Những tiếng xì xào bàn tán xung quanh càng lúc càng lớn.
Lục Đình Kiêu nhìn những bức ảnh gọi là giật gân đó mà vẻ mặt từ đầu đến cuối cũng chẳng có chút thay đổi nào, ánh mắt sâu thẳm không một gợn sóng nhìn về phía Ninh Tuyết Lạc đang điên cuồng cười với vẻ mặt đầy khoái trá, anh bình thản lên tiếng: "Cám ơn cô Ninh hôm nay đã mang đến cho tôi những hồi ức đáng quý như thế về Tiểu Tịch."
Cái gì?
Hồi ức đáng quý?
Vẻ mặt của Ninh Tuyết Lạc sửng sốt ra trong vài giây ngay sau đó cô ta liền nghe Lục Đình Kiêu nói tiếp: "Người làm to bụng Tiểu Tịch mà cô Ninh vừa nhắc đến chính là tôi."
Sau một khoảng tĩnh lặng đến kỳ dị, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt như thể sắp lồi ra ngoài đến nơi.
"Hả? Cái… cái gì!!!"
"Ý của Lục Đình Kiêu là gì cơ?"
"Cái gã đó chính là anh ta…"
Giờ phút này, đầu óc của Ninh Tuyết Lạc đã loạn thành một đống, trong mắt cô ta là vẻ kinh ngạc không thể tin nổi: "Anh... anh nói cái gì? Lục tổng, con đàn bà này rõ ràng là chửa hoang! Tại sao lại…"
Lục Cảnh Lễ đứng một bên cười lạnh: "Ha ha, này cô! Lúc đầu cô mắng anh trai tôi là kẻ làm to bụng người khác, giờ lại mắng Tiểu Bảo nhà tôi là con hoang, tôi rất bội phục sự dũng cảm của cô đấy!"
Những lời của Lục Cảnh Lễ lại càng khơi dậy một trận sóng gió.
"Tiểu Bảo??? Ý của Lục Cảnh Lễ là năm đó đứa bé trong bụng Ninh Tịch chính là Tiểu Bảo?"
"Mẹ của tô ơi! Mẹ đẻ của Tiểu Bảo thế nhưng lại là Ninh Tịch?"
"Vừa nãy Ninh Tuyết Lạc chẳng phải nói rằng năm đó Ninh Tịch mười tám tuổi sao, tính ra thì cũng đúng thế thật!"
Trong những tiếng bàn tán ầm ĩ, ánh mắt lạnh băng của Lục Đình Kiêu đột nhiên quét qua tất cả mọi người đang có mặt tại đây. Khí thế đáng sợ đó ùn ùn kéo đến, phủ chụp xuống khiến cho tất cả mọi người ở đây bất giác liền im thin thít.
Cả hội trường im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Một lúc lâu sau, Lục Đình Kiêu mới lên tiếng: "Xin lỗi các vị, vì sơ suất của chúng tôi đã tạo thành những hiểu lầm không đáng có. Tôi và Ninh Tịch quen biết nhau từ rất sớm, chỉ là trong khoảng thời gian đó có một số hiểu nhầm nên đành phải rời xa nhau mấy năm. Sau khi Tiểu Tịch về nước, chúng tôi lại một lần nữa trở về với nhau."
Lục Đình Kiêu thoáng ngừng lại một chút sau đó nói tiếp: "Tiểu Bảo là con ruột của tôi và Ninh Tịch."
Nghe thấy câu nói đó, Ninh Tuyết Lạc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức cười lên như điên loạn: "Ha ha ha... Lục tổng thân mến, tôi không ngờ anh vì thể diện của mình mà lại có thể coi đứa con hoang đó thành con mình! Thật đúng là khiến người ta được mở rộng tầm mắt đấy!"
Lục Cảnh Lễ giờ đã hoàn toàn coi cô ta như một con ngu, anh âm u nói: "Này cô, cái sự ngu xuẩn của cô mới thực sự khiến cho người khác được mở mang tầm mắt đấy. Có phải con của anh tôi hay không bản thân anh ấy còn không biết hay sao? Trước đây, vì một số thủ tục cần thiết buộc phải làm, chị dâu tôi đã làm giám định DNA với Tiểu Bảo, cô coi tất cả mọi người ở đây đều là kẻ ngu như cô hay sao?"
"Điều này… điều này là không thể! Chuyện này tuyệt đối không thể thế được!" Sống lưng Ninh Tuyết Lạc cứng đờ, nhưng giọng điệu cô ta vẫn chắc chắn lắm.
Lục Cảnh Lễ nhướng mày: "Ồ? Không thể? Tại sao cô lại có thể nói "không thể" một cách khẳng định như vậy được?"
Ninh Tuyết Lạc lập tức cứng họng, cô ta đương nhiên không thể nói ra nguyên nhân được.
Năm đó... đích thân cô ta đã bỏ thuốc cho Ninh Tịch và cũng chính cô ta đã sắp xếp hai gã trai bao đó!
Tại sao lại có thể…
Không… không đúng…
Lúc đó, hai gã trai bao kia đã nói rằng khi bọn họ đến thì phát hiện Ninh Tịch đi nhầm phòng rồi…
Người đàn ông lạ mặt đã quan hệ với Ninh Tịch…
Lẽ nào…
Lẽ nào người đàn ông đó lại chính là Lục Đình Kiêu!
Nghĩ đến đó, gương mặt của Ninh Tuyết Lạc tái dại đi, cả người cô ta run lên bần bật y như thể vừa biết được chuyện gì đó rất đáng sợ.
Cái loại khả năng này thực sự sẽ khiến cô ta điên lên mất!