Mọi người đều biết có một hiện tượng vật lý gọi là “Hiện tượng gương phẳng”.
Khi một người nhìn vào gương, người đó có thể nhìn thấy bản thân mình ở trong gương, người trong gương chính là “Hình ảnh”.
Nếu người nọ giơ tay trái lên, nhìn vào gương sẽ vẫn là tay trái, nếu anh ta giơ tay phải lên thì trong gương vẫn sẽ là tay phải.
Nhưng nếu anh ta đứng đối diện với gương, bên trái của anh ta sẽ là bên phải của người trong gương, còn bên phải thì lại là bên trái.
Cánh đơn giản nhất để chứng minh là: Viết trên giấy một chữ rồi để đối diện với tấm gương, hình ảnh chữ đó ở trong gương sẽ đảo ngược.
Hiệu ứng này được gọi là hình ảnh phản chiếu.
Phải chăng là bọn họ đang ở trong gương, mọi thứ cũng ở trong gương, trái phải đảo lộn, cho nên cư dân nơi này mới thuận tay trái?
Chữ trong biển hiệu khách sạn cũng không phải là dán sai, mà là ở chỗ này chúng mới là đúng?
Nếu thật sự là như vậy, bọn họ rơi vào bẫy từ khi nào? Là ngay từ lúc xuống xe bọn họ đã ở trong thế giới gương, hay là buổi tối đầu tiên bị gương chiếu rồi lại bị ma gương kéo vào?
Kỷ Vô Hoan suy nghĩ một lát, cảm thấy rất có khả năng này, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra cách để xác minh.
Dù sao bọn họ cũng chưa từng tới đây, nếu tất cả mọi thứ ở đây thật sự bị đảo ngược thì cũng không thể nào so sánh được.
Kỷ Vô Hoan đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cậu ngẩng đầu hỏi Trương Tường Tài: “Thầy có thể cho em xem hộp thuốc lá của thầy không?”
Trương Tường Tài vẫn luôn dễ tính đột nhiên trở nên nghiêm khắc mà từ chối: “Không được, vị thành niên không thể hút thuốc!”
Kỷ Vô Hoan bĩu môi: “Em chỉ muốn xem thử, làm gì mà hung dữ như vậy……” Cậu túm lấy góc áo Nhiếp Uyên, đáng thương mà lay lay.
Nhiếp Uyên đang suy nghĩ về manh mối thì cảm giác vạt áo bị kéo, quay đầu thì nhìn thấy trong mắt Kỷ Vô Hoan còn lấp lánh ánh nước, hắn không nhịn được mà trầm mặt, hung ác trừng Trương Tường Tài.
Trương Tường Tài bị thái độ thay đổi của Nhiếp đại ma vương làm hoảng sợ. Chờ đến lúc đưa thuốc lá cho hắn mới phát hiện, người ta còn chưa nói gì mình đã chủ động đưa qua, có mất mặt hay không!
Kỷ Vô Hoan thò đầu nhìn, đây là một hộp thuốc lá Trung Hoa đỏ, chữ ở trên hộp không hề bị lật ngược.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu chữ trên hộp thuốc mà bị ngược thì đã sớm bị Trương Tường Tài phát hiện.
Vậy chẳng lẽ là cậu nghĩ sai rồi, thật ra bọn họ không hề ở trong gương?
Người dân trong thị trấn này chắc chắn là có vấn đề, thế nhưng nếu bọn họ có thể liên lạc với người bên ngoài để lấy hàng thì có nghĩa là bọn họ không nói dối, bọn họ thật sự có thể đi ra ngoài.
Vậy tại sao bọn họ vẫn ở lại nơi này?
Điểm mâu thuẫn còn quá nhiều, Kỷ Vô Hoan trong nhất thời không thể nghĩ ra được, trực giác cho cậu biết bọn họ phải ở lại nơi này bởi vì…… Lúc sắp bắt được điểm mấu chốt, Trương Tường Tài đột nhiên nói gì đó làm ngắt mạch suy nghĩ của cậu.
Đm!
Nếu không phải Kỷ Vô Hoan đang giả vờ ngoan hiền thì cậu đã đập Trương Tường Tài một trận, sau đó đá ra ngoài.
