Sau khi đưa cái đầu đi, Kỷ Vô Hoan không chút do dự chạy mất.
Cậu chậm rãi rời khỏi phạm vi tầm mắt của nữ chủ nhân, sau đó bước nhanh hơn, như chạy trốn mà rời khỏi sô pha.
Hành vi bán đồng đội này vô cùng trôi chảy.
Quay lại Nhiếp Uyên, đột nhiên bị nhét một cái đầu vào trong tay, biểu cảm rất bình tĩnh, nhưng khóe miệng run rẩy cùng với gân xanh nhảy nhót trên cánh tay đã nói hắn rất muốn đánh chết người nào đó.
Tuy vừa rồi có trao đổi ánh mắt nhưng hắn không ngờ tên này lại trực tiếp dùng tới chiêu này!
Nhiếp Uyên im lặng nhìn người phụ nữ quái dị kia, trong tay như cầm bom hẹn giờ, ném không được, chạy cũng không được.
Nhìn thấy người phụ nữ kia giơ hai tay đi tới gần, hắn hơi mím môi, xung quanh không ai dám thở mạnh.
Khi nữ chủ nhân chỉ còn cách hắn một mét, một chiếc tã lót xám đột nhiên bay tới, Nhiếp Uyên rướn người bắt được.
Hắn không cúi đầu, vẫn nhìn chằm chằm bà ta, nhanh chóng nhét cái đầu trẻ con trên tay vào tã lót, tùy tiện cuộn lại, sau đó nói với người phụ nữ kia: “Con bà ở trong này, nó không sao.”
Giọng Nhiếp Uyên rất bình tĩnh.
Thậm chí khi nhìn thấy người phụ nữ kia đột nhiên bước nhanh tới mặt cũng không đổi sắc.
Nữ nhân kia còn cách hắn một cái sô pha, Nhiếp Uyên hiển nhiên là không muốn để bà ta tới đây, nên đã chủ động đưa tã lót trong tay ra.
Ngón tay cứng ngắc khi chạm tới đứa bé lại lập tức mềm xuống, bà ta im lặng nhận lấy, ôm đứa nhỏ vào lòng.
Người phụ nữ lại khôi phục bộ dáng mẹ hiền, giống như người đàn bà khủng bố vừa rồi là một người khác vậy, bà dịu dàng nhìn đứa nhỏ trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Con ngoan, mẹ ở đây, đừng sợ đừng sợ…”
Người phụ nữ ôm đứa nhỏ đi vài bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn về phía bọn họ, hỏi: “Mấy người đều không ăn cơm sao?”
Không ai trả lời.
“Vậy thì thôi, mời mọi người quay trở lại phòng của mình nghỉ ngơi, sau 9 giờ không được đi lung tung.” Khi bà ta nói tới đây, đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Bởi vì Đỗ Toa thích yên lặng sạch sẽ.”
Giống như lúc đến, bóng dáng bà ta nhanh chóng biến mất trong hành lang.
Bà ta vừa đi, người mặc âu phục bị bóp cổ gần chết lập tức ngã lên ghế sô pha, mềm nhũn như bãi bùn, há mồm thở hổn hển, hoảng sợ kêu lên.
“Bà ta là quái vật!”
Không cần ông ta nói thì người khác cũng nhìn ra.
Phụ nữ bình thường làm sao có thể khỏe như vậy, bóp cổ một người đàn ông khỏe mạnh như xách con gà con, còn cả con búp bê trong lòng bà ta là sao?
Đề tài lại trở về lúc đầu.
“Tôi đã nói từ đầu rồi, đây không phải trò đùa…” khi Đao Sẹo nói những lời này, ánh mắt đảo qua mọi người, gã đang không biết ai đã ném tã lót kia qua?
Vừa rồi mọi người đều tập trung chú ý lên người đàn bà kia và Nhiếp Uyên, thật đúng là không chú ý tới ai đã nhặt tã lót dưới đất ném tới.
Là ai đã nghĩ đến cách này?
Ánh mắt gã dừng trên người Nhiếp Uyên, không ai có thể bỏ qua người đàn ông cao lớn thoạt nhìn có chút hung bạo này, vừa rồi lúc đối diện với người đàn bà quỷ kia, vậy mà hắn không sợ không run.
Khi nhìn vào đôi mắt kia, đồng tử đen nhánh như lưỡi dao sắc bén rời vỏ bổ thẳng tới, Đao Sẹo không tự giác tránh né, tiếp tục nhìn lại, người mặc áo gió đen đã nghiêng mặt đi.
Theo tầm mắt của hắn, Đao Sẹo lại thấy thanh niên mặt con nít đang khóc như cờ hó, nhìn cậu ta rúc sau sô pha, còn đang lau nước mắt, đúng là không biết phải nói gì.
Thật sự thì muốn không chú ý tới cậu ta cũng khó, bởi vì ở đây, ngoại trừ mấy cô gái ra thì cậu ta khóc ác nhất!
