Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỷ Vô Hoan buông áo Nhiếp Uyên ra, tinh thần sảng khoái, hơi thở thông thoáng.

Cậu làm lơ ánh mắt hung tàn như muốn giết người của Nhiếp Uyên, cao ngạo hất cằm, cái đuôi vô hình vểnh lên lắc lư.

Bên ngoài là một hành lang trống trải, ánh sáng hơi yếu, phía đối diện là một loạt phòng, hai cửa phòng đối diện đều đóng chặt.

Bố cục có hơi giống khách sạn.

Kỷ Vô Hoan đi ra thăm dò, cửa trên hành lang đều mở ra, vừa rồi lúc cậu cho mắt nghỉ ngơi có nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân.

—— Nơi này còn có những người khác.

Nhiếp Uyên bước ra đầu tiên, sàn nhà gỗ, phía trong có vẻ rỗng, bước lên có tiếng vang.

Kỷ Vô Hoan đi theo sau hắn, sau lần hù dọa trong phòng, cậu ngẩng đầu nhìn theo bản năng, cũng may trần nhà rất bình thường, không có đám búp bê khủng bố, chỉ có đèn chùm cổ, kỳ quái là ở bên trong lại là đèn trần hình vuông, tổng thể không hề hợp nhau.

Chẳng lẽ trang trí được một nửa thì phá sản? Kỷ Vô Hoan bắt đầu suy nghĩ linh tinh.

Hai bên hành lang đều có thể đi xuống.

Kỷ Vô Hoan đang định xuống từ bên trái lại thấy Nhiếp Uyên đi thẳng bên phải.

Nếu hắn đã xung phong thì Kỷ Vô Hoan không ngại đi theo, người không sợ chết trời tru đất diệt, nếu có nguy hiểm, cậu ở phía sau có thể trốn nhanh một chút.

Dãy hành lang vì vấn đề ánh sáng mà không thể nhìn rõ điểm cuối, nhưng cũng không tính là dài, ba người rảo bước mấy chục giây sau đã tới đầu cầu thang, dọc đường đi có tổng cộng 10 phòng, trái 5 phải 5, cửa phòng hầu như đều mở.

Ngoại trừ hai phòng đối diện bọn họ vẫn đóng thì có một phòng ở góc phải cũng đóng.

Trước khi đi xuống, Kỷ Vô Hoan quay đầu nhìn về phía sau, hành lang kia lại bị bóng tối cắn nuốt, như một con rắn khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào con mồi, có đi không về.

Cậu đột nhiên cảm thấy lạnh cả lưng, không tự giác ôm tay run rẩy một chút.

Nhiếp Uyên đi phía trước liếc cậu một cái: “Lạnh à? Gọi anh đi rồi anh đưa áo khoác cho.”

Kỷ Vô Hoan gẩy gẩy tóc mái, mặt không đổi sắc đáp trả: “Sao có thể lạnh được? Cũng không phải yếu thận như ai đó.”

Lâm Cương đi sau cùng không thể không đánh giá hai người.

Sao cậu biết anh ta yếu thận vậy?

Sao bảo không quen?

Còn chưa xuống dưới sảnh bọn họ đã nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ.

“Đây là chỗ quỷ quái gì vậy?! Nói cho mấy người biết, nếu không thả tôi ra, bạn tôi ở cục cảnh sát sẽ cho mấy người ăn đủ!”

“Sao thế này, điện thoại di động của tôi không có tín hiệu!”

“Chẳng lẽ chúng ta bị bắt cóc?!”

“Mau kêu cứu đi, không chừng xung quanh sẽ có người nghe thấy, sau đó cứu chúng ta!”

“Cứu! Cứu với!”

Lâm Cương cũng không ngạc nhiên, thầm nói đây mới là phản ứng bình thường của người mới! Đâu như hai người kia, người sau còn bạo lực hơn người trước!

Có một nam một nữ đang đứng giữa phòng khách, trên mặt người đàn ông có một vết dao đáng sợ, từ khóe mắt kéo đến mũi.

Người phụ nữ tướng mạo bình thường, tóc ngắn gọn gàng, đeo balo màu đen, so với những người khác thì bọn họ khá tỉnh táo.

Thấy ba người Kỷ Vô Hoan đi xuống, Đao Sẹo còn chủ động vẫy tay: “Mọi người tới đây đi.”

Kỷ Vô Hoan uể oải nâng mắt lên, sau đó không để ý đến bọn họ, cậu nhìn quanh sảnh, lại có cảm giác khó chịu.

Cậu phát hiện nơi này rất rộng, khó trách hệ thống nói là sảnh chứ không phải phòng khách.

Bởi vì chỗ này cho dù làm phòng khách biệt thự cũng quá rộng, có chất đống đồ dùng thì nhìn vẫn trống trải, từ cuối cầu thang đi đến sô pha cũng phải hơn mười mét.

Có mười mấy người đứng xung quanh sô pha da kiểu Âu, nữ có nam có, phần lớn đều đứng tách ra, cũng có 2, 3 người đứng cùng nhau.

