"Chị Tịch, chị đang nhìn gì thế?" Tiểu Đào thắc mắc hỏi.
Người kia mà lại chịu tới đêm hội từ thiện kiểu này sao?
Chắc không phải đang đùa đấy chứ...
Ninh Tịch lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa: "Không có gì, đi thôi!"
Hiện nay, mỗi lần tham gia các chương trình hay đi các sự kiện, Ninh Tịch đều sẽ mặc đồ của Tắc Linh đến tham dự. Vì buổi lễ lần này cũng khá quan trọng, nên cô không mặc đồ bán sẵn mà mặc một bộ đồ cao cấp được thiết kế riêng.
Hàn Mạt Mạt vốn muốn cô mặc "bảo vật trấn điếm" tới, nhưng mà bị Ninh Tịch từ chối.
Với thân phận hiện giờ của cô, bất kể là Lạc Thần hay Chúng Sinh cô đều không thể mặc được, nhưng rồi sẽ có một ngày cô sẽ cần tới chúng.
Ninh Tịch vừa vào trong đã đụng mặt Ninh Tuyết Lạc.
Bộ đồ Ninh Tuyết Lạc đang mặc trên người lúc này rõ ràng chính là bộ đồ "trấn điếm" mới công bố ngày hôm qua.
Đi cùng Ninh Tuyết Lạc là Tô Diễn, chiếc váy điểm xuyến đầy hoa thủ công như trong thế giới địa đàng của Ninh Tuyết Lạc khiến cô ta trông thật thuần khiết, ngây thơ, xinh đẹp và đáng yêu. Còn bộ vest trắng nhã nhặn lịch sự của Tô Diễn dường như biến gã thành một tên công tử ôn hòa, trông hai người họ rất xứng với chữ trai tài gái sắc.
"Tiểu Tịch, chị cũng tới à!" Ninh Tuyết Lạc vừa nhìn đã nhận ra bộ đồ trên người cô: "Bộ quần áo hôm nay chị mặc là của Tắc Linh đúng không? Trông đẹp quá! Anh Diễn, anh nói có phải không?"
Lần trước lúc Ninh Tịch trở về Ninh gia, cô cũng mặc đồ của Tắc Linh, khi ấy còn bị Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa trách cứ cô tiếp tay cho người ngoài. Nếu lần trước chỉ là trùng hợp thì thôi, nhưng lần này Ninh Tịch lại vẫn cứ mặc đồ của Tắc Linh, có thể nói đây hoàn toàn là cố tình rồi.
Ninh Tuyết Lạc nói những lời này, còn hơi tỏ ra cô đơn lạc lõng, cô ta rõ ràng làm vậy là để Tô Diễn trông thấy.
Nhưng, một người thường ngày chu đáo như Tô Diễn lúc này lại không chú ý tới tâm trạng của Ninh Tuyết Lạc, hơn nữa ánh mắt nhìn Ninh Tịch lại có chút hoảng hốt.
Hôm nay, Ninh Tịch khoác trên người một chiếc váy trắng thêu các họa tiết mang phong cách cổ phong nhã vận, hình thêu san hô nửa ẩn nửa hiện trên nền lụa trắng bay phất phới làm cả người cô như toát ra khí chất thần tiên…
Người trước mắt rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại khiến gã cảm thấy xa tận chân trời, thậm chí có ảo giác không thể chạm tới được...
Cảm giác này không hiểu sao lại khiến tim gã thắt lại...
Tô Diễn ngẩn ra nửa ngày mới định thần lại, gật đầu nói: "Ừ, rất đẹp..."
Đại khái, Ninh Tuyết Lạc cũng cảm thấy Tô Diễn hơi thất thần, cô ta mỉm cười khoác tay thân mật với Tô Diễn nhưng con ngươi vẫn không nhịn nổi mà lướt qua một tia sắc lạnh: "Tiểu Tịch, hôm nay trừ đồ các minh tinh mang tới đấu giá ra thì còn vài vật đấu giá chủ chốt nữa. Trong đó có cái vương miện gọi là Queen, em thích cái đó lắm, anh Diễn nói sẽ dành cái đó về cho em để chờ tới hôn lễ dùng... À phải rồi, em với anh Diễn sắp đính hôn rồi, tới lúc đó chị nhất định phải tới nhé!"
Đính hôn?
Ninh Tịch nghe vậy thì nhíu mày, không thèm để ý tới sự nghiệp của mình đang trong gia đoạn đi lên mà nhanh chóng kết hôn vậy sao?
Xem ra quả thật là vì chuyện di chúc mà hoảng rồi đây... ha ha ha...
Tiểu Đào ở bên cạnh thấy Ninh Tuyết Lạc gọi Ninh Tịch một tiếng "chị" không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc.
Sao cứ thấy bầu không khí giữa ba người này kì cục kiểu gì ấy nhỉ?
Còn nữa, Ninh Tuyết Lạc sắp đính hôn rồi sao!!!
Tin lớn à nha!
"Tiệc đính hôn à?" Ninh Tịch lẩm bẩm.
"Vâng, chị, chị sẽ tới chứ!"
"Thật ngại quá, dạo này tôi bận lắm, để lần sau đi, lần sau nhất định tôi sẽ tới!" Ninh Tịch nheo mắt cười, sau đó quay người rời đi.
Tiểu Đào ngẩn ra, sau đó suýt nữa thì phụt cười thành tiếng.
Phía sau, mặt Ninh Tuyết Lạc tái dại...
Lần đính hôn sau? Chết tiệt! Đây rõ ràng là đang trù cô ta ly hôn mà!