Cô gái bị dọa ngất kia không biết tỉnh lúc nào, hai chân như nhũn ra đi đến cạnh Đao Sẹo, nhẹ nhàng kéo góc áo người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh Đao Sẹo, vẻ mặt kinh hoảng hỏi: “Chị ơi, đây đều là thật sao? Xin anh chị đừng làm em sợ, tim em không tốt lắm, không chịu nổi kích thích.”
Người kia lạnh lùng đẩy tay cô ta ra, không kiên nhẫn nói: “Phải. Tôi lặp lại lần nữa, đây tuyệt đối không phải nói đùa, cũng không phải tiết mục trò chơi, trong trò chơi này chết thì vĩnh viễn không trở về được, hiểu chưa?”
So với người tóc ngắn thì Đao Sẹo bình thản hơn, an ủi: “Cô cũng không cần quá sợ hãi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống là chúng ta có thể bình an đi ra ngoài.”
Nhiệm vụ của hệ thống?
Kỷ Vô Hoan bắt được từ mấu chốt, nhanh chóng hỏi: “Sao… Làm sao…” hoàn thành nhiệm vụ?
Cậu thật sự rất muốn nói cho tử tế! Nhưng cổ họng như bị tắc, mỗi từ phát ra đều mang theo nức nở.
Nữ tóc ngắn liếc cậu một cái, trong mắt tràn ngập khinh bỉ, trào phúng nói: “Tôi nói này, cậu có thể ngừng khóc được không, tôi còn chưa khóc, ghê tởm ——” cô ta ngừng lại, bởi vì có một ánh mắt lộ liễu bắn lại đây.
Nhìn cô ta đã câm miệng, Nhiếp Uyên thu lại ánh mắt, cúi đầu thấy khuôn mặt kìm nén của Kỷ Vô Hoan không khỏi thấp giọng cười, khi mắt hoa đào trừng lại đây thì lập tức che giấu.
“Phải làm sao chúng ta mới có thể rời khỏi đây?” Người hỏi là một thanh niên tên Lý Tề, anh ta rút một điếu thuốc đưa cho Đao Sẹo thoạt nhìn dễ nói chuyện hơn: “Anh trai này, nhìn anh có vẻ hiểu rất nhiều, có thể nói cho chúng tôi biết một chút không?”
Đao Sẹo không nhận thuốc lá, xua tay: “Chờ nhiệm vụ hệ thống.”
Vừa mới dứt lời, giọng nữ dễ nghe kia lại xuất hiện.
【 Đinh ~ mở ra nhiệm vụ chính thức: Con của nữ chủ nhân Văn Trân mất tích, bởi vậy nên bà vô cùng đau khổ, còn làm rất nhiều búp bê trẻ con, dùng cách đó để nhớ tới con mình, người mẹ này thật sự rất đáng thương! 】
“…”
Mặc dù giọng nói này êm tai, nhưng âm điện tử không hề biến hóa này nói ra câu cảm thán thật sự là rất quỷ dị!
【 Mời các người chơi trong vòng 3 ngày tìm được con của nữ chủ nhân, điều tra rõ sự thực của việc đứa nhỏ mất tích là có thể đạt được manh mối rời khỏi nơi này.
Gợi ý 1: Đứa nhỏ ở trong căn nhà này, phạm vi tất cả người chơi đều có thể nhìn thấy.
Gợi ý 2: Trong thời gian dùng bữa, mỗi phòng có thể hỏi một vấn đề tới NPC.
Gợi ý 3: Thời gian dùng bữa trưa của nữ chủ nhân là 11 tới 1 giờ, bữa tối là 5 tới 7 giờ, 9 giờ tối tới 7 giờ sáng là thời gian nghỉ ngơi.
Cảnh báo: Mong người chơi tôn trọng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nữ chủ nhân. Mong người chơi cẩn thận với câu hỏi đưa ra, nếu làm NPC kích động, tự gánh lấy hậu quả.
Phần thưởng: Ngoại trừ phần thưởng cố định, người chơi đầu tiên vượt ải có thể đạt được một phần thưởng ngẫu nhiên, có xác suất đạt được đạo cụ hi hữu. 】
Tìm… tìm đứa nhỏ?
Kỷ Vô Hoan sửng sốt, ban đầu cậu nghĩ loại trò chơi biến thái này sẽ là đánh cương thi diệt lệ quỷ, vậy mà lại là tìm trẻ con?
“Đơn giản vậy sao?” Phát ra cảm khái chính là người phụ nữ đứng cạnh Đao Sẹo, cô ta có hơi ngạc nhiên: “Bởi vì là phó bản khối Rubik mặt đầu tiên cho nên mới đơn giản như vậy?”
Biệt thự tuy rất lớn nhưng nếu muốn tìm một đứa con nít không phải rất dễ sao?
