Chuyện bị theo đuôi trước đó, Ninh Tịch sợ Lục Đình Kiêu lo lắng cho nên không nói với anh. Tối ngày hôm nay, lại còn có người xâm nhập vào thị trấn Lộc, xông thẳng vào nhà hoa. Lần này, may mà có chú hổ của Hàn Kiêu ở đây, bằng không cho dù cô và Lục Đình Kiêu có đối phó được với hai người đó đi nữa, nhưng mà... Hôm nay Tiểu Bảo lại cũng ở đây, nhỡ đâu xảy ra sai sót gì, cho dù là nhỏ đi chăng nữa cô cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Trước mắt có hổ trắng ở đây, chắc tạm thời không có vấn đề gì.
"Đừng lo lắng, anh đã bảo Đường Lãng đến đây rồi, mấy ngày này em tốt nhất đừng ra khỏi nhà." Lục Đình Kiêu lên tiếng.
Ninh Tịch gật đầu: "Vâng, chúng ta đưa Tiểu Bảo về nhà chính trước đã! Còn cả anh nữa... cũng phải thật cẩn thận đấy!"
Mục đích của đối phương rõ ràng là cô, đương nhiên có khả năng lần này ngay cả Lục Đình Kiêu cũng là mục tiêu của chúng.
"Ừ."
…
Hai ngày yên ổn trôi qua, dường như đối phương không có dự định đánh lén lần nữa, có lẽ đang chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo. Nhưng Hàn Kiêu lại không mời mà tự đến.
Hổ trắng sau khi nhìn thấy Hàn Kiêu thì cực kỳ kích động, trực tiếp bổ nhào về phía Hàn Kiêu.
"Ồ, ăn uống khá đó nha ~" Thấy Bạch Hổ khỏe khoắn hiếu động, Hàn Kiêu cười nói.
"Đương nhiên, cũng không xem là ai chăm, không bằng tặng luôn cho tôi đi, tôi nuôi cho, đỡ phải rơi vào cảnh ăn gió uống sương với anh!" Ninh Tịch càng nhìn càng không nỡ.
"Thế thì không được." Hàn Kiêu lắc đầu.
Ninh Tịch cũng chỉ nói đùa thôi, vì biết chắc là Hàn Kiêu nhất định sẽ không đồng ý.
"Hì hì, Đại thần ~~" Đột nhiên Ninh Tịch tóm chặt Hàn Kiêu lại.
"Làm gì thế? Muốn mời tôi ăn cơm à?" Hàn Kiêu đưa mắt lườm cô một cái.
Ninh Tịch nhất thời câm nín, có thể đừng có hở ra một cái là chỉ biết ăn thôi được hay không? Rất ảnh hưởng đến hình tượng sáng chói của anh đấy!
"Là thế này, tôi bị lũ sát thủ ngắm rồi, tối mấy hôm trước còn có người xâm nhập vào đây đánh lén cơ… Đại thần, cầu được bảo vệ, xin cho ôm đùi ~" Hai mắt Ninh Tịch sáng như sao.
"Không được, tôi còn có việc." Hàn Kiêu dứt khoát từ chối.
"Là việc gấp sao?" Ninh Tịch nghĩ nếu như anh ta khó xử thì đương nhiên cô cũng sẽ không ép.
"KFC ra món mới, tôi phải đi xếp hàng." Hàn Kiêu vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Cái đệt… Đại thần à, anh đừng đùa tôi nữa được không? Hơn nữa, anh làm sao có thể nói mà không giữ lời chứ?" Gương mặt Ninh Tịch đầy vẻ lên án.
"Nói mà không giữ lời?" Hàn Kiêu không hiểu.
Ninh Tịch tìm tìm, lôi ra cái còi lúc đầu Hàn Kiêu đưa cho cô: "Có phải lúc đó anh từng nói rằng, đồng ý với tôi một chuyện, coi như anh trả nợ nhân tình cho tôi, sau đó còn đưa cho tôi cái còi này, đúng không?"
May là cái còi này vẫn còn ở đây, sau lúc đó thì Lục Đình Kiêu đã nhặt nó lại cho cô.
"Nợ nhân tình không phải đã trả rồi còn gì? Lần trước tôi đã cứu cô rồi mà!" Hàn Kiêu nói.
"Không đúng." Ninh Tịch quả quyết lắc đầu: "Lần trước có phải tôi thổi cái còi này đâu."
"Không phải cô thổi thì đã làm sao, tôi thật sự đã cứu cô rồi mà." Biểu cảm của Hàn Kiêu rất đương nhiên.
"Có phải tôi bảo anh cứu không?" Ninh Tịch hỏi ngược lại.
Hàn Kiêu nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc sau đó trả lời: "Không phải."
"Nếu như đã không phải là tôi thổi cái còi, cũng chẳng phải là tôi bảo anh cứu tôi... Vậy thì phần ân tình này làm sao có thể coi như là đã trả rồi… Đại thần à, anh nói xem có đúng thế không?" Ninh Tịch cười hì hì nói, biểu cảm trên gương mặt lại càng tỏ ra vẻ đương nhiên là như thế.
"Đúng…" Hàn Kiêu theo bản năng trả lời.
"Đại thần, tôi biết anh là người phân rõ phải trái nhất mà!" Ninh Tịch ngoắt cái đã khen Hàn Kiêu lên tận trời.
Nếu như có thể để Hàn Kiêu ở bên này trấn giữ, cô còn sợ sát thủ cái gì nữa! Thế cho nên cho dù nói cái gì cũng phải lừa được Đại thần sang đây!
Hàn Kiêu vốn định cãi nhưng chẳng biết cãi cái gì, Ninh Tịch nói không sai chút nào, không phải cô ấy thổi cái còi đó cũng không phải cô ấy bảo anh đến đó cứu người…
"Sao cứ có cảm giác nó sai sai thế nào ấy nhỉ…" Hàn Kiêu ngẩn ra nhìn cô nhóc đối diện.
Ninh Tịch: "Thế thì tôi bảo người đi xếp hàng mua đồ hộ anh nhé, nửa tiếng nữa sẽ mang đến đây cho anh!"
Hàn Kiêu: "Ok!"