Nhiếp Uyên không biết vì sao bị Trứng Muối nhận ra.
Nhưng hắn biết, nếu Kỷ Vô Hoan quay lại sẽ xong đời!
Hắn có thể tưởng tượng ra tên này sẽ có vẻ mặt gì, thậm chí còn tưởng tượng ra cậu ta sẽ cười nhạo hắn như thế nào!
Lưng đeo cái tên “Tròn Tròn” này suốt mười mấy năm, hắn đương nhiên biết rõ hàng này đáng ghét như thế nào!
Mắt thấy Kỷ Vô Hoan sắp xoay người, thời gian bỗng nhiên giống như thước phim quay chậm, Nhiếp Uyên trợn tròn đôi mắt, cảm thấy da đầu đang tê dại, hô hấp cũng trở nên khó khăn!
Người đàn ông dù ma quỷ ở trước mặt cũng không thèm nâng mắt, giờ phút này lại vô cùng hoảng sợ.
Không được! Không được! Tuyệt đối không được! Chết cũng không thể cho cậu ta biết!
Nhiếp Uyên cắn răng một cái, hạ quyết tâm, đột nhiên dùng tay nắm lấy cằm Kỷ Vô Hoan vặn trở về.
Đồng thời một tay khác đẩy Trứng Muối từ mép giường xuống, sau đó tắt đèn pin đè lên người Kỷ Vô Hoan, thấp giọng quát: “Câm miệng!”
Con người luôn có tiềm lực vô hạn, Nhiếp Uyên chỉ cần một giây đã thực hiện được liên tục ba thao tác: đè Kỷ Vô Hoan, ném Trứng Muối, tắt đèn pin!
Kỷ Vô Hoan cũng không biết hắn đang nói Trứng Muối, tưởng đã xảy ra chuyện gì liền lập tức tỉnh táo, vội vàng lấy tay che miệng không dám lộn xộn.
Nhiếp Uyên âm thầm thở ra, mãi đến khi khống chế được Kỷ Vô Hoan, máu trong người hắn mới chậm rãi chảy xuôi.
Mẹ nó, hù chết hắn!
Lúc này hai người gần như là chóp mũi chạm chóp mũi, ngực kề ngực. Trong bóng tối dù không nhìn thấy vẻ mặt của nhau nhưng lại có thể cảm giác được nhịp đập của đối phương.
Wow, tim Tròn Tròn sao lại đập nhanh như vậy? Kỷ Vô Hoan có chút buồn bực vì không nhìn thấy gì, nhưng hoảng sợ như thế này không giống Tròn Tròn cho lắm.
Nếu là bình thường Kỷ Vô Hoan nhất định sẽ cười nhạo hắn một phen.
Lúc này Trứng Muối đang bị treo lủng lẳng ở ga giường cảm thấy vô cùng đau lòng. Nó trăm cay ngàn đắng vất vả mới bò lên được, vậy mà vừa nhìn thấy ba ba còn chưa kịp vui vẻ thì đã bị ném xuống, tuy rằng Nhiếp Uyên cũng không mạnh tay nhưng Trứng Muối vẫn là cảm thấy trái tim bé nhỏ của nó rơi đầy đất.
Nó càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng thương tâm, hai tay túm lấy ga giường tụt xuống sàn nhà, nhỏ giọng khóc thút thít.
Nghe thấy tiếng nức nở truyền tới từ mép giường, thậm chí còn có tiếng “Ma ma”, cơ thể Kỷ Vô Hoan lập tức cứng đờ.
Đậu má, Trứng Muối?!
Giờ phút này lại đến lượt cậu khẩn trương.
Vừa nãy lúc hai người đi rửa mặt Kỷ Vô Hoan có tìm lý do trở về lấy Trứng Muối đặt trên giường, cho nó viên kẹo để dụ nó trốn dưới gầm giường trông, nếu thấy có chuyện gì thì lập tức nhảy ra. Vì dù sao với tốc độ của cậu, nếu Diêu Thi Họa thật sự tìm tới cửa thì cậu còn chưa kịp mở ba lô đã lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi.
Cho nên không bằng đem Trứng Muối ra trước.
Tốt xấu cũng là đạo cụ cấp cao, Kỷ Vô Hoan cảm thấy nó chắc hẳn có thể đánh.
Trứng Muối được tặng kẹo liền gật đầu đồng ý, vui mừng mà cọ mặt lên tay Kỷ Vô Hoan nửa ngày.
Sau đó nó ngoan ngoãn ngồi xổm dưới gầm giường chờ, chờ mãi chờ mãi, chờ mất nửa ngày vẫn không nhìn thấy “Dì đáng sợ mặc đồ đỏ đâu”.
