Rất nhanh, cung yến buổi tối đã đến. Tần Dao mệt mỏi để người hầu trong phủ giúp mình thay phục sức cung đình rườm rà, sau đó chậm rì rì theo sau phu phụ Trấn Bắc Hầu vào cung.
Cả ngày hôm nay trong đầu cô đều là ánh mắt và lời nói của Dạ Huyền, cái gì mà trừ phi cô phản đối quyết liệt hoặc không thể chấp nhận hắn, bằng không thì hôn sự này vẫn sẽ được diễn ra. Cho xin đi, ai có gan đứng giữa đại điện kháng chỉ chứ, đây chính là nói cũng như không. Tần phu nhân thấy nữ nhi xuất thần, không khỏi lo lắng hỏi:
- Dao Nhi, con đây là làm sao vậy? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?
Tần Dao lắc đầu, cô là tâm trạng không tốt. Nhưng hôm nay là đại thọ Thái Hậu, cô cũng không thể để song thân khó xử nên chỉ đành cười gượng:
- Mẫu thân đừng lo, chắc do lúc chiều con say nắng nên giờ hơi mệt thôi.
- Nếu không khỏe phải nói đấy, đừng cố sức.
Lời này là Trấn Bắc Hầu nói ra, tuy bình thường ông luôn giữ bộ mặt nghiêm túc xa cách, nhưng kỳ thực lại rất quan tâm nhi nữ nhà mình. Cô dù sao cũng bị trúng cổ độc vừa được trị khỏi, thân thể vốn đã yếu nay càng yếu hơn. Người làm thân phụ như ông, đương nhiên không thể không lo lắng.
Lúc cả nhà Trấn Bắc Hầu vào cung, yến tiệc vẫn còn chưa bắt đầu. Tần Dao theo mẫu thân đến Mai Hoa Điện bái kiến Vân Quý Phi. Chuyện ban sáng ầm ĩ trong Ngự Hoa Viên Vân Quý Phi đã biết, nhưng nàng chỉ cười ẩn ý chứ không hề nói ra. Tuy vậy thì Tần Dao cũng đã không mấy tự nhiên rồi, nàng nhìn một vòng mới quay sang hỏi Quý Phi.
- Nương nương, Bát hoàng tử đâu rồi? Sao không thấy đệ ấy ở đây.
Vân Quý Phi đang trò chuyện với Tần phu nhân, nghe Tần Dao hỏi thì cười đáp:
- Tiểu tử đó ham chơi, đã chạy theo bệ hạ đến đại điện trước rồi.
- Không phải đệ ấy rất sợ Tần Vương ư? Đến đó thì chơi được gì chứ?
Vân Quý Phi bật cười, quả nhiên Tần Dao cái gì cũng biết.
- Nhi tử của Tiêu Thành Vương nhỏ hơn Vân Trình một tuổi, hai đứa nó rất hợp ý nhau.
Tần phu nhân nghe vậy cũng góp lời.
- Nghe nói trước đây Tiêu Thành Vương rất sợ cưới thê tử, nhưng bây giờ cũng đã có hai con rồi, cũng nhanh thật đấy.
- Phải, duyên phận khó tránh mà. Đúng không? Dao Dao…
Tần Dao cười gượng, đây nào tính là duyên phận gì, rõ là nghiệt duyên. Tần Dao cảm thấy còn ngồi đây nữa thì rất khó tránh ngượng ngùng, liền đề nghị ra ngoài đi dạo. Vân Quý Phi không yên tâm, liền sai một đội cung nhân theo sau hộ tống cô. Tần Dao muốn từ chối, nhưng sợ làm trái ý Quý Phi nên đành thôi.
Tần Dao ra ngoài dạo một hồi, cuối cùng yên tĩnh ngồi trong đình viện. Trời đêm mắt mẻ, gió thổi nhẹ nhàng mang theo hương hoa nhàn nhạt khiến người ta dễ chịu. Tần Dao dùng tay chống đầu, mi mắt lim dim muốn ngủ. Đột nhiên một vật nặng nhảy lên người cô, khiến Tần Dao giật mình suýt thì hét lên. Cung nhân cũng chú ý đến, vội đi qua xem xét tình hình. Một con mèo trắng như tuyết đã phe phẩy cái đuôi, ánh mắt long lanh nhìn Tần Dao chằm chằm. Cô bất giác hoàn hồn, liền không tự chủ được mà vươn tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Con mèo khẽ kêu một tiếng, sau đó nhảy xuống chạy vào bụi hoa gần đó. Tần Dao muốn đuổi theo, nhưng một giọng nói quen thuộc đã giữ chân cô lại:
- Quận chúa, sao lại một mình ngồi ở đây.
