồi.” Kỷ Vô Hoan nhún vai: “Rốt cuộc là lấy đứa nhỏ làm thành búp bê, hay là làm búp bê hình dáng đứa nhỏ, nói không rõ.”
Nếu đứa bé kia đúng là bị nữ chủ nhân phân thây làm thành búp bê, vậy thì chuyện này có hơi đáng sợ.
Bọn họ đều cho rằng Đỗ Toa là quái vật giết đứa nhỏ, nhưng hiện tại nghĩ kĩ hơn thì nếu Đỗ Toa giết con của nữ chủ nhân, thì vì sao nữ chủ nhân lại bình thản nói: “Đỗ Toa đã làm xong cơm, tôi dẫn mọi người tới nhà ăn.”
Cùng với “Mọi người được Đỗ Toa mời đến đúng không?”
Nếu bọn họ là người Đỗ Toa mời đến, vậy vì sao Đỗ Toa lại muốn giết bọn họ?
Rất mâu thuẫn.
Vậy nên trừ phi tồn tại NPC thứ ba, nếu không giết chết đứa nhỏ rất có thể chính là nữ chủ nhân.
Kỷ Vô Hoan lựa chọn dùng di động gõ chữ chính là sợ bị bà ta nghe được.
Quái vật không dám xác định, nhưng nữ chủ nhân nhất định nghe hiểu bọn họ nói gì.
Nhưng nữ chủ nhân biểu hiện rất yêu con mình, vậy sao bà ta lại giết nó? Sau đó lại dùng cách này để nhớ về con, có bệnh à?
Trong biệt thự này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dựa vào những manh mối đã có, chính bản thân căn biệt thự này có vấn đề.
Chưa nói tới phòng khách to quá khổ thì hoa viên, cách bài trí trong phòng, ngay từ đầu đã khiến người ta có một cảm giác ngờ ngợ không thể bỏ qua.
Ví dụ như giường trong phòng Kỷ Vô Hoan, cửa sổ an toàn trong phòng Từ Nam Y, kế đó là hai chiếc ghế không hề hợp với trang trí trong phòng người mặc âu phục, trong phòng Lý Liên và Triệu Nhân lại không có thứ gì đặc biệt.
Cũng có thể là cậu chưa tìm ra, hoặc là bị Đao Sẹo cầm đi trước rồi.
Còn có cái mắc áo kì quái trong phòng ông ma men, từ từ.
Dường như phòng nào cũng có một thứ không phù hợp với trang trí trong phòng, không chỉ thế, còn có đèn trên hành lang, cùng với khung cảnh hoa viên không ngừng lặp.
Kỷ Vô Hoan tạm thời nghĩ mãi mà không ra.
Sau khi nghe Kỷ Vô Hoan phân tích, Lâm Cương đột nhiên phát hiện đúng là rất đơn giản! Anh ta nghĩ quá nhiều nên mới nhầm lẫn, cảm thấy phải tìm thì nhất định đã bị giấu đi.
Ai nghĩ tới nó ở ngay trên đỉnh đầu!
“Vậy chúng ta mau mau đi tìm, nhiều búp bê vậy cơ mà!”
Kỷ Vô Hoan thảnh thơi ăn thịt khô, thoạt nhìn không vội vã xíu nào, chờ nuốt xong mới lên tiếng: “Nếu anh sốt ruột thì có thể đi tìm xem, chúng tôi ở đây nằm vùng.”
“Kỷ Vô Địch, hai người trong hiện thực làm nghề gì?” Lâm Cương không nhịn được hỏi.
Không cần nói tới Nhiếp Uyên, có mấy người mới đối mặt với NPC mà vẫn bình tĩnh? Lâm Cương cảm thấy ngay cả Đao Sẹo cũng không làm được.
Kỷ Vô Hoan thì sao, tuy ban đầu bị hù khóc nhiều lần, nhưng về sau thích nghi rất nhanh, thậm chí còn có tâm tư trêu đùa Đao Sẹo, ăn thịt khô, không phải cũng quá bình thản rồi chứ?
Anh còn tưởng tính tình đối phương đơn giản, đầu óc ngốc nghếch, hiện tại xem ra chẳng những không ngốc, còn rất thông minh.