Kỷ Vô Hoan âm thầm đánh giá từng người.

Nổi trội nhất là một cô gái đang ngồi trên sô pha ôm đầu gối khóc lóc, mặc váy dài sẫm màu, quần tất đen, đi một đôi boot ngắn, nghe tiếng có vẻ là người vừa rồi chạy trên hành lang, dường như là bị dọa mất hồn mất vía, khóc đến thở không ra hơi.

Bên cạnh có một cô gái đang an ủi.

“Chị không sao chứ, đừng khóc.”

“Hu hu... Tôi sợ.”

“Chị đừng sợ, chị tên gì? Em là Lý Liên, sinh viên trường S, ở đây có nhiều người như vậy, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được cách đi ra ngoài.”

“Tôi tên Từ Nam Y, trên trần nhà có rất nhiều rất nhiều đầu người, thật là đáng sợ!”

“Chị Từ, đó là giả...”

Ở phía sau sô pha có một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen, ông ta còn đang không ngừng gào thét: “Mẹ nó, là ai đang giả thần giả quỷ vậy? Mau lăn ra đây cho ông! Đại đội trưởng cục cảnh sát là bạn của tao! Dám nhốt tao, tao cho chúng mày ăn đủ!”

Ngoài ra có ba người trẻ tuổi đứng tụ lại thảo luận: “Có phải mọi người đang bình thường tự nhiên mất đi ý thức?”

Hai người kia mắt sáng lên, gật đầu lia lịa như bắt được cọng cỏ cứu mạng.

“Phải, đúng rồi, tôi đang đi xuống lầu mua bàn phím, đột nhiên không có ý thức!”

“Tôi nhớ là đang ở trên lớp, không ngờ vừa ngủ dậy đã ở đây.”

“Tôi thì đang bơi lội ở phòng tập thể thao!”

Nghe đến đó, Lý Liên ngẩng đầu nhìn qua nói: “Tôi cũng vậy, hôm qua vừa hết ngày nghỉ bệnh, tôi ngồi xe quay về trường học, lúc qua đường đột nhiên nghe thấy tiếng phanh gấp, vừa quay đầu qua đã mất ý thức.”

Cô bé này vóc dáng không cao, tóc dài để xõa, đội mũ nồi màu nâu nhạt, hơn phân nửa khuôn mặt bị kính cận che mất, trên vai còn đeo một cái túi lớn.

Xem chừng bọn họ còn không nhớ mình đã chết.

Kỷ Vô Hoan đếm, ở đây tổng cộng có 10 người, thêm bọn họ là 13, Đao Sẹo và người phụ nữ tóc ngắn kia ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng luôn nhìn chung quanh như đang đợi cái gì.

Cậu còn chú ý tới Nhiếp Uyên sau khi nghe thấy chuyện kì quái kia chẳng những không khẩn trương, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, cơ thể luôn căng thẳng hơi thả lỏng.

Nhưng khi Kỷ Vô Hoan quay đầu lại nhìn thì Nhiếp Uyên đã khôi phục bộ dáng mặt không đổi sắc, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hắn ta lập tức bày ra vẻ ghét bỏ.

Vì thế Kỷ Vô Hoan cố ý cười với hắn.

Tuy rằng khuôn mặt đã thay đổi nhưng Kỷ ảnh đế có được đôi mắt được xưng là có lực sát thương lớn nhất giới giải trí, đặc biệt là khi rơm rớm nước mắt thì có thêm vài phần mê người.

Còn được gọi là phóng điện.

Nhiếp Uyên lập tức run lên, sau đó quay ngoắt mặt đi, trên tai xuất hiện màu đỏ hồng không dễ phát hiện, ngoài miệng vẫn mắng: “Đừng có nháy mắt, tởm chết.”

Kỷ Vô Hoan bị chửi cũng không tức giận, nguyên tắc của cậu là chỉ cần Nhiếp Uyên không vui thì cậu sẽ vui.

Ba người chờ thêm vài phút đồng hồ, sau đó giọng nữ dễ nghe kia lại xuất hiện.

【 Đinh ~ Chúc mừng ngài đã xuống sảnh trong vòng 15 phút, hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo là 3 phút dọn dẹp. 】

Dọn dẹp? Kỷ Vô Hoan đang khó hiểu, đột nhiên thấy Nhiếp Uyên ngẩng đầu, đồng tử co lại, chăm chú nhìn trần nhà, cậu tò mò hỏi: “Sao vậy?”

“Tai bị điếc à?”

Kỷ Vô Hoan nhìn lên theo hướng ngón tay hắn chỉ, vừa ngẩng đầu lên: “Mẹ!” Không vì cái gì khác, vừa ngẩng đầu bụi đã rớt vào mắt cậu.

Họa vô đơn chí! Nước mắt mãi mới ngừng giờ lại chảy ròng ròng.

Cậu vừa cúi đầu xoa mắt đã nghe thấy một tiếng động kì quái.