Tần Dao khẽ nhíu mày, rõ ràng cô không vui khi nhìn thấy gã:
- Thì ra là thái tử Đan Ly, ngài xuất hiện ở hậu cung hình như không hợp quy củ lắm thì phải.
Tô Mục Kha mỉm cười, rõ ràng không hề để tâm đến sự vô lễ của Tần Dao.
- Quận chúa đừng hiểu lầm, ta là vừa đi gặp bệ hạ nên mới về ngang đây. Chuyện lúc sáng là do ta lỗ mãng, mong quận chúa có thể rộng lượng bỏ qua.
- Điện hạ quá lời rồi, ta đã không còn nhớ nữa.
Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
Tô Mục Kha bày ra bộ mặt nhẹ nhõm, lại cùng Tần Dao tán gẫu vài câu. Lúc đầu Tần Dao còn cảm thấy bình thường, nhưng không biết vì sao cơ thể lại đột nhiên nóng ran một cách kỳ lạ. Đám cung nhân vì không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng chủ tử, nên đều giữ khoảng cách xa nên khó lòng nhận ra sự bất thường.
Tô Mục Kha cười thầm, xem ra hôm nay vị quận chúa như hoa như ngọc này khó mà thoát được. Chỉ cần là đôi bên tình nguyện, không tin là hoàng đế Đại Ấn không chấp nhận ban hôn.
Tô Mục Kha dằn xuống sự kích động trong lòng, khẽ nhíu mày cất giọng lo lắng.
- Quận chúa, nàng làm sao vậy?
Tần Dao kéo giãn khoảng cách với gã, nóng bức trong người càng lúc càng tăng. Cô lắc đầu, giữ cho bản thân tỉnh táo.
- Ta… ta không việc gì. Có lẽ cung yến đã bắt đầu rồi, thứ lỗi ta không thể tiếp chuyện với ngài được.
Mắt thấy Tần Dao muốn chạy, Tô Mục Kha bất giác cười lạnh. Gã không chút cố kỵ bắt lấy tay cô, lời nói cũng bắt đầu vượt qua khuôn phép.
- Nàng vội gì chứ? Ta biết nàng khó chịu, ở trước mặt ta không cần cố kỵ đâu. Ta là thật lòng, lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì ta đã sinh lòng ái mộ.
Tần Dao cả kinh, cô muốn đẩy gã ra nhưng tay chân cứ mềm nhũn. Mà đám cung nhân đứng bên này nhìn không rõ hành động của hai người họ, vẫn luôn nghĩ họ đang trò chuyện cùng nhau.
Ngay lúc Tần Dao bất lực phản kháng, một giọng nói mang theo sự thích thú vang lên:
- Thái tử Đan Ly thật có nhã hứng, cung yến còn chưa bắt đầu mà đã uống say rồi.
Người đến không ai khác là Tiêu Ngọc Dung, từ lúc Tô Mục Kha xuất hiện nàng vẫn luôn không rời mắt khỏi gã. Quả nhiên là không thấy quan tài không đổ lệ, gã cư nhiên lại dám giở trò hèn hạ với Tần Dao.
Tô Mục Kha buông tay, vẻ mặt bình tĩnh không hề gợn sóng:
- E là vương phi hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ có lòng tốt đỡ quận chúa mà thôi.
- Ta còn chưa nói gì, sao ngài biết ta đã hiểu lầm. Hay do ngài có tật giật mình, làm chuyện xấu sợ người ta phát hiện.
Nụ cười của Tô Mục Kha biến mất, gã lạnh lùng nhìn Tiêu Ngọc Dung.
- Vương phi nên cẩn trọng lời nói, vu hãm sứ thần tội này cũng không nhẹ đâu.
- Tạ thái tử nhắc nhở, bây giờ ta có thể đưa quận chúa đi rồi chứ?
Tô Mục Kha nhếch mép, thành thật tránh qua một bên. Xuân dược mà cô trúng có liều lượng rất mạnh, để xem thử hôm nay ai có thể cứu lấy thanh danh trong sạch của cô.
Tiêu Ngọc Dung không quan tâm đến gã, bước qua đỡ lấy Tần Dao lúc này thần trí đã mơ hồ. Sau khi giúp cô bắt mạch, sắc mặt của Tiêu Ngọc Dung nhất thời trở nên trầm trọng.
- Người đâu, mau truyền thái y. Quận chúa trúng độc rồi.
Tô Mục Kha sững sờ, độc ở đâu chứ? Gã rõ ràng chỉ bỏ xuân dược. Không xong, gã mắc bẫy của tiện nhân kia rồi.