Kỷ Vô Hoan dùng khăn tay lau sạch sẽ ngón tay, thu lại ý cười, nghiêm túc lại thần bí nhìn anh ta: “Anh thật sự muốn biết sao?”
“Ừ.” Thấy đối phương đột nhiên đứng đắn như vậy, Lâm Cương cũng khẩn trương theo, vểnh tai thẳng người.
“Nếu anh đã thành tâm muốn biết.” Kỷ Vô Hoan dùng ngón trỏ đẩy đẩy kính trên sống mũi, nặng nề nói: “Thì tôi sẽ sẵn lòng trả lời, vì phòng ngừa thế giới bị phá hủy, vì bảo vệ hòa bình của thế giới, tiêu diệt cái ác và sự xấu xa, nhân vật phản diện Kỷ Vô Địch, Nhiếp Tròn Tròn đáng yêu lại mê người, chúng tôi là biệt đội vô địch xuyên qua dải ngân hà, Lỗ Trắng, ngày mai tươi sáng đang chờ chúng ta*!”
*Slogan chế thêm của Rocket team trong Pokemon, Lỗ Trắng ngược với Hố Đen.Lâm Cương: “…” Anh sai rồi, anh không nên để tên nghiện diễn này lên sân khấu!
“Ê Tròn Tròn!” Kỷ Vô Hoan vỗ đùi Nhiếp Uyên, phát hiện cảm xúc không tồi, vì thế thuận tay xoa xoa hai cái, cặp mắt hoa đào mê người để sát vào nhìn người nọ, bất mãn nói: “Mèo đâu?”
Biểu cảm Nhiếp Uyên lập tức thay đổi, đẩy bàn tay đang ngo ngoe trên đùi mình ra, sầm mặt mắng: “Bệnh thần kinh.”
“Ê, Tròn Tròn, cậu…”
Lâm Cương vội vàng đẩy chủ đề về trước khi hai người kia lại cãi nhau: “Kỷ Vô Địch, vậy giờ cậu đã biết đầu đuôi sự việc rồi sao?”
“Vẫn chưa.” Kỷ Vô Hoan lắc đầu, có điều nhắc tới đây cậu lại nghĩ tới thứ gì đó: “Màu trắng, nói đến màu trắng, mọi người sẽ nghĩ đến gì?”
Lâm Cương nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Cơm, đường, muối, mỡ heo, tỏi, xương cốt.”
Được rồi, dù sao đây cũng là đầu bếp.
Kỷ Vô Hoan nhìn về phía Nhiếp Uyên: “Tròn Tròn ~ cậu thì sao?”
Nhiếp Uyên không để ý đến cậu, thanh niên ngồi cạnh bàn trà, dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, dường như suy nghĩ gì đó
Kỷ Vô Hoan bĩu môi: “Tròn Tròn, cậu thật sự là càng ngày càng không đáng yêu.”
Ở trong này, màu trắng hiển nhiên là một màu sắc có ý nghĩa đặc biệt.
Kỷ Vô Hoan tự nhận mình không phải người theo chủ nghĩa nghệ thuật, nhưng nhắc tới màu trắng là sẽ nhớ tới, thuần khiết, hòa bình, bồ câu đưa thư linh tinh gì đó, mở rộng ra thì…
Dòng suy nghĩ của cậu bị tiếng bước chân cắt đứt, có người từ cầu thang bên trái tới, đồng thời còn có tiếng một nam một nữ nói chuyện.
Đao Sẹo và nữ tóc ngắn?
“Sao cửa phòng ăn lại khóa? Bên trong có phải có manh mối gì không?”
“Giữa trưa phải cẩn thận điều tra. Mẹ nó, tôi chịu không nổi đám ngu xuẩn kia, đã nói bao nhiêu lần là không thể trèo tường ra ngoài, tưởng hệ thống ngu như mình à?” Đao Sẹo mắng: “Đúng là một lũ lợn.”
Nghe giọng thì có vẻ nữ tóc ngắn cũng rất bất mãn: “Lý Tề kia cũng là một kẻ ngu ngốc, lúc tìm tới cửa còn nói mình ngoan ngoãn có năng lực, cuối cùng bảo hắn làm chút việc nhỏ cũng làm không xong.”