“Ong ong ong —— “

“Máy hút bụi?”

Là từ trên lầu vọng xuống, từ xa đến gần, sắc bén chói tai, tiếng động càng lúc càng lớn.

Tiếng động này vẫn duy trì bình thường, từ đầu còn không có gì, nhưng vài giây sau chợt biến đổi, ngắt quãng như hút phải gì đó rồi bị kẹt, cùng lúc đó, xen lẫn trong tiếng máy móc đứt quãng là tiếng gào thét thảm thiết!

Ở đây vốn cách âm không tệ lắm, nhưng âm thanh này lại dễ dàng xuyên thấu sàn nhà, quanh quẩn trong phòng khách trống rỗng, giống như chỉ cách một tầng vải mỏng mà truyền vào tai mỗi người.

“A a a a a —— quái vật! Có quái vật! Cứu mạng —— cứu tôi với!”

Tiếng đàn ông kêu gào thảm thiết, dường như đang chịu đau đớn cùng cực, nhưng mặc cho anh ta giãy dụa thế nào thì tiếng máy móc vẫn không dừng lại, cuối cùng thì phụt một tiếng, tiếng động lại trôi chảy trở lại.

Kèm theo đó là tiếng hét đau đớn chói tai!

Không cần nhìn đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng như Địa Ngục đó, Kỷ Vô Hoan nổi da gà.

“Bành bạch bành bạch!”

Như có người quỳ trên mặt đất, dùng tay đập lên sàn gỗ, bò lết xuống cầu thang.

Rầm rầm rầm, một người đàn ông từ trên cầu thang lăn xuống.

Chính xác thì một nửa người đàn ông!

Nửa người dưới của ông ta bị thứ gì đó chém đứt, không, phải nói là vặn đứt, “vặn” nham nhở máu chảy tí tách, nội tạng rơi tung tóe.

Toàn thân ông ta đẫm máu, từ trên tầng ngã lăn xuống, vừa thấy có người lập tức lộ ra vẻ vui sướng, như thấy được hi vọng mà khua tay, lớn tiếng cầu cứu ba người Kỷ Vô Hoan: “Cứu mạng!! Cứu mạng!! Có quái vật! Cầu xin các anh cứu tôi!”

Nhưng vận mệnh không cho ông ta cơ hội này, một giây sau, tiếng “ong ong” lại xuất hiện, như tiếng quỷ đòi mạng.

Tiếng người đàn ông đột nhiên cất cao: “A a a a a, buông!! Buông ra!”

Ngón tay đầy máu tóm chặt lấy thảm cầu thang, muốn tránh thoát lực hút phía sau, khi Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên vươn tay tới chỉ kịp bắt lấy khoảng không.

Tiếng ong ong đã dừng lại, cùng biến mất là tiếng kêu gào của người kia.

Kỷ Vô Hoan loạng choạng suýt chút nữa nhào tới cầu thang, may là Nhiếp Uyên kịp túm lại, bọn họ nhìn về phía cầu thang tối đen, ngoại trừ máu trên mặt đất đã không còn gì.

Khi cậu định đứng dậy, khóe mắt chợt lướt qua một khuôn mặt xám trắng.

Đó là một người phụ nữ không có tóc và miệng.

Cổ cong như gãy, dùng góc độ quỷ dị tựa lên thành cầu thang, mắt không có đồng tử, trừng trừng nhìn mọi người.

Khi mắt chạm nhau,

Bà ta đang cười!

Kỷ Vô Hoan cảm thấy đầu ngón tay lạnh toát, một dòng khí lạnh từ lưng vọt thẳng lên đầu.

Giờ cậu đã biết sự sợ hãi trong mắt Lâm Cương là sao!

Kỷ Vô Hoan ngẩng đầu định nhìn kĩ hơn thì người mặt trắng bệch kia đã biến mất.

Dường như chỉ là ảo giác, nhưng vũng máu lênh láng trên sàn nhà cùng mùi máu tanh đã chứng minh tất cả chuyện vừa thấy là thật.

Kỷ Vô Hoan đột nhiên vươn tay nắm cổ tay Nhiếp Uyên, khi Nhiếp Uyên còn chưa kịp phản ứng đã xắn tay áo hắn lên, véo một cái thật đau.

Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của người nọ, cậu chớp chớp mắt, trong mắt lấp lánh ánh nước, chăm chú nhìn Nhiếp Uyên, cắn nhẹ môi, cố ý đè thấp giọng hỏi han quan tâm.

“Tròn Tròn, đau không?”

“...”

Nhiếp Uyên rùng mình một cái, rụt tay lại, Kỷ Vô Hoan vỗ vỗ ngực, giọng nói lập tức khôi phục bình thường: “Không phải nằm mơ.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nhiếp Uyên: trong lòng có một vạn câu chửi!

Kỷ Vô Hoan: hì hì hì!

Sợ không? Hẳn là không đâu!

____________________

p/s: chiếc bánh mì yêu thích của bạn Kỷ Vô Hoan =))))

Nhấn Mở Bình Luận