Chờ lúc phục hồi tinh thần lại thì linh cảm chợt lóe kia đã biến mất.
Kỷ Vô Hoan hơi thở dài, quyết định suy nghĩ lại từ đầu.
Nhiệm vụ lần này của trò chơi là điều tra rõ chân tướng nhà Dương Phát mất tích. Nhưng đến tận bây giờ, đã qua hai ngày rồi mà bọn họ vẫn chưa tìm được manh mối quan trọng.
Có lẽ manh mối nằm ở trong nhà Dương Phát, nhưng Diêu Thi Họa đang canh giữ ở nơi đó……
Kỷ Vô Hoan suy nghĩ, quyết định chờ một đêm. Nếu sau hôm nay Đàm Tùng đập vỡ tấm gương mà vẫn không sao thì trực tiếp đi vào. Nếu trong phòng còn có tấm gương khác thì đập vỡ luôn.
Trước bữa trưa, thị trưởng và thị phó biến mất một ngày cuối cùng cũng xuất hiện. Họ còn mang theo mấy con cá để làm bữa trưa cho mọi người ăn.
Nhiếp Uyên giả vờ chào ông ta, sau đó hỏi vài vấn đề. Lúc trở lại bàn ăn hắn trộm nói cho Kỷ Vô Hoan: “Thị trấn này có 107 người.”
Kỷ Vô Hoan khẽ gật đầu.
Thị trưởng bảo bà chủ mang rượu gạo lên rót cho mọi người, còn nhiệt tình mời bọn họ uống. Hôm đầu tiên thì còn không ít người từ chối, nhưng bây giờ mấy người mới lại chủ động uống rượu, liên tục tán thưởng rượu ngon, thậm chí còn giới thiệu cho người chơi cũ.
Có lẽ là thấy mấy người chơi cũ uống hai ngày vẫn không sao, có hai ba người chơi cũ không nhịn được dụ dỗ cũng nếm thử, sau đó cũng tán thưởng không ngớt.
Kỷ Vô Hoan âm thầm đánh giá sáu người mới kia, 4 trai 2 gái, ngoại trừ giáo viên dạy thể dục Trương Tường Tài, năm người còn lại cậu không biết tên họ. Tuy nhiên cậu vẫn có một chút ấn tượng.
Cậu thanh niên béo mặc áo màu be và cô gái tóc dài mặc áo khoác bông màu vàng là hai người nói đi WC tối qua khi nhìn thấy đôi giày cao gót màu đen vào buổi sáng.
Ngoài ra còn hai người đàn ông và một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc như nhân viên văn phòng, vì không thường nói chuyện, cho nên không có cảm giác tồn tại.
Trừ người phụ nữ văn phòng nói mình dị ứng với cồn nên không thể uống rượu ra, thì năm người mới bao gồm cả Trương Tường Tài, cộng thêm ba người chơi cũ đều uống.
Nhìn vẻ mặt say mê của bọn họ, Kỷ Vô Hoan có chút tò mò, rượu này ngon như vậy sao?
Cậu cầm lấy một ly đang định nếm thử, ai ngờ lại bị Nhiếp Uyên lấy mất, còn bổ sung thêm một câu: “Vị thành niên không được uống rượu.”
Kỷ Vô Hoan đáng thương nhìn người đàn ông chằm chằm, sau đó dựa vai hắn làm nũng, ai ngờ lần này lại vô dụng. Cậu bĩu môi, ở trong lòng thầm mắng: Tròn Tròn rác rưởi!
Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đều không uống rượu cho nên ăn rất nhanh, ngược lại mấy người chơi kia giống như uống nghiện, không đụng vào chút đồ ăn nào, uống đến đỏ mặt lại còn vui vẻ nói chuyện rôm rả.
Nhiếp Uyên cùng Kỷ Vô Hoan tìm cớ rời khỏi bàn ăn.
Sau khi ra ngoài sân, Nhiếp Uyên nhìn thị trưởng và thị phó trong nhà, hạ giọng nói: “Đến văn phòng thị trưởng xem.”
Kỷ Vô Hoan gật đầu, cảm thấy đây là một cơ hội tốt để tìm hiểu.
Nhưng không ngờ Trương Tường Tài cũng ra theo.
“Thầy không uống rượu sao?”