Trứng Muối cảm thấy quá nhàm chán liền trộm chạy ra ngoài tìm ma ma chơi.
Tay nó vốn ngắn, đã vậy lại còn không có bàn tay, khó khăn lắm mới bò được lên giường, còn chưa nhìn thấy gì đã bị ném xuống, làm sao không đau lòng?
Kỷ Vô Hoan cũng không biết Nhiếp Uyên đã phát hiện Trứng Muối, cậu còn cho rằng vừa nãy đã xảy ra chuyện gì đáng sợ mới làm cho đối phương đột nhiên phản ứng lớn như vậy, mà Trứng Muối cũng bị dọa khóc.
Oa, không phải mày là đạo cụ trâu bò sao? Mới vậy mà đã khóc? Thật không đáng tin cậy chút nào! Trong lòng Kỷ Vô Hoan cảm thán, đồng thời tự hỏi một vấn đề khác.
Lấy tính cách của Nhiếp Uyên, sau khi nghe được động tĩnh rất có thể sẽ đi xem xét, nếu hắn nhìn thấy Trứng Muối chắc chắn sẽ bại lộ.
Nếu hắn biết thân phận mình sẽ như thế nào?
Kỷ Vô Hoan suy nghĩ về vấn đề này.
Mới hai ngày ngắn ngủi, cậu gọi hắn là anh rất nhiều lần, bán rất nhiều manh, rải thính siêu nhiều, nếu bị Nhiếp Uyên phát hiện……
A!
Cậu có thể tưởng tượng ra ánh mắt tràn ngập khinh bỉ của Nhiếp Uyên, hắn chắc chắn sẽ trào phúng cậu đến chết.
Nghĩ đến đây, da mặt dày như tường thành của Kỷ Vô Hoan cũng có chút vỡ vụn.
Không được, tuyệt đối không thể để Nhiếp Uyên biết!
Vì thế Kỷ Vô Hoan đột nhiên ôm chặt lấy Nhiếp Uyên, cả người đều quấn lên, sau đó bắt đầu phát run, ý đồ làm rung giường để át đi tiếng khóc của Trứng Muối.
Nhiếp Uyên vất vả lắm mới dừng cương trước bờ vực bại lộ, còn chưa kịp thở ra đã bị Kỷ Vô Hoan như rắn quấn lên.
Nếu chỉ là ôm thì không sao, đằng này cậu ta còn phát run! Không ngừng cọ người hắn!
Thậm chí còn dùng giọng nói mềm mại cùng với tiếng khóc nức nở dán bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Anh Lục, em sợ.”
Người đàn ông hoảng loạn phát hiện mỗi dây thần kinh của mình đều trở nên xao động.
Nhiếp Uyên vốn định đẩy đối phương ra, nhưng sau đó hắn cũng nghe được tiếng nức nở của Trứng Muối nên lập tức ôm chặt lấy Kỷ Vô Hoan, bá đạo ấn đầu cậu vào lồng ngực mình, sợ đối phương sẽ nghe được.
Nếu Kỷ Vô Hoan đi xem xét chắc chắn sẽ phát hiện Trứng Muối gọi hắn là “Ba ba.”
Nhiếp Uyên nghĩ lại liền đổ mồ hôi lạnh.
“Không sao đâu.” Nhiếp Uyên càng dùng sức ôm chặt Kỷ Vô Hoan: “Đừng sợ, cậu ngủ đi.”
Cứ như vậy hai người đều lo đối phương nghe được mà ôm chặt lấy nhau run rẩy, nhỏ giọng nói chuyện, ý đồ át đi tiếng Trứng Muối.
Mãi cho đến sau nửa đêm Trứng Muối mới khóc mệt dựa vào tường mà ngủ mất.
Trời mới biết, đêm nay trong lòng Nhiếp Uyên và Kỷ Vô Hoan run sợ ôm nhau ngủ như thế nào.
Cho dù là Kỷ Vô Hoan hay là Nhiếp Uyên, nếu là mấy tháng trước, bọn họ tuyệt đối không tin sẽ có ngày ôm nhau mà ngủ.
Thậm chí còn nằm trong ổ chăn nói chuyện.
Nhiếp Uyên ở trong thế giới kinh dị chắc chắn sẽ không ngủ say, nhưng hôm nay hắn thật sự rất mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ. Cho nên sau nửa đêm, hắn nhắm mắt lại, ôm lấy Kỷ Vô Hoan cũng đã lăn ra ngủ.
Một đêm vẫn yên bình cho đến tận hừng đông bị một tiếng hét đầy sợ hãi đánh vỡ.