“Hai căn phòng khóa lại khẳng định có vấn đề, nhưng chìa khóa lại ở trên người con quái vật kia…”
Hai người nói xong thì đi qua bên này, vừa quay sang đã thấy Kỷ Vô Hoan ngồi trên sofa ăn thịt bóng nhẫy cả mồm, cùng với Lâm Cương và Nhiếp Uyên.
Đao Sẹo hơi sững sờ, nhanh chóng điều chỉnh lại, vừa rồi còn mắng bọn họ ngu xuẩn, hiện tại lập tức đổi mặt, bình thản cười: “Sao lại ngồi đây, vừa đi đâu vậy?”
Kỷ Vô Hoan thầm khinh thường hừ một tiếng.
Nếu so về trở mặt thì Đao Sẹo sao sánh được Kỷ ảnh đế.
“Ai da ~” Kỷ Vô Hoan lập tức dặt dẹo, mặt ửng hồng, dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Nhiếp Uyên: “Vừa rồi người ta đi tản bộ trong hoa viên với Nhiếp ca ca đó ~ “
“…”
Mặt Đao Sẹo lập tức cứng lại, khóe miệng giật giật, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép: “Vậy hai người cứ tiếp tục?”
“Không đâu, người ta mệt nhọc, hiện tại muốn ngủ, tối hôm qua đáng sợ quá đi mất, tôi sợ muốn chết luôn, một đêm ngủ không ngon.” Kỷ Vô Hoan nói xong lại nhếch tay khoác lên tay Nhiếp Uyên, khẽ dựa lên bả vai hắn, còn thuận tiện chùi luôn mỡ dính miệng.
Đao Sẹo và nữ tóc ngắn cố nén cảm giác buồn nôn, tự nhủ với mình, không nên chấp nhặt với thứ thần kinh.
Hai người quay ra kiểm tra hai phòng đang đóng, lập tức thấy được tờ giấy dán trên cửa.
Nữ tóc ngắn theo bản năng muốn giật xuống, lại bị Đao Sẹo ngăn cản.
Gã dí sát vào nhìn, đọc được chữ viết bên trên, biểu cảm dần trở nên vi diệu.
Gã quay đầu nhìn Kỷ Vô Hoan đang chim nhỏ nép vào người, đối phương còn đỏ mặt thẹn thùng cười với gã, Đao Sẹo lập tức thấy lạnh hết cả người.
Không cần phải nói, đây nhất định là thứ thần kinh ẻo lả kia viết.
Đao Sẹo thầm cười lạnh một tiếng, thằng ngốc này muốn chết, gã đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Có lẽ là vì có người ngoài nên hai người kiểm tra xong hai cánh cửa liền im lặng rời đi.
Bọn họ vừa đi, Kỷ Vô Hoan suýt chút nữa cười ngã từ trên ghế xuống: “Tròn Tròn, nhìn thấy mặt họ không?”
“…”
“Tròn Tròn?”
Nhiếp Uyên không để ý đến cậu, nhìn bộ dáng trầm tư của hắn, Kỷ Vô Hoan cũng thu lại nụ cười, đứng đắn hỏi: “Tròn Tròn, cậu nghĩ đến cái gì?”
“Tôi đang suy nghĩ.” Nhiếp Uyên liếc cậu một cái, khóe miệng hơi cong lên: “Tiếng Nhiếp ca ca vừa rồi nghe rất mát tai.”
Kỷ Vô Hoan: “…”
Kỷ Lầy Lầy im bặt, lật thuyền trong mương.
Cậu có thể tưởng tượng ra, Nhiếp Uyên sẽ vin vào đây mà trêu chọc cậu mấy tháng!
Đại khái là bị nắm phải đuôi, Kỷ Vô Hoan khó được im lặng như gà, ngoan ngoãn ngồi trên sofa cúi đầu chơi di động.
10 giờ 50 phút, trên hành lang truyền tới tiếng mở cửa rất nhỏ.
Ba người liếc nhìn nhau, đồng thời đứng lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kỷ Lầy Lầy lật thuyền 2333
___________________