Trương Tường Tài đáp: “Tối hôm qua có chút cảm mạo, uống rượu cũng không có mùi vị.” Anh ta châm điếu thuốc, tò mò hỏi: “Hai người định làm gì vậy?”
Nhiếp Uyên trầm tư một lát, trả lời anh ta: “Đến nhà Dương Phát.”
Trương Tường Tài lập tức run rẩy: “Lại đi nữa?”
"Phải, anh có đi hay không?”
Trương Tường Tài suy nghĩ, cắn răng một cái, giống như đang ra quyết định trọng đại, gật đầu nói: “Tôi đi cùng hai người, nhưng tôi sẽ không đi vào trong mà trông chừng ở bên ngoài, nếu có chuyện gì sẽ báo cho hai người. Chúng ta đã ở nơi này hai ngày, sợ hãi cũng vô dụng , dù sao cũng phải tìm cách đi ra ngoài.”
Nói thật, đối với thầy giáo có lòng hiếu kỳ rất nặng này, cho dù là Nhiếp Uyên hay Kỷ Vô Hoan đều không trông cậy anh ta có thể hỗ trợ, chỉ hy vọng anh ta không phá rối là đã tốt lắm rồi.
Vì thế Kỷ Vô Hoan đề nghị: “Không bằng chúng ta chia nhau ra hành động, thầy đi hỏi thêm thông tin từ cư dân thị trấn, bọn em thì đến nhà Dương Phát.”
Trương Tường Tài thắc mắc hỏi: “Những điều cần hỏi không phải đã hỏi hết rồi sao? Còn muốn hỏi thăm cái gì?”
“Thị trấn này có 107 người, có lẽ sẽ hỏi được thêm thông tin.” Kỷ Vô Hoan kiên nhẫn giải thích: “Điều đầu tiên trò chơi nhắc nhở là ‘ có thể hỏi mọi cư dân ’, nói không chừng hỏi nhiều có thể hỏi được thông tin gì đó.”
Trương Tường Tài cảm thấy vô cùng thuyết phục liền vỗ tay đồng ý: “Được, tôi đây sẽ phụ trách đi hỏi các cư dân, buổi tối chúng ta gặp lại ở trong phòng.”
Vì thế ba người chia ra hành động.
Ngày hôm qua bọn họ đã đi dạo qua toàn bộ thị trấn, cũng đã nhìn thấy bảng chỉ đường, vì vậy đương nhiên biết văn phòng thị trưởng nằm ở đâu.
Chỉ là lần này đi đường không ngừng gặp được cư dân thị trấn, có người bán hàng khiêng đòn gánh, có người phụ nữ đi mua đồ ăn, còn có bác gái đi bộ sau bữa ăn. Ai nấy đều nhiệt tình chào hỏi hai người, thậm chí còn chủ động nói chuyện phiếm, hỏi han ân cần, lải nhải việc nhà gì đó, sau đó đi theo bọn họ một đoạn đường.
Nếu không phải đã biết người nơi đây có vấn đề, Kỷ Vô Hoan có lẽ chỉ cảm thấy bọn họ quá nhiệt tình hiếu khách, mà lúc này cậu rõ ràng cảm giác được, những cư dân đi cùng nói là tiện đường, không bằng nói là đang theo dõi bọn họ.
Hai người ý thức được nếu cứ đi thẳng đến văn phòng thị trưởng thì chắc chắn sẽ bại lộ.
Hai người đành phải chạy tới chạy lui trong các con hẻm, giả vờ đang điều tra, nhưng thực tế lại là đánh lạc hướng bọn họ.
Cuối cùng ra vẻ mệt mỏi, hai người tìm quán trà nhỏ, đặt một phòng riêng, đóng cửa nói chuyện phiếm hơn nửa giờ, chờ sau khi ông chủ ở bên ngoài thả lỏng cảnh giác liền thừa dịp không ai chú ý, nhảy xuống từ cửa sổ phía sau của tầng hai.
Nhiếp Uyên nhẹ nhàng nhảy qua bờ tường cao hai mét, sau đó kéo Kỷ Vô Hoan qua.
Hai người đi ra khỏi sân, rẽ vào một con đường hẻo lánh và trốn trong một cái sân nhỏ bỏ hoang. Sau mười mấy phút, xác định không có ai bám theo mới đi tiếp.
