Một tiếng sau, tất cả số thẻ bạc Trang Vinh Quang thắng được đều thua sạch.
Gã đeo dây chuyền vàng đắc ý cười lớn gạt hết chỗ thẻ bạc tới trước mặt mình: "Nhóc à, chú vẫn còn non lắm!"
"Thêm một ván nữa!" Trang Vinh Quang sầm mặt, vỗ mạnh xuống bàn.
"Chơi cái gì mà chơi! Thua đến cái quần cũng chẳng còn nữa rồi! Về tìm mẹ bú sữa đi!"
Gã vừa dứt lời, cả sòng bạc liền cười ầm lên.
Lúc này, Trang Vinh Quang thật sự thua đến cái quần cũng không còn nữa, quần áo trên người cậu ta đều là hàng hiệu, đã bị cởi hết ra làm cọc, ngay đến chiếc ví da chị cậu ta tặng hồi sinh nhật cũng bị thua mất.
Vốn định đến đây kiếm chút tiền làm lộ phí, ai ngờ lại thua sạch sành sanh thế này. Nhưng mấu chốt là vốn dĩ cậu ta đã thắng được rất nhiều tiền, cơ mà giờ lại bị thua sạch, thế thì sao có thể cam tâm được đây: "Anh đứng lại! Đánh thêm ván nữa với tôi! Nếu tôi thua tôi sẽ viết cho anh một cái giấy nợ!"
Gã đeo vòng vàng cười lớn: "Ha ha ha ha... cậu em à, ông đây không có hứng với cái trò viết giấy nợ! Ông chỉ thích tiền tươi thóc thật!"
"Mẹ nó! Tôi mà thèm vào tí tiền đó ấy à, có chơi không! Nếu tôi thua tôi lập tức bảo người mang tới cho anh!" Quang Vinh Quang quát lớn.
"Chậc... Xem ra không chơi ván này thì cậu vẫn không chịu chấp nhận hiện thực rồi rồi, ông đây đành làm người tốt chơi cùng cậu ván nữa!"
Một lát sau...
Trang Vinh Quang ngồi đần độn trên ghế: "Không thể nào... không thể nào! Chơi lại!"
Gã kia nghe thấy vậy thì hung tợn nói: "Chơi cũng được, cậu trả tôi năm trăm vạn cậu nợ tôi trước đi!"
"Tôi... Lát tôi trả hết cho anh một lượt!" Vừa nghe thấy mình nợ tới tận năm trăm vạn Trang Vinh Quang không nhịn được biến sắc mặt.
"Đệch! Thằng oắt con, mày chơi tao đấy à! Đã để mày nợ năm ván rồi! Còn nợ nữa! Mày nghĩ bố mày là ai? Dám giở trò này với tao à! Lập tức bảo người mang tiền đến đây cho tao! Nếu không..."
Trang Vinh Quang vốn còn muốn nói, kết quả lũ đồng bọn của gã đeo dây chuyền lại vây tới, tên nào tên nấy đều trông cũng như lũ đầu trâu mặt ngựa.
Lưng Trang Vinh Quang ướt sũng mồ hôi, cậu ta vội kéo hai thằng bạn bên cạnh lại: "Chúng mày có mang tiền theo người không?"
"Bọn tao làm gì còn nữa, có bao nhiêu đưa hết cho mày rồi còn gì!"
"Đúng đấy, cả đồng hồ của tao cũng đặt vào đấy luôn rồi!"
"Đệch! Làm thế nào bây giờ, tại chúng mày cứ kéo tao tới đây chơi đấy!" Trang Vinh Quang phát điên lên.
"Quang à, mày nói gì thế, còn không phải vì thấy mày thiếu tiền nên bọn tao mới có lòng tốt đưa mày tới đây à? Đánh bạc có thắng có thua, hên xui không phải thứ mà chúng ta có thể khống chế được!"
"Bớt lắm mồm đi, mặc kệ chúng mày nghĩ cách gì, mau mau xoay tiền cho tao!
"Năm trăm vạn đấy, bọn tao xoay đâu ra cho mày được!"
...
"Mấy đứa chúng mày bàn bạc xong chưa! Không nôn được tiền thì để lại một cái tay cho tao!" Gã đeo vòng quát.
Nhất thời mặt Trang Vinh Quang trắng bệch ra: "Gấp cái gì, không phải tôi đang xoay đây à?"
Cậu ta cẩn thận đánh giá mấy tên này, ngoài tên đeo vòng vàng kia ra, đầu xỏ còn một tên tóc vàng nữa, ánh mắt rất hung ác. Mấy tên còn lại thì trên người đều là những hình xăm khoa trương, thậm chí còn có cả sẹo, nói năng rất thô lỗ, vừa nhìn đã biết là dân du côn.