Đao Sẹo cũng vui vẻ ra mặt, nhưng lập tức đè nén lại: “Phó bản lần này có 14 người, e là sẽ không quá dễ dàng.”
“Cũng không biết đứa nhỏ này mất tích bao lâu rồi.” Nữ tóc ngắn trầm tư một lát: “Đứa bé nhỏ như vậy mất tích ở đây…” hơn nửa là thăng.
Nhưng nếu có thể hỏi nữ chủ nhân thì có lẽ sẽ tra ra rất nhiều manh mối.
Đáng tiếc là bọn họ đã bỏ lỡ một bữa cơm, dù sao vừa rồi không ai dám đi cùng nữ chủ nhân.
Lúc này có người hỏi: “Ai vừa nói vậy?”
Đao Sẹo giải thích: “Là hệ thống Rubik, mọi người có thể hiểu như hệ thống trong game online, không khác biệt lắm, nó sẽ tuyên bố nhiệm vụ, đưa ra gợi ý cho người chơi.”
“Sao lại gọi là trò chơi Rubik?”
“Cái này thì qua cửa sẽ biết.” Nữ tóc ngắn luôn biểu hiện lạnh lùng lúc này lại cười, chỉ là tươi cười cũng vẫn lạnh lẽo: “Nếu còn sống…”
Đao Sẹo cắt lời cô ta: “Được rồi, giờ nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, nhiệm vụ mọi người đều đã rõ, hiện tại mọi người bắt đầu đi tìm kiếm đi, đây là một nhiệm vụ hợp tác đoàn đội, tìm ra sớm thì mọi người cũng ra ngoài sớm.”
Nói xong, gã nhìn lên đồng hồ: “Vừa rồi người đàn bà kia nói 9 giờ phải về phòng mình, bây giờ còn gần 3 tiếng, tôi đề nghị mọi người chia ra, ba bốn người làm một đội, phân công nhau đi tìm, 8 rưỡi quay lại đây, tìm được manh mối thì nói ra.”
Ai cũng biết trong phim kinh dị ai đi lẻ người đó chết trước.
Tất nhiên không ai phản đối.
Đao Sẹo nói vài câu với người bên cạnh rồi định lên lầu.
“Đợi một chút!” Lý Liên gọi bọn họ lại: “Con quái vật kia có thể vẫn còn ở trên lầu!”
Đao Sẹo liếc mắt đánh giá cô nàng, nói: “Đây không phải phó bản đấu sinh tử, quái vật phó bản này sẽ không tùy tiện giết người, người kia chết là vì không hoàn thành nhiệm vụ, cho nên chỉ cần không trái với quy tắc trò chơi thì sẽ không phải chết.”
Cũng phải, nếu không thì con quái vật vừa rồi có thể trực tiếp lao xuống giết hết bọn họ.
Nói thì nói vậy nhưng hai người bọn họ vẫn lấy một con dao nhỏ ra phòng thân, lúc đi qua túi thịt vụn còn vô cùng bình tĩnh.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết ai chủ động bắt chuyện với người bên cạnh trước, mọi người nhao nhao tổ đội, khung cảnh có chút hỗn loạn.
Lâm Cương vốn còn muốn bắt chuyện với Đao Sẹo, nhưng khi nhìn thái độ người phụ nữ tóc ngắn đi cùng gã cũng hiểu là không thể, vì vậy anh ta nhìn Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên.
Mặc dù đều là người mới nhưng hai người này bình tĩnh hơn những người khác nhiều, mặc dù thanh niên mặt con nít này rất thích khóc nhưng tốt xấu gì cậu ta cũng không hô to gọi nhỏ.
“Tôi tham gia vào đội các anh nhé?” Lâm Cương chắc chắn bọn họ sẽ không từ chối, dù sao thì anh ta cũng là người chơi cũ.
Nhưng mà.
Kỷ Vô Hoan: “Anh nhầm rồi, tôi không quen hắn.”
Anh trai lạnh lùng thì bơ luôn, hai tay cắm trong túi quần, xoay người đi đến cầu thang.
Lâm Cương: “…”
Không đúng, quan hệ của hai người kia là thế nào vậy?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đương nhiên là quan hệ oan gia thuần khiết!
Ps: Không nghĩ tới này chương sẽ đưa tới tranh luận… giải thích ở dưới.
Không cần suy đoán nội dung gì sẽ xảy ra, nói nhân vật chính ích kỷ cũng được, sợ chết cũng được, nơi này không phải Lầy Lầy muốn tới, sống chết trước mắt, cậu ta chỉ muốn tự cứu mình mà thôi, cuối cùng cậu ta đoán đúng, chỉ vậy thôi. Chưa kể công thụ hiểu rất rõ thực lực của đối phương, vừa đọc sẽ biết giá trị vũ lực của công rất mạnh, đám quỷ này không làm gì được hắn.
_______
lời trên là của tác giả, ko phải mị =))))