Đó cũng là lúc bọn họ phát hiện ra những người vây quanh họ lúc trước và cuộc sống yên bình trong thị trấn nhỏ này đều là giả dối!
Sau khi đánh lạc hướng được đám cư dân kia, bọn họ đi qua ba con hẻm nhỏ, nhưng lại chưa gặp được người nào, thậm chí càng đi càng thấy không ít ngôi nhà bị bỏ hoang.
Hai người cứ tưởng lần trước đã đi dạo qua toàn bộ thị trấn nhỏ, nhưng xem ra bọn họ vẫn luôn bị những người gọi là “Hướng dẫn viên nhiệt tình và tốt bụng” quay như quay dế trong phạm vi có người sống.
Hai người Kỷ Vô Hoan đi vòng quanh các con đường mòn. Sau vài lần lạc đường bọn họ cuối cùng mới tìm được văn phòng của thị trưởng, thế nhưng nơi này lại không có ai.
Nhiếp Uyên lại nhảy qua bờ tường, sau khi xác định không có nguy hiểm liền nhanh chóng mở cổng cho Kỷ Vô Hoan vào.
Trong sân là một ngôi nhà gạch trắng ba tầng. Có lẽ do một thời gian dài không ai đến đây nên trên cửa sắt phủ một lớp bụi dày, thậm chí mạng nhện còn bám trên khoá cửa.
Kỷ Vô Hoan dùng ngón tay đẩy cửa nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.
“Anh Lục, anh có thể phá khoá không?” Kỷ Vô Hoan nhớ rõ lúc trước từng nghe Chương Tuấn Phong nói Nhiếp Uyên có đạo cụ để mở khóa.
Nhiếp Uyên không trả lời, hắn quay đầu nhìn nhìn xung quanh, nhớ ra gần chỗ này căn bản không có ai. Vì thế hắn lui về sau một bước, nhấc chân lên.
“Rầm ——” cửa sắt bị đá văng.
Kỷ Vô Hoan bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, không nhịn được nội tâm đang gào thét nên buột miệng thốt ra: “Đậu má, anh muốn hù chết tôi à? Nếu có người nghe được thì làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Nhiếp Uyên bình tĩnh, trong mắt lại lộ ra sát khí: “Người dám đến, tôi dám giết.”
Dựa theo giáo dục bằng nắm đấm của ông Nhiếp, ông dạy Nhiếp Uyên võ thuật là vì chính nghĩa, vì để bảo vệ bản thân cũng như bảo vệ người xung quanh, chứ không phải là để đánh nhau ẩu đả hay ăn hiếp người khác.
Nhưng hiển nhiên giáo dục của ông đã thất bại.
Trong trò chơi, tuy Nhiếp Uyên không chủ động đánh người khác, nhưng cứ người nào dám động đến hắn thì đừng mong bình yên mà rời khỏi trò chơi.
Chưa kể trong mắt hắn NPC cũng không coi là người. Tuy hắn không chủ động đi trêu chọc nhưng không có nghĩa là không dám động thủ.
Dù sao hắn cũng có Ba lần.
Nội tâm Kỷ Vô Hoan: Đm, Tròn Tròn quả nhiên là tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Bên ngoài thì lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trong mắt là hàng nghìn ngôi sao nhỏ lấp lánh, cậu kích động kêu lên: “Anh Lục thật lợi hại!”
Nhiếp Uyên cao ngạo vỗ bụi bẩn trên quần áo, nhưng hắn còn chưa đắc ý được vài giây đã lập tức khó chịu vì phát hiện người cậu khen chính là tên họ Lục.
Rõ ràng là Nhiếp Uyên lợi hại hơn, thế nhưng vì sao cậu ta lại chưa từng khen hắn?
Trong lòng người đàn ông nghĩ đến những điểm tốt của mình.
“Tôi sẽ vào trong, cậu ở bên ngoài trông chừng, nếu có nguy hiểm gì thì gọi to tên tôi.” Nhiếp Uyên biết trong tay Kỷ Vô Hoan còn có Trứng Muối, nếu cậu gặp phải nguy hiểm gì thì chỉ cần câu giờ đến lúc hắn xuống lầu sẽ không sao.