Nhiếp Uyên bỗng nhiên mở hai mắt, lay Kỷ Vô Hoan dậy: “Hình như đã xảy ra chuyện.” Sau đó hắn mặc áo khoác đi ra ngoài.
Kỷ Vô Hoan cũng lập tức đứng lên khỏi giường, đeo kính, mặc quần áo, nhân tiện đem Trứng Muối đang ngủ đến mũi cũng nổi bong bóng lên, nhét nó lại vỏ trứng, sau đó đeo túi xông ra ngoài.
Nghe được tiếng hét không chỉ có bọn họ, mà còn có những người ở phòng khác.
Kỷ Vô Hoan đi qua thì thấy Đàm Tùng đang đứng ở cạnh cửa, cơ thể gã đều dựa vào tường, hai mắt đỏ bừng, sợ hãi đến phát run, vẻ mặt như sắp tận thế đến nơi.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía cửa phòng Đàm Tùng, nơi đó có một đôi giày cao gót màu đen!
Kỷ Vô Hoan hơi sửng sốt, nhớ tới lời bà chủ khách sạn nói: “Cô ta thích nhất là mặc bộ sườn xám đỏ thêu hoa cùng với giày cao gót màu đen……”
“Diêu Thi Họa?!” Ai đó bỗng nhiên thốt ra cái tên này.
Đàm Tùng càng hoảng sợ, vội vàng nói năng lộn xộn: “Là cô ta, nhất định là cô ta tới tìm tôi! Cô ta nhìn thấy tôi! Cô ta tới tìm tôi!”
Một người chơi cũ ở đối diện gã hỏi: “Tối qua tôi nghe thấy có tiếng người ra ngoài, là ai? Lúc đấy có nhìn thấy đôi giày này không ?”
Một thanh niên béo lùn giơ tay trái lên, lớn tiếng nói: “Tối qua tôi có đi WC nhưng không thấy có đôi già này.” Cậu ta ở phòng bên cạnh Đàm Tùng.
Hành lang vào buổi tối cũng không tắt đèn, nếu có đôi giày này cậu ta chắc chắn sẽ nhìn thấy.
Một cô gái cũng nói: “Tối qua tôi đi ra đây nhưng cũng không nhìn thấy nó.”
Sự xuất hiện của đôi giày càng thêm kì lạ.
Ánh mắt Tạ Thư đột nhiên nhìn về phía Nhiếp Uyên: “Lục Nguy, ở chỗ hai người tối qua có xảy ra chuyện gì không?”
Nhiếp Uyên lắc đầu.
Ngoại trừ Trứng Muối làm hắn sợ đến mức nửa đêm đổ mồ hôi lạnh ra thì không có chuyện gì khác thường xảy ra.
Kỷ Vô Hoan biết Tạ Thư hỏi vậy là có ý gì. Đều là bị Diêu Thi Họa theo dõi nhưng ngoài cửa phòng Đàm Tùng lại xuất hiện một đôi giày cao gót màu đen, trong khi Nhiếp Uyên đến đánh rắm cũng không có.
Chuyện hôm qua Nhiếp Uyên đập vỡ gương được không ít người biết đến, lúc này nghe vậy những người khác đều phục hồi tinh thần lại.
“Chẳng lẽ chỉ cần đập vỡ gương thì không phải sợ Diêu Thi Họa?”
“Có khả năng, theo lý mà nói, ngày hôm qua Lục Nguy tận mắt nhìn thấy Diêu Thi Họa, đáng lẽ anh ta phải gặp nguy hiểm mới đúng. Cuối cùng anh ta lại không sao, còn Đàm Tùng thì lại bị theo dõi.” Thanh niên béo lùn phân tích: “Có phải do Lục Nguy đập gương, mà Đàm Tùng thì không?”
Nếu như vậy chẳng lẽ chỉ cần đập vỡ gương thì có thể phá giải lời nguyền của Diêu Thi Họa?
Đàm Tùng nghe xong giống như là bắt được rơm cứu mạng, lập tức chuẩn bị đi đập vỡ gương.
Nhưng gã vừa đi đến sân nhà Dương Phát liền phát hiện cánh cửa không biết tại sao đã đóng lại, gã lập tức nổi da gà, quyết định rút lui trở lại khách sạn, chuẩn bị mấy hòn đá tính chờ đến giữa trưa, khi dương khí nặng nhất sẽ quay lại mở cửa trực tiếp ném gương.
Còn đôi giày cao gót trước cửa phòng gã thì không ai dám chạm vào.
Nhiếp Uyên đi qua, ngồi xổm trên mặt đất nhìn kỹ.