Kỷ Vô Hoan vốn dĩ muốn đi theo nhưng lại nghĩ nếu có người đến đây thì hai người ở bên trong chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, vì thế đành gật đầu đồng ý.
Kỷ Vô Hoan đi ra đứng ở ngoài cổng, chú ý mọi động tĩnh ở bên ngoài.
Mười phút sau Nhiếp Uyên vẫn không ra, hơn hai mươi phút sau Nhiếp Uyên vẫn không ra, 30 phút sau vẫn không xuất hiện.
Hay là đã xảy ra chuyện gì?
Kỷ Vô Hoan đứng ở ngoài sân, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lầu hai, nhỏ giọng gọi: “Anh Lục, anh Lục!”
Cậu đè nặng giọng, không dám gọi to. Dù sao bọn họ cũng biến mất lâu như vậy, nếu có người tìm tới mà nghe được chắc chắn sẽ chú ý.
Kỷ Vô Hoan hô vài tiếng, phát hiện không dùng được. Cậu đột nhiên nắm tay lại, nhẹ nhàng kêu lên: “Meow —— meow —— meow —— meow ~”
Giọng Kỷ Vô Hoan trong trò chơi là giọng thiếu niên mềm mại, sau khi cậu cố tình nâng lên và kéo dài thì nghe có chút trẻ con. Mà lúc này cậu đang học tiếng mèo kêu……
“Mèo con?” Nhiếp Uyên ở trên lầu hơi sửng sốt, nhưng lại rất nhanh nhớ ra ở đây không có mèo.
Đó là Kỷ Vô Hoan.
Nhiếp Uyên thấy Kỷ Vô Hoan đang ngồi xổm trên mặt đất, mắt trông mong mà nhìn chằm chằm lên trên, có lẽ là mỏi cổ do ngẩng mặt lâu nên cậu dùng hai tay chống cằm, miệng kêu meo meo.
Thật đáng yêu.
Ba chữ này vừa xuất hiện đã bị Nhiếp Uyên xóa sạch.
Nhất định là hắn điên rồi! Nhiếp Uyên run lên, đang chuẩn bị đi xuống thì phát hiện đôi chân đột nhiên không nghe theo sự sai khiến.
“Meow ~ meow ~ meow ~”
Một tiếng lại một tiếng mang theo sự lo lắng, mềm mại mà quyến luyến.
Thế nhưng Nhiếp Uyên lại đi không nổi.
Chắc chắn là do trời lạnh nên chân bị đông cứng. Nhiếp Uyên tìm cái lấy cớ tự thuyết phục bản thân, sau đó hợp tình hợp lý mà nghe khoảng hai ba phút mới đi xuống.
Kỷ Vô Hoan cũng không biết tên này vì sao mà ở trên đó lâu như vậy, còn quan tâm hỏi: “Anh Lục, anh không sao chứ?"
“Tôi không sao.” Nhiếp Uyên lắc đầu: “Có một cánh cửa bị chặn lại nên hơi mất thời gian.”
“Có phát hiện gì không?”
“Trở về rồi nói.”
Kỷ Vô Hoan ngoan ngoãn gật đầu, giữ tay Nhiếp Uyên dính lên.
Bọn họ biến mất lâu như vậy chỉ sợ là đã bị phát hiện, cho nên hai người không trở lại quán trà, mà vòng tới vòng lui trong các ngõ nhỏ, sau đó nghênh ngang về lại trung tâm thị trấn.
Quả nhiên vừa nhìn thấy bọn họ cư dân trong trấn đều kinh ngạc: “Hai người đi đâu vậy?”
“Lạc đường ạ.” Kỷ Vô Hoan sờ gáy, lợi dụng ưu điểm của gương mặt này vô cùng nhuần nhuyễn, cười vô hại: “Chúng cháu đi ra ngoài từ cửa sau của quán trà, thế nhưng không biết vì sao lại đi lạc đến một bến tàu bỏ hoang, thiếu chút thì nữa không tìm được đường về.”
Có lẽ do khuôn mặt Kỷ Vô Hoan trông có vẻ ngoan hiền, hơn nữa diễn xuất của cậu quá tốt cho nên người bán trái cây tuy vẫn còn có hoài nghi, nhưng cũng không truy hỏi.