Hiển nhiên là hắn không có phát hiện gì về đôi giày mà chỉ có thể nhìn ra nó còn khá mới, kiểu dáng bình thường, đầu nhọn, đế mỏng, gót giày không cao, chỉ dài khoảng 3, 4 cm.
Kỷ Vô Hoan cũng thò đầu qua, ngồi xổm bên cạnh Nhiếp Uyên, duỗi cổ nhìn, sau đó nhẹ nhàng túm lấy góc áo người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Theo logic của chuyện ma, ai mà chạm vào nó sẽ bị nữ quỷ ám, dù vứt nó đi thì nó cũng sẽ quay trở về.”
Đồng đội Tạ Thư nghe vậy không nhịn được phụt cười: “Bạn nhỏ, suy nghĩ của cậu đáng yêu như cậu vậy.”
Kỷ Vô Hoan ngượng ngùng cong khóe miệng cười với anh ta.
Nhiếp Uyên nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh băng khiến Cảnh Nghĩa không tự chủ được run lên.
Mọi người thảo luận một chút, đôi giày này cũng không thể để ở đây, chưa nói nó dọa người hay không nhưng nó chắc chắn làm vướng đường. Cuối cùng có người tìm một cây gậy trúc khều chúng ném vào ao cá bên ngoài.
Trương Tường Tài đi qua hỏi: “Lục Nguy, nếu tối qua cậu không sao thì để tôi về phòng hai người ngủ.”
Nhiếp Uyên liếc anh ta một cái, không tỏ ý kiến.
Kỷ Vô Hoan cười hỏi: “Thầy sợ sao?”
Lúc trước Trương Tường Tài còn an ủi Kỷ Vô Hoan, nói nếu xảy ra chuyện thì anh ta sẽ bảo vệ cậu. Thậm chí còn nói trước kia anh ta là quán quân điền kinh, biệt danh là tên lửa, mang theo một người chạy hoàn toàn không thành vấn đề.
Kết quả hiện tại Kỷ Vô Hoan còn chưa nói sợ, Trương Tường Tài đã sợ trước, anh ta xấu hổ mà cười: “Tối qua tôi lại nghe thấy tiếng đập cửa…… Hơn nữa lần này giống như còn có tiếng người gọi tên tôi, không ngừng bảo tôi đi ra ngoài.”
“Ai vậy?”
“Tôi cũng không biết là ai, giọng nói kia rất mơ hồ, có cảm giác không hề chân thật.” Trương Tường Tài đang nói liền rùng mình: “Tôi tí nữa là đi mở cửa.”
Tuy rằng sau khi tỉnh lại, cảm giác đây vẫn chỉ là một giấc mơ, nhưng Trương Tường Tài vẫn bị dọa đến vã mồ hôi lạnh.
Quá chân thật.
Thật ra ngoại trừ đôi giày cao gót kia, tối qua cũng coi như là một đêm bình an, vẫn như cũ không xảy ra chuyện gì.
Kỷ Vô Hoan tuy rằng mới vượt qua một màn trong trò chơi, nhưng căn cứ vào tư liệu cậu từng xem mà nói, trong một game kinh dị mà suốt hai ngày vẫn chưa chết một người nào thì có hơi bất thường, là do trò chơi quá đơn giản hay còn có nguyên nhân khác?
Nhớ tới cảnh cáo của trò chơi, trong lòng Kỷ Vô Hoan tràn đầy bất an.
Cậu nghĩ lại những manh mối và điểm đáng ngờ.
Sau đó có một suy đoán to gan.
Ở màn chơi trước, nhiệm vụ của bọn họ là giúp đỡ bà chủ biệt thự tìm đứa con mất tích.
Nhưng trên thực tế bọn họ lại ở trong thế giới bà ta tưởng tượng ra, không phải ở trong thế giới hiện thực.
Mà hiện tại Kỷ Vô Hoan kết hợp nhắc nhở “Gương” của trò chơi, cùng với tình tiết Diêu Thi Họa kéo người vào trong gương, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Không phải bọn họ đang ở trong gương đấy chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Tròn Tròn mở thực đơn ra: Cho tôi món ăn làm từ Trứng Muối.
Trứng Muối: A a a a, ma ma, cứu con!!
Lầy Lầy cầm lấy cái chảo: Hay là rán trứng thử xem?
Trứng Muối: Oa! Hu hu hu QAQ người ta rõ ràng đang xúc tiến tình cảm của các người!
ps: Mới đây khu bình luận đã đoán ra cốt truyện, đại khái sẽ có hai bé cưng là chính xác, ༎ຶ‿༎ຶ, mấy người đúng là người đọc ma quỷ, tại sao lại thông minh như vậy!! (Editor: Cái này không phải tui nói =]])